Cuối Cùng Vẫn Là Anh

Chương 3

Cuối cùng toàn bộ côn ŧᏂịŧ đã xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Tôi thở hổn hển, làm hơi thở phun lên cây gậy thịt, hình như nó còn nảy nhẹ lên.

Tôi chớp mắt vài cái, đầu lưỡi thè ra ngập ngừng đảo qua đỉnh qυყ đầυ mà thăm dò. Tất nhiên là lần này tôi cảm nhận được rõ ràng sự rung động của nó. Giống như bắt đầu một trò chơi hấp dẫn nào đó, tôi há miệng và ngậm lấy một phần nhỏ của cây gậy thịt vào trong miệng, sau đó đùng đầu lưỡi để đảo quanh qυყ đầυ.

“Ưʍ..” Tôi nghe tiếng rên khẽ và tiếng người đàn ông hít thở, có một cảm giác thành tựu được khơi dậy trong trái tim tôi, làm cho nó mềm nhũn.

Thật tiếc khi tôi còn chưa kịp đắc ý thì đã bị bàn tay anh ấy đè sau đầu rồi ấn mạnh vào côn ŧᏂịŧ của anh. Tôi “ưm” một tiếng để phản đối nhưng rồi phải cố gắng há miệng to ra để ngậm trọn côn ŧᏂịŧ. Tôi cảm giác cây gậy này có vẻ thô to hơn lúc trước, thậm chí còn đâm sau vào cổ họng tôi.

Tôi cảm thấy khó thở và có chút đau. Chất lỏng trong miệng không thể nuốt được, chỉ có thể theo khóe miệng nhỏ xuống hoặc dính vào côn ŧᏂịŧ. Tôi thực sự đang deepthroat* cho Chu Kỳ Lạc.

* Deep: sâu, throat: cổ họng => deepthroat dùng để ám chỉ hành vi quan hệ tìиɧ ɖu͙© bằng miệng.

Phần thân dưới tôi đã bị ướt nhẹp trong quá trình tôi ngậm côn ŧᏂịŧ của anh. Dưới sự co thắt của cổ họng, cuối cùng anh cũng không còn lạnh nhạt nữa, thỉnh thoảng còn có thể nghe một vài âm thanh do sảng khoái tạo nên. Khi Chu Kỳ Lạc buông tôi ra thì tôi còn mυ'ŧ nhả thêm vài lần nữa mời lùi ra và không kìm được mà ho khan.

Anh đưa tay xoa đầu tôi rồi vuốt nhẹ vài cái dọc theo mái tóc mềm mại của tôi, trong anh có vẻ rất dịu dàng. “Làm tốt lắm” giống như một chủ nhân trên cao đang ban một lời khen vậy.

Cuối cùng thì tôi cũng ngừng ho khan, ngẩng đầu nhìn anh và bắt gặp dáng vẻ dịu dàng của anh trong giây lát. Ngay lúc đó, tôi như thở phào nhẹ nhõm: Đây chính là anh ấy.

Trong nháy mắt, anh lại đổi vẻ mặt thành nghiêm nghị, dùng giọng điệu tàn nhẫn ra lệnh cho tôi: “Cởϊ qυầи áo”. Thật không thể tin được, tôi từ từ đứng dậy, cơ thể như một người lính phục vụ quên mình, nghe lệnh cởi từng món đồ trên người mình trước mặt anh.

Khi tôi cởϊ qυầи lót thì có thoáng dừng lại, nhưng đó là sự kháng cự vô ích khi Chu Kỳ Lạc nói “Tất cả”. Cuối cùng thì tôi đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ phơi bày trước mặt anh.