Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!

Chương 3

Trịnh Tuyên cà lơ phất phơ ngồi thẳng lưng lại, biểu tình tràn đầy kinh ngạc, “Ai?”

“Ôn Nhuận.”

Trịnh Tuyên: “…… Chưa từng nghe qua, không muốn mang.”

Từ sau lúc ảnh đế ảnh hậu trước thành lập phòng làm việc, nửa năm này hắn hầu như không có mang nghệ sĩ, bởi vì có quan hệ cá nhân với Diệp Hàn Thanh, hắn trực tiếp cùng Tinh Vực ký hợp đồng, rảnh rỗi nửa năm Tinh Vực cũng không phải không nghĩ đến muốn hắn mang người mới, nhưng hắn tốt xấu cũng là người đại diện kim bài, không phải chó mèo gì xách đến trước mặt hắn hắn cũng đồng ý mang.

Không nghĩ tới là, Diệp Hàn Thanh cũng tìm tới trước mặt hắn.

“Chỉ là kêu cậu nhìn trước xem.” Diệp Hàn Thanh xụ mặt, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm hắn.

Trịnh Tuyên bị hắn nhìn chằm chằm nửa ngày, biết người này tâm tình đang không tốt, thở dài thỏa hiệp, “Muốn tôi nhìn thử thì cũng phải đưa tư liệu trước cho tôi chứ?”

“……” Diệp Hàn Thanh biểu tình khựng lại một chút, không biểu tình đi tới sau bàn làm việc, từ trong thùng rác nhặt ra tư liệu của Ôn Nhuận.

Trịnh Tuyên một lời khó nói hết nhận lấy, vốn dĩ chỉ là tùy tay lật lật, sau khi nhìn vài tờ, thần sắc vốn ngả ngớn dần dần thu hồi vào, cau mày nghiêm túc xem, đem một xấp tư liệu lật xong, hắn không thể không thừa nhận Diệp Hàn Thanh ánh mắt xác thật không tồi, “Quả là một hạt giống tốt, nếu ở trong tay tôi, sẽ không bị chậm trễ lâu như vậy.”

“Ừ.” Thân thể Diệp Hàn Thanh dựa vàoN phía sau xe lăn, biểu tình hờ hững, giống như là người vừa rồi gấp gáp nhìn chằm chằm Trình Tuyên không phải hắn vậy “Nếu cảm thấy không tồi, tự mình đi đem người về.”

Đoàn phim từ sau đêm đó không có tin tức. Nhưng thật ra Lục Trạm từ người khác hỏi thăm một ít tin tức chỗ đó, nói là Tiếu Tiêu đã thông qua thử kính, nữ thứ hẳn là định rồi.

Chuyện này đều là trong dự kiến, bắt đầu từ khi Ôn Nhuận ném thẻ phòng đi, cậu đã đoán trước rồi.

Mấy ngày nay Tống Lại cũng không có liên hệ cậu, nghĩ đến hẳn đã hoàn toàn từ bỏ.

Ôn Nhuận vỗ vỗ mặt, nỗ lực an ủi mình rằng diễn viên cũng không có gì tốt, vừa dơ lại mệt, quanh năm suốt tháng khắp nơi bay đi bay lại, ăn tết có thể về nhà đã tốt lắm rồi. Cậu yên lặng dự định ở trong lòng, chờ hợp đồng đến hạn liền đi thi nhân viên công vụ, ổn định cũng an nhàn. Cậu đi học sớm, nhảy cóc qua nhà trẻ trực tiếp lên tiểu học, ba năm sau cậu cũng mới 22, 23 tuổi, cùng số tuổi sinh viên tốt nghiệp của khoá này không khác biết lắm, cũng không tính là quá trễ.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng làm một người rảnh rỗi vẫn khó tránh khỏi khó chịu, uể oải thở dài một hơi, Ôn Nhuận cầm sách chuyên ngành trong tay tiếp tục xem. Lúc này cậu thường xem đều là sách siễn xuất, nhưng con đường hiện tại này mắt thấy đã đi tới cuối rồi, cậu không thể không sớm tính toán cho tương lai.

Đang phiền muộn, một bên điện di động đang sạc vang lên, Ôn Nhuận kéo bước chân qua, người gọi là Tống Lại.

Cậu sửng sốt một chút, không nghĩ ra Tống Lại lúc này còn tìm cậu làm gì. Nhưng trên tay vẫn là tiếp điện thoại trước.

Trong điện thoại Tống Lại giọng nói khó có được mang theo một chút ý cười, “Em chuẩn bị một chút, ba ngày sau đến khách sạn Khải Luân thử kính đoàn phim《 Kim Lăng Đài 》. Kịch bản anh đã gửi vào hòm thư của em, lần này cơ hội khó được, em hãy nắm thật chắc.”

Ôn Nhuận trong đầu tức khắc toát ra vô số dấu chấm hỏi, nhỏ giọng hỏi không phải không diễn sao.

Việc vui mừng hiếm có, giọng Tống Lại đều nhu hòa hơn bình thường tám độ, kiên nhẫn giải thích: “Là đạo diễn điểm danh muốn em đi thử kính, ế ấ ẩ không liên quan đến nhà sản xuất, em an tâm chuẩn bị đi.”

Ôn Nhuận “Vâng” một tiếng, cúp điện thoại đi xem hòm thư, hòm thư có một mail, là kịch bản《 Kim Lăng Đài 》.

Động động con chuột click mở hồ sơ, Ôn Nhuận cảm giác có chút choáng váng, giống như một con đường chật hẹp, vượt qua mọi chông gai thật vất vả đi tới cuối lại phát hiện phía trước là vách đá, viết hoa “Đường này không thông”, đang lúc trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, nản lòng chuẩn bị quay lại đường cũ, lại ngoài ý muốn phát hiện một cái lối rẽ, nơi đó có ánh sáng hy vọng cùng gió xuân ấm áp.

Giống như nằm mơ vậy.

Ôn Nhuận đã phát ngốc nhìn chằm chằm kịch bản nửa ngày, cái gì cũng chưa xem.

Thẩm Mục Tuân từ trong phòng đi ra, thì thấy cậu ngồi xổm trước sô pha, biểu tình ngốc lăng nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

“Làm sao vậy?”

Thẩm Mục Tuân duỗi tay ở trước mắt cậu quơ quơ, Lục Trạm từng nói với hắn chuyện của Ôn Nhuận, hắn còn tưởng rằng cậu ở vì tiền đồ u ám nhọc lòng, mím môi, châm chước nói: “Trong tay tôi hiện tại cũng có một ít tài nguyên, lần sau nếu có hoạt động tôi mang cậu theo.”

“A?” Ôn Nhuận trừng lớn mắt dùng sức lắc đầu, từng chút từng chút vui sướиɠ bò đến trên mặt bàn “Không phải cái này, anh Tống vừa mới gọi điện thoại cho em, nói là em đi thử kính đoàn phim《 Kim Lăng Đài 》.” Thẩm Mục Tuân cũng sửng sốt một chút, tiếp theo trên mặt nghiêm túc hiện lên tươi cười, thực lòng thiệt tình nói: “Chúc mừng cậu.”

Ôn Nhuận con ngươi đen bóng, khóe miệng khống chế không được nhếch lên “Vâng, em sẽ nắm chắc cơ hội.”

Ba ngày sau liền thử kính, Ôn Nhuận nắm chặt thời gian mang kịch bản nhìn một lần, sau đó lại nghiêm túc đem nhân vật Yến Vô này viết tự luận (?).

Trong nguyên tác, Yến Vô từ nhỏ bị coi như sát thủ mà bồi dưỡng, tuổi tác mới mười sáu, thân thủ lại cực tốt. Một lần nhiệm vụ ngoài ý muốn bị thương sắp chết, là nam chủ mang hắn cứu về, về sau hắn liền đi theo bên người nam chủ làm thị vệ bên cạnh, mà tên Yến Vô này cũng là nam chủ lấy cho hắn.

Bởi vì xuất thân từ tổ chức sát thủ, Yến Vô tuổi tuy nhỏ tính tình lại rất lạnh lùng, khuôn mặt lớn lên tuấn tú lại rất ít cười, trong nguyên tác nam chủ coi hăn như em trai ruột, luôn hy vọng hắn có thể làm chút chuyện phù hợp với tuổi mười sáu này, cho nên thường xuyên mang hắn ra trêu chọc, ngoài mặt Yến Vô không để ý tới, kỳ thật trong lòng lại rất thân cận nam chủ.

Trong nguyên tác mạng sống của Yến Vô thực sự rất ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn mười mấy tập, nhưng là tính cách hắn lại lộn xộn rất nhiều rồi xung đột cùng mâu thuẫn, đặc biệt là cuối cùng hắn thế nam chủ chặn lại người ám sát, trước khi chết rốt cuộc đổi từ “Chủ nhân”, kêu nam chủ một tiếng

“Anh”. Kịch bản miêu tả chỉ có nói mấy câu ngắn ngủn, nhưng trong đó tình cảm ẩn chứa lại rất phức tạp.

Đoạn này diễn xuất của vai Yến Vô sẽ tràn đầy cảm xúc mãnh liệt nhất. Ôn Nhuận kết hợp kinh nghiệm thử kính trước kia, cảm giác thử kính khả năng rất lớn là chọn đoạn này.

Cậu nghiền ngẫm rất nhiều đối với kịch bản cùng tình cảm nhân vật này, ở trước gương không ngừng luyện tập, ba ngày sau, rốt cuộc có một chút tự tin đi theo Tống Lại cùng nhau xuất phát tới khách sạn Khải Luân.

Vẫn là Tống Lại lái xe đưa cậu đi qua, chẳng qua hôm nay Tống Lại còn vội việc khác, đem người đưa đến dưới lầu khách sạn lại dặn dò vài câu liền vội vàng rời đi.

Ôn Nhuận một mình đi thang máy lên. Cậu đến trước nửa giờ, trong phòng hội nghị, nhân viên công tác còn đang bố trí hiện trường, cậu liền an tĩnh chờ bên ngoài. Lúc sau lục tục có người lại, phần lớn đều là người mới đến thử kính, có người Ôn Nhuận biết, có người chưa thấy qua. Cậu ở trong lòng phỏng chừng một chút đối thủ cạnh tranh của mình, đánh giá có mười mấy người.

Thời điểm gần bắt đầu phỏng vấn, ngoài phòng họp bỗng nhiên truyền đến một trận nhỏ giọng ồn ào, Ôn Nhuận quay đầu theo lại xem, liền thấy một người ăn mặc đồ bóng chày hồng trắng, trang điểm vô cùng theo trào lưu vây quanh là người đại diện cùng trợ lý đi tới.

Ôn Nhuận nhớ lại một chút, người này tên Lăng Thượng Nghiêu. Thời điểm cuối năm năm ngoái, Lăng Thượng Nghiêu bằng một bộ phim thần tượng cải biên tiểu thuyết đô thị thanh xuân xuất đạo một lần nổi tiếng, hắn đóng vai nhân vật đại thần esport đối với những người khác lạnh nhạt độc miệng chỉ duy nhất đối với nữ chủ ngây ngô thậm chí thẹn thùng đến nói không nên lời, bản thân Lăng Thượng Nghiêu ngoại hình không kém, hơn nữa tạo hình nhân vật rất được, bộ phim phát ra thì nổi tiếng một trận, vô số thiếu nữ hô lên trái tim như vỡ tung. Lăng Thượng Nghiêu cũng bởi vậy hút không ít fan mama cùng fan bạn gái, ở trong giới giả trí như sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước chiếm được một vị trí nhỏ. Không nghĩ tới hắn ta cũng tới thử kính lần này.

Ôn Nhuận phồng phồng mặt, cảm thấy căng thẳng, Lăng Thượng Nghiêu với người mới bọn họ, chắc ăn là thực lực mạnh nhất.

Phía sau có người ở nhỏ giọng nghị luận nói Lăng Thượng Nghiêu tại sao cũng tới, còn có người nói nội bộ đã điều động Lăng Thượng Nghiêu diễn “Yến Vô”, bọn họ chỉ là bồi ngang qua sân khấu……

Ôn Nhuận ở trong lòng cổ vũ cho chính mình, thu lại suy nghĩ, chuyên tâm xem kịch bản.

Đằng sau màn hình của phòng hội nghi , Trịnh Tuyên không còn gì để nói trừng mắt Diệp Hàn Thanh, nhỏ giọng chất vấn: “Anh đi theo tới làm gì? Bên ngoài là tiểu tâm can mà Diệp tổng để ý sao?”

Diệp Hàn Thanh điều khiển xe lăn, tìm tầm nhìn tốt, góc độ không dễ dàng bị người bên ngoài phát hiện, khuôn mặt bình tĩnh không để ý đến Trình Tuyên.

Trên thực tế hắn cũng không biết mình tại sao muốn ném xuống đống công vụ của công ty chạy tới xem một người mới thử kính.

Hắn chỉ là…… Ma xui quỷ khiến tới.

Trịnh Tuyên còn ở phía sau lải nhải chất vấn, Diệp Hàn Thanh bực bội nhíu mày, lạnh lùng nói một tiếng “Câm miệng”.

Người đại diện ồn ào lập tức ngậm miệng, ngón trỏ tay phải cùng ngón cái khép lại ở trên miệng phủi một chút, tỏ vẻ mình thật sự câm miệng. Khi bọn họ đang nói chuyện, thử kính đã bắt đầu rồi. Thử kính gọi số thứ tự, Ôn Nhuận cầm bảng số 12 trong tay số, nhẹ nhàng thở dài ra một hơi.

Lần này thử kính đạo diễn Lý Khước cũng ở đây. Lý Khước có một khuôn mặt nghiêm nghị, chỉ cần ánh mắt sắc bén kia quét ở trên người là có thể làm người ta nín thở ngưng thần. Ôn Nhuận nghe nói hắn ở đoàn phim tính tình vô cùng bạo, bởi vì đối với chi tiết yêu cầu cao, không ít diễn viên đều bị hắn mắng đến khóc.

Có thể là do hung danh bên ngoài của hắn, phía trước mấy người đi lên phát huy đều không tốt lắm, tình cảm không mang ra được, động tác cũng cứng đờ. Lý Khước nhịn hai người, đến khi người thứ ba rốt cuộc nhịn không được lên tiếng “Cậu đây cũng có thể nói là diễn? Người máy so với cậu có tình cảm hơn, người tiếp theo!”

Số 3 vẻ mặt đưa đám đi xuống.

Bắt đầu từ số 3, không khí hiện trường thử kính ngưng lại, thần kinh tất cả mọi người đều căng thẳng, tâm thái khẩn trương, mười một người trước đều bị Lý Khước mắng đi xuống. Ngay cả già vị lớn nhất Lăng Thượng Nghiêu cũng không ngoại lệ. Ôn Nhuận thấy khi hắn xuống dưới tay nắm chặt phát trắng.

Trợ lý lớn tiếng kêu: “Số 12.”

Đến cậu.

Ôn Nhuận hít sâu một hơi đứng ở lên giữa, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Chào mọi người, tôi là số 12 Ôn Nhuận.”

Lý Khước đã bị dày vò phi thường không kiên nhẫn, nhìn thấy không nhiều bộ dạng giống người này, liếc mắt hà khắc đánh giá Ôn Nhuận một cái, cái ngoại hình này cũng tạm (?), nhíu nhíu mày, ngữ khí Lý Khước không tốt lắm nói: “Đoạn Yến Vô gần chết kia, bắt đầu đi.”

Ôn Nhuận lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu đánh cược chính xác.

Nhắm mắt làm mình tiến vào trạng thái, khi đôi mắt mở ra, cậu không hề là Ôn Nhuận, mà là Yến Vô.

Tác giả có chuyện muốn nói:

# Hiện trường thử kính vô tình gặp nhau

# Ôn Nhuận: Diệp tổng tại sao lại ở đây?

Diệp Hàn Thanh: Đến xem tiểu tâm can của tôi.

Ôn Nhuận: ?