Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 368

Chương 368:

Dù nhà hàng hải sản này có đắt thì cũng không thể nào đắt đến mức đó.

Cô không biết có phải do Lăng Phi Phi cố ý chọn loại đắt tiền nhất hay không mà tốn hơn hai mươi nghìn.

Hạ Mộc Ngôn vào nhà vệ sinh rửa tay trước.

Lúc ra ngoài, cổ chuẩn bị tính tiền, thì lại thấy Lăng Phi Phi đã đi ra tự lúc nào.

Thấy Hạ Mộc Ngôn không lập tức thanh toán hóa đơn, Lăng Phi Phi cười nhạo: “Hôm nay chúng ta ăn hơi nhiều, chắc tốn không ít nhỉ? Cô mang đủ tiền không? Số dư trong thẻ đủ trả chứ?” Hạ Mộc Ngôn liếc mắt nhìn cô ta: “Lúc cô chọn món ăn sao không nghĩ xem tôi có đủ tiền hay không.

Chẳng lẽ bây giờ cố định trả thay tôi à?” Lăng Phi Phi vênh mặt trào phúng: “Nói hay lắm, hôm nay người mời khách là cô.

Tôi cũng đã mời rồi, làm gì có lý nào lại trả tiền nữa? Nếu cô thật sự không đủ tiền, hay là thương lượng với ông chủ nhà hàng xem có ký sổ được không?” Dứt lời, Lăng Phi Phi cười một tiếng, cầm túi, xoay người bỏ ra ngoài chờ, hiển nhiên không định đứng chung chỗ với Hạ Mộc Ngôn, kẻo lúc cô ký sổ khiến cô ta mất mặt.

Bạch Vi ở phía sau nghe thấy lời này, bước lên hỏi: “Hạ Mộc Ngôn, em đủ tiền không?” Hạ Mộc Ngôn cười: “Chị yên tâm, mọi người ra ngoài chờ đi.”

Bạch Vi muốn bảo để cô trả giúp một phần, nhưng thấy vẻ mặt thản nhiên không giống như cần bọn họ trợ giúp của Hạ Mộc Ngôn, cô không nói gì thêm, chỉ ân cần nhìn Hạ Mộc Ngôn vài cái.

Nhân viên phục vụ trong quẩy nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, lập tức ném ánh mắt hoài nghi về phía Hạ Mộc Ngôn: “Cô à, chẳng lẽ cô định ký sổ thật à? Chỗ chúng tôi không cho ký sổ đâu.

Nếu cô không có tiền thì chi bằng bàn bạc lại với bạn cô…” Nhân viên còn chưa nói hết đã bị chiếc thẻ Hạ Mộc Ngôn đặt trên quầy chặn họng.

Thật ra hai mươi nghìn chẳng phải là con số lớn.

Nhưng vừa rồi Lăng Phi Phi chê cười Hạ Mộc Ngôn khiến nhân viên phục vụ tưởng thật, cho rằng Hạ Mộc Ngôn không có tiền.

Khi cô vừa rút chiếc thẻ vàng ra thì nhân viên này lập tức câm miệng, lưu loát quẹt thẻ tính tiền, bởi vì cô ta biết rõ, người có thể sở hữu tấm thẻ này sẽ không có dưới năm triệu trong tài khoản.

Ban đầu Hạ Mộc Ngôn dự định lấy chiếc thẻ đen của Lục Cẩn Phàm đưa cho cô lúc trước.

Nếu là bình thường thì cô cũng hay dùng thẻ này.

Nhưng bây giờ, cô vẫn để yên chiếc thẻ đen trong ví, cầm thẻ vàng của mình ra.

Sau khi thanh toán xong, Phong Lăng bước đến gần cô: “Loại người như Lăng Phi Phi ấy, cô nên tìm cơ hội chụp một cái bao rách lên đầu cô ta, ném vào góc rồi đánh một trận.

Nếu không, vĩnh viễn cô ta sẽ chỉ là kẻ ngu xuẩn, không biết trời cao đất rộng.” Hạ Mộc Ngôn nhoẻn miệng cười: “Cô muốn đánh thì tôi không cản, nhưng tốt nhất hãy chờ chương trình học kết thúc đã.

Lúc trước Giáo sư Lâm đã nhắc tôi không nên so đo với đám con nhà giàu này.

Nếu không phải giáo sư đã dặn trước, chắc chắn ngay ngày đầu tiên đến đây, tôi đã khiển Lăng Phi Phi phải hối hận vì đã ở cùng phòng với tôi rồi.” Phong Lăng biết rõ Hạ Mộc Ngôn là người không cam chịu ấm ức, thủ đoạn của cô không hề đơn giản.

Thế mà gần đây Hạ Mộc Ngôn cứ luôn nhẫn nhịn khiến Phong Lăng hoài nghi, chẳng lẽ trục trặc trong quan hệ với Lục Cẩn Phàm lại ảnh hưởng đến cảm xúc của Hạ Mộc Ngôn, cho nên Hạ Mộc Ngôn mới để mặc con rối như Lăng Phi Phi nhảy nhót trước mặt.

Ra khỏi nhà hàng, Lăng Phi Phi không hề ngạc nhiên khi thấy Hạ Mộc Ngôn có thể thanh toán hóa đơn.

Trong lòng cô ta nghĩ thế nào Bạch Vi và Phong Lăng cũng trả hộ cô không ít tiền.

Nghĩ vậy, Lăng Phi Phi đắc ý vênh váo đi phía trước, làm như ba người đi phía sau đều là kẻ hầu của cô ta vậy.

Trên đường trở về Đại học T bọn họ phải đi ngang qua một trung tâm thương mại.

Lẩu dưới trung tâm có một cửa hàng lễ phục may đo cao cấp.

Lăng Phi Phi đột nhiên nói: “Đúng rồi, trước khi chúng ta tốt nghiệp, hình như trường có tổ chức kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường Đại học T.

Mấy người có chuẩn bị váy dạ hội chưa?” Bạch Vi lãnh đạm nói: “Còn hai tháng nữa mới đến ngày thành lập trường, cô vội cái gì?”

“Đúng lúc ở đây có cửa tiệm thời trang, chúng ta vào xem thử đi.” Lăng Phi Phi tự chủ trì.

Phong Lăng không có kiên nhẫn đối với vị thiên kim tiểu thư này.

Cô đứng ngoài cửa, nhíu chặt mày.