Hạ Bình từ nhỏ đã yêu thích nấu ăn. Với cô, chỉ cần nghe thấy tiếng nồi niêu xào xạc trong bếp hay ngửi được mùi thơm của món ăn đang nấu chín là đủ để trái tim cô vui vẻ cả ngày. Mỗi khi thấy đầu bếp trong các chương trình truyền hình tạo ra những món ăn tinh tế, Hạ Bình luôn cảm thấy mình cũng có thể làm điều tương tự. Nhưng thực tế lại rất phũ phàng, bởi kỹ năng nấu nướng của cô luôn là một "thảm họa" không thể cứu vãn.
Đã bao lần Hạ Bình quyết tâm sẽ nấu được một bữa ăn hoàn hảo, nhưng kết quả lại là những món ăn nửa sống nửa chín, cháy khét, hoặc tệ hơn nữa là những đĩa thức ăn không thể gọi tên. Đến nỗi, bạn bè thân thiết của cô, mỗi lần được mời ăn cơm, đều viện cớ để từ chối. Mẹ cô thì đã từ lâu không còn dám nếm thử các món của con gái. Nhưng Hạ Bình không nản lòng. Cô tin rằng chỉ cần chăm chỉ, một ngày nào đó mình sẽ trở thành một đầu bếp tài giỏi.
Một buổi chiều nọ, Hạ Bình đang ngồi trong bếp với công thức nấu ăn mới tìm được trên mạng thì bỗng nhận được cuộc gọi từ bà ngoại. Giọng bà bên kia đầu dây vang lên ấm áp nhưng không kém phần bí ẩn:
"Cháu yêu, ta có một món quà đặc biệt muốn tặng cháu. Hãy đến nhà ta ngay nhé!"
Bà ngoại Hạ Bình là một người phụ nữ kỳ lạ. Bà sống ở ngoại ô trong một ngôi nhà nhỏ bao quanh bởi khu vườn rực rỡ đầy cây cối và hoa lá. Hạ Bình luôn yêu quý bà vì bà là người duy nhất trong gia đình ủng hộ niềm đam mê nấu nướng của cô, dù bà cũng không ít lần phải chịu đựng những món ăn "độc nhất vô nhị" của cháu gái.
Vừa nghe đến món quà, Hạ Bình vội vàng lấy xe đến nhà bà. Trong đầu cô tưởng tượng đến bao nhiêu dụng cụ nấu ăn hiện đại mà bà có thể tặng: một chiếc máy xay sinh tố mới, hay một bộ dao sắc bén hơn chẳng hạn.
Khi cô đến nơi, bà ngoại đã chờ sẵn trên hiên nhà. Khuôn mặt bà rạng rỡ với nụ cười bí ẩn thường thấy.
“Cháu đến rồi! Đợi bà một chút nhé, bà sẽ mang món quà ra ngay.”
Hạ Bình hồi hộp ngồi xuống ghế, mắt nhìn quanh căn bếp của bà ngoại. Nơi này luôn ấm áp và mang lại cảm giác an toàn cho cô. Đôi khi cô nghĩ, có lẽ chính những món ăn đơn giản nhưng ngon miệng của bà là nguồn cảm hứng cho niềm đam mê của mình.
Bà ngoại bước ra khỏi phòng kho với một chiếc bếp nhỏ cổ kính, bám bụi thời gian. Nó có màu đồng xỉn, mặt bếp đã bị thời gian làm mòn với những hoa văn uốn lượn trông kỳ lạ. Chiếc bếp trông khá cũ kỹ, có phần giống như một vật gia truyền hơn là một món quà hữu ích cho việc nấu nướng.
“Đây là chiếc bếp mà bà đã sử dụng khi còn trẻ,” bà ngoại giải thích, ánh mắt lấp lánh. “Nó không phải là một chiếc bếp bình thường đâu. Nó có những bí mật mà chỉ khi cháu thật sự khám phá mới có thể hiểu.”
Hạ Bình nhíu mày nhìn chiếc bếp. “Bà nói vậy là sao ạ? Chiếc bếp này có gì đặc biệt ạ?”
Bà ngoại bật cười, như thể điều mà bà sắp nói là một câu chuyện hài hước: “Chỉ là một lời nhắn nhủ thôi, cháu yêu à. Chiếc bếp này sẽ khiến việc nấu nướng trở nên… thú vị hơn nhiều. Nhưng nhớ cẩn thận, không phải món ăn nào cũng sẽ ra như cháu mong muốn.”
Dù lời bà có phần bí ẩn, Hạ Bình không thể giấu được sự thích thú. Cô nhanh chóng cảm ơn bà và mang chiếc bếp về nhà, lòng đầy phấn khích về những gì sắp tới.
---
Tối hôm đó, sau khi lắp đặt chiếc bếp cũ kỹ vào góc bếp của mình, Hạ Bình quyết định thử nghiệm ngay. Cô đã chọn một món đơn giản: mì pasta phô mai – món ăn yêu thích của cô từ bé. Đây là một món ăn dễ làm, chỉ cần luộc mì và làm sốt phô mai, thế nên lần này cô tự nhủ mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Hạ Bình bật bếp lên và bắt đầu luộc mì. Mọi thứ dường như vẫn diễn ra bình thường. Nước sôi lên, mì bắt đầu chín mềm, và Hạ Bình cảm thấy hài lòng vì không có sự cố nào xảy ra. Cô nhanh chóng chuyển sang làm nước sốt phô mai, nhưng khi vừa khuấy thì chiếc bếp bỗng phát ra một âm thanh kỳ lạ.
“Có lẽ tại mình chưa quen dùng bếp mới,” cô tự trấn an, cố gắng tiếp tục công việc. Nhưng chỉ vài phút sau, từ chiếc nồi nước sốt, một ánh sáng kỳ lạ phát ra. Sốt phô mai bỗng nhiên biến thành màu xanh lục, rồi chuyển sang màu vàng rực rỡ, cuối cùng… nó bắt đầu phát sáng.
“Ôi trời!” Hạ Bình hét lên, nhưng đã quá muộn. Chiếc nồi bốc mùi kỳ quái, giống như một sự kết hợp giữa… phô mai và mùi gì đó không thể gọi tên. Mùi hương lan tỏa khắp căn nhà, khiến mẹ cô từ phòng khách hốt hoảng chạy vào bếp.
“Chuyện gì vậy, Hạ Bình? Con lại làm gì nữa thế này?” Mẹ cô nhìn vào nồi mì phát sáng với ánh mắt kinh hãi.
Không để mẹ cô kịp hỏi thêm, cả hai người đành mở toang cửa sổ và chạy khỏi nhà, bỏ mặc nồi mì kỳ quái tự phát sáng trong bếp.
Khi cả hai đã đứng bên ngoài, Hạ Bình thở dài, nhìn lại căn bếp đầy rẫy những khói mờ phát ra từ chiếc nồi: “Bà đã nói là chiếc bếp này không bình thường, nhưng mình không nghĩ là nó kỳ lạ đến mức này…”
Chuỗi ngày rắc rối của Hạ Bình với chiếc bếp ma quái đã bắt đầu. Và dù vụ "thảm họa" này chưa phải là tồi tệ nhất, nhưng Hạ Bình biết rằng, đây chính là thử thách trên con đường trở thành đầu bếp số một của cô.