Edit: Shuri
Beta: Sâu
Vội vàng mặc xong quần áo, tâm thần Diệp Thu vừa động, lập tức vào không gian.
Ánh mắt cổ quái đứng ở trong viện, nhìn Diệp Cẩn cầm mấy quả dương mai bự bự đi đến.
Ném cho ánh mắt xem thường, Diệp Thu lấy áo tắm đưa qua, quang minh chính đại ngắm nghía dáng người Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn mặc vào, dùng tay không xoa bóp mũi cậu, "Vừa rồi là em đùa giỡn anh?"
"Anh..." Diệp Thu mân môi, "Anh thử nghĩ ra ngoài thử xem."
Diệp Cẩn nhíu mi, nháy mắt suy nghĩ cẩn thận ý tứ của Diệp Thu, chẳng lẽ vừa nãy không phải là Diệp Thu đưa hắn vào sao?
Có chút kinh ngạc trợn to mắt, tâm thần Diệp Cẩn vừa động, liền biến mất ngay trước mặt Diệp Thu.
Diệp Thu trong lòng mặc niệm ra ngoài, một lần nữa ghé vào l*иg ngực Diệp Cẩn.
Kinh ngạc, mừng như điên hung hăng hôn Diệp Cẩn một ngụm, Diệp Thu kích động hô: "Anh có thể tự do ra vào không gian!"
Diệp Cẩn cũng không khỏi lộ ra nụ cười, có thể ra vào không gian, tốt lắm, sau này không bao giờ phải sợ Diệp Thu trốn hắn vào không gian nữa.
Kích động đi qua, Diệp Thu đột nhiên lạnh lùng, cậu lắc đầu, có chút hoang mang: "Nhưng vì sao trước kia không được, hiện tại lại được?"
"..."
"..."
Diệp Thu trừng lớn hai mắt, mặt trướng đỏ.
Diệp Cẩn ý vị thâm trường chậm rãi cong khóe môi, ngón tay chạm lên cánh môi Diệp Thu vì kinh ngạc mà hé mở.
Lần gần nhất Diệp Thu tiến vào không gian là sáng hôm qua, khi đó không có dị thường, sau đó vẫn luôn ở bên ngoài, nếu không phải do không gian đột nhiên dị biến, vậy có khả năng là vì...
"Thẹn thùng sao?" Diệp Cẩn chậm rãi đến gần, ánh mắt trêu chọc.
Diệp Thu đẩy hắn ra, từ đầu đến chân đều đỏ bừng.
Cười nhẹ vài tiếng, Diệp Cẩn ở bên tai cậu hôn một cái, "Đây là đồ cưới?"
Diệp Thu vươn tay, ra sức chọc hắn, lưu manh!
Đùa giỡn xong, hai người lại đi vào không gian, có lẽ biết không gian có biến hóa, hai người liền để ý, thật sự có.
Không gian vốn đã lớn nay còn lớn hơn, bãi chăn nuôi, núi rừng, hồ nước...rộng lớn khôn cùng.
Bầu trời trước kia chỉ một màu trắng nay thật sự là màu lam, mây trắng chậm rãi trôi, xinh đẹp lại tinh thuần.
Trước kia rau dưa trong không gian tự động dừng lại ở trạng thái tốt nhất, nhưng Diệp Thu phát hiện, rất nhiều loại đều già đi, kết thành hạt giống, nhưng phần lớn vẫn tươi ngon như trước.
Diệp Cẩn nhìn nhìn, nói: "Xem ra không gian càng ngày càng giống với tự nhiên."
Diệp Thu gật đầu, có trời xanh, mây trắng, vậy có thể có mưa hay đổ tuyết không? Còn có ngày và đêm?
Gợi lên khóe môi, không gian biến hóa có lẽ hắn sẽ phải nhanh chóng tích trữ lương thực, nhưng không quan trọng, ca ca cũng có thể tự do ra vào, vậy tức là về sau vạn nhất anh gặp nguy hiểm, cũng có thể trốn vào không gian!
Ở trong không gian đợi thật lâu, đến khi cửa phòng bị gõ, hai người mới ra ngoài.
"Thiếu gia, Nhị thiếu gia, đến giờ ăn cơm." Vương thẩm đứng ngoài cửa, cười nói.
"Đến đây." Diệp Thu một bên đáp, một bên đẩy Diệp Cẩn đang mặc áo tắm vào phòng tắm thay quần áo.
Mở cửa, Diệp Thu cười nhìn về phía Vương thẩm, "Vương thẩm, hôm nay ăn cái gì vậy?"
Vương thẩm từ ái nhìn hắn: "Đều là món cậu thích ăn, mới hai ngày mà cậu gầy đi bao nhiêu, lát nữa nhớ ăn nhiều một chút!"
Diệp Thu ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa, cười nói: "Đồ ăn Vương thẩm làm, cháu phải ăn đến no căng mới thôi."
Vương thẩm hé miệng cười, Nhị thiếu gia thật khéo miệng!
Hai người đi xuống lầu, Diệp Đông, Diệp Tây cùng Vương thúc đều ngồi bên bàn chờ, hôm nay trời mưa, cả nhà đều không ra ngoài, ở nhà nhàn hạ.
Diệp Thu nhìn một bàn tràn đầy đồ ăn, cười càng thêm sáng lạng, "Vương thẩm, đều là mấy món sở trường a! Đạt đến cấp bậc chuyên nghiệp luôn rồi!
Vương thẩm cười xới cơm cho mấy người, "Nếu thích thì ăn nhiều một chút, sau này lại làm cho cậu ăn!"
"Tốt nha! Vậy cảm ơn Vương thẩm trước!"
Diệp Tây nhếch miệng cười, "Vậy từ nay ta liền đi theo Nhị thiếu đi, về sau có lộc ăn!"
Mọi người nói nói cười cười, đợi đến khi Diệp Cần xuống lầu, nhìn xung quanh một vòng: "Tôi bỏ lỡ chuyện tốt gì sao?"
Diệp Đông chỉ chỉ Diệp Tây, "Chúng tôi đang cười Diệp Tây! Đồ tham ăn!"
"Tham ăn thì sao? Có thể ăn là phúc!" Diệp Tây đối với lời nói của Diệp Đông có chút xem thường, nghiêng mắt nhìn hắn.
"Ăn giống như cậu? Gì cũng không cự tuyệt, bụng không đáy!"
"Cái này gọi là hữu dung nãi đại*! Kiểu ăn uống phàm tục như ngươi không hiểu được đâu!"
(trích từ "Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại" Google-sama: Biển có thể thu nạp được trăm sông, chứa đựng được mới trở nên to lớn, Shuri: để nguyên cho nó cao thâm (*▽`*))
Diệp Thu cắn đũa cười không đáp, thần thái sáng láng vây xem hai người đấu võ mồm.
Vươn tay nhu nhu tóc Diệp Thu, Diệp Cẩn có chút buồn cười.
Vương thúc Vương thẩm nhìn người một nhà vui vẻ ấm áp, trong lòng như được trấn an, mặc kệ bên ngoài gian nan tàn khốc cỡ nào, chỉ cần người một nhà còn ở bên nhau, chính là điều hạnh phúc nhất.
Cơm trưa xong xuôi, mọi người ngồi trên sofa trong phòng khách, Vương thẩm rót cho mỗi người một ly trà
Hương trà lượn lờ, tiếng mưa ngoài sân, có chút ý tứ.
Diệp Đông mở cuốn sổ nhỏ, nhìn ghi chú: "Mưa to liên tục ba ngày ba đêm, tang thi đã bắt đầu tiến hóa, hiện tại cả ngày không một tia mặt trời, trong căn cứ không ai dám ra ngoài."
Vương thúc nhấp một ngụm trà, nói tiếp: "Ta ở nhà ăn quan sát một thời gian, gần đây người đến ăn cơm ít đi, hơn nữa cho dù có phải đi, đồ ăn có được cũng hạn chế, hôm qua nhà ăn đã ngưng cung cấp thịt."
Diệp Đông gật đầu, "Có thể thấy được, trời mưa càng lâu, đối với căn cứ càng bất lợi.
Nhóm người sống sót không thể ra ngoài gϊếŧ tang thi thu thập vật tư, liền ăn không đủ no, một hai ngày còn được, nhưng nếu lâu hơn thì sao? Mà trời vẫn không có dấu hiệu ngừng mưa."
"Bụng đói, sẽ có người bí quá hóa liều, khi đó căn cứ liền rối loạn." Diệp Tây thở dài.
"Đúng vậy." Diệp Đông biểu tình nghiêm túc, "Căn cứ náo động, thượng tầng cho dù có coi trọng nhóm người sống sót thì có thể làm gì? Trần áp có thể hiệu quả tức thời, nhưng không đủ thức ăn sẽ không ngừng bạo động.
Còn nếu thỏa hiệp, cung cấp lương thực miễn phí vậy càng nguy hiểm, nhiều người như vậy, căn cứ nuôi nổi sao?
Diệp Thu vuốt cằm, "Nếu căn cứ thật sự thỏa hiệp, liền rối loạn rồi.
Mưa còn không ngừng, lương thực dự trữ cũng sẽ hết, căn cứ sẽ không an ổn, cho một lần, hai lần, đến khi không có để cho nữa sẽ sinh hận, người đã ăn qua đồ miễn phí, ai còn nguyện ý mạo hiểm sinh mệnh đi gϊếŧ tang thi đổi điểm số ăn cơm?"
Càng nói càng thấy căn cứ đang lâm vào nguy hiểm, nhưng nếu mưa thật sự không ngừng, mọi chuyện đều có thể phát sinh!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thần sắc lo lắng.
Diệp Thu mím môi, nhìn về phía Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn nắm tay cậu, "Nếu ngày mai mưa vẫn không ngừng, anh, Vương thúc cùng Diệp Tây sẽ đi đến Vương gia thôn xem trước, nếu thích hợp, chúng ta liền nhanh chóng rời đi."
Diệp Thu cơ hồ nhảy dựng lên: "Em cũng muốn đi!"
Diệp Cẩn lắc đầu, "Em cùng Diệp Đông ở nhà, bọn anh đi chưa biết khi nào về, nếu căn cứ có bạo loạn phải biết bảo vệ tốt chính mình."
Nhăn mi, Diệp Thu hiểu được ý của Diệp Cẩn, nếu căn cứ thật sự xảy ra bạo loạn, trong nhà chỉ có Diệp Đông cùng Vương thẩm là không đủ, bọn họ dù sao cũng chỉ là người thường, vài người còn có thể giải quyết, nhưng nếu mười mấy, vài chục, thậm chí cả trăm người thì sao? Hiện tại chỉ có cậu và ca ca có dị năng, khẳng định phải có người ở nhà.
Nhưng hiểu được, không có nghĩa chấp nhận, Diệp Thu muốn nói cả nhà cùng đi, nhưng thật sự không thể thực hiện được.
Hiện tại không biết tình huống ở Vương gia thôn như thế nào, tùy tiện kéo cả nhà tới, rất không lý trí.
Hơn nữa tình huống ở căn cứ vẫn chưa biết ra sao, có lẽ hết hôm nay sẽ ngừng mưa? Có lẽ Quân đội thẳng tay trấn áp sẽ không ai dám lộn xộn đi?
Tóm lại, hết thảy vẫn chưa rõ, ca ca bọn họ đi cũng chỉ là muốn tìm kiếm đường lui mà thôi.
Thở dài thật sâu, Diệp Thu ở trong lòng tự an ủi bản thân, may mắn không gian tiến hóa, ca ca cũng trở thành chủ nhân của không gian, đều có thể tự do ra vào, nếu có gì ngoài ý muốn, cũng không sợ nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ như vậy, tuy rằng trong lòng vẫn bất an không yên, nhưng cũng dễ chịu hơn chút chút.
Diệp Cẩn xoa bóp tay Diệp Thu, ánh mắt quan tâm.
Mím môi cười cười, Diệp Thu cầm chặt tay hắn, "Mọi người nhớ chú ý an toàn."
"Mọi người ở nhà cũng vậy, không cần manh động."
"Nói không chừng đêm nay lại hết mưa!" Diệp Tây thấy không khí quá mức áp lực, liền cười cười điều chỉnh không khí.
Diệp Đông khó được phụ họa Diệp Tây không đầu óc nói: "Đúng vậy! Biết đâu được! Có lẽ không nghiêm trọng đến vậy đâu."
"Đúng đúng, là chúng ta suy nghĩ nhiều thôi!"
"..."
Mọi người đều nói chỉ là giả thuyết, nhưng trong lòng đều có chút bất an, có lẽ cơn mưa này, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ngừng...
Tổng bộ căn cứ, một vị tướng quân có khuôn mặt trẻ tuổi kiên nghị thẳng tắp đứng lên, thanh âm lãnh ngạnh: "Tôi không đồng ý, hiện tại chúng ta phải đoàn kết dùng toàn lực lượng đối phó đại nạn, chứ không phải chĩa mũi súng về phía nhân dân!"
"Bạch tướng quân! Ngươi còn không nhìn nhận rõ sự thật? Nhóm dị năng giả này đều là tai họa ngầm! Nếu không giải quyết bọn họ, căn cứ sớm muộn gì cũng xảy ra bạo loạn!" Người nam nhân trung niên ngồi đối diện ngữ khí trào phúng mở miệng.
"Bạch tướng quân, chức trách của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh! Đừng quên thân phận của ngươi!" Nữ nhân quần áo màu xám ngồi bên trái nam nhân trung niên khơi mào mi, mặt đầy khinh thường.
Bạch Phi hắn là cái gì? Chỉ là một tên ở rể, còn muốn ở trước mặt họ thể hiện.
Bạch Phi đầu óc xoay chuyển, hắn là quân nhân, thiên chức là bảo vệ quốc gia, có thể nào đem họng súng chỉ hướng nhân dân?!
"Ta sẽ không cho phép các ngươi đem quân đội của ta biến thành đao phủ!"
Nói xong Bạch Phi phẫn nộ xoay người rời đi, hắn thật nghĩ không ra, Tần thị trưởng cùng Cam tướng quân tại sao lại có thể cho phép một đám sâu mọt ở tại chỗ này?
Trong phòng mọi người hai mặt nhìn nhau, Cam tướng quân cố gắng áp xuống tán thưởng trong lòng, nói: "Chuyện này nói sau!"
Nói xong hắn nhìn về phía Tần thị trưởng, trong lòng vừa hâm mộ vừa bất đắc dĩ, tiểu tử Bạch Phi kia, như thế nào lại là con rể lão Tần? Nhà hắn cũng có con gái nha! Thật là hoa nhài cắm bãi cứt trâu!
Tần thị trưởng nhìn thấy hâm mộ trong mắt lão đối thủ, cười đắc ý, nói: "Tan họp!"
Bên kia căn cứ, biệt thự Diệp gia.
Ban đêm, Diệp Thu bị Diệp Cẩn làm một lần lại một lần, trên giường, phòng tắm, trên thảm, hai người gần như liều chết triền miên, cuối cùng cổ họng Diệp Thu đều bị khàn, toàn thân vô lực, bị Diệp Cẩn ôm vào trong ngực, tựa vào vách tường, hung hăng tiến vào.
Đôi môi sưng đỏ, ướt đẫm, rêи ɾỉ mê người.
Diệp Cẩn tưởng chừng phát điên, không ngừng tiến vào, cắn cắn, nhìn người yêu ở dưới thân mất đi lý trí, mặc kệ điên cuồng.
Cuối cùng, cả người Diệp Thu xụi lơ, mặc Diệp Cẩn ôm cậu đi tắm, nước ấm cọ rửa cả hai người, đem hỗn hợp mồ hôi, nước mắt cùng chất lỏng khác mang đi.
Diệp Cẩn tinh tế tẩy rửa cho Diệp Thu, tay xoa qua ấn ký mà hắn lưu lại trên da thịt, câu môi cười thỏa mãn, ngón tay vươn vào nơi đó liền tràn ra trọc dịch.
Thân thể trải qua hoan ái cực kỳ mẫn cảm, Diệp Thu run nhè nhẹ, phía sau không tự giác co rút, thân thể mềm mại tựa trong lòng Diệp Cẩn.
Tắm rửa hoàn tất, Diệp Cẩn dùng khăn lớn lau khô cho Diệp Thu, mặt đối mặt, để cậu khoanh chân bên hông hắn, ôm ra ngoài không gian.
Đặt người lên giường mềm mại, Diệp Cẩn ôn nhu hôn lên trán Diệp Thu, "Nhất định phải chú ý an toàn, biết không?"
Cọ cọ lên gáy Diệp Cẩn, Diệp Thu ngẩng đầu nhìn, khóe mắt chân mày đều là xuân ý, "Anh cũng vậy! Em chờ anh."
"Ừm.", Diệp Cẩn trèo lên giường, nằm bên người Diệp Thu, ôm cậu: "Không cần ra ngoài, có việc thì chờ anh về giải quyết."
Gật gật đầu, Diệp Thu cười liếc hắn một cái, "Em đâu có yếu đuối như vậy!"
Diệp Cẩn vuốt tóc cậu, cảm giác dài hơn nhiều, "Em rất mạnh, nhưng anh sẽ lo lắng."
Diệp Thu khoác tay lên ngực hắn, "Biết rồi, em sẽ chú ý ."
Hôn hôn đỉnh đầu Diệp Thu, "Ngủ đi! Anh sẽ nhanh trở về."
"Dạ, chúc ngủ ngon." Nói xong, Diệp Thu trên ngực hắn hôn xuống.
Diệp Cẩn cười cười, vỗ vỗ lưng cậu, "Chúc ngủ ngon."
Tác giả có chuyện muốn nói: lạnh lùng lãnh {{{(>_.