Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 330

Chương 330:

“Đưa bằng cách nào? Chi phiếu à?” Tên này tỏ ra có chủ kiến và tỉnh táo hơn gã bên cạnh rất nhiều.

Hắn một mực không cho Hạ Mộc Ngôn nói chuyện hay có cơ hội hét lên kêu cứu, mà chỉ quan sát tất cả biểu cảm của Hạ Mộc Ngôn, nhìn xem cô gật đầu hay lắc đầu.

Hạ Mộc Ngôn gật đầu: “Ưm ưm!”

Hai mắt gã bên cạnh lập tức sáng rỡ nhìn cô giống như nhìn thấy thần tài nào đó.

Bọn chúng trao đổi ánh mắt với nhau rồi bỗng kéo cô từ trên ghế dậy.

Hai tay Hạ Mộc Ngôn vừa được tự do thì gã đàn ông vừa nói chuyện với cô ban nãy móc một tờ chi phiếu trắng từ trong túi ra.

Gã đó đè mạnh Hạ Mộc Ngôn xuống đất, túm lấy tay cô kéo tới, đưa bút cho cô: “Muốn sống thì lập tức ký vào chi phiếu! Năm triệu! Họ tên tài khoản và số tiền! Viết ngay bây giờ cho tôi!”

Hạ Mộc Ngôn bị đè dưới đất, nhìn từ chi phiếu trắng trước mắt, bỗng nhiên rất muốn mắng người.

Hai kẻ một xưởng một họa này là kẻ bắt cóc chuyên nghiệp, nắm trong lòng bàn tay điệu bộ của đám con em nhà giàu.

Nói qua nói lại mấy câu bọn chúng vẫn không có ý định buông tha cho cô, mà muốn mọi nhiều tiền hơn từ người bị hại! Rõ ràng ngay cả chi phiếu trắng không biết lấy từ ngân hàng nào cũng mang theo trong người! Cơ hội sống sót và hi vọng vừa dấy lên đã lập tức tiêu tan.

Cô nằm bất động dưới đất, cầm bút trong tay, nhưng liều chết cũng không ký chữ nào.

Tên đàn ông ở trước mặt thấy cô đã phát hiện ra vấn đề, không di chuyển bút thì lúc này hắn ta liền giẫm lên mu bàn tay của cô, lạnh lùng cảnh cáo: “Không muốn chết thì ký cho tôi!”

Tay Hạ Mộc Ngôn sắp bị đạp gãy, cô cố nén cơn đau đớn kịch liệt, bất động nhìn chằm chằm tờ chi phiếu.

Gã đàn ông đứng phía sau bỗng móc ra một con dao sắc bén, thấp giọng uy hϊếp: “Cô chỉ có hai lựa chọn, một là ký chi phiếu, chúng tôi sẽ để lại con dao này cho cô, cô có thể tìm cơ hội cắt đứt dây thừng rồi nghĩ cách chạy trốn, năm triệu để mua cơ hội chạy trốn! Hai là bây giờ chúng tôi sẽ dùng con dao này cắt đứt gân tay gân chân của cô, hoặc là trực tiếp rạch lên mặt cô mấy đường, ký hay không ký? Tự chọn đi!”

Hạ Mộc Ngôn im lặng nhíu mày.

Năm triệu để mua một con dao.

Nhưng từ đầu đến giờ, hai gã kia hoàn toàn không phải đang nói đùa, mu bàn tay của cô đã sắp bị đạp gãy rồi.

Cho dù táng tận lương tâm thể nào thì tình hình bây giờ vốn dĩ là mạnh được yếu thua.

Trong thế giới của những kẻ liều mạng này, sinh mạng con người quá rẻ mạt.

Cô bỗng ngước lên, ra sức lườm tên đàn ông đang giẫm lên tay mình.

Hắn ta trông thấy ánh mắt của cô liền bỏ chân ra, ném bút đến tay cô lần nữa, ra lệnh: “Ký! Năm triệu, một xu cũng không được thiểu!”

Hạ Mộc Ngôn lại nhìn con dao trong tay gã còn lại, hắn ta cũng vứt dao đến trước mặt cô.

Ý tứ của bọn chúng rất rõ ràng, nếu có dám ký, bọn chúng dám đưa con dao này cho cô.

Sau đó cô có nắm được cơ hội chạy trốn hay không thì tất cả phải nhờ vào chính mình.

Hạ Mộc Ngôn hơi do dự, từ từ di chuyển bàn tay đau đớn đến tê dại vì bị giẫm lên khi nãy, cầm bút ký tên lên chi phiếu.

Vừa ký cô vừa nghĩ về chuyện xảy ra trước đó.

Trước đó sự nghi ngờ của cô đối với Tô Tuyết Ý là chính xác.

Đối phương quả thật là kẻ xấu, tỏ ra ngây thơ ngọt ngào để tiếp cận cô, không moi móc ra được chuyện của cô thì quan sát nhất cử nhất động của cô, ẩn nấp bên cạnh cô hơn nửa tháng, quả nhiên là dụng ý khó dò.

Thấy cô đã viết xong cái cần viết lên chi phiếu, hai gã kia mới kéo cô đứng dậy.

Hạ Mộc Ngôn loạng choạng đứng không vững, tay lại bị bọn chúng trói quặt ra sau lưng lần nữa.

Dù chân đã không còn bị trói vào ghế dài nhưng bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn được tự do.

Cô tự hỏi không biết có phải mình gặp trúng hai tên giang hồ không biết đạo nghĩa hay không.

Lúc tên đàn ông trước mặt trói chặt tay cô ra sau đã gặp con dao bấm lại rồi mới nhét vào tay cô.

Sau đó hắn ta lại dùng cách trói tay rất tài tình để người khác không thể nhìn thấy được vật trong tay cô.