Người Mẫu Khoả Thân

Chương 3 : (H)

Rèm bị kéo lại, cửa thì khóa trong.

Dư Ôn nằm trên ghế giữa phòng vẽ, dẩu mổng thừa nhận sự va chạm mãnh liệt từ đằng sau.

Cô cắn môi, thở dốc dồn dập mà khẽ rên

Âm thanh rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ đứt quãng vọng trong không khí, theo khe cửa mà lọt vào tai Quý Nam Uyên đang đứng bên ngoài.

Anh xoay người tính rời đi.

Lại nhạy cảm mà nghe ra được giọng nữ bên trong chính là cô gái lúc nãy nhờ anh tới làm mẫu vẽ tranh.

Bởi vì lúc này Dư Ôn ở bên trong đang nói chuyện, chỉ là âm thanh hơi nặng nề.

“Anh nhanh lên… A… Lát nữa em phải… V… Vẽ… Vẽ… A”

Qua tầm một tiếng, nam sinh mới thô nặng thở dốc, bên trong an tĩnh trở lại.

Quý Nam Uyên tới đi toilet cuối hành lang hút điếu thuốc, khi trở lại phòng vẽ tranh thì bên trong chỉ còn một mình Dư Ôn.

Khuôn mặt cô vẫn còn ửng hồng sau khi xong việc, môi đỏ bừng, răng cắn bút.

Thấy Quý Nam Uyên tiến vào, Dư Ôn nhìn anh cười cười.

Quý Nam Uyên đóng cửa lại, lúc đi đến giữa phòng vẽ tranh còn thấy một mảnh tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa khô chảy trên mặt đất, trong không khí còn lưu lại chút mùi tanh.

Thấy tầm mắt anh rơi trên mặt đất, lúc này Dư Ôn mới nhớ tới lúc nãy bạn trai bắn tinh ra sàn. Mặt cô đỏ lên, giả bộ đi tới, tính dùng chân đạp lên tϊиɧ ɖϊ©h͙, nghiền qua để xóa dấu vết, lại cảm thấy dính ở giày rất ghê tởm nên đành tìm một tờ giấy vẽ phủ lên mặt đất.

Cô nửa khom lưng, lộ ra cặp mông vểnh, vùng giữa quần đùi đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra làm ướt nhẹp.

Lúc mới làm xong, Dư Ôn lo lắng Quý Nam Uyên sắp tới, lau dọn qua loa rồi mặc lại quần áo, nào biết sau cao trào dâʍ ŧᏂủy̠ còn lưu lại bên trong chảy ra khiến qυầи ɭóŧ cô ướt sũng.

Khi cô đứng dậy chỉ cảm thấy phía dưới dính nhớp, không hề phát hiện ra giữa quần mình là một mảng lầy lội

Tϊиɧ ɖϊ©h͙, dâʍ ŧᏂủy̠, mông vểnh, chân trắng.

Mấy cái từ ngữ mấu chốt ở trong óc Quý Nam Uyên tổng hợp ra một hình ảnh da^ʍ mĩ.

Dươиɠ ѵậŧ trong quần anh chậm rãi cương lên, bên tai là âm thanh rêи ɾỉ yêu kiều của nữ sinh cách một cánh cửa vừa rồi.

Bàn tay mới vừa nâng áo lên lại thả xuống.

“Ân?” Dư Ôn quay đầu lại, thấy anh không cởi đồ, biểu tình có chút hoang mang, “Làm sao vậy?”

Quý Nam Uyên móc ra 300 tệ từ trong túi quần, đưa tới trước mặt cô, giọng nói có chút nghẹn.

“Không vẽ nữa”

“Hả?” Dư Ôn giữ chặt lấy cánh tay anh, “Không được, ngày mai tôi phải nộp rồi!”

Cô có chút gấp gáp nên dán đến gần người anh, mùi hương cơ thể bay vào chóp mũi.

Quý Nam Uyên có thể ngửi được hương vị của dâʍ ŧᏂủy̠ thơm ngọt, chân mày nhíu càng chặt, phía dưới côn ŧᏂịŧ càng sưng to. Anh tránh cánh tay cô, lại không ngờ Dư Ôn nhào đến, hai tay ôm lấy cánh tay anh.

“Đừng mà!” Cô nhẹ kêu.

Áo thun trắng bị động tác của hai cánh tay mà trễ xuống, lộ ra rãnh ngực cùng hai mảnh thịt trắng nõn mềm mịm.

Quý Nam Uyên dời ánh mắt sang khuôn mặt cô, hơi thở có chút nóng bỏng, nói “Xác định là hiện tại muốn vẽ?”

“Xác định a!” Dư Ôn gật đầu.

Quý Nam Uyên gật đầu, “Được.”

Dư Ôn buông tay nhìn anh cởϊ áσ.

Trước ngực anh có vết sẹo vừa sâu vừa dài, phía sau lưng cũng có. Anh hoạt động cổ vai, cả người cơ bắp đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, gân xanh trên cánh tay nổi lên.

Dư Ôn rất thích cánh tay nổi gân xanh của nam sinh, cảm thấy chỗ đó rất gợi cảm, rũ mắt tinh tế đánh giá.

Quý Nam Uyên cởϊ qυầи, qυầи ɭóŧ bên trong nhô rất cao, phía trên đã dính ướt.

Anh không do dự kéo nó xuống.

Dươиɠ ѵậŧ bật ra.

Rất lớn.

Giống như rừng cây rậm rạp đột nhiên nhảy ra một con mãnh hổ.

Hai mắt Dư Ôn bị kia đồ vật kia làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Quý Nam Uyên.

Nam sinh hất cằm nhìn cô nói.

“Vẽ đi.”