Trình Nặc buổi chiều theo lời đi đến Hách gia.
Lúc hắn đến, Hách Gia ngủ trưa mới vừa tỉnh, vì thế kêu người hầu pha trà đưa đến phòng cô.
“Đã tiễn người đi?” Bàn cà phên ở ban công bên cạnh phòng ngủ, Hách Gia tiếp nhận trà trên tay người hầu, giúp Trình Nặc rót một ly.
“Ân.” Trình Nặc nhìn trà trong ly, “Không phải nói mang thai sao, còn uống trà Ô Long?”
“Mang thai? Chu Thiến nói?” Hách Gia cười, nâng chén trà lên uống một ngụm, “Em lừa cô ấy thôi.”
“Anh cũng đoán vậy.” Trình Nặc cũng không ngoài ý muốn, “Việc Chu Thiến xuất hiện ở cuộc họp báo thời trang kia cũng là em an bài?”
“Không sai.” Hách Gia gật đầu.
Sau đó biểu tình Trình Nặc trở lên ngưng trọng, sau một lúc lâu mới cúi đầu nói: “Hách Gia, rất xin lỗi.”
“Y Y tuy rằng trở về, nhưng chỉ là tạm thời, chúng ta ——” hắn thở hắt ra, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn cô, “Chúng ta ly hôn đi.”
Khi Trình Nặc nói lời này, tay Hách Gia đang cầm chén trà, ngón trỏ cố ý vô tình vuốt ve ly. Trình Nặc nhìn cô, nghĩ, giây tiếp theo có phải cô sẽ trực tiếp hắt ly nước vào mặt hắn không.
Nhưng mà, Hách Gia lại dùng ngữ điệu bình đạm hỏi hắn: “Anh đã nghĩ kỹ?”
Trình Nặc có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu: “Ân.”
Sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời từ bên ngoài ban công chiếu vào, Trình Nặc thần sắc áy náy, ánh mắt lại rất kiên định, giống như đã làm tốt công tác chuẩn bị đánh một trận đánh ác liệt.
Hách Gia vì thế gật đầu: “Được.”
Buổi tối, Trình Nặc ở lại Hách gia dùng cơm chiều.
Trước khi ăn cơm, ánh mắt Hách Chấn dường như không có việc gì mà cứ lưu lại trên mặt Hách Gia một lúc lâu, tựa hồ muốn hỏi lại: Em liền cứ như vậy tha thứ cho Trình Nặc?
Hách Gia chỉ cười, cũng không giải thích, chờ trên bàn cơm, Hách Nghị trầm khuôn mặt hỏi Trình Nặc chuyện video trên mạng lúc trước, lúc này cô mới tuyên bố nói, cô cùng Trình Nặc quyết định ly hôn.
“Ly hôn?” Hách Nghị phản ứng lại đầu tiên, buông chén đũa, “Gia Gia, loại chuyện này không phải đùa giỡn.”
Ông nghĩ nghĩ lại nói: “Trên mạng truyền ra cái video kia, ta biết con rất tức giận, ta cũng tức giận, nhưng chuyện này ta đang hỏi, con tốt xấu gì thì trước hết nghe Trình Nặc giải thích.”
“Đúng vậy, Gia Gia.” Một bên Phương Nhàn cũng tiếp lời nói, “Có một số việc, không thể vội vã kết luận, giữa vợ chồng cần phải giãi bày mới hiểu được nhau, con không thể bởi vì cùng Trình Nặc… cãi nhau một trận, liền nháo muốn ly hôn.”
Tuy rằng chuyện Trình Nặc nɠɵạı ŧìиɧ mọi người đều trong lòng biết rõ ràng, nhưng hôn ước hai người lại liên lụy không chỉ là bản thân mà còn có việc kinh doanh làm ăn của hai nhà trong nhiều năm qua.
Vợ chồng Hách Nghị vì thế đều giả ngu, chỉ tính toán muốn Trình Nặc nhận sai, đưa ra bảo đảm, về mặt mũi không có trở ngại là được.
Chỉ có Hách Chấn không tán đồng, anh xoa xoa khóe miệng liền tính mở miệng nói, Trình Nặc lại trước một bước nói: “Ba, dì, thực xin lỗi, ly hôn là con nói ra.”
Trong lúc nhất thời, trong phòng lập tức yên tĩnh, bên cạnh người hầu cũng đều ngây ngẩn cả người, thẳng đến khi Hách Nghị đen mặt đứng dậy: “Trình Nặc, con cùng ta cùng đi tới thư phòng ——”
Hách Gia nhìn bộ dáng Hách Nghị tức giận, quả nhiên, hôn nhân này cùng dự đoán trước đó của cô giống nhau —— không dễ dàng ly hôn.
Bất quá, nên đau đầu không phải là cô, mà à Trình Nặc.
Đêm đó, Trình Nặc bị kêu đi đến thư phòng nói chuyện gần một giờ.
Lúc Trình Nặc ra tới, thần sắc rất là mỏi mệt, Hách Gia muốn tiến lên hỏi một chút tình huống cụ thể, nhưng Hách Nghị gọi cô lại: “Gia Gia, hỗn trướng ngoạn ý kia con để cho nó cút đi.”
Xem thái độ này hẳn là Hách Nghị đã đáp ứng rồi.