Nhật Ký Của Đô Đô

Chương 13: Baba đã về

Nguyên Lãng dẫn Đô Đô vào một lầu nhà bán đồ chơi mua một cái máy bay điều khiển trên không, là loại mới nhất, Đô Đô thích hỏng mất, thẳng tới khi trả tiền đi ra khỏi trung tâm mua sắm vẫn không thể tin tưởng.

"Ba ba, cái này máy bay là của con sao? "

Nguyên Lãng "ừ " một tiếng, rất có kiên nhẫn trả lời: "Là của con rồi. "

"Ba ba, thực sự là của con sao, về sau ta đã có máy bay rồi sao? "

"Đúng vậy, con có máy bay rồi. "

Chưa từng được mua món đồ chơi nào cao quý như vậy tiểu tử này xác nhận nhiều lần, Nguyên Lãng từng lần một đáp trả, không có chút sốt ruột nào, cuối cùng cũng làm cho Đô Đô tin tưởng máy bay điều khiển trên không siêu cấp ngầu này là của cậu.

Từ nay về sau cậu đã là boy có món đồ chơi siêu cấp siêu cấp lợi hại rồi.

Kinh hỉ tựa như lốc xoáy, đem tiểu gia hỏa quấn bay lên rồi.

"Ba ba con thật yêu người yêu~yêu người nhất! " tiểu tử kia vui vẻ hôn lên mặt ba ba mấy cái, hận không thể đem mặt ba cậu hôn hỏng luôn, đồng thời không hề có chút cảm giác tự trách nào liền đem mẹ già ngồi trên ngai vàng kính yêu nhất kéo xuống.

Khóe miệng Nguyên Lãng câu lên, đối với tiểu gia hỏa sống động như vầy như bảo vật, lòng mềm tim càng mềm.

Chưa từng biết trái tim của bản thân sẽ mềm như vậy.

Lúc này, Đô Đô rốt cục lần nữa nhớ tới mẹ già cô độc ở nhà, ôm lấy máy bay bảo bối của mình rạo rực nói, "Ba ba, chúng ta mau trở về đi a! Về cho mami xem máy bay của con, mẹ nhất định sẽ rất hâm mộ con hì hì~"

Ánh mắt Nguyên Lãng sâu thẳm, không phân biệt rõ tâm tình nói: "được. "

Phòng ở lầu ba, Nguyên Lãng không đi thang máy, trực tiếp ôm Đô Đô đi thang bộ, nhưng làm Đô Đô kinh ngạc tới hỏng mất, không thể tin "Oa " một tiếng, "Ba ba người ôm Đô Đô leo bộ có mệt không? "

Nguyên Lãng đại khí cũng không thở gấp một cái trả lời cậu, "Không mệt. "

Đôi mắt tiểu tử kia sáng lên suýt chút nữa có thể phát ra sao nhỏ, thời khắc này, hình tượng ba trong lòng cậu đã vĩ ngạn không gì có thể sánh được.

Mami luôn ôm cậu đi được hai bước đã thở gấp, mỗi lần đều nói cậu mập ú luôn, bắt cậu giảm béo. Tuy rằng mỗi lần cậu đều không thừa nhận, nhưng nội tâm vẫn biết bản thân rất béo, nhưng baba lại có thể ôm cậu béo như vậy leo thang bộ mà không mệt, ba của cậu là siêu nhân phải không?

Không tới một phút đồng hồ đã thuận lợi leo tới lầu ba, Nguyên Lãng định hỏi Đô Đô ở nhà nào, ai ngờ Đô Đô đột nhiên lại hô dừng, "Ba ba, người chờ một chút. "

"Làm sao vậy? "

Ánh mắt của Đô Đô đột nhiên có chút lo lắng, tầm nhìn hướng vào nhà sầu não, quấn quýt mà gặm ngón táy mập, dáng vẻ như định nói cái gì nhưng lại không biết nên nói như thế nào, thật tình nhìn thấy dáng vẻ này của cậu có chút khôi hài.

Nguyên Lãng xoa xoa lưng nhỏ toàn thịt của hắn "Làm sao vậy? Có phải có lời gì muốn nói với ba sao, không có gì, chỉ cần nói ra là được. "

".. " hai bàn tay nhỏ của Đô Đô xoa xoa vào nhau, tiến tới bên tai Nguyên Lãng nhỏ giọng cầu khẩn nói: "Ba ba, ba có thể đồng ý với con, nếu như nhìn thấy mami, đừng chán ghét mami có được không? Càng không nên vứt bỏ mami. "

Nguyên Lãng sửng sốt, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này quấn quýt nửa ngày mới nói cái này, tò mò hỏi: "Đô Đô tại sao lại nghĩ như vậy? "

Đô Đô ngượng ngùng "à --" một cái dài, suy nghĩ một chút quyết định đổi sang cách nói uyển chuyển hơn: "Ba ba, tuy dáng vóc mami không dễ nhìn, lại rất hung hãn, lại còn ăn rất nhiều, còn thích tranh đồ chơi với con, nhưng.. nhưng.. nhưng mami là công chúa ba lê nhỏ, người theo đuổi mẹ có thể lượn quanh hai vòng trái đất này. "

Đô Đô vốn muốn tìm từ ngữ gì đó khen ưu điểm của mami với ba, thế nhưng lại không nghĩ được cái gì, dưới tình thế cấp bách đột nhiên nhớ tới lời mami từng nói qua, tuy rằng cậu không tin tưởng, nhưng chỉ có thể dùng tới ứng cứu lúc cấp bách, hy vọng ba ba có thể tin tưởng.

Nguyên Lãng yên lặng ba giây, sau đó nhìn xuống phía dưới, nửa ngày sau mới nhịn cười quay lại, hắng giọng, hỏi Đô Đô: "Câu sau là lời mẹ nói với con đúng không? "

Đô Đô kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt "Ba ba làm sao người biết ".

Nguyên Lãng thật không muốn nói cho Đô Đô những lời này mấy năm trước hắn đã được đương sự nói qua bên tai rồi, chỉ có điều năm đó chỉ quanh địa cầu có một vòng thôi, hiện tại đã lên hai vòng rồi.

Vỗ nhẹ đầu của tiểu gia hỏa, Nguyên Lãng bảo đảm nói: "được, ba ba đồng ý với con. "

Nếu ba ba đã đồng ý không ghét bỏ mami, Đô Đô triệt để yên tâm, lung lay cái đùi nhỏ chui xuống từ lòng ngực baba, bình bịch chạy tới trước cửa nhà mình, đối diện cửa gõ "Đông đông đông " vừa gõ vừa hô lớn: "mami, mami nhanh nhanh mở cửa, Đô Đô về rồi! "

Vu San San sắp tức chết rồi, đỡ thắt lưng đứng bên trong không mở cửa, "Ngươi là tên mập hư còn biết đường về nhà? Ngươi nhìn xem ngươi đã đi ra ngoài bao lâu rồi? Ngươi là cái đồ mập xấu xí vô tình vô nghĩa! "

Baba còn ở bên cạnh mình lại bị mami chửi bới như vậy, Đô Đô sợ baba tin tưởng bản thân chính là tên mập thối xấu xí, vội vàng bên ngoài giậm chân làm sáng tỏ chính mình, "con không phải tên mập hư xấu xí vô tình vô nghĩa mà! Con là tên mập tốt! "

Vu San San: "Ngươi là tên mập tốt mới lạ á! Tên mập tốt sẽ vứt bỏ mami sao? Mami bị bệnh ngươi còn vứt bỏ mami đi chơi, còn chơi lâu như vậy không thèm về, lương tâm của con không thấy đau sao? "

Đô Đô suy xét bản thân một chút, cảm giác bản thân có chút không đúng, không nên bởi vì máy bay mà vứt bỏ mami, dù sao hiện tại mami là một người què mà.

Vì vậy Đô Đô rất dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, dỗ dành nói: "vậy mami con đem đồ chơi của con cho mẹ chơi có được không, mẹ tha thứ cho con nhé. "

Vu San San cuối cùng cũng đem sự khó chịu khi bị tiểu tử mập thối vô tình vứt bỏ phun ra, giờ mới thần thanh khí sảng mở cửa, "được rồi, ta liền tha thứ cho con ---"

Lời nói còn chưa dứt đã bị thân ảnh ở trước cửa không thể tin chặn họng, cả người đều mắt trợn miệng há.

Đô Đô còn tưởng mami cũng giống hắn quá kích động, vui vẻ nhay lên, "mami, đây là kinh hỉ con dành cho mẹ, ba cứu thế giới trở lại rồi nè! Mami người có vui không? "

Vu San San giật mình một cái, theo bản năng "bụp. " một cái đem cửa đóng lại, đem hai bố con một lớn một nhỏ nhốt ngoài cửa, còn cô giống như con ruồi không đầu bay quanh phòng khách, mặc dù hiện giờ cô đang nửa tàn tật.

Đô Đô nhìn cánh cửa lần nữa đóng lại, miệng há lớn, lăng lăng nhìn baba, muốn khóc lớn.

Xong rồi, lần đầu tiên dẫn baba về nhà đã để người nhìn thấy dáng vẻ bệnh tâm thần của mẹ rồi, baba nhất định sẽ ghét bỏ mami.

Cả người Đô Đô liền u tối, ôm lấy bắp đùi ba đáng thương cọ cọ, "baba.. "

Nguyên Lãng cúi đầu ôm lấy đứa nhỏ, nhìn cửa lớn đóng chặt lại, dứt khoát vươn tay gõ cửa, lãnh đạm mở miệng: "Vu San San mở cửa. "

Năm chữ cứ bình tĩnh lãm đạm như vậy làm con ruồi không đầu Vu San San ngừng lại những bước chân hỗn loạn, đầu óc rất nhanh thanh tỉnh lại, biết bây giờ mình mà không mở cửa cũng không phải chuyện gì hay, cánh cửa này vẫn phải mở.

Khẽ cắn môi, Vu San San lấy vẻ liều chết đi mở cửa, nhưng mới đi được hai bước đã ngừng lại, nhìn bộ quần áo trên người.

Ở nhà cô toàn mặc đồ ngủ dài rộng thùng thình giống như ang nước vậy, mặc trên người béo như cô càng xấu tới không thể miêu tả.

Trong nháy mắt Vu San San xoay người đi về phía tủ quần áo, muốn từ trong tủ quần áo tìm ra bộ nào hiện gầy nhất, lấy tư thế sét đánh không kịp bịt tai mặc vào, lại chạy về phía nhà vệ sinh cầm lược chải tóc đem mái tóc rối chải mượt, lúc này mới hít thật sâu, giống như người không có chuyện gì đi mở cửa, để hai cha con một ta một nhỏ đi vào.

Vu San San cũng không biết mình nên lấy vẻ mặt gì thái độ gì để đối diện với Nguyên Lãng, chỉ có thể giả dạng ngẩng đầu nhìn trời. Giờ này đến mở miệng nói chuyện với hắn cô cũng không biết nói gì, thật sự cô hy vọng hắn làm như không nhìn thấy cô.

May mắn Đô Đô so với mẹ của cậu còn đáng tin hơn, cả người giống như tiểu đương gia chiêu đãi khách khứa rất nhiệt tình, lập tức kéo baba ngồi xuống ghế safa, lại chạy tới tủ lạnh lấy một chai nước đặt trước mặt baba có dáng có vẻ nói: "Ba ba uống nước. "

Suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu, "Không nên khách khí, cứ như đang ở nhà mình. "

Đây là lúc cậu xem phim học được, khách tới nhà sẽ nói như vậy.

Nguyên Lãng cười cười, rất cho tiểu tử kia mặt mũi mà mở chai nước uống một ngụm.

Nhìn ba ba uống nước xong, Đô Đô lại không rảnh rỗi chạy tới tủ lạnh, nhón chân lên mở cánh tủ phía trên, xục xục xục mà đem đồ ăn, hoa quả ở bên trong ra, sau đó còn không quên lấy một cây kem từ trong tủ đá ra, cùng nhau ôm vào trong ngực chạy về, rất ý thức mà đặt hết lên mặt bàn trước mặt Nguyên Lãng.

"Ba ba người ăn trái cây, ăn cây kem. "

Nhìn cậu hận không thể đem tất cả đồ ngon đều đem ra cho mình ăn, Nguyên Lãng cười xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, "Ba ba không đói bụng, Đô Đô tự mình ăn đi. "

Đô Đô vui vẻ cầm trái chuối tiêu, hai ba lần đã lột xong gặm một miếng, thẳng tới khi nuốt xuống mới nhớ ra mẹ già cô độc còn đang đứng ngoài cửa, nhanh chóng vẫy tay về hướng mẹ già, "mami người mau lại đây đi! "

Vu San San không thể làm gì khác hơn là di chuyển bước nhỏ lại gần, từng bước từng bước trở lại ngồi lên safa, cũng không dám ngồi quá gần, chỉ ngồi đầu xa nhất bên kia.

Đô Đô lại không phát hiện cái gì không đúng, vui tươi hớn hở mà đem máy bay điều khiển trên không của mình đưa cho mami xem, "mami xem, ba ba mua cho con máy bay nè. "

"à. " Vu San San lúc này không có tâm tình cùng tiểu mập tử thảo luận món đồ chơi, khóe mắt một mực liếc trộm động tĩnh của Nguyên Lãng, suy đoán xem khi nào hắn mới hỏi chuyện của Đô Đô, hoặc thương lượng xem về sau Đô Đô sẽ như thế nào.

Hắn là người đàn ông có trách nhiệm, khẳng định biết được sự tồn tại của Đô Đô sẽ coi như chưa từng tồn tại. Khẳng định hắn sẽ mở miệng đòi quyền nuôi dưỡng Đô Đô, có điều cô không thể cho hắn, Đô Đô là của cô, ai cô cũng không cho.

Nhưng mà Nguyên Lãng vẫn luôn chơi cùng Đô Đô, đến một cái liếc măt cũng không cho cô, càng đừng nói tới chuyện mở miệng nói chuyện.

Vu San San cứ như vậy mà chờ đợi: .

Hai cha con chơi liền một mạch tới trưa, Đô Đô sờ bụng nhỏ của mình nói với Vu San San: : "con đói quas~chúng ta gọi cơm đi. "

".. à. " Vu San San lấy điện thoại, mở phần mềm họi đồ ăn ra "Tiểu mập tử con gọi đi. "

Đô Đô bình thường hay chọn đồ ăn, như suối chảy mà nhận lấy điện thoại, rất nghiêm túc chọn lựa, sau đó như nghĩ tới gì đó, nhanh chóng đem điện thoại đưa cho Nguyên Lãng, "Ba ba, người chọn đi, con với mami mời người ăn cơm a~"

Ánh mắt Nguyên Lãng rời xuống màn hình điện thoại, sau đó lại nhìn về phía Vu San San, từ lúc vào cửa tới giờ mới nhìn thẳng Vu San San, "hai mẹ con vẫn luôn ăn đồ bán bên ngoài? "

Vốn dĩ Vu San San chưa từng cảm thấy ăn đồ bên ngoài có gì không đúng, nhưng bị Nguyên Lãng hỏi như vậy, cô lại có chút chột là tới kỳ dị.

Hình như.. hình như ăn đồ bên ngoài có chút không an toàn.

Nhất định hắn cảm thấy cô là một người mẹ không xứng với chức vụ.

Nói ra thì, cô là một người mẹ xác thực có chút không xứng với chức danh này.

Nhưng chuyện này có thể để hắn biết sao? Đương nhiên không thể rồi.

Vì vậy Vu San San chỉ vào chân mình, vẻ mặt vô tội nói: "Chân gảy xương, không tiện đi nấu cơm, cho nên tạm thời ăn cơm bên ngoài. "

Nói như kiểu thời điểm chân cô không bị thương thì không gọi đồ ăn bên ngoài vậy.