Thi Thiếp Xung Hỉ

Chương 107: Biệt tăm biệt tích

Mạnh Chiêu đã nhịn ba tháng trời nên lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra vừa đặc vừa sệt, nhiều đến mức có thể đựng được nửa bát nhỏ.

Thanh Anh cảm thấy bụng của mình bị lượng tinh đặc do nam nhân bắn ra làm cho càng to hơn, nàng khó chịu lắc mông, đẩy dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn vùi sâu trong huyệt ra, nhẹ nhàng nói: “Chàng mau ra đi, ta bị lấp kín quá, đứa bé cũng cảm thấy khó chịu.”

Không biết có phải đã nghe thấy lời của mẫu thân hay không, đứa bé trong bụng lại động đậy hai cái, đạp vào bụng của Thanh Anh như trả lời vậy.

Dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Chiêu vẫn đang cắm trong cơ thể của Thanh Anh, hắn đương nhiên cũng cảm nhận được sự chuyển động của đứa bé.

Hắn kinh ngạc nhìn Thanh Anh, cao hứng nói: “Động... con động rồi.”

Mạnh Chiêu lần đầu làm ba nên tâm trạng không phải là dạng phấn khích bình thường.

Mấy ngày trước, Mạnh Chiêu tưởng rằng đứa bé trong bụng Thanh Anh là của Lâm Sùng nên hắn đã buồn bã rất lâu.

Đột nhiên biết được đứa bé này là của mình, mọi chua xót khổ sở trong lòng đều tan biến, chỉ còn lại một niềm vui ngập tràn.

Hắn thậm chí suy nghĩ và ngay lập tức đặt tên cho đứa bé, chỉ mong con mau ra đây và gọi hắn một tiếng cha.

Thanh Anh trợn mắt với nam nhân đang cười ngây ngô, tức giận nói: “Con cũng ghét bỏ chàng đấy, chàng còn không mau rút ra đi. Đêm nay chàng buông thả như vậy, lỡ như sau này con có chuyện gì thì ta chắc chắn sẽ hỏi tội của chàng.”

Ngay khi Thanh Anh tức giận thì Mạnh Chiêu lập tức trở nên căng thẳng, hắn định thần lại, cũng cảm thấy thật không hay khi chặn đứa bé như vậy nên vội vàng rút ra ngoài.

“Phụt” một tiếng, qυყ đầυ to lớn đã rời khỏi cửa huyệt sưng đỏ của Thanh Anh, dịch trắng đặc sệt ào ạt trào ra, làm ướt chăn đệm ở dưới người.

Mạnh Chiêu hai mắt u ám nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ đang mấp máy co rút phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở giữa hai chân của Thanh Anh, yết hầu chuyển động, không kìm được nuốt một ngụm nước bọt.

Thanh Anh thực sự rất quyến rũ, hắn đã nghiện cơ thể của nàng rồi. Nếu có thể, hắn thực sự muốn mãi vùi trong cơ thể của nàng và không bao giờ rút ra, vĩnh viễn gắn liền với nàng.

Vứt bỏ những suy nghĩ hoang đường ở trong đầu, Mạnh Chiêu lấy khăn vải để lau sạch dịch trắng ở bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Thanh Anh.

Thanh Anh đang mang thai đã thực hiện một trận ân ái mãnh liệt nên cơ thể rất mệt mỏi, Mạnh Chiêu vừa buông nàng ra, nàng thuận thế ngã ra sau rồi ngủ thϊếp đi.

Mạnh Chiêu nằm nghiêng người ôm Thanh Anh vào lòng.

Hắn khẽ ngẩng đầu lên hôn vào mái tóc đen láy thơm dịu của nàng, sau đó đưa lòng bàn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng đã nhô lên của nàng.

Vẻ mặt của nam nhân dịu dàng và mãn nguyện, dáng vẻ như đã có được cả thế giới.

Hắn ôm chặt lấy thiếu nữ như thể ôm vật quý báu nhất, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.



Ngày hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào qua khe hở trên cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng u tối.

Hàng lông mi của Thanh Anh run lên rồi lờ mờ tỉnh dậy.

Vị trí ở sau lưng trống rỗng, không biết nam nhân đã đứng dậy rời đi từ lúc nào.

Thanh Anh đưa tay ra sờ, nơi Mạnh Chiêu nằm đã lạnh từ lâu.

Có lẽ hắn đã thức dậy từ sớm.

Kể từ cái đêm này, Mạnh Chiêu đã biến mất vài ngày như thể bốc hơi khỏi thế giới vậy.

Khi Mạnh Chiêu xuất hiện, tuy Thanh Anh nói rằng không ưa hắn nhưng nếu hắn không đến trong một thời gian dài thì nàng lại hơi nhung nhớ hắn.

Sau đêm ân ái này, nam nhân ăn uống no say rồi biến mất không thấy đâu, khiến cho Thanh Anh không khỏi nghĩ ngợi nhiều…

Nam nhân này trước đó dỗ dành nàng như thế chỉ là để quan hệ với nàng mà thôi.

Sau khi trút ra được cơn lửa du͙© vọиɠ thì lập tức không để nàng trong lòng và cũng chẳng thèm dỗ dành nàng.

Thanh Anh càng nghĩ thì càng cảm thấy có khả năng này, đại thiếu gia Mạnh gia luôn ở địa vị cao cả này làm sao sẽ hạ mình nhún nhường, thấp kém dỗ dành nàng chứ?

Tất cả đều là những chiêu trò mà hắn nguỵ tạo ra mà thôi, chính là để lừa gạt nàng, để nàng ngoan ngoãn nằm trên giường chịu hắn làm.

Thanh Anh vô cùng tức giận, trên bàn có một đĩa mận chua, nàng tóm lấy một nắm rồi ném vào bụi hoa ở ngoài cửa sổ, tức giận mắng chửi: “Ăn uống no nê rồi thì trốn đến mất tăm, đồ nam nhân thối tha, lần sau nếu ngươi xuất hiện thì đến cửa ta cũng không cho ngươi vào.”