Chương 502:
Hạ Mộc Ngôn nhìn súng giắt bên hông bọn chúng thì lòng càng thêm lạnh giá.
Đây cũng không phải là một chỗ yên bình, trong địa phận Trung Quốc tuyệt đối không có nơi nào như thế này. Nhưng đây là Campuchia.
Mấy năm sau này, rất nhiều tổ chức viện trợ quốc tế tham gia vào nội bộ rối loạn của Campuchia, cho dù là sông Mê Kong hay biển hồ Tonle Sap đều sẽ xảy ra rất nhiều biến cố. Hiện nay, an ninh trật tự ở đây càng kém hơn so với mười năm sau, tình hình duy trì trị an cũng không được hoàn thiện chu đáo.
Muốn thoát khỏi đây chỉ có thể dựa vào chính mình.
***
Bên ngoài khu rừng.
Phong Lăng thay bộ đồ đen, hai bên hông giắt hai khẩu súng, ngồi xổm xuống buộc dây giày, đồng thời giắt hai con dao găm lóe sáng vào trong ủng.
“Em làm gì vậy?” Cô vừa buộc dây giày xong chuẩn bị đứng lên đi thì một bóng người ập đến trước mắt, đôi ủng da màu đen dừng trước mặt cô.
Không cần nhìn cô cũng nghe ra được tiếng của Nam Hành.
Phong Lăng không ngẩng lên, cố định hai con dao găm thật chắc hai bên ủng rồi lại sờ khẩu súng bên hông. Cô đứng lên, mặt không cảm xúc nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt: “Hạ Mộc Ngôn bị bắt đi một ngày một đêm rồi, tôi phải vào rừng tìm cô ấy.”
“Em vào bằng cách nào? Giẫm lên bom mìn đi vào à?” Nam Hành lạnh mắt nhìn cô: “Bốn phía rừng rậm này lúc trước là bãi mìn của cuộc nội chiến mấy chục năm trước, còn có cả những bãi mìn mới được bọn bên trong gài thêm. Em chưa tìm được cô ấy thì đã tan xương nát thịt trước rồi! Chờ chúng tôi đi vào nhặt xác em hay sao?”
Phong Lăng lạnh mặt: “Cô ấy đi cùng tôi nên mới bị bắt, dù là đặt vào vị trí của ông Lục hay là vị trí vệ sĩ của cô ấy thì trách nhiệm đều là của tôi. Kể cả tôi có bị tan xương nát thịt thì nhất định vẫn phải đưa cô ấy trở về an toàn!”
“Chỉ sợ dù em có bị tan xác thì cũng không tìm được cô ấy.” Nam Hành lạnh lùng trách mắng.
“Ông Lục nắm bí mật giao dịch vũ khí trong tay, bên cạnh đó bọn chúng cũng còn e dè vì đã từng bị ông Lục gây áp lực, bọn chúng sẽ không dễ dàng dám xuống tay với ông ấy. Nhưng Hạ Mộc Ngôn thì không như vậy, cô ấy không biết bọn chúng, không biết tay bọn chúng nhuốm đầy máu tanh, không biết bọn chúng gϊếŧ người là chuyện rất đỗi bình thường, huống chi bây giờ cô ấy còn đang có thai!”
“Cũng vì cô ấy đang có thai, nên dựa vào trí thông minh của cô ấy thì Hạ Mộc Ngôn không đến nỗi không nhận ra tình huống nguy hiểm như thế nào. Cô ấy có con thì sẽ càng bảo vệ bản thân tốt hơn. Bây giờ em có lao vào thì cũng chỉ như lấy trứng chọi đá thôi.” Nam Hành lạnh nhạt nói: “Tôi biết, với chuyện Hạ Mộc Ngôn gặp nạn, em nóng ruột lo lắng hơn ai hết. Hai người đã sống chung với nhau lâu như vậy, tình cảm lại rất gần gũi. Nhưng Phong Lăng, em phải nhớ kỹ cho tôi, em là thành viên của căn cứ XI, nguyên tắc của căn cứ là gì em đã quên mất rồi sao?”
Phong Lăng lạnh mắt nhìn anh không đáp lại.
“Không được xúc động là nguyên tắc thứ nhất!”
Nam Hành bất chợt tấn công khi cô không phòng bị, nhắm thẳng bắp chân cô đá tới. Phong Lăng đang định tránh né thì anh liền duỗi tay cướp súng bên hông cô, quay khẩu súng một vòng rồi giắt vào hông mình.
“Anh…” Phong Lăng căm tức nhìn anh.
“Trước mắt cứ ngoan ngoãn ở đây chờ cho tôi. Nếu không phải trong rừng dày đặc bom mìn thì ông đây đã đi vào từ lâu rồi, còn phải chờ em nôn nóng ở đây sao?” Nam Hành không thay đổi sắc mặt nói: “Tôi đã thông báo với lực lượng cứu nạn của Biên phòng trong nước và đội đặc nhiệm có quan hệ rất tốt với Lục Cẩn Phàm ở Mỹ rồi. Bọn họ sẽ cử máy bay trực thăng đến đây rất nhanh, nhẫn nại một chút, biết chưa?”
“Chúng ta cũng có trực thăng, để tôi lái vào!”
Phong Lăng cau mày.
“Tào lao!”
Nam Hành thẳng thừng mắng cô: “Căn cứ của chúng ta đã chiến đấu với bọn người trong đó bao nhiêu năm rồi mà còn chưa diệt trừ được hết. Hiện giờ bọn chúng có bản lĩnh mai phục Lục Cẩn Phàm, đủ để biết ở đây đã được bày bố tầng tầng lớp lớp mai phục, chỉ chờ người của căn cứ chúng ta đi vào thôi. Bây giờ em bay vào, chẳng chờ đến khi em nhảy dù xuống cứu cô ấy thì em đã bị bắn hạ rồi. Trải qua bao nhiêu nhiệm vụ, từ trước đến nay em vẫn là người tỉnh táo nhất, cẩn trọng nhất, tại sao bây giờ lại không bình tĩnh được rồi?”
Phong Lăng mím môi, chân mày nhíu chặt.
“Nếu em không cách nào bình tĩnh lại thì quay về Hải Thành chờ tin tức đi, ở đây không cần em!”
Nam Hành lại lạnh lùng nạt nộ, tịch thu súng của cô rồi không thèm để ý, quay người bước đi.