Huỳnh Thiếu vừa từ nhà hàng trở về, bởi vì chuyện Phạm Minh Tú đột nhiên thay đổi thái độ mà rời khỏi nhà hàng, Huỳnh Thiếu vốn đã rất tức giận.
Bây giờ lại ở đại sảnh tầng một, dưới ánh mắt của bao người nhân viên mà bị té ngã như vậy, ông ta cảm thấy rất mất mặt, Huỳnh Tuệ Mẫn hiển nhiên đã trở thành mục tiêu trúc giận của ông ta.
“Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích lợi gì?” “Bop.”
Huỳnh Thiếu vừa xấu hổ vừa tức giận liền giáng một cái tát vào mặt Huỳnh Tuệ Mẫn.
Huỳnh Tuệ Mẫn bị tát đến lùi lại về sau vài bước.
Có rất nhiều nhân viên ở phía xa trộm nhìn đến đây, bọn họ đều thầm cảm thấy Huỳnh Tuệ Mẫn thật quá đen đủi, lại đυ.ng phải ông giám đốc Huỳnh Thiếu này.
Tất nhiên, những người nhân viên này chỉ dám từ xa trộm nhìn mà thôi, chứ không dám lại gần xem, nếu không rất có thể sẽ trở thành mục tiêu trúc giận của Huỳnh Thiếu.
Sau cái tát này Huỳnh Thiếu vẫn không chịu dừng lại ở đó.
“Quỳ xuống đây cho tôi, phải quỳ đến đủ một tiếng”
Huỳnh Thiếu tức giận quát với Huỳnh Tuệ Mẫn.
“Tôi…tôi..”
Huỳnh Tuệ Mẫn che mặt, trong đôi mắt ngây thơ ấy lộ ra vài phần sợ hãi, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.
Đúng vào lúc này, anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn vội vàng chạy tới.
“Giám đốc Huỳnh, em gái tôi vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện, xin ông đừng so đo với em ấy.” Anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn gượng cười cầu xin.
“Cút khỏi đây cho tôi, mày chỉ là một nhân viên bảo vệ thấp hèn, lấy tư cách gì để cầu xin chứ?” Huỳnh Thiếu một chân đá lên người anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn.
Tiếp theo đó, Huỳnh Thiếu lại quay đầu nhìn Huỳnh Tuệ Mẫn.
“Tôi hỏi cô, cô có chịu quỳ hay không.
Nếu không quỳ, cô hãy cùng anh trai cô lập tức cút ra khỏi công ty đi.” Huỳnh Thiếu lên tiếng mắng.
Huỳnh Thiếu nổi nóng với Huỳnh Tuệ Mẫn, ngoài tâm trạng không tốt lại còn bị té ngã ra, thì còn có một nguyên nhân tiềm ẩn khác, đó chính là vì Huỳnh Tuệ Mẫn trước đó đã từ chối ông ta, khiến cho ông ta cảm thấy không vui.
“Tôi…tôi quỳ” Huỳnh Tuệ Mẫn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
Mặc dù trong lòng Huỳnh Tuệ Mẫn cảm thấy oan ức, nhưng cô ấy chỉ có thể thỏa hiệp, bởi vì cô ấy không thể mất đi công việc này, cô ấy còn phải lấy tiền lương trả lại tiền cho Lâm Vân, cô ấy và anh trai còn cần tiền lương này để chữa bệnh cho ba mình.
Người Huỳnh Tuệ Mẫn quỳ không phải là Huỳnh Thiếu, mà là thỏa hiệp quỳ trước hiện thực, quỳ trước cuộc sống.
“Khoan đã.”
Ngay khi Huỳnh Tuệ Mẫn định quỳ xuống, một giọng nói sắc bén vang lên.
Tiếp theo đó, Lâm Vân đi tới.
“Giám đốc Huỳnh, nhân viên vệ sinh lau sàn chỉ là đang làm công việc của họ, ông ngã là vì ông đi không cần thận, mà lại đi đổ lỗi cho một nhân viên vệ sinh, ông cũng thật quá đáng đấy?” Lâm Vân vừa đi vừa nói.