[Tinh Tế] Toàn Vũ Trụ Không Có Một Gốc Thực Vật

Chương 6

Tô Kiều mở diễn đàn, phát hiện tin tức rất đa dạng, có điều các thế lực phân biệt rất rõ ràng, trước khi mở topic đều sẽ viết phía trước nội dung các chữ (quân khu), (công hội), (lưu vong giả).

Trong đó, các chủ đề của quân khu là ít nhất, cơ bản đều là những điều công dân cần biết, thông báo nộp thuế, nhìn có vẻ cao lãnh một chút.

Công hội và lưu vong giả thì rất nhiều, trong đó hot nhất, một là các chủ đề treo giải thưởng cùng mời tổ đội gϊếŧ dị thú, một là chủ đề bán đấu giá.

Bán đấu giá nặc danh trên mạng, sau đó chính phủ liên bang là cơ quan trung gian để giao dịch, cuối cùng nhận hàng, hai bên không cần gặp gỡ, cơ bản có thể hoàn thành giao dịch.

Ánh mắt Tô Kiều sáng ngời, trong lòng rục rịch, viên đá cam này cô muốn bán đấu giá đi.

Có đều giao dịch trực tuyến cần có thẻ đen của liên bang, bởi vì tính đặc thù của Hắc tinh, thẻ đen của liên bang không thể thông dụng toàn khu vực, ở tinh tế thông dụng chính là điểm tín dụng, mà Hắc tinh lưu thông lại lại đá năng lượng. Nói tóm lại, 1 đá năng lượng đen = 10 điểm tín dụng, mà Hắc tinh là nơi mà giá cả đắt nhất toàn bộ tinh tế.

Tô Kiều dùng tài khoản Atula lập topic.

(Lưu vong giả) đấu giá tinh hạch dị thú cấp 3, giá khởi điểm 5.000 khối.

Cô vừa đăng bài, lại dùng vòng tay chụp ảnh lên, sau đó ra ngoài đăng kí thẻ đen liên bang.

Thời đại tinh tế, cơ bản đều là trí tuệ nhân tạo, Tô Kiều bỏ ra 5 phút cùng với 5 viên đá năng lượng đen đã đăng kí thành công, sau khi xác nhận thông tin cá nhân, sau đó đưa tay lấy 40 viên đá năng lượng đỏ đưa vào, chỉ chừa lại mấy chục viên đá đen. Bên trong tài khoản hiện lên con số 400 (thẻ đen của liên bang lấy đá năng lượng đen là đơn vị tính.)

Nhận lấy thẻ đen, Tô Kiều tới cửa hàng gần đó mua 10 túi muối, 1 cái lò nướng, một bộ dao nĩa, còn dầu ? Không có, cây ớt, tự nhiên càng chưa từng nghe tới, chỉ có muối biển là tìm được.

Tô Kiều thanh toán 50 viên đá đen, chờ chủ quán giao đến quầy hàng công cộng.

“Tô Kiều, chúng tôi đem thịt bán nặc danh trên mạng, 100 đá năng lượng đen một cân, cô nếu muốn bán, tôi giúp cô bán.” Mã Tu nhắn với Tô Kiều.

“Không được, tôi dự định để ăn.” Tô Kiều suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Tại sao muối lại rẻ như vậy?”

Tại chợ đêm, dịch dinh dưỡng giá 15 đá năng lượng đen một phần, thế nhưng 10 túi muối cô chỉ cần bỏ ra 10 viên đá năng lượng đen ?

“Cô mua muối làm cái gì ? sát trùng vết thương sao? Người nghèo mua không nổi muối tiêu độc của Dược hội.” Mã Tu buồn bực trả lời.

“Mấy người không cần dùng muối ướp thịt sao?” Tô Kiều sửng sốt, tinh tế đều không ăn muối sao? Chẳng trách dịch dinh dưỡng lại nhạt nhẽo vô vị.

“Không, thịt quý giá như vậy, tại sao lại dùng muối ướp? Thịt dị thú có lượng phóng xạ lớn, hiện nay chỉ có thiết bị của Lục tinh mới có thể tinh chế 90% phóng xạ, dùng muối ướp là vô dụng.

Qúy tộc đều ăn thịt tươi nhập khẩu từ Lục tinh, chúng ta ăn thịt phải ăn kèm cả thuốc giải phóng xạ. Có điều chú Lý nói đêm nay ăn thịt, thuốc chúng tôi đã mua rồi.” Mã Tu vui sướиɠ nói, “Kiều Kiều, cô mau tới cùng chúng tôi ăn thịt.”

Tô Kiều trầm mặc, nhìn thịt đã được hút sạch phóng xạ trong túi đồ, quyết định một cân bán 200.

Tô Kiều thấy chủ cửa hàng nhắn, nói hàng hóa cô cần phải tới nơi khác điều lại, phải đợi mấy tiếng.

“Tôi tới đây.” Tô Kiều dự định xuống tầng 4 nhìn một chút. Khu an toàn đều xây dưới lòng đất, càng đi xuống, phóng xạ càng mạnh, phòng ốc cũng khác với phòng của Tô Kiều, tầng 4 là nhà tập thể, giường cũng là loại giường lớn nằm chung.

“Nhà tập thể ở Hắc tinh là hàng hot, một tháng chỉ cần giao 20 khối đá năng lượng đen, bình thường phải xếp thành hàng mấy tháng trời mới có thể xin được.” Mã Tu mang đầu tóc đỏ bắt mắt tới đón cô, hưng phấn dẫn cô tới khu A.

Khu A rất lớn, đập vào mắt chính là từng dãy hành lang, cùng với một loạt giường tập thể rất lớn, một loại kí túc xá cực lớn.

“Toàn bộ khu A cư trú mấy ngàn người, chúng tôi ở số 16 khu A, chính là ở phía trước.” Mã Tu chỉ vào một khu vực nhỏ.

Tô Kiều nhìn từng người máy gia dụng đang quét dọn trên hàng lang, kí túc xá quy mô mấy ngàn người rất sáng sủa, sạch sẽ, ngủ ngủ, chơi game chơi game, tán gấu tán gẫu, hơi thở cuộc sống rất nồng nặc.

“Nhiều người ở chung một chỗ như vậy có an toàn không?” Tô Kiều nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.

“Có cơ giáp thủ vệ, ở khu an toàn ẩu đả sẽ bị cơ giáp thủ vệ trực tiếp đánh chết.” Mã Tu chỉ cơ giáp không ngừng dò xét ở trên vách tường, nhỏ giọng nói: “Những người máy này dò xét liên tục 24 giờ, là tai mắt của quân khu liên bang. Có điều lúc ngủ có thể bố trí chế độ riêng tư, ngăn cản dò xét.”

“Chú Lý nói, chờ tích góp đủ đá năng lượng, chúng tôi sẽ chuyển nơi ở.” Mã Tu rất vui khi nói đến chuyện dọn nhà.

Hôm nay mỗi người bọn họ thu vào hơn 30 cân thịt, bán được 3000 khối đá năng lượng đen, thêm vào số đá thu nhặt được, tổng cộng cũng khoảng 3.200, nhận được bút lời như vậy, đến giờ tim hắn vẫn đang còn run rẩy đây này. Hắn đến Hắc tinh khoảng nửa năm, đã vào thì không ra được nữa, ăn bữa trước lo bữa sau, kết quả chỉ mới biết Tô Kiều hai ngày đã thành thiên nguyên hộ (hộ có thu nhập đơn vị ngàn).

Ánh mắt Mã Tu nhìn Tô Kiều bằng ánh sáng sùng bái.

“Chú Lý đã giúp chúng tôi đi mua vũ khí, nói chúng tôi không thể kéo chân sau của cô.” Mã Tu xấu hổ gãi đầu.

Tô Kiều khẽ mỉm cười, đi vào số 16 khu A, chỉ thấy không gian so với nhà của cô lớn hơn một chút, rất chen chúc, bảy người nhét chung một chỗ, bên trong phòng trống rỗng, chỉ có 4 bức tường. Chú Lý không có mặt, chỉ có một ông chú mắt bị mù, đi đứng không tiện cùng một dì trung niên khuôn mặt bệnh tật ở đây.

“Vì mù một mắt nên chúng tôi gọi chú ấy là lão mù, năm ngoái chú ấy cùng chú Lý ra ngoài bắt gϊếŧ dị thú, bị cắn tổn thương chân, sau đó vẫn là chú Lý chăm sóc chú ấy. Một người khác là mẹ của anh em nhà họ Mộc, phóng xạ trong cơ thể đang có xu hướng không thể khống chế, cần rất nhiều đá năng lượng đen để mua thuốc, vì lẽ đó mà anh em họ phải cực khổ liều mạng bươn chải.” Mã Tu nói.

Tô Kiều gật đầu.

“Mẹ Mộc, Lão mù, cháu dẫn Kiều Kiều trở về.” Mã Tu hô lớn.

“Thằng oắt thúi, hô cái gì mà hô.”

“Tô Kiều cô đến rồi?” Mọi người đều nhiệt tình vây lại.

“Chỗ chúng tôi đơn sơ, Kiều Kiều, cô ngồi trước, đợi đến tối chúng ta ăn thịt.” Mộc Dao cười nói.

“Được.” Tô Kiều suy nghĩ môt chút, từ túi đồ lấy ra thịt dị thú khô lúc trước mua ở cửa hàng, cười nói, “Vội vàng đến, túi thịt này là từ Lục tinh, không có phóng xạ.”

Tô Kiều vẫn giữ lễ nghi truyền thống từ trước tận thế, đến nhà người khác làm khách tất nhiên phải cầm theo chút điểm tâm, hoa quả, ở Hắc tinh, quý giá nhất chính là đồ ăn, đặc biệt là thịt khô nhập khẩu từ Lục tinh, nếu ở trái đất cũ thì chính là hàng hóa nhập khẩu.

Mẹ Mộc lập tức lắc đầu không chịu nhận, Tô Kiều đem thịt khô ném cho Mộc Dao.

Mộc Dao là con gái, tâm tư cẩn thận, lai lịch Tô Kiều bí ẩn, thực lực lại mạnh, chút đồ này cũng không nhìn vào trong mắt, nhất thời nhận lấy, đưa cho mẹ, nói rằng: “Mẹ, mẹ cầm lấy đi, khi đói bụng thì lấy ra cùng Lão mù ăn.”

“Đứa bé ngoan, cám ơn.” Mẹ Mộc nhận lấy túi thịt khô, khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện ra tươi cười, lấy nồi điện ra chuẩn bị luộc thịt ăn.

“Mẹ, để con làm cơm.” Mộc Dao nhận lấy bếp điện, hào hứng lấy ra một khối thịt dị thú cấp 3, rửa một chút, muốn đem vào trong nồi để luộc.

Tô Kiều thấy một tảng thịt lớn như thế, đều không xử lí gì, trực tiếp đem luộc, nhất thời ngẩn người, nói rằng: “Không cần xử lí sao?”

Khuôn mặt bốn người trong phòng ngơ ngác, khó hiểu nhìn cô.