Thẩm Mục Tuân trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưng thấy Ôn Nhuận vẻ mặt mờ mịt, lại cảm thấy chính mình có phải nghĩ nhiều rồi không. Ôn Nhuận tính cách đơn thuần, cậu ấy sẽ không bởi vì cái này mà nói dối bọn họ, chứng tỏ cậu ấy đối với việc phòng ở cũng không biết. Nhưng công ty lại sẽ không vô duyên vô cớ cho một nghệ sĩ vừa mới có một chút độ hot phòng ở như vậy. Này quả thực giống như là kim ốc tàng kiều.
Nhìn còn cùng Lục Trạm ghé vào cùng nhau tưởng tượng tương lai của Ôn Nhuận, cậu ấy cong cong mi mắt cười, ý cười trong mắt rất thuần túy, hiển nhiên cũng không có đối với việc phòng ở nghĩ đến quá sâu, Thẩm Mục Tuân chỉ có thể ấn xuống nghi hoặc trong lòng, cuối cùng cũng không có nói với hai người suy đoán của mình, chỉ tiếp tục uống rượu.
Từ sau khi Tống Lại rời khỏi Tinh Vực, hắn và Lục Trạm đều thay người đại diện mới, người đại diện mới đáng tin cậy hơn Tống Lại nhiều, hắn ở sau khi đóng máy, lại lập tức cho hắn hai cái đại ngôn và một bộ kịch mới, mà Lục Trạm lại tham gia một chương trình thực tế ngoài trời, phản ứng vô cùng tốt. Cho nên kỳ thực bây giờ ba người vô cùng bận, có thể tụ tập ăn uống tán gẫu như bây giờ thực ra vô cùng khó.
Ba người sau một lần tụ họp, lại bắt đầu từng người bận rộn.
Sau ngày đầu năm mới, bắt đầu khai máy, Ôn Nhuận cũng phải vào tổ.
Cơ sở điện ảnh tại thành phố S, Ôn Nhuận trước một ngày đến khách sạn chuẩn bị, không nghĩ tới vừa đến đại sảnh khách sạn thì gặp Tạ Ngọc Phàn. Đều là người quen cũ, Tạ Ngọc Phàn nhìn thấy cậu thì cười tủm tỉm xán lại gần, “Ở trong đây đợi cậu nửa ngày rồi, lần trước đều là cậu làm cơm cho tôi, hôm nay tôi đưa cậu đi ăn ngon nha.”
Ôn Nhuận cũng là gần đây mới biết nữ chính của quyết định là Tạ Ngọc Phàn, hai người ở trong quan hệ không tồi. Biết sẽ có cơ hội hợp tác nên thường xuyên tán gẫu trên wechat….. Lần này trước khi xuất phát Tạ Ngọc Phàn còn cố ý hỏi cậu khi nào đến, Ôn Nhuận thường sẽ đến sớm, không nghĩ tới Tạ Ngọc Phàn cũng đã tới sớm ở nơi này chờ.
“Chúng ta đi ra ngoài thế này không tốt lắm đâu?” Ôn Nhuận có chút do dự, cơ sở điện ảnh bên này rất nhiều fans ngồi canh cùng phóng viên, cậu là sợ ra cửa lại gặp phiền phức.
Tạ Ngọc Phàn ngược lại không sợ, cô đã tới bên này mấy lần, đối với xung quanh đây rất quen thuộc, lập tức chớp chớp mắt nói: “Yên tâm đi, sẽ không bị phát hiện.”
Cô nói lời thề son sắt nên Ôn Nhuận cũng tin. Hai người lập tức đeo kính râm khẩu trang, lại tại Tạ Ngọc Phàn xúi giục bỏ lại trợ lý, lén lén lút lút lái xe ra cửa.
Tạ Ngọc Phàn ngược lại không gạt người, cô đối với xung quanh đây rất quen thuộc, lái xe thường xuyên chọn đường nhỏ ít người đi, sau bảy cong tám ngoặt, dừng ở trước một quán ăn tại nhà trang trí vô cùng lịch sự tao nhã.
Bởi vì cơ sở điện ảnh ở thành phố S với đại viện nổi tiếng, ngày thường ngoại trừ đoàn phim đến quay chụp lấy cảnh, không ít du khách cũng tới bên này thăm quan du ngoạn, bởi vậy nhà ăn khách sạn ở gần cơ sở điện ảnh cũng nhiều kiến trúc cổ kính tinh xảo.
Nhà “Mai Uyển” mà Tạ Ngọc Phạn chọn được trực tiếp cải tạo lại từ một dãy nhà cũ bên trong có ba cái viện*. “Mai Uyển” nằm trong cùng của một ngõ nhỏ, cảnh vật yên tĩnh, bởi vì chỉ nhận đơn đặt trước, mỗi ngày chỉ tiếp mười bàn khách cho nên cổng bên ngoài sân có chút vắng vẻ. Ngược lại rất có lợi cho Ôn Nhuận và Tạ Ngọc Phạn.
Hai người xuống xe, cũng không có tháo kính râm cùng khẩu trang, tuy rằng che khuất phần lớn gương mặt, nhưng hai người khí chất bất phàm, nhân viên phục vụ là tiếp đón qua không ít minh tinh, thấy thế cũng không kinh ngạc, sau khi Tạ Ngọc Phàn báo số phòng bao, dẫn bọn họ đi qua. Đi qua hành lang phía trước cùng cánh cửa treo hoa, hai người được nhân viên phục vụ dẫn xuống phòng bao ở hậu viện. Tạ Ngọc Phàn đang nhỏ tiếng cùng Ôn Nhuận nói thầm vị trí ở đây rất khó đặt, Ôn Nhuận nghiêng mặt nghe, hai người đều không có chú ý tới trên một hành lang khác có ánh mắt nặng nề nhìn qua.
Diệp Hàn Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Ôn Nhuận.
Mặc dù đeo kính râm cùng với khẩu trang, còn mặc áo lông vũ che kín, nhưng Diệp Hàn Thanh liếc mắt liền nhận ra, người đang nghiêng mặt, cong khóe môi cùng cô gái kia nói chuyện đó là Ôn Nhuận.
Diệp Hàn Thanh nhớ lại lịch trình Trịnh Tuyên gửi tới, nghĩ cậu ấy đến bên này hẳn là vì đóng phim. Hẳn là mới xuống máy bay đi? Thế mà nhanh như vậy liền cùng người còn gái không rõ lai lịch đơn độc đến nơi này ăn cơm. Nhìn bóng dáng biến mất ở cửa, Diệp Hàn Thanh hơi hơi híp mắt, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
“Hàn Thanh?” Người đàn ông bên này nghi ngờ nhìn về phía hắn, “Cậu đang nhìn cái gì?”
“Không có gì.” Diệp Hàn Thanh thu hồi ánh mắt, cùng người kia cùng nhau tiến vào mặt một gian trong phòng bao khác.
Sau khi vào phòng bao, hai người rốt cuộc mới tháo kính râm khẩu trang. Tạ Ngọc Phàn thở ra một hơi, nhỏ giọng oán giận nói: “Cuối cùng có thể ăn bữa cơm no rồi.”
Ôn Nhuận nghi hoặc nhìn cô ấy “Chị thường ngày ăn không no?” Khi quay chương trình rõ ràng ăn rất nhiều mà.
Cậu ấy không nói còn tốt, vừa nói Tạ Ngọc Phàn thực muốn khóc, “Cậu không biết vì bộ kịch này, tôi đã ăn kiêng nửa tháng rồi. Từ sau khi quay xong về thì chưa ăn qua được một bữa cơm no.”
Nữ chính của Mạnh Hoa đó là một diễn viên nổi tiếng, giọng như nhũ oanh (chim hót), mặt tựa hoa đào, dáng người càng phong lưu, lúc đi như dương liễu vi bày, khiến vô số anh hùng thi nhau khom lưng. Tạ Ngọc Phàn cũng lớn lên xinh đẹp, nhưng cô ấy thích ăn nha, mặc dù nói cũng là mỹ nhân mảnh khảnh. Nhưng nếu muốn có dáng vẻ dương liễu của Mạnh Hoa, còn phải gầy nữa.
Vì thế cô liền bị người đại diện ra lệnh cưỡng chế giảm béo. Hơn nửa tháng nay mỗi ngày ăn đặc chế cơm dinh dưỡng, cô cảm thấy mình đều sắp biến thành một cọng rau.
Thật vất vả chờ tới lúc tiến tổ, chỉ có hai trợ lý cùng cô qua đây. Cô liền lén lút đặt một bàn tại Mai Uyển, đe dọa dụ dỗ trợ lý không được cáo trạng, mới tìm đến Ôn Nhuận cùng mình tới ăn cơm.
Ôn Nhuận lập tức đồng tình nhìn cô, nói: “Bằng không chị đi tập thể hình đi. Thực ra ăn kiêng đối với thân thể cũng không tốt.”
Nào ngờ Tạ Ngọc Phàn sợ tái mặt, khiển trách nhìn cậu, “Cậu sao có thể bảo một đứa ung thư lười giai đoạn cuối đi tập thể hình.”
Nói xong cô lại lập tức bổ sung nói: “Tập thể hình là không có khả năng, đời này đều không có khả năng tập thể hình.”
Khi đang nói chuyện nhân viên phục vụ đã bắt đầu dọn đồ ăn lên, Tạ Ngọc Phàn lập tức liền không để ý những thứ này, đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm đồ ăn vừa mang lên, trong miệng lại nói: “Trước kia đều là cậu nấu cơm, lần này tôi mời khách, cậu đừng khách khí với tôi nha.”
Ôn Nhuận cong đôi mắt đáp một tiếng, không nhanh không chậm gắp rau. Tạ Ngọc Phàn đoán chừng là thật sự nhịn lâu rồi, tuy rằng động tác vẫn ưu nhã, nhưng tốc độ ăn đồ ăn lại rất nhanh, Ôn Nhuận ăn cơm trên máy bay rồi, bây giờ ngược lại là không đói, bất động thanh sắc đem đĩa rau hướng trước mặt Tạ Ngọc Phàn di chuyển, chính mình bưng một bát cháo gà uyên ương từ từ uống.
Một bàn đồ ăn hơn nửa đều vào bụng Tạ Ngọc Phàn.Cô thỏa mãn thở dài than vãn, “Một bữa ngày hôm nay, phải phụ trách mấy tháng tới rồi.” Qua không được mấy ngày người đại diện của cô liền đến đoàn phim nhìn chằm chằm người, cô ấy cũng không có cơ hội ra ngoài ăn vụng nữa.
Ăn cơm xong, Tạ Ngọc Phàn vẫm muốn ngồi tiêu cơm, lưu lại dư vị bữa tiệc lớn cuối cùng. Ôn Nhuận sau đó đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Trong viện rất yên tĩnh, chỉ có nhân viên phục vụ mang thức ăn lên ngẫu nhiên đi lại tiếng động rất nhỏ. Ôn Nhuận theo hành lang hướng nhà vệ sinh đi, lại ở giữa đường bị một người không nghĩ đến sẽ ở đây ngăn lại.
Ôn Nhuận ngơ ngác nhìn Diệp Hàn Thanh, giữa lông mày toàn là nghi hoặc, “Diệp tổng, ngài làm sao ở nơi này?”
Diệp Hàn Thanh tâm tình không tốt lắm, một đôi mắt đen nhánh âm u ngưng tụ nhìn cậu ấy gằn từng chữ nói: “Thật khéo, cậu làm sao cũng ở chỗ này?”
Ánh mắt Diệp Hàn Thanh tràn đầy tính xâm lược, Ôn Nhuận bị hắn nhìn có chút không thoải mái, mẫn cảm phát hiện tâm tình của hắn hình như không tốt lắm, bèn nhẹ giọng nói: “Tôi cùng bạn đến ăn cơm.”
“Người bạn nào? Cậu vừa mới xuống máy bay đúng chứ? Gấp như chờ cũng không nổi vậy?” Diệp Hàn Thanh dịch chuyển xe lăn, tiến từng chút tới chỗ Ôn Nhuận, Ôn Nhuận theo bản năng lùi về sau một bước, cả người để ở trên lan can gỗ, cúi đầu có chút luống cuống nhìn hắn.
Rõ ràng người đàn ông ấy ngồi trên xe lăn, tuy Diệp Hàn Thanh là ở bên thế yếu, nhưng lúc Ôn Nhuận bị hắn nhìn, lại như thể bị dã thú hung dữ nhìn chăm chú. Ánh mắt của Diệp Hàn Thanh thật sự quá dọa người, đôi mắt sâu thẳm đen như mực, nhìn nhiều một chút giống như bị nuốt xuống lấy cả da lẫn xương.
“Diệp tổng……”
Ôn Nhuận có chút luống cuống, giọng nói không tự giác liền có một tia hương vị hoảng loạn, trầm thấp, mềm mại, âm cuối còn mang theo một chút run rẩy….Liền đâm một cái thật mạnh lên tâm can của Diệp Hàn Thanh. Gân ở bàn tay đang nắm xe lăn của Diệp Hàn Thanh nổi lên, lúc hắn nhìn thấy Ôn Nhuận cùng người con gái ghé vào nhau thân mật nói chuyện, đáy lòng liền nổi lên tức giận, hắndĩ nhiên không phải người có tính tình tốt, đối với đồ vật mình nhìn trúng du͙© vọиɠ khống chế càng mạnh. Đặc biệt là sau tai nạn xe, người được hắn trân trọng như vậy còn lại không nhiều, Ôn Nhuận sớm đã bị hắn đặt ở trong lãnh địa của hắn, hắn chưa ra tay chỉ là không muốn dọa sợ cậu, nghĩ phải từ từ tới. Ít nhất khiến cậu cam tâm tình nguyện đi theo mình.
Nhưng này tuyệt không biểu thị hắn nguyện ý nhìn đến có những người khác thèm muốn người hắn vừa mắt.
Nhưng điều này không có nghĩa là Diệp Hàn Thanh hắn muốn nhìn thấy người khác thèm muốn người hắn nhìn trúng.
Diệp Hàn Thanh kiệt lực khống chế lệ khí cuồn cuộn nơi đáy lòng, hắn nhìn thấy được lo sợ trong mắt Ôn Nhuận, hắn không muốn dọa sợ cậu.
Nhắm mắt, hắn cắn chặt hàm dưới, chậm rãi khống chế xe lăn lùi về sau, kéo giãn khoảng cách cùng Ôn Nhuận, nặn ra một vẻ mặt tươi cười, cố gắng ôn hòa nói: “Cậu hiện tại nhân khí không thấp, nếu tuỳ tiện cùng người con gái khác đơn độc đi ăn cơm, nếu bị người khác chụp được rồi, đối với cậu rất bất lợi.”
Thì ra là như vậy……là sợ tuôn ra scandal bất lợi đối với cậu sao?
Bởi vì Diệp Hàn Thanh đột nhiên áp sát hoảng loạn tức khắc biến thành xấu hổ, cậu nghĩ chỉ là ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi, chỉ cần không bị người phát hiện cũng không có quan hệ gì, nhưng Diệp Hàn Thanh nói lại nhắc nhở cậu, cậu đã sớm không phải tiểu trong suốt lúc trước rồi, cậu mỗi một lời nói mỗi một hành động không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, vạn nhất không cẩn thận tuôn ra ngoài tin tức gì không tốt, còn phải phiền anh Trịnh hao tâm tổn sức giúp mình giải quyết.
Nghĩ thông một chuyện này, Ôn Nhuận tức khắc cảm thấy chính mình quá tùy hứng, kỳ thật trước khi ra cửa trợ lý cũng nhắc nhở qua cậu, cậu lại không quá coi là một chuyện. Bây giờ bị Diệp Hàn Thanh nhìn thấy, cậu liền cúi đầu xuống, ấp úng nói: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu toàn.” Diệp Hàn Thanh lại không phải muốn cậu xin lỗi, vẻ tươi cười trên mặt càng chân thật hơn một chút, khuyên bảo chỉ dẫn nói: “Lần này chỉ là việc nhỏ, chỉ là cậu tuổi nhỏ, khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến nói chuyện yêu đương, công ty mặc dù không cấm ngăn nghệ sĩ yêu đương, bất quá cậu hiện tại đang ở thời kỳ nổi tiếng, công ty vẫn hy vọng là cậu có thể lấy sự nghiệp làm trọng.”
“Tôi hiểu rồi.” Ôn Nhuận trịnh trọng gật đầu, “Lần này cùng nhau ăn cơm chỉ là bạn bè bình thường, tôi sau này sẽ chú ý.”
Diệp Hàn Thanh lúc này mới chân chính cười, vừa lòng nhìn tới ánh mắt trong trẻo của cậu, hắn biết Ôn Nhuận không có nói dối, cậu cùng người con gái kia, thật sự chỉ là bạn bè bình thường.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Diệp tổng: Không cho phép nói chuyện yêu đương, muốn nói chỉ có thể cùng tôi nói.