Đúng dịp cuối năm, ban của Cố Nguyên Giai cần đóng góp một tiết mục đón năm mới, ký túc xá của bọn họ bất hạnh mà bị chọn trúng.
Sau mấy lần thảo luận, bốn người bọn họ quyết định cùng với bạn gái sẽ trình diễn một cái trích đoạn tình cảm nhỏ, bao gồm tiết mục ca hát và nhảy múa.
Cứ như vậy, Tô Mạt đã cùng ba cô bạn gái kia trở thành bạn tốt của nhau, bốn nam bốn nữ bắt đầu diễn tập kéo dài một tháng.
Bạn gái của Chu Thần nhỏ nhắn đáng yêu, bạn gái của Bạch Tử Mộc lại kiêu kỳ gợi cảm, còn bạn gái của Trương Tranh thì thanh nhã lạnh lùng. Tô Mạt ở trong đám người này cũng không tính là nổi bật, không phải là người xinh đẹp nhất cũng không có tài năng gì nổi trội. Hầu hết thời gian, cô giống như một đóa hồng nở rộ, khẽ mỉm cười.
Mối quan hệ giữa các cô gái xinh đẹp tương đối phức tạp, ba người cũng không tránh được âm thầm phân cao thấp, điểm chung duy nhất là họ không xem Tô Mạt trở thành đối thủ cạnh tranh. Trong mắt họ, nữ sinh này lớn lên trắng trẻo, lại tốt số mà được Cố Nguyên Giai thích, dù sao A đại cũng có đến mười vị mỹ nữ, Tô Mạt không thể so với họ được.
Điều mà các cô ấy không nghĩ tới là, bạn trai của các cô mỗi ngày đều nghĩ làm cách nào để đè nữ sinh mà các cô không xem vào trong mắt xuống dưới thân, mãnh liệt thao làm.
Cố Nguyên Giai nhìn mấy người anh em tốt đều đã có bạn gái, còn bày ra bộ dáng yêu thương hạnh phúc như vậy, tự nhiên cũng cảm thấy yên lòng.
Cũng chỉ có Tô Mạt biết được, phía dưới mặt nước yên bình không một gợn sóng kia là nội tâm bùng cháy như thế nào.
‘Tình cờ mà gặp được’ trước đây đã trở thành mỗi ngày đều gặp mặt, món ngon mỗi ngày đều ở trước mặt bọn họ lắc lư. Trong lúc không ai chú ý, ánh sáng trong mắt ác ma càng ngày càng tăng.
Hằng ngày đều chung đυ.ng với nhau, không tránh được sẽ nói vài câu, thân thể cũng vô tình mà tiếp xúc. Giống như giờ phút này, Tô Mạt đứng trước cái kệ tìm kiếm đồ vật, sau lưng đột nhiên có một cổ ấm áp truyền tới.
Phía sau chạm vào l*иg ngực nóng bỏng cứng rắn, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ dồn dập của nam nhân, tiếng nói khàn khàn kề sát ở bên tai:
“Muốn lấy cái gì? Tôi lấy giúp em.”
Là Bạch Tử Mộc.
Nam nhân dịu dàng lịch sự ở trước mặt mọi người, lúc này vẫn như cũ mà nhẹ giọng nói với cô, giống như anh trai ấm áp nhà bên. Tô Mạt tinh ý mà nhận ra cơ thể của cậu ta cứng rắn không chút nào dao động, bộc lộ một loại du͙© vọиɠ chiếm hữu mà người khác khó có thể nhận ra.
“Tôi, muốn lấy tấm vải dệt….”
Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng ngực, nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua quần áo truyền đến người hắn, một cương một nhu, tạo nên một sự phù hợp không thể giải thích được.
Cuối cùng hắn cũng được ôm cô vào trong lòng. Bạch Tử Mộc không thể kiểm soát được nhịp tim đập kịch liệt, thân thể nhanh chóng nhớ lại cảm giác vui sướиɠ đêm hôm ấy, sự sung sướиɠ chặt chẽ chưa từng thấy trước đây, tìиɧ ɖu͙© cũng có thể làm người ta phát nghiện đến như vậy.
Cần phải cực lực đè nén bản thân, hắn mới có thể tránh việc lập tức hóa thân thành cầm thú.
“Để tôi lấy cho em, là cái này sao?”
Hắn giả vờ tốt bụng giúp đỡ cô, giống như vô tình, đốt ngón tay thon dài luôn không nắm được vải dệt, chẳng những không lấy được mà càng ngày càng đẩy vào trong.
Kết quả là, cần phải tiến sát lại, gần đến hết mức mới có thể lấy nó….
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, bầu không khí mờ ám mơ hồ đan xen.
“Lấy, lấy được chưa? Nếu không thì để….”
Dường như việc tiếp xúc với nam nhân xa lạ không được tự nhiên lắm, nữ nhân không khỏi thúc giục, thậm chí còn muốn tránh né. Lời còn chưa nói xong, Bạch Tử Mộc đã bước tới trước, bàn tay to rốt cuộc cũng nắm được tấm vải.
“Ưm ~”
Cùng lúc đó, thân thể hai người dán sát vào nhau không một khe hỡ, cặp mông vểnh vừa vặn chạm phải phần hông cứng rắn của nam nhân. Chiếc váy ngắn dùng để luyện vũ đạo căn bản không đủ che mông, vật nào đó nhô cao, thẳng tấp chen vào giữa hai chân cô.
Là thịt căn dưới đáy quần nam nhân, Tô Mạt còn mơ hồ nhớ rõ, là một cây cực dài côn ŧᏂịŧ.
Giờ phút này, Tô Mạt âm thầm thở dài, nhanh thế mà đã cương cứng rồi, lá gan cũng thật lớn!
Thân thể cũng nhớ lại một màn tối hôm ấy.
Côn ŧᏂịŧ của Cố Nguyên Giai so với nam nhân bình thường đã dài hơn rất nhiều. Nhưng căn côn ŧᏂịŧ này của Bạch Mộc Tử, dài một cách nghịch thiên, phỏng chừng tới 25cm, có thể chạm đến chỗ sâu nhất mà người khác không thể chạm tới. Tô Mạt vẫn còn nhớ rõ cảm giác đó, cả người giống như bị xỏ xuyên, cổ họng đều tràn ngập chua xót, da đầu tê dại, mồ hôi mỏng liên tục chảy xuống cũng không che lấp được kɧoáı ©ảʍ.
Mặc kệ thân thể có bao nhiêu thèm muốn, Tô Mạt vẫn còn chưa quên bản tính của mình. Cô đột nhiên co người về phía trước, cố gắng rời khỏi vòng tay nam nhân.
Người phía sau dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cũng theo đó tiến về phía trước, đồ vật cứng rắn cách một lớp qυầи ɭóŧ mỏng, ở tại miệng huyệt đói khát cọ xát hai cái.
Cảm giác tê dại mãnh liệt đánh úp tới, Tô Mạt bị đỉnh đến cả người mềm nhũn. Nếu không phải thân thể bị đè ép giữa giá sách và nam nhân, cô gần như đã ngã quỵ.
“A….Cậu làm sao lại….Bạch học trưởng, tôi không phải tiểu Mộng, xin cậu hãy biết tự trọng!”
Tiểu Mộng là bạn gái của Bạch Tử Mộc, những lời này của Tô Mạt rõ là mang theo ý nhắc nhở, hơn cả xem như là một lời cảnh cáo.
Bạch Tử Mộc không nói lời nào, thân thể cũng không có nhúc nhích. Cứ như vậy mà dán chặt vào cô, tiếng hít thở dồn dập thổi ở bên tai, mang theo nồng đậm du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất.
Một lúc sau, nam nhân hít sâu một hơi, mắt thấy cậu ta muốn đứng dậy buông nữ nhân trong ngực ra, kết thúc một màn xem như ngoài ý muốn này.
Cửa nhà kho lại đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nữ quen thuộc truyền đến: “Tô Mạt, cậu ở trong này sao?”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới, người kia là bạn gái của Bạch Tử Mộc, Thẩm Như Mộng.