Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 118: Vòng eo Ꭶεメy của Miên Miên dưới lớp áo tắm lên sóng trực tiếp

Phần bình luận trên sóng trực tiếp cũng cười như điên ——

[Hahahahahaha anh trai nhỏ này thông minh thật đấy]

[Khứu giác thần tiên gì thế này, nhạy cảm quá.]

[Miên Miên thân với anh Thanh Hành không phải mới ngày một ngày hai, cảm giác nguy cơ của ba Tần đến muộn quá rồi đấy.]

[Hahaha đáng yêu thật, tình cảm thanh mai trúc mã này, hết nước chấm.]

[Miên Miên đi với ai cũng thành cp real được ấy, đúng là Hải Vương chính hiệu.]

[Anh trai này đẹp lắm nhé, không giống nét của Linh mập mà theo theo kiểu rất hợp với Miên Miên ấy, đúng là cp nhan sắc thần tiên.]

[Chẳng lẽ chỉ có tôi thấy mấy câu đố Olympic cho trẻ con này khó à, tôi thấy còn phức tạp hơn nhiều mấy bài toán của con cháu tôi đang học lớp ba.]

[Con gái thông minh quá, Tần đỉnh lưu thật sự xứng đáng có em gái thông minh vậy à?]

Advertisements

REPORT THIS AD

[Hahahahahahahahahahahaha quá đáng!]

[Tần Mục Dã: Đu cp thì cứ đu đi, mắc mớ gì phải đạp tôi?!]

*****

Đêm đầu tiên chuyển đến nhà mới, trước khi đi ngủ, Miên Miên tắm rửa, thay một bộ váy màu trắng, mái tóc đen vừa gội và sấy khô rũ xuống hai bên tai, trông bé mềm mềm đáng yêu.

Cô bé tựa vào đầu giường gọi video call cho mẹ.

Tần Sùng Lễ ngồi bên cạnh, ôm con gái vào lòng.

Lê Tương vừa kết thúc công việc, quay trở lại khách sạn, còn chưa tẩy trang, bà nhìn con gái cười híp mắt, cảm thấy sự mỏi mệt làm việc cả ngày như tan biến sạch sẽ.

“Miên Miên có thích nhà mới không?” Lê Tương dịu dàng hỏi.

Miên Miên gật đầu thật mạnh: “Thích ạ, con siêu thích, phòng của ba mẹ rất đẹp, còn có cả phòng sách và phòng tập yoga cho mẹ nữa, nhất định mẹ sẽ thích.”

Lê Tương nghe vậy, xúc động: “Mẹ cũng muốn bay về nhà ngay bây giờ, đợi mấy hôm nữa mẹ được nghỉ mẹ sẽ về với Miên Miên nhé. À đúng rồi, Sùng Lễ, khoảng thời gian vừa chuyển nhà này, anh phải chăm sóc Miên Miên thật tốt nhé, dặn người làm chú ý buổi tối nhiều hơn, trẻ con ngủ quen giường, giờ đến môi trường mới, có thể ban ngày con bé không thấy gì, nhưng nửa đêm tỉnh giấc, con bé sẽ sợ đấy.”

“Em yên tâm đi, ban đêm anh sẽ qua phòng con bé xem một chút.” Tần Sùng Lễ xoa đầu con gái, nói đầy ý tứ: “Em đừng lo, cứ đóng phim thật tốt, mọi việc trong nhà đều ổn, con gái không dính em đến vậy đâu, em không ở nhà, còn nhiều người chơi với con bé lắm.”

Ngược lại Lê Tương không nghe ra ý khác từ lời nói của Tần Sùng Lễ.

Bà chỉ thấy trong lúc nói chuyện điện thoại, ánh mắt của Tần Sùng Lễ có chút mất tự nhiên, giống như trong lòng có tâm sự.

Bà thuận miệng hỏi: “Tập đoàn có chuyện gì khó khăn không, sao em thấy tâm trạng của anh không tốt lắm?”

Lúc này Tần Sùng Lễ mới nhếch môi cười khẽ: “Không có, anh thấy rất tốt, chỉ hơi ghen thôi.”

Lê Tương ngẩn người, bật cười: “Lại ăn giấm của ai rồi, đừng bảo là Thanh Hành nhé, anh từng ấy tuổi rồi mà còn ăn giấm của đứa nhỏ mới mười tuổi, sao lại không biết xấu hổ vậy?”

Tần Sùng Lễ vừa nói, Lê Tương nhớ đến lúc đi trên đường từ phim trường về khách sạn, bà tranh thủ lúc nghỉ lướt Weibo, thấy rất nhiều đoạn cắt từ buổi phát sóng trực tiếp hôm nay, trong đó có đoạn Miên Miên và Thanh Hành chơi với nhau. Phần lớn cư dân mạng đều phát cuồng trước độ ngọt của CP này, còn đau khổ nói, Miên Miên bốn tuổi đã có bạn trai, các cô hai mươi tuổi đầu còn ế chổng vó.

Miên Miên nghe cuộc đối thoại kỳ lạ của ba mẹ, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Sùng Lễ: “Ba nói gì thế ạ, sao ba lại muốn ăn giấm của anh Thanh Hành ạ?”

Tần Sùng Lễ cúi đầu nhìn con gái, giơ tay véo má cô bé, thở dài: “Vì ba lo thằng đấy sẽ bắt mất con gái ba chứ sao.”

Lê Tương thấy vậy, không nhịn được cười, đây là chủ đề riêng của hai ba con, bà nói với Miên Miên: “Ngủ ngon nhé bảo bối của mẹ, mẹ đi tẩy trang tắm rửa đã, tối mai gặp lại.”

Miên Miên gật đầu, ngọt ngào nói: “Chúc mẹ ngủ ngon.”

Cuộc gọi vừa kết thúc, Miên Miên khôi phục ánh mắt tò mò, không hiểu nhìn Tần Sùng Lễ: “Sao Miên Miên bị bị bắt đi ạ, không phải ngày nào con cũng ở nhà mà? Anh Thanh Hành là người tốt, anh ấy không phải bọn buôn người đâu ạ.”

Kể từ khi Miên Miên vào mẫu giáo, các thầy cô đã thường xuyên chú trọng giáo dục các bạn nhỏ về sự an toàn.

Miên Miên biết trên thế giới này có nhiều việc làm xấu như bắt cóc, buôn người, cô bé cũng nhớ kỹ việc bắt cóc, buôn bán trẻ em là những việc xấu xa số một.

Tần Sùng Lễ nhìn đôi mắt trong veo to tròn của con gái, đôi môi giật giật, tự nhiên nghĩ muốn trọc đầu.

Bé con còn quá nhỏ, giải thích với con bé sẽ rất mất thời gian.

Hơn nữa ông cũng biết hai đứa nhỏ là quan hệ bạn bè đơn thuần, hiếm có ai không có bạn thời thơ ấu.

Chẳng qua ông không nhịn được lo lắng cho tương lai.

Tuy sau này Miên Miên lớn lên sẽ giao du bạn trai bạn gái, nhưng là một người ba, chỉ cần nghĩ đến một ngày như vậy, ông không kiềm chế được những suy nghĩ ngổn ngang.

Tần Sùng Lễ lúng túng một lúc, cuối cùng cân nhắc mở miệng: “Mặc dù Lục Thanh Hành không phải người xấu nhưng … cậu bé ấy chỉ bình thường thôi, ba thấy con thân với cậu bé ấy như vậy, trong lòng không nhịn được ê ẩm, ba cảm thấy nó không xứng với con gái bảo bối của ba.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên tràn đầy vẻ khó hiểu: “Cô giáo con bảo các bạn đều bình đẳng với nhau, sao lại có xứng với không xứng ạ? Ba nghĩ thế là sai rồi.”

“Ừ.” Tần Sùng Lễ thở dài, “Ba không có ý như thế. Tóm lại, con còn quá nhỏ, ba không thể nói rõ ràng với con, thật ra ba đơn giản chỉ muốn nói là, Miên Miên có thể có nhiều bạn, không cần lúc nào cũng chơi với một người cố định.”

Miên Miên suy nghĩ một lúc, nói: “Con có nhiều bạn lắm, không phải chỉ có mỗi anh Thanh Hành đâu ạ.”

Tần Sùng Lễ nhớ đến lúc ông đưa con gái đi học.

Đúng là con gái ông là một Hải Vương hàng thật, nếu nơi con bé đến là một ao cá, cá của con bé trải khắp mọi nơi mất.

Nhưng với sự nhạy cảm của mình, ông biết sự tồn tại của Lục Thanh Hành rất đặc biệt.

Tần Sùng Lễ suy nghĩ một lúc, nói tiếp: “Miên Miên có thể nói cho ba tại sao con lại thích chơi với anh Thanh Hành không, bởi vì anh Thanh Hành thông minh hơn các bạn khác à?”

Bé con không chần chờ, nhanh chóng gật đầu không thèm nghĩ thêm: “Vâng, anh Thanh Hành thông minh lắm ạ, cái gì anh ấy cũng biết, đỉnh như một cuốn bách khoa toàn thư ấy ạ.”

Ông ba già Tần Sùng Lễ đỡ trán.

Thôi rồi, không còn biện pháp nào cả.

Lục Thanh Hành là thần đồng hiếm có với chỉ số IQ rất cao.

Hiển nhiên Miên Miên cũng có IQ cao hơn các bạn cùng tuổi, cô bé hợp chơi với những đứa như Lục Thanh Hành hơn, rất khó tìm cho cô bé một người bạn thay thế trong thời gian ngắn.

Tần Sùng Lễ xoắn xuýt vấn đề này mãi, cuối cùng cảm thấy ông không cần đau não như vậy.

Tóm lại Miên Miên còn nhỏ, ngày nào cũng ở dưới mí mắt của ông nên chẳng có vấn đề gì.

Tần Sùng Lễ đứng dậy pha sữa cho con gái, sau đó nhìn cô bé ôm bình uống ừng ực.

Ông thơm lên chóp mũi của bé con, dịu dàng nói: “Mặc dù Thanh Hành rất thông minh nhưng ba hy vọng Miên Miên nhớ kỹ, Miên Miên là bạn nhỏ lợi hại nhất thế giới này, không phải người nào cũng xứng với con, trong lòng ba, Miên Miên luôn đứng ở vị trí số một.”

Miên Miên vốn là đứa bé kiêu ngạo.

Cô bé ôm bình sữa, nghe Tần Sùng Lễ nói lời này, lập tức nâng cằm, mở miệng thơm mùi sữa: “Thật mà, Miên Miên là cô tiên nhỏ đấy ạ.”

“Đúng!” Tần Sùng Lễ vỗ đùi, “Thế nên Miên Miên chơi với con trai thì chơi, nhưng không được tùy tiện thích chúng nó nhé, bởi vì con là thần tiên, không phải người phàm nào cũng xứng với con được!”

Miên Miên cảm thấy ba nói có lý.

Cô bé đảo mắt, vừa uống sữa, vừa suy nghĩ.

Không phải cô bé kỳ thị người phàm nhưng là thần tiên giữa trần gian rộng lớn, có lúc bé cảm thấy cô đơn.

Mặc dù bé chơi với bạn bè dưới đây rất vui nhưng cô bé không thể chia sẻ bí mật của mình, vẫn có một tầng lụa mỏng ngăn cách ở giữa.

Khác với anh Thanh Hành.

Từ khi Miên Miên biết anh trai này, cô bé cảm nhận được sự cô độc giống mình.

Hệt như… bé và anh là đồng loại.

Miên Miên uống sữa xong, trước khi đi ngủ, Tần Sùng Lễ bế bé đi nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt.

Bé con súc miệng, lau bằng khăn.

Đột nhiên cô bé nhìn gương, nói: “Ba, con cảm thấy anh Thanh Hành cũng là thần tiên, nên anh ấy xứng với con mà.”

Tần Sùng Lễ giật giật khóe miệng: “Chuyện này… con dùng hơi nhiều filter để nhìn thằng bé rồi đấy.”

Tần Sùng Lễ không nghĩ sâu xa, chỉ thấy lời nói ngây thơ này của con gái là nói linh tinh.

Sao Lục Thanh Hành có thể là thần tiên được, ông nhìn thằng bé từ nhỏ đến bây giờ.

Ông còn đi uống rượu mừng đầy tháng.

Mặc dù chỉ số IQ cao nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ thần đồng thôi, lớn lên còn chưa biết thế nào, sao có thể là thần tiên được?

Tần Sùng Lễ bế con gái về giường, đắp chăn cho bé: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”

Miên Miên đã thấm mệt, ngủ ngay khi dính vào gối.

Cô bé mơ mơ màng màng, lúc nửa tỉnh nửa mê còn lẩm bẩm: “Anh Thanh Hành là thần tiên mà, nếu Miên Miên đoán không sai.”



Khoảng thời gian này Tần Sùng Lễ thực sự rất rảnh, ngày nào cũng uống trà trồng hoa, đi dạo cùng Miên Miên, tận hưởng cuộc sống về hưu.

Chiều hôm đó, Tần Sùng Lễ chơi cùng con gái ở sân cỏ.

Mấy ngày nay Tần Mục Dã cũng vào trạng thái nghỉ có lương.

Đối với cậu, việc quay tập đặc biệt của chương trình quá tuyệt vời, không những không phải đi làm mà còn có thể nhàn nhã nằm ở nhà thu tiền thù lao.

Buổi chiều, cậu thay đồ bơi, khoác khăn tắm màu xanh, lững thững đi đến bên bể bơi, nhảy ùm phát xuống.

Miên Miên đang phơi nắng với Tần Sùng Lễ trên sân cỏ cách đó không xa, nghe thấy tiếng cậu nhảy, giật mình nhìn sang.

Miên Miên lon ton chạy đến bên hồ bơi, nhìn vóc người cao lớn của anh hai ngụp lặn như con cá vui vẻ trong hồ bơi rộng lớn.

Cô bé có chút hâm mộ, khẽ lẩm bẩm: “Có vẻ bơi rất vui, mình cũng muốn học bơi!”

Tần Sùng Lễ nghe thấy, cười nói: “Có thể, nhưng bể bơi này nông nhất cũng 1m2, không phải bể bơi trẻ con, Miên Miên có sợ không?”

Miên Miên lắc đầu: “Con không sợ, ba biết bơi không ạ?”

“Đương nhiên, vậy ba con mình đi thay quần áo nhé.”

Miên Miên đi cùng chị giúp việc, quay về phòng quần áo của mình để chọn đồ bơi.

Cô bé có rất nhiều đồ bơi xinh đẹp nhưng đến giờ bé chưa từng mặc qua.

Miên Miên, người có gu thẩm mỹ độc đáo, chọn cho mình một bộ bikini hai mảnh hình hoa tím.

Phần ngực là hình bông hoa xinh đẹp, năng động, phía dưới là váy nhỏ màu trắng.

Kiểu dáng vừa đẹp mắt, vừa không quá lộ liễu.

Để tiện đội mũ bơi, chị giúp việc tháo hai bím tóc của bé, búi thành một quả cầu trên đỉnh đầu.

Dưới bình luận vui vẻ ——

[Kinh! Con gái quốc dân có bước đột phá đầu tiên. Quá ngọt ngào và sεメy!]

[Há há há há há con gái tôi đáng yêu quá, quả nhiên Miên Miên nhà tôi là tiên nữ, mặc đồ bơi cũng dễ thương như vậy.]

[Bộ đồ này đẹp nhỉ, hy vọng Taobao cập nhật nơi bán ngay để tôi hốt cho con.]

[Miên Miên mặc đồ bơi là lộ dáng người rồi nhé, Miên Miên mập thật hahaha nhìn bụng con bé kìa!]

[Cánh tay mũm mĩm, chân mập mập, chắc sờ sướиɠ lắm, muốn véo một cái quá.]

[Miên Miên phải học bơi, thật đáng mong đợi.]



Tần Sùng Lễ cũng đổi quần bơi, ông duy trì dáng người cực tốt, để lộ đường nhân ngư, trên màn hình cứ chảy máu mũi rào rào (o゜▽゜)o

Tần Mục Dã bơi hai vòng, nghe Miên Miên muốn học bơi, lập tức nghi ngờ: “Con bé á? Cây củ cải lùn chân ngắn này có đạp nước được hay không?”

Tần Sùng Lễ liếc mắt nói chê: “Con gái ba thông minh như vậy, tất nhiên có thể học được, con tưởng con bé là con à?”

Tần Mục Dã đã sớm quen với sự ghét bỏ của ba, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, vỗ ngực nói: “Giống con thì con bé hơi bị trâu đấy! Ba đừng quên, hồi tiểu học con đạt giải nhất nhiều cuộc thi bơi lội đấy, lên trung học cơ sở còn lọt vào đội tuyển bơi cấp thành phố cơ.”

Tần Sùng Lễ bình thản nói: “Nhớ, người có đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển như con thì trước sau như một, ba là ba sao có thể quên được chứ?”

Tần Mục Dã:… Chẳng hiểu sao lại thấy như bị đâm một đao?

Dỗi thì dỗi, đập thì đập nhưng khi Miên Miên xuống nước, hai người đàn ông đều khẩn trương, cẩn thận.

Tần Mục Dã lấy cho Miên Miên một chiếc phao tròn hình heo Peppa, để cô bé ngồi vào trong.

Nước trong bể bơi có hệ thống ổn định nhiệt độ nên rất thoải mái.

Miên Miên đung đưa chân dưới nước, cười vui vẻ: “Thích quá, hóa ra bơi lội lại vui như vậy!”

Tần Sùng Lễ cười nói: “Con làm quen với cảm giác dưới nước trước, chơi một lúc rồi ba dạy con bơi nhé.”

Tần Mục Dã nghe vậy, nhướng mày, nghi ngờ nhìn ông ba nhà mình: “Ba dạy á? Không cần đến một thiên tài bơi lội con chẳng phải là phí của trời à. Ba cao tuổi rồi, nghỉ ngơi đê.”

Tần Sùng Lễ không hài lòng với thái độ của con trai: “Con? Thiên tài hả? Con đùa gì vậy? Ba dạy con bơi đấy, không biết thằng ngốc nào sợ đến nỗi khóc tu tu trong bể bơi!”

Tần Mục Dã đường đường là idol đỉnh lưu, bị ba lật lại lịch sử đen tối trước ống kính, bừng bừng tức giận: “Ba nói linh tinh bêu xấu con! Từ nhỏ con đã can đảm, có dũng có mưu, bơi lội như cá, làm sao có thể khóc được?”

Tần Sùng Lễ nhếch khóe môi không chút lưu tình: “Trong ba người anh của Miên Miên chỉ có con là thích khóc nhất, từ nhỏ đã thích chơi trội, thích gào khóc để thu hút mọi người, hồi mới học bơi chẳng sợ phát khóc, có video làm chứng, nếu con không tin đợi tí nữa ba bảo quản gia tìm ra cho con, để fan của con xem thật kỹ!”

Fan của Tần Mục Dã vui mừng khôn xiết dưới bình luận ——

[Ba chơi đẹp quá! Ba Tần nhất định phải tung đoạn video đó ra nhé!]

[Con muốn xem lịch sử đen tối của anh Dã, chắc ngu ngốc lắm đấy hahahaha]

[Há há há há tôi cười chảy cả nước mắt, chưa cần xem, tưởng tượng ra đã thấy buồn cười rồi.]

Trong lúc hai ba con không ai nhường ai, đánh nhau không ngừng nghỉ, khán giả đang ăn dưa xem trò vui.

Miên Miên ngồi chán trong phao bơi hình Peppa nên với lấy phao màu tím đơn giản bên cạnh, ưỡn mông, đạp chân, chui vào giữa, eo nhỏ nằm ngang trên phao, ngóc đầu ra bên ngoài, thoải mái đạp chân, bơi ra ngoài trong nháy mắt.

Mặc dù chưa thực sự biết bơi nhưng cảm giác nửa thân người nhỏ bé chìm dưới nước rồi nổi lên như con cá lững lờ trôi là một trải nghiệm mới lạ với đứa nhỏ.

Dưới ánh mặt trời, Miên Miên thoải mái nheo mắt, biểu cảm cực kỳ hưởng thụ.

Cuối cùng dưới bình luận cũng rời sự chú ý ——

[Trời ơi, Miên Miên bơi ra ngoài một mình kìa!!!]

[Con bé thông minh quá, biết dùng tay với chân quạt nước, đúng là không ai dạy con bé chứ?]

[Đáng yêu ghê, aaaa, giống nụ hoa màu tím bơi qua bơi lại trong dòng nước á.]

[Tôi chuẩn bị mua bao tải màu tím đây, hôm nay Miên Miên hợp màu tím lắm nhé!]

Hai ba con lấy lại tinh thần, trợn tròn mắt!

“Con gái!”

“Con heo thối này!”