Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 58

Chương 58:

Cửa phòng bị gõ to hơn, Hạ Mộng Nhiên bên ngoài cất tiếng gọi: “Chị! Chị dậy chưa! Hôm nay mặt trời lên thật đẹp. Chị em mình đi chạy bộ buổi sáng đi!”

Từ trước đến nay Hạ Mộng Nhiên chưa bao giờ chăm chỉ như vậy, cũng chưa bao giờ chủ động muốn chạy bộ buổi sáng.

Cô ta không ngủ được, tưởng người khác cũng không ngủ được sao?

Hạ Mộc Ngôn ngồi bật dậy, cử động đột ngột này khiến Lục Cẩn Phàm không kịp phòng bị, mở bừng mắt.

Anh thong thả, khẽ nói: “Xem ra sau này ít để em quay về nhà họ Hạ thì hơn.”

Hạ Mộc Ngôn liếc ra cửa phòng. Cứ xem như cô không giận vì bị đánh thức đi, nhưng bị Hạ Mộng Nhiên làm phiền kiểu này thì cô thật sự muốn dập cánh cửa vào mặt cô ta.

“Chị… chị tỉnh chưa…” Giọng Hạ Mộng Nhiên tiếp tục vang lên ngoài cửa như muốn thăm dò.

Hạ Mộc Ngôn kiên quyết nằm im trên giường, làm như không nghe thấy. Cô cũng không tin sáng sớm thế này mà Hạ Mộng Nhiên dày mặt đến mức không thèm kiêng dè người trong nhà, cứ thế gõ cửa.

Quả nhiên, Hạ Mộng Nhiên gõ cửa một hồi không nghe thấy động tĩnh bên trong, đoán được mình bị lờ đi. Nhưng cô ta không tiện gõ tiếp, vì ba và dì Thẩm bị đánh thức rồi!

“Con làm gì đó? Mới sáng sớm ra! Con không biết mọi người còn đang nghỉ ngơi hay sao?” Hạ Hoằng Văn nhíu mày đi từ phòng ngủ tầng ba xuống, vừa nhìn thấy Hạ Mộng Nhiên đã lạnh mặt ngay.

Hạ Mộng Nhiên vội vàng lùi từng bước sang cạnh cửa, cẩn trọng khẽ nói: “Ba, không phải mấy hôm trước chị mới bị cảm sao? Con muốn chạy bộ buổi sáng với chị để rèn luyện cơ thể…”

“Bình thường sao không thấy con dậy sớm thế này? Không biết anh rể con đêm qua cũng ngủ lại hay sao? Ầm ầm gì chứ?” Hạ Hoằng Văn quát lớn. Giờ này ông cũng không còn buồn ngủ nữa, cảnh cáo con gái một câu rồi quay người đi thẳng xuống nhà.

Cuối cùng ngoài cửa đã yên tĩnh trở lại. Lúc này Hạ Mộc Ngôn buồn ngủ muốn chết, dần dần thả lỏng, tựa đầu vào ngực Lục Cẩn Phàm khẽ cựa quậy, tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.

***

Hơn bảy giờ, Hạ Mộc Ngôn thư thái tươi tắn đi xuống dưới nhà, nhìn thấy người ở dưới mới quay đầu lại cười với người đằng sau: “Cẩn Phàm, em quên cầm điện thoại. Anh lên lấy giúp em với.”

Hạ Mộng Nhiên đang ngồi bên bàn ăn, vừa định tìm lời trách móc Hạ Mộc Ngôn thức dậy muộn thì lại bị câu nói này chặn họng.

Cô ta không chỉ không nhìn thấy bóng dáng Lục Cẩn Phàm đâu, mà sau câu nói của Hạ Mộc Ngôn thì lại nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn ở cửa cầu thang quay ngược trở về, chứng tỏ anh đã quay lại đi lấy điện thoại cho Hạ Mộc Ngôn.

Hạ Mộc Ngôn này, lại còn dám sai vặt Lục Cẩn Phàm nữa! Chị ta tưởng chị ta là ai chứ!

Chưa đầy một phút sau, Lục Cẩn Phàm lại đi xuống. Hạ Mộc Ngôn vẫn đứng đợi ở cầu thang, nhận lấy điện thoại di động anh đưa rồi nháy mắt nhìn anh: “Cảm ơn ông xã!”

Lục Cẩn Phàm ngước đôi mắt trong suốt sâu thẳm nhìn vào mắt cô, bình thản nhếch môi: “Đi ăn sáng, ba đang đợi.”

Nhìn thấy hai người bước trước bước sau đi xuống, một người tươi tắn xinh đẹp phóng khoáng động lòng người, một người lạnh lùng cao ngạo không thể dời mắt. Hạ Hoằng Văn không bắt bẻ chuyện hai người họ dậy muộn, ngược lại còn mỉm cười, sai dì Cầm mang đồ ăn sáng đã chuẩn bị ra.

“Con chào ba!” Tâm trạng Hạ Mộc Ngôn rất vui vẻ, đi đến gần chỗ Hạ Hoằng Văn ngồi.

Thẩm Hách Như thấy cô đi đến ghế đó thì ánh mắt lộ vẻ không vui, vừa định mở miệng châm chọc thì thấy Lục Cẩn Phàm cũng đã xuống đến nơi. Bà ta e ngại khí chất và thân phận của anh, đắn đo một hồi rồi cuối cùng cũng không nói gì.

“Ừ, con ngủ ngon không?” Tâm tình Hạ Hoằng Văn cũng không tệ, nhìn Hạ Mộc Ngôn, rồi nhìn sang Lục Cẩn Phàm: “Sau khi kết hôn đây là lần đầu tiên các con về nhà họ Hạ. Có gì không quen thì phải nói ra.”

Lục Cẩn Phàm rất bình tĩnh, khách sáo gật đầu với ông, lễ phép nói: “Cũng không tệ lắm. Phòng ngủ cách âm rất tốt, không nghe thấy động tĩnh gì. Ban đêm yên tĩnh ngủ rất ngon.”

Cách âm?

Hạ Mộc Ngôn liếc anh một cái.

Người đàn ông này thật xấu bụng. Đêm hôm qua còn trêu chọc bắt nạt cô, rõ ràng là anh cố tình nói như vậy để châm chọc cô.

Cô thầm xót xa bùi ngùi lườm anh một cái, nhưng Lục Cẩn Phàm cũng chỉ khẽ cười.

Hạ Mộng Nhiên ngồi đối diện hai người, giương mắt nhìn Lục Cẩn Phàm.

Vì đang ở nhà họ Hạ nên nét mặt Lục Cẩn Phàm không lạnh lùng lãnh đạm như ngày thường. Lục dù anh vẫn có vẻ hờ hững, nhưng cũng thật sự giữ mặt mũi cho Hạ Mộc Ngôn, không có vẻ từ chối lạnh lùng xa cách cả ngàn dặm như trước.

Trên người anh mang theo sự tươi mát trong sạch của buổi sáng sớm, thật sự rất đẹp mắt.

Nhưng tay của anh đang chu đáo kéo ghế ra giúp Hạ Mộc Ngôn, không hề nhìn đến người bên cạnh dù chỉ một cái.