Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 75: Miên Miên không muốn anh Hoài Dữ bị bắt đâu

Bé con lắc đầu: “Miên Miên không đói bụng, Miên Miên muốn mang sữa cho anh Hoài Dữ.”

“À.” Thiếu niên đáp lại, đưa tay lấy hộp sữa giúp cô bé, vẫn còn điều muốn hỏi, “Anh cả của cháu đói, cháu lấy mỗi hộp sữa thì có ích gì? Mấy quán nướng quanh đây vẫn đang mở, có cần gọi cho anh cháu món gì đấy không?”

Miên Miên nghe vậy nhướng mày, vạch trần anh: “Chú Ti Mệnh, chú muốn ăn nướng thì nói thẳng đi!”

Ti Mệnh bị cô bé nói thẳng suy nghĩ, không tranh cãi, nhỏ giọng nói thầm: “Ngon mà, phải nói ở Yến Kinh cái gì cũng tốt, mỗi tội giá quá cao, ăn vài xiên cũng phải mất hơn trăm đồng, chú làm ở quán cafe net kia lương mỗi tháng chỉ 6000 tệ, ông chủ ở đấy quá xấu xa, xấu hơn cả thiên quân, quả nhiên nhà tư bản nào chẳng có lòng dạ đen tối.”

Miên Miên phớt lờ thiếu niên đang than phiền cuộc sống dưới trần gian.

Cô bé nhận hộp sữa từ tay Ti Mệnh, sờ bên ngoài rất lạnh, mở miệng năn nỉ: “Chú Ti Mệnh, chú hâm nóng lại giúp cháu với, uống sữa lạnh như vậy anh Hoài Dữ sẽ bị đau bụng.”

Ti Mệnh biết mối quan hệ giữa đứa nhỏ và các anh trai không tệ.

Anh cảm thấy không sao cả, tiện tay tìm một cốc thủy tinh, đổ sữa vào rồi đặt vào lò vi sóng.

Cuộc sống của Ti Mệnh dưới phàm trần rất thuận buồm xuôi gió, mỗi ngày đều trôi qua thoải mái, trừ việc nghèo kiết xác thì không có vấn đề nghiêm trọng.

Anh còn tỉ mỉ dặn dò cô bé: “Loại sữa này chỉ hâm 30 giây thôi, không nên để quá lâu, lò vi sóng dùng rất tốt, rất tiện lợi nhưng cháu đừng dùng, cháu còn nhỏ, nhỡ đâu có nguy hiểm, nổ phát thì xong.”

Bé con lầm bầm: “Thế nào cũng phải xong mà.”

Ti Mệnh cúi đầu chơi điện thoại, không nghe cô bé phàn nàn.

Miên Miên nhớ cảnh tượng đáng sợ trong giấc mơ.

Trong lúc nói chuyện với các anh, bé biết rất nhiều việc trong tương lai.

Ví dụ như trong khoảng thời gian anh Hoài Dữ bị bắt vào tù, tay của anh Tiêu Nhiên Nhiên đã bị thương.

Khi đó, ba mẹ cũng không còn ở đó nữa.

Bé nằm mơ thấy ba nguy kịch, không ngờ… cả mẹ cũng ra đi.

Khả năng tính toán của Miên Miên không tệ, dựa theo số tuổi, lúc ấy cô bé mới thành niên, ba mẹ mới chuẩn bị bước vào tuổi già, bây giờ tuổi thọ của con người có thể kéo dài đến 80, 90 tuổi.

Ba mẹ mất sớm như vậy…ít nhất cũng phải giảm hai mươi đến ba mươi tuổi thọ.

Đây chính là số phận của gia đình phản diện sao?

Bánh bao nhỏ càng nghĩ càng ủ rũ, buồn phiền.

So sánh hiện tại hạnh phúc với tương lai thảm khốc, cô bé khó có thể chấp nhận.

Ba mươi giây rất nhanh, Ti Mệnh giúp bé lấy cốc sữa từ lò vi sóng ra, chuẩn bị đưa cho bé, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ỉu xìu.

Anh không nhịn được hỏi: “Tiểu Đế Cơ, cháu sao vậy? Đi Hokkaido không vui à?”

Miên Miên lắc đầu: “Rất vui ạ, anh hai, cháu và ba ba đều rất vui vẻ, cuối cùng ba cũng chịu tin Miên Miên là con gái của ba.”

“Vậy sao cúi đầu ủ rũ thế?”

Bé con nói qua giấc mơ cho Ti Mệnh.

Ti Mệnh không phản bác, dù sao trong sổ ghi chép trần gian, đó chính là số phận của Tiểu Đế Cơ đời này, không phải anh không biết.

Bánh bao nhỏ cúi đầu.

Ti Mệnh không đành lòng, xoa xoa đầu bé con, dịu dàng nói: “Không có chuyện gì, mười mấy năm sau mới xảy ra cơ mà, bây giờ thay đổi có khi vẫn kịp, cháu lên tầng đưa sữa cho Tần Hoài Dữ đi, để lâu nguội bây giờ.”

Miên Miên gật đầu, kiên cường chạy lên tầng.

Cô bé đứng trước cửa thư phòng, hai tay nhỏ bưng cốc sữa, không thể gõ cửa.

Bé đành dùng đầu gối, đập vào cửa hai cái.

Tần Hoài Dữ đang họp cùng chuyên gia nước ngoài, nghe thấy âm thanh bên ngoài, mất kiên nhẫn trầm giọng nói: “An đấy? Cháu nói cháu không đói bụng, đừng quấy rầy cháu, cháu đang bận họp.”

Miên Miên không nghe rõ anh nói gì, tiếp tục thúc đầu gối gõ cửa: “Anh Hoài Dữ, Miên Miên đây.”

Tần Hoài Dữ đeo tai nghe bluetooth, không nghe rõ tiếng của cô bé, cảm giác có người vẫn đang gõ cửa.

Đúng lúc cuộc họp sắp kết thúc, anh ngắt máy, đứng dậy đi mở cửa.

Cửa thư phòng mở ra, bên ngoài không một bóng người.

Tần Hoài Dữ sửng sốt, suýt chút nữa cho rằng mình gặp ảo giác do không ngủ đủ.

Cũng may bé con nhanh chóng cất giọng ngọt ngào: “Anh Hoài Dữ, tại sao anh không ngủ?”

Tần Hoài Dữ cúi đầu theo hướng âm thanh, thấy Miên Miên đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn, anh kinh ngạc giật mình, bật cười.

Anh đón cốc sữa từ tay bé, bế bé lên.

Giọng nói nhẹ nhàng chảy ra nước: “Hóa ra là Miên Miên, dọa anh giật mình, sao nửa đêm rồi em còn chạy ra ngoài mang sữa cho anh?”

Miên Miên nói: “Miên Miên nghe thấy anh Hoài Dữ kêu đói, mẹ bảo nửa đêm không nên ăn nhiều đồ dầu mỡ không tốt cho dạ dày, nên uống sữa để ngủ ngon hơn, anh Hoài Dữ mau uống sữa đi.”

Đây là điều mẹ hay kêu ca với Mục Dã và Tiêu Nhiên, nửa đêm đói không được gọi tôm hùm đất, phải uống sữa nóng mới tốt cho dạ dày.

Em gái nhớ hết.

Tần Hoài Dữ mỉm cười, không đành lòng từ chối sự quan tâm của em gái, uống hết cốc sữa bò.

Sữa ấm, vị vừa miệng, ấm hết cả cõi lòng.

Tâm trạng Tần Hoài Dữ đang rất lo lắng, giờ bình tĩnh lại rất nhiều.

Em gái mềm mềm như chứa một loại năng lượng thần kỳ, có thể lặng lẽ xoa dịu sự lo lắng bất an trong anh.

Cho dù trước mắt phải đối mặt với một vấn đề nan giải, một khó khăn chưa bao giờ vượt qua.

Nhưng… chỉ cần gặp em gái, anh như được truyền thêm sức mạnh.

Ngay cả em gái đã mất còn có thể trở lại bên anh.

Còn chuyện khó nào trong công việc không thể giải quyết được chứ?

Tần Hoài Dữ nhanh chóng uống hết cốc sữa, lấy khăn giấy lau miệng, giơ tay véo má Miên Miên, bế cô bé ngồi trên trên đùi, tay phải di chuyển chuột, kiểm tra thư mới.

Màn hình chằng chịt chữ viết, Miên Miên nhìn muốn rụng hết tóc.

Cơ thể ấm áp của bé con cọ vào ngực Tần Hoài Dữ, nhỏ giọng nói: “Anh Hoài Dữ đi ngủ đi, công việc để mai làm tiếp được mà.”

Tần Hoài Dữ cười nói: “Anh biết rồi, anh làm nốt năm phút nữa.”

Anh vừa đọc thư, vừa nói chuyện cùng em gái: “Sao em đang ngủ nửa đêm lại tỉnh? Lại còn không đeo dép chạy nhảy khắp nơi, lần sau nửa đêm không được chạy linh tinh nhé, mọi người đều ngủ hết, nếu em ngã thì không ai biết được.”

Anh tưởng tượng em gái nho nhỏ chạy đến gõ cửa thư phòng của anh, nghe lầm anh kêu đói, lại chạy xuống phòng bếp bưng sữa nóng lên cho anh.

Con bé còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy, chính là một thiên sứ ấm áp, ngoan ngoãn đến mức làm người khác đau lòng.

Tần Hoài Dữ không nỡ để em gái lo lắng cho mình, anh chỉ mong mỗi ngày cô bé đều vui vẻ mạnh khỏe là được rồi.

Miên Miên lắc đầu: “Em không ngã đâu, em là thần tiên mà, anh Hoài Dữ không nên đánh đồng Miên Miên với các bạn nhỏ khác, Miên Miên tám trăm tuổi rồi, nói đúng ra Miên Miên lớn tuổi nhất nhà, lớn hơn cả mọi người đấy!”

Tần Hoài Dữ nhếch môi, không giấu nổi nụ cười, anh trả lời xong email, tắt máy, tập trung nói chuyện cùng em gái.

Màn hình máy tính tối đen, anh cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ, cười nói: “Được được được, Miên Miên lớn hơn mọi người, Miên Miên rất lợi hại.”

Bé con thấy anh chấp nhận tư duy logic của mình, vào thẳng vấn đề: “Vì Miên Miên lớn hơn mọi người nên nếu anh Hoài Dữ gặp khó khăn công việc, anh phải nói với Miên Miên nhé, Miên Miên sẽ giúp anh!”

Tần Hoài Dữ chấn động trong lòng.

Anh ít nhiều có chút ngạc nhiên.

Sự việc gần đây xảy ra đột ngột, là vấn đề liên quan đến công ty do anh đừng tên, ngay cả ba cũng không chú ý.

Anh đang đối phó với tình trạng khẩn cấp, cố gắng xử lý càng nhiều càng tốt, đưa tầm ảnh hưởng và tổn thất về mức thấp nhất, giới truyền thông chưa đánh hơi được thông tin, theo lý thuyết, trừ một số giám đốc điều hành cấp cao của công ty, không ai biết về nó.

Làm sao Miên Miên có thể…

Tần Hoài Dữ liền hỏi: “Sao đột nhiên Miên Miên lại nói vậy, công việc anh làm hằng ngày, làm sao xảy ra khó khăn gì, em không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần Miên Miên vui vẻ mỗi ngày là anh sẽ không buồn phiền.”

Tần Hoài Dữ cười nói, cúi đầu, vầng trán dưới tóc mái lộ ra.

Miên Miên vừa đúng có thể nhìn thấy.

Bé thấy loáng thoáng có khí đen nhưng không rõ ràng.

Đứa nhỏ gấp gáp, lớn tiếng nói: “Tối quá, trong phòng tối quá, anh bật đèn lên đi.”

Tần Hoài Dữ bật đèn, ánh sáng màu cam dịu bao trùm, anh có thói quen đọc sách dưới ánh sáng này vào ban đêm.

Em gái đột nhiên nôn nóng, anh chỉ cho là đứa nhỏ sợ bóng tối, không nghĩ nhiều, lập tức dùng điều khiển mở đèn trên trần.

Trong nháy mắt ánh sáng bao trùm khắp phòng.

Miên Miên mở to hai mắt, thấy rõ tầng tầng lớp lớp khí đen vây quanh trán của Tần Hoài Dữ.

Khí đen rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn của anh hai lúc bé mới hạ phàm.

Lúc ấy Tần Mục Dã dính scandal, nguy cơ đánh mất sự nghiệp, bị tất cả cư dân mạng tẩy chay, gần như ngã xuống đáy vực.

Nhưng anh ấy chỉ có dấu hiệu xui xẻo bị người xấu quấy phá.

Nó loãng hơn nhiều khí đen trên trán của Tần Hoài Dữ bây giờ.

Bé con bối rối, nói không mạch lạc thành lời, âm thanh nức nở, cánh tay nhỏ ôm chặt anh trai: “Anh Hoài Dữ không được xảy ra chuyện gì, Miên Miên không muốn anh Hoài Dữ bị bắt giam ở nơi đó…”

Tần Hoài Dữ mông lung, không hiểu em gái đang nói gì.

Anh vội vàng kéo cô bé vào ngực, khẽ vỗ nhẹ lưng cho bé: “Anh không sao, anh đang tốt thế này làm sao có chuyện gì được? Rốt cuộc Miên Miên sao vậy?”

Tần Hoài Dữ nhíu mày trầm tư, nghĩ em gái đang ngủ nửa đêm tỉnh dậy, trẻ con ngủ không nông, hôm qua lại mệt mỏi như vậy, cô bé không thể tỉnh lúc nửa đêm được.

Chẳng lẽ gặp ác mộng?

Anh nhẹ giọng hỏi: “Có phải Miên Miên mơ thấy ác mộng không?”

Bé con trong ngực anh sắp khóc.

Cô bé không thể bỏ lại anh Hoài Dữ chịu khổ.

Cô bé càng không muốn anh cả ưu tú hoàn mỹ bị giam ở nơi đó.

Trong thâm tâm của bé, anh Hoài Dữ vĩnh viễn không bao giờ đi sai đường.

Anh thông minh, sáng suốt lại dịu dàng.

Làm sao anh ấy có thể làm chuyện xấu cơ chứ?