Nhật Ký Thượng Vị Của Tỳ Nữ Bạch Liên Hoa

Chương 12

Lúc này Vu Yên mới nhẹ nhàng đi vào phòng, đến bên cạnh bàn của Thái tử quỳ xuống đặt đĩa điểm tâm lên bàn, lúc định xoay người thì không biết hắn đã ở sau lúc nào một vật cứng đâm vào giữa hai đùi nàng, Yên Vu vểnh mông lên nhẹ nhàng cọ sát, Thái tử nhịn không được mà "hừ" một tiếng. Thẩm Hiểu Hà ở sau bình phong không biết chuyện gì hỏi: "Thái tử điện hạ lám sao vậy ạ? Mấy ngày nay thϊếp thấy người thân thể mệt mỏi nếu không tối nay người đến phòng thϊếp, thϊếp sẽ xoa bóp cho người được không?"

Bàn tay thô ráp của Thái tử đã luồn qua cổ áo đặt lên đôi gò bồng cao ngất nhẹ nhàng xoa nắn, khẽ gẩy đầu v*: "Được ngươi muốn xoa giúp ta, vậy ngươi có muốn ta xoa giúp ngươi chỗ nào không a?"

Thẩm Hiểu Hà ở bên trong hờn dỗi: "Đáng ghét"

Vu Yên bắt lấy bàn tay đang dần đi xuống của hắn, nhưng không dám nên tiếng, Lý Lan cười khẽ: "Ngươi thích vuốt từ trên xuống dưới hay từ dưới lên trên đây, hửm ~~"

Thẩm Hiểu Hà ở bên trong vui vẻ: "Điện hạ thích như thế nào thì thϊếp thân liền thích như thế"

Lúc này tay của Lý Lan đã bị hất ra, thấy Vu Yên muốn đứng nên để chạy thì khẽ ôm eo kéo nàng lại vào lòng, ở bên tai nàng nói: "Ta thích xâm nhập vào cánh hoa đầy nước của nàng, muốn dùng đầu lưỡi làm cho nàng mê đắm" Hắn vừa nói vừa dùng tay kéo làn váy của Vu Yên lên đến hông, tay ma sát vào da^ʍ huyệt, cự long dán sát sau mông không ngừng ma sát.

Tiếng của Thẩm Hiểu Hà vọng ra ngoài: "Điện hạ người làm thϊếp thân ướt sũng cả rồi, bắt đền người đó"

Tay của Lý Lan vẫn tiếp tục không hề dừng lại, qυყ đầυ chuẩn bị thọc vào hai âm môi của Vu Yên: "Mở rộng chân ra kẹp chặt lấy gốc rễ của ta, được không"

Thẩm Hiểu Hà vẫn tưởng Thái tử đang nói với mình, nũng nịu nói: "Điện hạ, người lại muốn người ta nữa sao"

Lý Lan nhìn cả gương mặt ưng hồng xuân ý mê man nhưng tay vẫn che chắn hạ thân thì ghé sát tai nàng thổi khí: "Nàng rất thích, phải không?"

Thẩm Hiểu Hà ở phía sau đã thay quần áo xong chuẩn bị muốn ra ngoài. Vu Yên vội vàng từ người Thái tử đứng lên chân muốn mềm nhũn cả ra, vội vàng chạy ra ngoài. Thái tử bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cự long dựng đứng của mình, so với ngày trước còn muốn to hơn, nàng a đúng là cái vưu vật.

Thẩm Hiểu Hà vừa đi ra liền nhìn thấy cự long to đến đáng sợ của Thái tử, thích ý đi đến ôm cổ hắn: "Người chờ thϊếp thân lâu lắm sao, to đến vậy rồi"

Lý Lan nhìn Thẩm Hiểu Hà bình thường đoan trang đài các, nay lại bởi mấy câu kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn mà ướt đẫm một mảng, cầm tay nàng ta cầm vào côn ŧᏂịŧ đang bành trướng: "Muốn nó sao"

Thẩm Hiểu Hà nhìn côn ŧᏂịŧ kia mà khát vọng nó xuyên xỏ qua nàng, đâm nàng lên tận mây xanh, nhưng ngoài miệng vẫn rụt rè nói: "Nếu người muốn thϊếp cũng không thể không cho a"