Tiêu phu nhân xanh mặt,dặn quản gia bên cạnh vài câu.
"Vâng, phu nhân." Quản gia khom lưng trả lời, đi đến nói với bảo an: "Đem thiếu gia dẫn đi nghỉ ngơi cho tốt, dùng thủ đoạn ổn thỏa một chút." Bảo an gật đầu, một người một bên, xách cánh tay của Tiêu Minh Duệ, đem người khóc lóc kia cũng kéo đi xuống.
Bà cúi đầu sửa sang lại chính mình, ngẩng đầu lên lại là Tiêu phu nhân tôn quý, trên mặt lộ ra nụ cười khéo léo, hướng về các vị khách mà nói: "Minh Duệ mới vừa về nước tin tức không tốt lắm, làm các vị chê cười rồi, mong các vị đem nó coi như một đoạn nhạc đệm nhỏ, không cần để ý, tiếp theo hưởng thụ đồ ăn mỹ vị."
Một người phụ nữ có thể gánh hết trên vai nhưng lại bất lực đối với con của mình. Du Nguyệt lắc đầu cảm khái, xoay người nói với Cù Khê Xuyên muốn đi WC, sau đó đi theo hướng mà bảo an vừa rời đi, lén đi tìm Tiêu Minh Duệ.
Hiện tại cô có năm phần nắm chắc, Tiêu Minh Duệ cũng giống như cô, đều là xuyên qua, còn lại năm phần, cô tự mình đi xác nhận.
Bảo an đem Tiêu Minh Duệ vào trong phòng, nói một câu: "Thiếu gia ngài nghỉ ngơi cho tốt" liền đóng cửa lại lui ra ngoài.
Du Nguyệt đi đến trước cửa phòng Tiêu Minh Duệ, phát hiện hai bảo an còn đặc biệt làm tròn trách nhiệm của mình mà canh giữ ở bên ngoài. Cô đi lên trước, cười nói: "Xin hỏi tôi có thể vào xem Tiêu Minh Duệ không?"
Bảo an liếc nhau, nhất thời lưỡng lự, tuy rằng quản gia ngầm nói không cho phép kẻ nào quấy rầy thiếu gia nhưng mà đây là vị hôn thê của thiếu gia, thân phận không bình thường, nếu cô nháo lên, người chịu tội vẫn là bọn họ.
Cô bảo đảm mà nói: "Tôi cùng cậu ấy nói vài lời thôi, sẽ không làm gì khác."
"Vậy cũng được, Cù tiểu thư, mời vào."
Du Nguyệt đi vào liền nhìn thấy đôi tay Tiêu Minh Duệ bị bó ở phía sau, ngồi ở trên giường căm giận mà mắng: "Đây là phương pháp đối với con trai ruột sao? Con trai ruột! Ruột! Không phải đề phòng cướp, thật mẹ nó tàn nhẫn." (。╯︵╰。)
"Tiêu Minh Duệ." Cô kêu một tiếng.
Hắn quay đầu, nhìn cô giống một vị cứu tinh, hai hàng nước mắt lưng tròng: "Ai u, chị gái! Ngài tới quá đúng lúc, mau giúp em gỡ dây thừng đi, em trai trước cảm ơn ngài."
Du Nguyệt xua tay: "Ngại quá, tôi chỉ là vào nói chuyện với cậu thôi."
Mẹ! Tiêu Minh Duệ gương mặt tươi cười trở nê cứng đờ, mắng một câi câu: "Nói cái JJ." (JJ: bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam giới =))))
Du Nguyệt tự động lọc lời thô tục của hắn, nói thẳng: "Tiêu Minh Duệ, cậu hẳn là xuyên tới đi."
"Xuyên cái gì xuyên, lão tử xuyên mẹ vào quần xà lỏn của cô." Trực tiếp táo báo mắng tới.
Xem ra hắn không hiểu cô nói gì, Du Nguyệt rộng lượng mà tha thứ cho chỉ số thông minh của hắn: "Cậu biết tôi là ai sao?"
Tiêu Minh Duệ liếc cô một cái, thu hồi ánh mắt khinh thường: "Sao tôi biết cô là ai, cô cũng không phải nhân dân tệ, ai mà biết cô."
"Tôi họ Cù, tên là Cù Vũ nguyệt." Du Nguyệt chịu đựng, tiếp tục nói chuyện.
"Hừ hừ!" Tiêu Minh Duệ cao ngạo mà đáp: "Tôi họ Tiêu ( tước) đâu, tước người."
Em gái cậu, cô tới nơi này cũng không phải tìm bực tức mang vào người, Du Nguyệt cười đến mức vẻ mặt có chút gian gian: "Thật tốt, chúc cậu cùng nữ chính tương thân tương ái, cuối cùng gãy chân, ngồi trên xe lăn vượt qua hạnh phúc nửa đời sau, Hẹn gặp lại!" Quay đầu liền đi.
"!"Tiêu Minh Duệ dừng giãy dụa tay, "Người cùng số phận xin hãy dừng bước."
Du Nguyệt câm nín quay đầu lại nhìn hắn, đầu óc người này rốt cuộc cũng chịu suy nghĩ cẩn thận, thật không dễ dàng. (つ ω'。)
"Tôi tôi...... Tôi tìm tổ chức." Tiêu Minh Duệ nói xong, oa một tiếng liền khóc, nước mắt như mưa. (╥﹏╥)
Du Nguyệt đau đầu, tay xoa xoa giữa mày: "Được rồi được rồi, gào hai tiếng cho đỡ ghiền liền xong rồi, đem người bên ngoài tiến vào, thật phiền toái."
Tiêu Minh Duệ trừng mắt nhìn cô, gào đến lớn hơn nữa.
"......" Du Nguyệt rút hai tờ khăn giấy ra,đặt lên khuôn mặt lấm lem nước mắt nước mũi của hắn, tàn nhẫn dỗi, "Gào gào...... Gào cái gì gào,tôi là nữ phụ có kết cục không được chết tử tế còn chưa nói gì, cậu là nam chính của sách này còn gái cái quỷ!"
"A A A......"
"Tôi có thể cởi trói cho cậu, nhưng cậu đừng gào nữa, đồng ý liền gật đầu."
Hắn thuận theo gật gật đầu.
Du Nguyệt vừa lòng, đem khăn giấy lau mặt từ trên mặt hắn gỡ ra, thuận tay lau mặt hắn vài cái, đem nước mũi nước mắt lau sạch đi.
Tiêu Minh Duệ ủy khuất mà nghẹn ngào: "Lão tử kết cục biến thành tàn phế, còn không cho tôi khóc hai tiếng, cô còn có tình người hay không."
"Đã biết rồi, cậu mất đi hai chân, nhưng có được một tình yêu trung trinh không phản bội, sống chết cùng nhau."
Trong sách vì thể hiện đoạn tình yêu mạnh mẽ thăng hoa không giống người thường này, đã viết thành khi nam chính đuổi theo nữ chính đang khóc oanh liệt, bị xe vận tải lớn đυ.ng phải, tỉnh lại thì bị cắt mất hai chân, sau khi nữ chính biết liền tựa ở trên người hắn, thề muốn chiếu cố hắn cả đời, từ đây nam nữ chính hạnh phúc mà sinh hoạt ở bên nhau, kết thúc.
"......" Cô thử lại đây, xem lão tử có cắn chết cô không.
"Tự giới thiệu một chút, tên thật của tôi là Du Nguyệt, khi đang mặc trang phục thủy thủ trên người, lúc xếp hàng mua bánh nướng lớn thì liền xuyên tới, hiện tại tên là Cù Vũ nguyệt, là nữ phụ số một trong sách"
Tiêu Minh Duệ không tình nguyện mở miệng nói: "Tiêu Minh, so Tiêu Minh Duệ thiếu một chữ, chủ bá, bởi vì fans đạt tới một trăm vạn nên phát phúc lợi mặc trang phục nữ, đi qua đi lại liền rớt xuống hố, lúc bò ra đã bị mấyngười vạm vỡ dẫn đến nơi này, biến thành nam chính."
Đù! Khúc quanh co này cũng thật nhiều.
Du Nguyệt đánh nhịp: "Được rồi, nếu xác nhận thân phận xong, chúng ta liền có thể nói chuyện kế tiếp."
"Ôm đùi sao?" Tiêu Minh Duệ đôi mắt ' tạch ' một chút liền sáng, tinh thần gấp trăm lần ban nãy.
"Chậc chậc chậc." Du Nguyệt bộ dáng vô cùng đau đớn, "Cậu nói một chút xem, tốt xấu gì cũng là nam chính đó, có thể hay không có chút tiền đồ, học xem như thế nào tà mị quyến rũ, không cần vừa lên tới liền muốn ôm đùi, quá sa đọa." (¬_¬)
"......"
"Nói chuyện đúng đắn một chút, hiện tại chúng ta là đồng minh, có một sự kiện cực quan trọng cậu phải làm."
"Là cái gì?"
"Tiền, cậu nghĩ lại cậu coi, đường đường cũng là một hào môn, xuất nhập đều là khách sạn 5 sao, vừa ra tay chính là năm số, trong túi lại chỉ có hai số, tâm không hoảng hốt sao, bỏ tiền không cho tiền boa cũng thôi đi,nhưng sớm muộn cũng lộ ra."
Tiêu Minh Duệ nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: "Ừ ừ, cô nói rất đúng."
Đứa nhỏ ngốc, thật dễ lừa. Du Nguyệt tiếp tục lừa dối: "Cho nên, chúng ta cần tiền, trong khoảng thời gian ngắn không thể đột nhiên sửa mật mã, cần có một cái cơ hội thích hợp, không có biện pháp dùng tiền trong card, xin hỏi nên làm cái gì bây giờ."
"Đúng vậy, nên làm cái gì bây giờ?"
Cắn câu.
"Cậu nhớ lại một chút, trong sách không phải có một đoạn cốt truyện như vậy sao? Tiêu Minh Duệ ném cho nữ chính một cái thẻ sáu chữ số, nói cho cô mật mã là 6 cái 6, tùy tiện mua mua mua, cậu tìm ra cái thẻ đó, chúng ta chia cắt nó, cùng nhau vượt qua đoạn cửa ải khó khăn này, cộng hoạn nạn cùng hưởng phúc."
"A ——" Tiêu Minh Duệ kéo âm cuối một cái thật dài, ánh mắt khiển trách, lên án nói: "Cô căn bản không phải thiệt tình tưởng cùng tôi làm bạn bè, chỉ nghĩ muốn tiền của tôi, đúng hay không!"
A! Nữ nhân.
"......" Đương nhiên, cô nhàm chán để hoảng rồi mới có thể cùng nam chính nhấc lên quan hệ, "Nói như thế nào? Một câu thôi, có làm hay không đi"
Tiêu Minh Duệ khẽ cắn môi: "Làm!"
Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Minh Duệ này không yêu đương, chuyên môn cùng nữ chính dỗi lẫn nhau tạo không khí sinh động.