Truyền Kiếm

Chương 197: Chương 191: Vấn Tâm Lộ

Mạc Vấn nhìn nữ hài tử nằm trên giường, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Toàn thân nàng được che kín trong thảm da thú mềm mại chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ, hai bàn tay trắng muốt nắm chặt mép thảm lộ ra một vài đốt ngón tay tựa như làm bằng bạch ngọc. Dựa vào hai mắt nhắm chặt cùng với thân thể đang run nhè nhẹ có thể thấy được nàng đang vô cùng khẩn trương.

Mạc Vấn đoán chừng không biết có phải là mình vào nhầm phòng rồi hay không? Chẳng qua sau khi cẩn thận xác nhận lại một chút thì nơi này chính là phòng ngủ chính của tòa tiểu viện, thân là kiếm chủ dường như đây là chỗ ngủ của hắn mới đúng ah.

Do dự một chút, Mạc Vấn cũng đành phải dò hỏi: “Ngươi không có phòng riêng sao?”

Thiếu nữ rụt đầu vào trong thảm chớp chớp mắt tìm cách trả lời hắn.

Mạc Vấn càng không hiểu ra làm sao, đây là ý gì? Chẳng lẽ làm ấm giường cho mình? Giống như trước kia khi mình ở Chú Kiếm Sơn Trang mỗi tối mùa đông đều có một thị nữ đến chuyên môn làm ấm giường cho mình. Không nghĩ tới kiếm thị của Linh Kiếm Sư cũng phục vụ phương diện này. Trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn chính mình thu kiếm thị là nữ nhân, nếu là nam nhân… trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác rét lạnh.

Ho nhẹ một tiếng, hắn nói với Lăng Tuyết Nhi: “Ngươi đi xuống đi, không cần ngươi làm ấm giường đâu, về sau cũng không cần.”

Lăng Tuyết Nhi mở mắt ra, cặp mắt to tròn, đen trắng rõ ràng nhìn Mạc Vấn. Cặp mắt nàng khẽ xoay chuyển vài lần, sau đó vẻ mặt tỏ ra bi tráng, quyết tâm nói: “Ngài tự đến đây đi, ta. . ., ta sẽ không phản kháng đâu.”

Mạc Vấn nhíu mày, chuyện này đến cùng là chuyện gì đây? Nhìn nha đầu kia tựa hồ cũng không có ý định xuống giường, Mạc Vấn cũng mất hết kiên nhẫn, ngươi muốn nằm thì cứ nằm chứ sao, bản thân mình dù có ngủ trên giường hay không cũng giống nhau. Hắn lắc đầu đi về phía chiếc ghế trong phòng rồi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Lăng Tuyết Nhi nhìn thấy hành động của Mạc Vấn tựa hồ càng thêm sợ hãi, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, sắc mặt xám như tro. Nàng lật tung chăn đệm bằng da thú lộ ra thân thể ăn mặc chỉnh tề rồi sau đó duỗi bàn tay nhỏ bé bắt đầu cởi y phục của mình.

Mạc Vấn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên nghe được âm thanh sột soạt, lông mày cau lại. Hắn mở to mắt nhìn về phía giường ngủ, ánh mắt thoáng trở nên đờ đẫn.

“Ngươi đang làm cái gì đó?”

Lăng Tuyết Nhi đã cởi xong kiếm bào, đang bắt đầu cởi áσ ɭóŧ, nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạc Vấn, vẻ mặt thẫn thờ, tuy nhiên động tác cũng không có dừng lại.

Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Lăng Tuyết Nhi, Mạc Vấn dường như cũng minh bạch điều gì, nhất thời cũng không biết phải nói như thế nào, một tiểu nha đầu mười hai tuổi, vậy mà…

“Ngươi dừng lại.”

Lúc này Lăng Tuyết Nhi mới đình chỉ động tác, áσ ɭóŧ cũng đã cởi ra được một nửa, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng hồng của thiếu nữ mới có được.

Mạc Vấn có chút đau đầu nhìn nàng hỏi: “Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?”

“Hầu ngủ”

Mạc Vấn chân thành nói: “Ngươi là kiếm thị của ta, không phải là kiếm nô, cũng không phải là thị nữ, những chuyện như thế này không phải là chuyện ngươi phải làm.”

Lăng Tuyết Nhi rõ ràng bị bất ngờ, ngơ ngác nói: “Kiếm thị không phải làm những chuyện này sao? Nhưng mà trước kia rất nhiều tỷ tỷ đều phải làm như vậy mà?”

Cuối cùng Mạc Vấn cũng biết vấn đề nằm ở đâu rồi, một ít thói hư tật xấu của Linh Kiếm Sư hắn cũng từng nghe qua, chẳng qua kinh nghiệm bản thân quá mức hạn chế, hắn cũng chẳng có thời gian đi chú ý những thứ này. Chuyện bắt kiếm thị hầu ngủ đúng là hiện tượng phổ biến, một số Linh Kiếm Sư lại chuyên môn đi thu thập các nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, danh nghĩa là thu thập kiếm thị, thực ra là để thỏa mãn du͙© vọиɠ của chính mình, chẳng khác nào kiếm nô, mà những cô gái kia phần lớn tu vị không cao hoặc là không có tu vị, đối với kiếm chủ của mình căn bản là không có lực phản kháng, chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận.

“Mặc quần áo lại đi.” Mạc Vấn bình ổn lại tâm tình, ngữ khí bình thản toát ra vẻ uy nghiêm không thể kháng cự.

Lăng Tuyết Nhi run rẩy, vội vàng mặc lại y phục của mình rồi sợ sệt đứng cạnh giường.

Mặc dù Linh Kiếm Sư có thực lực cường đại nhưng cũng không thoát khỏi phạm trù của con người, cũng cần phải ăn cơm, uống nước. Nếu như tất cả những việc lặt vặt này đều cần Linh Kiếm Sư tự mình đi làm thì còn kiếm đâu ra thời gian để tu luyện? Bởi vậy mới cần có kiếm thị, kiếm thị là người phụ giúp, quản lý những việc vụn vặt trong sinh hoạt cho linh kiếm sư, mà lúc vô sự, kiếm chủ cũng có thể chỉ điểm trên lĩnh vực tu luyện cho kiếm thị. Việc này tựa như một loại trao đổi hai bên cùng có lợi, ta làm việc cho ngươi, ngươi chỉ điểm ta tu hành, lại có một chút quan hệ thầy trò trong đó. Dần dần quan hệ chính phụ trong đó thay đổi, có rất nhiều trường hợp từ quan hệ chủ tớ biến thành quan hệ thầy trò. Đối với những Linh Kiếm Sư mượn danh thu kiếm thị để thỏa mãn du͙© vọиɠ bản thân, Mạc Vấn cũng có chút khinh thường, ví dụ như A Trúc tứ nữ, trên danh nghĩa các nàng là đệ tử Vạn Kiếm Môn, được Nghiêm Bình thu làm kiếm thị, thật ra Nghiêm Bình chỉ biến các nàng thành lô đỉnh tu luyện, chỉ là lô đỉnh còn chưa dưỡng thành thì chính y đã hồn tiêu phách tán, đây cũng coi như là vận khí của các nàng.

Lăng Tuyết Nhi chính là vì thấy qua quá nhiều Linh Kiếm Sư xấu xa như vậy, thế nên mới có ác cảm với việc trở thành kiếm thị, lại còn bôi đen mặt giả trang làm nam nhân hy vọng thoát được ma trảo của đám Linh Kiếm Sư kia, không ngờ cuối cùng vẫn bị Mạc Vấn nhận ra. Nàng là một nữ hài bình thường, sao dám chống lại một Linh Kiếm Sư cưỡi yêu thú to lớn như vậy? Bởi thế mới không cam lòng trở thành kiếm thị của Mạc Vấn.

“Ngươi là kiếm thị của ta, quan hệ của chúng ta là giao dịch ngang hàng, ngươi chỉ cần làm những việc mà kiếm thị cần làm, những việc khác không cần ngươi nghĩ nhiều. Trở về đi ngủ đi!”

Lăng Tuyết Nhi vẫn còn có chút không dám tin sự tình cứ thế mà xong, chẳng qua nghe được câu nói kế tiếp của Mạc Vấn liền vui vẻ trong lòng, sao còn dám ngẩn ngơ thêm nữa, vôi vội vàng vàng tựa như con thỏ con chạy ra khỏi phòng, trong phòng lập tức thanh tĩnh lại.

Nhìn qua cửa lớn mở rộng đang bị gió lạnh thổi lắc lư qua lại, Mạc Vấn lắc đầu bất đắc dĩ, cũng không biết nhận lấy nha đâu kia là đúng hay sai…

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Mạc Vấn đi tới kiếm đài bên trong Tẩy Tuyết Biệt Viện, Lăng Tuyết Nhi đã thành thành thật thật vác theo thanh linh kiếm dài hơn phân nửa thân thể lẽo đẽo theo phía sau, thỉnh thoảng còn không nhịn được liếc trộm Mạc Vấn một cái, nhìn chẳng khác gì kẻ trộm.

Đi tới kiếm đài, Mạc Vấn mới phát hiện dường như mình đến hơi sớm, tại đây chỉ có vài tên Linh Kiếm Sư mặc trang phục đệ tử của Thiên Trì Kiếm Tông đang luyện kiếm ở trên đài.

Chẳng lẽ chỉ có một mình mình đến báo danh? Không biết còn phải đợi bao lâu nữa, Mạc Vấn liền nói với Lăng Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, Đại Chu Thiên Kiếm Quyết ngươi học được bao nhiêu, đem ra diễn luyện một lần cho ta xem.”

“Vâng !” hai mắt Lăng Tuyết Nhi sáng ngời, có chút hưng phấn nhảy lên trên kiếm đài, rút linh kiếm của mình ra bắt đầu luyện tập, rất nhanh một đạo linh khí nho nhỏ bắt đầu hình thành bao quanh thân thể của nàng.

Mạc Vấn cẩn thận quan sát, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận một sự thật, từ khi hắn bước chân vào linh kiếm sư giới tới nay, nàng là người có ngộ tính cao nhất mà hắn gặp được. Một bộ Đại Chu Thiên Kiếm Quyết này nàng thi triển vô cùng hoàn mỹ, không có một chút vướng mắc nào, tựa như một vị kiếm khách đã chìm đắm vào trong Đại Chu Thiên Kiếm Quyết suốt mấy chục năm, đã theo hình nhập thần rồi. Khó có thể tin được đây chỉ là do một tiểu nữ hài mười hai tuổi mới vừa tiếp xúc với linh kiếm thi triển ra.

Bốn năm tên đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông ở xung quanh cũng bất giác dừng lại, những người này tuổi cũng còn trẻ, tu vi đều là Dưỡng Kiếm, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Lăng Tuyết Nhi thi triển Đại Chu Thiên Kiếm Quyết thì cả đám đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ, bởi vì không ai dám cam đoan chính mình lĩnh ngộ Đại Chu Thiên Kiếm Quyết hơn được so với tiểu nữ hài còn chưa trưởng thành này.

“Hay lắm, hay lắm! Không ngờ một cái Tẩy Tuyết Thành nho nhỏ như thế này lại có được một viên ngọc thô xuất sắc nhường này, tiểu nha đầu, có muốn trở thành kiếm thị của ta không? Lão phu có một bộ kiếm quyết hệ Mộc rất thích hợp cho ngươi tu luyện.”

Cùng với tiếng hoan hô, một gã lão giả mặc áo bào có thêu họa tiết cây trúc xanh xuất hiện ở bên rìa kiếm đài, vê râu mỉm cười nhìn Lăng Tuyết Nhi, mà đi theo phía sau hắn là hai thiếu niên nam nữ chường mười ba mười bốn tuổi sau lưng đeo kiếm, môi hồng răng trắng, vô cùng tuấn tú, càng hiếm thấy chính là hai người này tướng mạo rất giống nhau chính là một cặp song sinh.

Nghe thấy tiếng nói của lão giả, Lăng Tuyết Nhi có chút hoảng sợ, kiếm thế lập tức tán loạn cuối cùng cũng không thể thi triển ra được nữa, có chút bất an đứng im ở đó, rốt cục cũng phải đưa mắt cầu cứu Mạc Vấn.

Nhìn thấy biểu hiện của Lăng Tuyết Nhi, lão giả nhíu mày nhìn về phía Mạc Vấn đứng cách đó không xa, khi thấy Đại Hôi nằm ngủ sau lưng Mạc Vấn, đồng tử y khẽ co lại, lộ ra một chút kiêng kị.

“Xin lỗi kiếm hữu, tại hạ là Thiên Trúc Lão Nhân Phó Âm Trúc ở núi Âm Sơn, đây chính là kiếm thị của đạo hữu sao? Không biết có thể bỏ thứ mình yêu thích mà nhường cho tại hạ được không? Tại hạ nguyện ý dùng ba trăm viên linh thạch nhất giai để trao đổi.” Lão già ung dung nhìn Mạc Vấn, ba trăm viên linh thạch nhất giai tuyệt đối không ít, ở một số thành trì của thế tục giới đủ để mua được hơn trăm thiếu nữ tư sắc thượng thừa, mà cặp song sinh tỷ đệ phía sau lão cũng chẳng qua là dùng năm mươi linh thạch để mua mà thôi.

Mạc Vấn đánh giá đôi song sinh phía sau lưng Phó Âm Trúc, dựa vào sự mẫn cảm của kiếm thức của hắn hiện tại dễ dàng có thể cảm ứng được nguyên âm, nguyên dương của đôi tỷ đệ này đã sớm bị lấy mất rồi, một luồng sát khí nhàn nhạt chậm rãi dâng lên.

Phó Âm Trúc cảm giác được sát khí của Mạc Vấn, thần sắc hơi đổi, trầm giọng nói: “Vị kiếm hữu này, đã không muốn thì thôi, lão phu cũng không muốn làm địch nhân của ngươi.”

Sát khí của Mạc Vấn lập tức thu liễm lại, hắn liếc lão già kia một cái rồi không thèm để ý tới nữa, dù sao hắn cũng không phải là thánh nhân, bản thân mình còn không dám dùng bộ mặt thật ra gặp người, tựa như bèo nước trôi nổi vô định, còn hơi sức đâu đi quản việc của người khác.

Lăng Tuyết Nhi ôm theo linh kiếm lặng yên rời khỏi kiếm đài, nhanh chóng bước về phía Mạc Vấn.

Khi đi ngang qua lão già, nhìn thấy thanh linh kiếm của Lăng Tuyết Nhi, Phó Âm Trúc không nhịn được kêu khẽ một tiếng, cẩn thận nhìn lại cũng không thấy được rõ ràng, chỉ cảm thấy linh kiếm bị một tầng cấm chế kỳ quái phong ấn toàn bộ linh lực, nhìn không ra hư thực.

Hiện tại trong tay Mạc Vấn chỉ có mấy thanh linh kiếm nhị giai, toàn bộ linh kiếm nhất giai và đại bộ phận linh kiếm nhị giai đều bị hắn bỏ lại làm nên tảng cho Tàng Kiếm Môn, bởi vậy thanh linh kiếm hắn cho Lăng Tuyết Nhi tên gọi là Thanh Minh Kiếm tự nhiên là một thanh linh kiếm nhị giai, còn là nhị giai trung phẩm. Chẳng qua thanh linh kiếm này đã bị hắn dùng cấm chế dung hợp với kiếm ý phong ấn lại, trừ khi là người đã lĩnh ngộ kiếm ý, nếu không không ai có thể nhìn ra hư thật của thanh linh kiếm này, chỉ là cảm thấy một chút quái lạ mà thôi.

“Đây là một lọ Tẩy Tủy Đan, dùng nước hòa tan rồi chia làm mười lần sử dụng, mỗi lần cách nhau ít nhất là mười ngày.”

Một cái bình ngọc rơi thẳng vào đầu Lăng Tuyết Nhi, tiểu cô nương luống cuống tay chân mới chụp lại được, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, cũng không biết là muốn khóc hay muốn cười, xoa xoa đầu đi thẳng tới sau lưng Mạc Vấn.

Lại qua một khoảng thời gian nữa, hai gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương kỳ một trước một sau xuất hiện ở bên cạnh kiếm đài. Hai người này, một người mặc áo bào trắng, một người mặc áo bào màu đỏ, bộ dạng đều đã lớn tuổi.

Linh Kiếm Sư đạt tới Kiếm Cương kỳ bình thường đều có thể điều chỉnh tướng mạo của mình, bởi vậy nếu một người vẻ bề ngoài nhìn rất già thì hoặc là người này không thèm để ý tới tướng mạo của mình hoặc là thọ nguyên không còn nhiều, không còn thừa tinh lực bận tâm tới nó. Mà hai lão nhân trước mặt rõ ràng là thuộc về loại thứ hai, Mạc Vấn dựa vào khí tức Mệnh Nguyên trên người bọn họ có thể nhìn ra tuổi thọ của hai người này ít nhất cũng phải trên ba trăm tuổi rồi. Đối với Linh Kiếm Sư Kiếm Cương kỳ mà nói thì ba trăm tuổi coi như đã già bởi vì thọ nguyên của Linh Kiếm Sư Kiếm Cương kỳ tối đa cũng chỉ có bốn trăm mà thôi.

Ba người đều là Kiếm Cương sơ kỳ, dựa vào kiếm khí có phần hỗn tạp của bọn họ mà xem thì kiếm quyết bọn họ tu luyện cũng không phải loại cao cấp, có thể đạt tới Kiếm Cương đơn thuần là dựa vào thời gian tích lũy, loại người như vậy ở các kiếm tông bình thường đều là nhân vật râu ria, tài nguyên cung cấp cũng chẳng được bao nhiêu, kết quả tốt nhất thì cũng chỉ là trưỡng lão chấp sự nội môn, phái đi ra ngoài hoặc ở lại tông môn dưỡng lão mà thôi. Cũng chỉ có Thiên Trì Kiếm Tông đang vô cùng thiếu khuyết nhân thủ mới có hứng thú với loại Linh Kiếm Sư này.

“Ha ha, chư vị kiếm hữu đều đã đến đông đủ rồi sao?”

Cùng với tiếng cười dài, Tề Nguyên Hải xuất hiện ở giữa sân, cười tủm tỉm nhìn về phía mọi người, chẳng qua lúc nhìn tới Mạc Vấn lại có một chút ý vị sâu xa trong đó.

“Chư vị, có khả năng các vị còn chưa biết tại hạ, xin tự giới thiệu một chút. Tại hạ là điện chủ Tụ Anh Điện , việc tuyển chọn khách khanh trưởng lão trong tông đều là do tại hạ chịu trách nhiệm, hôm nay bốn vị kiếm hữu tham gia khảo hạch đều do ta tự mình phụ trách.”

Ngoại trừ Phó Âm Trúc, hai gã Linh Kiếm Sư đến sau đều tỏ vẻ không kiên nhẫn, lão già mặc áo bào đỏ tỏ thái độ kiêu ngạo nói: “Muồn khảo hạch cũng không cần phải úp úp mở mở, lãng phí thời gian quý báu của lão phu, lô Tam Chuyển Đại Hoàn Đan của ta vẫn đang chờ khai lò đây này.”

Tề Nguyên Hải không thay đổi sắc mặt, bất quá trong mắt đã hiện lên một nét lạnh lẽo khó có thể phát giác, gã vung tay lên nói: “Vậy không trì hoãn thời gian của chư vị nữa, mời theo tại hạ đến Vấn Tâm Lộ.”

Hơn mười đạo kiếm quang cùng với một đầu yêu thú sau lưng mọc hai cánh từ trong Tẩy Tuyết Biệt Viện bay lên, lao về phía núi tuyết ở phía sau.

Khoảng một khắc sau, tất cả đều hạ xuống chân núi.

Trước mắt mọi người xuất hiện một con đường bằng đá thẳng tắp từ chân núi lên tới đỉnh núi, bên trên là một cánh cổng cực lớn đứng vững trên đỉnh núi đầy tuyết trắng.

“Chư vị, chỗ đó chính là sơn môn của Thiên Trì Kiếm Tông ta, muốn trở thành một thành viên của Thiên Trì Kiếm Tông đầu tiên cần phải từ nơi này đi qua Vấn Tâm Lộ, đi bộ lên trên đỉnh núi.” Một ngón tay của Tề Nguyên Hải chỉ vào con đường bằng đá, khóe miệng lộ ra nét cười.

“Không phải chỉ là một cái bậc thang đá thôi sao, lão phu lên trước!” Lão già áo đỏ tỏ vẻ khinh miệt liếc qua thềm đá, đi nhanh đến.

Tề Nguyên Hải cũng không ngăn cản, khoanh tay lùi sang một bên, mỉm cười nhìn lão già áo đỏ hành động.

Cách đó không xa trên đỉnh núi xuất hiện bóng dáng một đám người, có kẻ mặc trang phục đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông, cũng có dân cư ở Tẩy Tuyết Thành, chỉ trỏ về hướng này, bộ dạng vô cùng hưng phấn.

“Bắt đầu giao dịch, bắt đầu giao dịch. Cược mười bậc thang đầu một ăn hai, năm mươi bậc một ăn năm, dưới một trăm bậc một ăn mười, trên một trăm bậc một ăn ba mươi.”

“Ta cược mười bậc, ba khối linh thạch!”

“Ta cược dưới một trăm bậc, mười khối linh thạch!”

“Ta cược lão già kia có thể vượt qua một trăm bậc, hai mươi linh thạch!”

“. . .”

Tại một góc vắng cách đám người kia một đoạn, hai gã đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông đang đứng cùng một chỗ, vẻ mặt phấn khởi nhìn về phía chân núi.

“La sư huynh, muốn cược một chút hay không?” Lưu Duệ mỉm cười nhìn về phía gã đệ tử trẻ tuổi, vóc người cao gầy, mặt mũi tuấn tú đứng bên cạnh.

La Lưu Băng khẽ hừ một tiếng: “Ngươi muốn cược thì tự mình đi cược đi. Một lũ phế vật giả danh lừa bịp, thật không biết sư môn tiêu tốn thật nhiều công sức đi tuyển mộ những tên ăn hại như vậy làm cái gì?”

“Cũng không thể nói như vậy, mấy năm trước thu được mấy vị trưỡng lão khách khanh kia cũng có mấy vị lợi hại đấy, ngay cả nhị sư huynh cũng không đánh thắng được.” Lưu Duệ phản bác.

“Cũng chỉ có lác đác mấy người như vậy mà thôi. Kiếm Tông tốn thật nhiều công sức, lại bỏ ra một lượng lớn tài nguyên, cuối cùng thu về một đám phế vật chỉ biết ăn không uống không.”

“Sư huynh, nói năng cẩn thận, bị Tề sư thúc nghe được thế nào cũng phải ăn quả đắng.” Lưu Duệ cười khổ nói.

La Lưu Băng trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, nhưng gã cũng không nói thêm gì nữa, lạnh lùng nhìn lão già áo đỏ không biết trời cao đất rộng phía dưới đi đến Vấn Tâm Lộ.