Truyền Kiếm

Chương 107: Chương 101: Phá cấmn

TRUYỀN KIẾM

Tác giả: Văn Mặc

Quyển 3 : Đầm Lầy Mê Vụ

Chương 101: Phá cấm

Dịch giả: Thương Long

Biên tập: 123456vn

Nguồn: bachngocsach.com

Đứng dọc theo quảng trường, Mạc Vấn do dự lấy ra một cái bình ngọc từ trong Kiếm nang, ném vào trong sương mù dày đặc trước mắt. Màn sương mù đang bình thường lập tức biến đổi, chỉ thấy mặt ngoài cái bình ngọc kia xuất hiện một lớp băng mỏng, trong phút chốc chiếc bình biến thành băng phấn tiêu tán trong sương mù.

Ánh mắt Mạc Vấn biến đổi, hắn cắn răng lấy từ trong Kiếm nang một thanh Linh kiếm Nhất giai Thượng phẩm , tiếp tục ném vào trong cấm chế. Lúc này màn sương biến hóa càng kịch liệt, lúc đầu chỉ có một tầng băng bao trùm Linh kiếm, sau đó một đạo hỏa quang đột nhiên thoáng hiện, hỏa diễm nóng rực đem Linh kiếm bị băng phong bao phủ toàn bộ. Thanh Linh kiếm Nhất giai Thượng phẩm bị cực lạnh và cực nóng đồng thời công kích đến, dù cứng cỏi cũng không chống lại nổi, lập tức vỡ thành mảnh vụn.

Lần này Mạc Vấn thật sự đã hết cách, không dò xét thêm nữa.

"Lam, ngươi có thể đưa ta vượt qua cấm chế không?" Mạc Vấn chỉ có thể đặt hi vọng cuối cùng trên người Lam, dùng uy lực của Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm Đồ, xông ra hẳn không khó lắm.

"Ta đã nói rồi, ở chỗ này ta không thể phát huy ra lực lượng vượt quá Nhị giai , nếu không Hộ Sơn Đại Trận sẽ cảm ứng được sự hiện hữu của ta, đến lúc đó ta sẽ bị đại trận toàn lực gạt bỏ." Lam dùng linh thức truyền âm.

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Mạc Vấn thở dài, hiện tại bọn hắn từ một cái hố lại nhảy vào cái hố sâu hơn.

"Không biết."

Nội tâm Mạc Vấn cực kỳ phiền muộn, rất muốn tóm lấy Lam mắng cho một hồi, nhưng lại sợ chọc giận đối phương, tại nơi này hắn chỉ có thể dựa vào Trận linh là Lam thôi. Hắn nhẫn nại nói: " Bây giờ chúng ta bị vây ở đây, hai ngày nữa mà không tìm thấy đường ra, Đầm Lầy Mê Vụ sẽ phong tỏa một lần nữa. Nếu vận khí tốt chúng ta phải đợi thêm ba mươi sáu năm, vận khí không tốt có thể bị đại trận khôi phục lại bình thường trực tiếp gϊếŧ chết! Ngươi không nghĩ ra biện pháp gì sao?"

Lam ung dung truyền âm: "Biện pháp chỉ có một, phá giải toàn bộ những cấm chế này."

Mạc Vấn muốn ngất xỉu: "Ta chẳng biết chút gì về cấm chế nhưng mà trận bàn trận pháp có đọc lướt qua, nhưng chỉ có thể điều khiển trong giới hạn đơn giản, ngươi sẽ không trông cậy vào loại trình độ này để phá giải một cái Hộ Sơn Đại Trận cấp Kiếm Nguyên chứ?"

"Không sao, ngươi có thể học." Lam không vội vã chút nào. Đúng thôi, đã chờ cả một ngàn năm, thêm chút thời gian nữa thì có sao đâu. Nhưng Mạc Vấn không thể đợi được, năm nay hắn chưa tới mười chín tuổi, ở chỗ này chờ vài chục năm, khi ra ngoài thành lão đầu mất rồi, mẫu thân, phụ thân có thể sống cho đến lúc đó sao? Chỉ sợ đến lúc hắn ra được, người và vật đều không còn trên đời.

Mạc Vấn không thèm nói lý với Lam, hữu khí vô lực đáp lại: "Ta muốn học cũng phải có cái để học, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không làm gì mà biết hết sao?"

Phía sau kiếm đồ đột nhiên có một đạo linh quang lập loè, một đống ngọc giản hiện ra trước mắt Mạc Vấn. Mạc Vấn hoảng sợ, nhìn qua có tới hơn ba mươi cái. Hắn tùy ý lấy ra một cái đưa Kiếm thức xâm nhập vào bên trong, một ít tin tức liền xuất hiện trong đầu.

"Đây là..."

Ánh mắt Mạc Vấn lộ ra một tia kinh hãi kèm theo nghi hoặc, bỏ ngọc giản trong tay xuống, cầm lên một cái khác, đơn giản dò xét qua một chút, sau đó xem tiếp cái thứ ba, cứ như vậy Mạc Vấn liên tục xem hơn mười miếng, sự kinh ngạc trong mắt càng ngày càng đậm, đến cuối cùng gần như chết lặng. Những tin tức mà các ngọc giản này ghi lại không ngờ đều là về phương diện cấm trận!

Thả ngọc giản trong tay ra, Mạc Vấn nói: "Lam, những vật này ngươi lấy ở đâu?"

" Ta thu chúng trên người những Linh Kiếm sư từng bị ta gϊếŧ chết."

Mạc Vấn đương nhiên hiểu được, ngàn năm trôi qua, Đầm Lầy Mê Vụ mở ra không dưới hai mươi lần. Thời gian đó Lam đã gϊếŧ chết không biết bao nhiêu người tấn công vào Địa Nguyên kiếm khí, tất nhiên không loại trừ các Linh Kiếm sư bị các đại kiếm môn lợi dụng, từ di vật của vài ba người trong bọn họ, tìm ra ngọc giản nói về cấm chế trận pháp là rất dễ dàng.

Mạc Vấn cười gượng. Lam cho hắn học cấm chế. Nhưng học được thì làm sao? Những ngọc giản này ghi lại trận pháp cấm chế đều thuộc cấp thấp hơn so với loại kia, đại bộ phận đều là cấp độ Nhất giai, Nhị giai hiếm như phượng mao lân giác, trông cậy vào kiến thức của những cấm trận này đi bài trừ cấm chế Hộ Sơn Đại Trận Tâm Diễn Tông thì không thực tế chút nào.

"Lam! Con mẹ nó, ngươi sẽ không trông cậy vào những thứ này đi bài trừ Diễn Tinh Thần Cấm kia chứ?"

"Không thử làm sao biết được hay không? Diễn Tinh Thần Cấm tuy là cấm chế Tam giai đỉnh cấp, nhưng nó cũng không phải loại hình công kích. Công dụng chính yếu nhất của nó là điều khiển phòng ngự, có thể dung hợp rất nhiều cấm trận cấp thấp lại với nhau để phát huy ra uy lực vượt quá đẳng cấp bản thân, cuối cùng nhất hóa mục nát vi thần kỳ*. Trước mắt ngươi thấy những cấm chế này đều là vô số cấm chế cấp thấp tập trung tạo thành, đại bộ phận chỉ có cấp độ Nhất giai, một phần nhỏ là cấm chế Nhị giai, cấm chế Tam giai chính hiệu càng ít hơn."

"Nhưng dạng cấm chế này không phải loại ta có thể phá bỏ đâu !" Mạc Vấn nói như rêи ɾỉ.

"Ngươi không cần tự coi nhẹ mình, ta dò xét qua linh thức của ngươi, hiện đã có cảnh giới Kiếm Cương sơ kỳ, hơn nữa có năng lực tính toán suy diễn rất cường đại. Cho ngươi đầy đủ thời gian, ngươi nhất định có thể đem những cấm chế này phá giải từng cái một, thậm chí có thể theo những cấm chế tổ hợp ở chính giữa lĩnh ngộ một ít diệu dụng của Diễn Tinh Thần Cấm."

"Ta lợi hại như vậy sao?" Mạc Vấn không tin lắm, nhưng tâm tình đã tốt hơn nhiều, dù sao thì ai cũng thích được người khác khen ngợi.

"Biện pháp ta nói cho ngươi rồi, có làm hay không do ngươi quyết định. Dù sao ta chỉ là một cái Trận linh, có chờ thêm vài năm cũng chỉ chút phiền muộn mà thôi."

Thái độ của Lam làm cho tâm Mạc Vấn nguội lạnh một nửa, chẳng lẽ phải ở chỗ này chờ ba mươi sáu năm? Kiểu gì Mạc Vấn cũng không thể bằng lòng với chuyện này. Suy nghĩ một chút, hắn phất tay đem toàn bộ ngọc giản trên mặt đất thu vào Kiếm nang, đi vào trong sân rộng của tòa "Đại Diễn điện" một lần nữa.

Lượn quanh đại điện một vòng, cứ một đoạn Mạc Vấn lại ném xuống một khúc xương khô, yên lặng tính toán suy diễn, cuối cùng dò xét sơ qua phạm vi cấm chế bên ngoài đại điện một lượt. Sau đó từ trong Kiếm nang lấy ra trận bàn Tam Chuyển Thủy Vân Kiếm trận, bố trí từng cái Trận Phù phù kiếm xung quanh, bao phủ toàn bộ bên trong đại điện .

"Ngươi bố trí kiếm trận gì vậy? Phẩm chất của nó thậm chí đạt Tam giai Hạ phẩm." Lam rốt cục nhịn không được, lần đầu tiên lên tiếng hỏi thăm.

"Tam Chuyển Thủy Vân Kiếm trận." Thanh âm Mạc Vấn đáp lại đầy buồn bực.

"Ngươi muốn dùng kiếm trận này phá vỡ cấm chế đại điện hả?" Linh thức của Lam chấn động, bên trong ẩn chứa một tia kinh ngạc.

Mạc Vấn nhẹ gật đầu, đóng một Phù kiếm Tam Chuyển Thủy Vân Trận cuối cùng sâu xuống mặt đất cứng như thép.

" Cấm chế đại điện cùng chủ trận liên quan đến nhau, ngươi cưỡng ép bài trừ như vậy rất có thể dẫn động toàn bộ đại trận."

"Ai nói ta muốn cưỡng ép phá giải?" Mạc Vấn nhíu lông mày lại: "Ta chỉ là muốn dùng lực lượng của Thủy Vân Kiếm trận áp chế cấm chế đại điện, đến lúc đó tìm cơ hội thông qua cấm chế tiến vào đại điện."

Mạc Vấn nhìn thoáng qua điện các to lớn kia: "Cái bảng hiệu của tòa đại điện này là do Tâm Diễn Tông dùng Đại Diễn Thần Kiếm Quyết viết nên, nhất định là một trọng địa của Tâm Diễn Tông, hơn nữa nhìn tình huống nơi này thì hẳn còn chưa có Linh Kiếm Sư đặt chân tới bao giờ, rất có thể tìm được cách rời khỏi đây từ bên trong."

Đúng vậy, hiện giờ Mạc Vấn đem hi vọng ly khai ký thác vào bên trong tòa đại điện này, mặc dù không tìm thấy cũng không sao. Dù gì ngựa cũng đã chết, thấy ngựa sống trước mắt thì cứ chọn đã. Từ trong Kiếm nang hắn lấy ra ba viên linh thạch Thủy thuộc tính óng ánh, đây là ba viên linh thạch Nhị giai, trong Kiếm nang chỉ vẻn vẹn có ba viên linh thạch Nhị giai Thủy thuộc tính này, linh thạch Nhất giai không cách nào phát huy ra uy lực chính thức của kiếm trận, hơn nữa thời gian duy trì vận chuyển kiếm trận cũng rất ngắn , xem chừng không đủ để sử dụng. Linh thạch Nhị giai Thủy thuộc tính có thể đem uy lực Tam Chuyển Thủy Vân Kiếm trận phát huy ra bảy thành không sai biệt lắm, hơn nữa chèo chống một hai canh giờ là thoải mái có thừa.

Đem ba viên linh thạch Nhị giai khảm vào bên trong lỗ khảm trận bàn, Mạc Vấn đánh ra linh quyết lên trận bàn, tòa Tam Chuyển Thủy Vân Kiếm trận liền vận chuyển .

Một tầng hơi nước mờ mịt đem phạm vi tòa đại điện bao phủ, mặt đất dần dần rung chuyển, cấm chế bên ngoài đại điện lập tức xảy ra phản ứng, tầng tầng gợn sóng trong suốt vô hình kích động hiện ra, đưa tất cả hơi nước chắn bên ngoài đại điện trăm mét.

Mạc Vấn biến hóa linh quyết, hơi nước lập tức bay lên rồi biến đổi hình thái, ngưng kết thành vô số giọt nước, rơi xuống phía trên màn chắn vô hình bên ngoài đại điện. Tất cả những giọt nước này đều là Thủy Linh chi khí ngưng tụ mà thành, giờ phút này rơi vào phía trên cấm chế bên ngoài đại điện, tựa như trên mặt hồ phẳng lặng rơi xuống một trận mưa, tạo ra nhiều đợt sóng rung động, cuối cùng tất cả nối thành một mảnh, khiến cho bên trong cấm chế đại điện hiện ra nhìn phảng phất như ảo ảnh.

"Giọt mưa" bàng bạc tựa như vô cùng vô tận, cọ rửa cấm chế bên ngoài đại điện, nếu như dùng linh thức tinh tế cảm ứng, nhất định sẽ phát hiện phạm vi cấm chế đang bị đẩy vào phía trong từng chút một, chỉ là biến hóa này không quá rõ ràng, một phút đồng hồ chỉ được có vài xích, đối với trăm mét phạm vi mà nói cơ hồ không đáng kể.

"Vẫn có chút không đủ."

Mạc Vấn khẽ nhíu mày, Tam Chuyển Thủy Vân Kiếm trận có ba tầng biến hóa, đây là tầng thứ hai, tương đương với cấp độ Nhị giai Kiếm Cương, nhưng trong mắt thấy rõ loại cấp độ này áp lực không đủ để áp chế hoàn toàn cấm chế đại điện. Tuy nhiên nếu như phát động tầng thứ ba biến hóa, ba khỏa linh thạch Nhị giai chắc chắn duy trì không quá nửa canh giờ, khi đó cũng chỉ có thể dựa vào công phu để xông qua sức mạnh cấm chế.

Ngay tại thời điểm Mạc Vấn cố gắng tìm cách đi ra ngoài, một ít người lại vì muốn tiến vào mà đau dầu.

Giữa sườn núi ngọn chủ phong Tâm Diễn Tông.

Sắc mặt Chu Khánh Thư cực kỳ âm trầm, trước mắt y đỉnh núi bị sương mù dày đặc phong tỏa cực kỳ chặt chẽ. Y tới nơi này chủ trì đã hai ngày rồi, nhưng hai ngày qua cũng chỉ đi lên được vài trăm mét. Đường lêи đỉиɦ núi mịt mù không thấy, nhìn không có tới một điểm bóng dáng, còn tại nơi này bốn phía không chỗ nào không dày đặc cấm chế, khiến cho da đầu run lên.

Y chưa từng thấy qua loại cấm chế này, không phải chỉ có một loại, mà là hơn mười loại liên kết với nhau thành tổ hợp, phá đi một cái thường dẫn động cả một nhóm lớn, căn bản khó lòng phòng bị. Lúc mới bắt đầu là bảy tốp nhân mã tụ hợp, về sau chỉ còn có hơn tám mươi người, ngắn ngủn có mấy trăm mét đường nhưng đã lưu lại hơn mười cổ thi thể. Hơn nữa đại bộ phận đều là Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch trung kỳ. Về phần Kiếm Mạch sơ kỳ, khi thăm dò bảy tòa phó điện đã chết hết, gần như không còn ai.

"Thượng tông, trên đỉnh chủ phong cấm chế trùng trùng điệp điệp, được xưng là cấm diệt lĩnh vực, đã có vô số tiền nhân thử nghiệm, nhưng không có người nào trèo lên được ngoài ngàn mét. Tại hạ cho rằng, hay là bỏ qua ngọn chủ phong, thừa dịp thời gian còn lại thăm dò phó điện quanh thân ngọn núi, với thực lực chúng ta hôm nay, hoàn toàn có thể thăm dò một tòa." Viên Thu Nguyệt cẩn thận từng li từng tí mà nói.

"Phó điện hả?" Chu Khánh Thư không kiên nhẫn mà nói: "Bên trong phó điện có thể có cái gì? Linh Dược? Linh tài? Kiếm Quyết? Ta không muốn mấy thứ này."

Viên Thu Nguyệt trầm xuống, đối phương thân là thiếu tông chủ Kiếm Tông tinh các, chính xác là cái gì cũng không thiếu, bên trong di tích Đầm Lầy Mê Vụ, cái có thể hấp dẫn y không gì qua được Đại Diễn Thần Kiếm Quyết trong truyền thuyết. Chỉ là loại vật này đâu phải ngươi cứ muốn liền có thể lấy được.

Tất cả đệ tử các đại kiếm môn phía sau đứng ngoài cười lạnh quan sát, không ai là không mong Chu Khánh Thư gặp rủi ro, dù sao mục đích tối trọng yếu nhất bọn y đã đạt tới, là thu tất cả kiếm trận kiếm khí thủ hộ phó điện. Những cấm chế đó không dễ dàng phá đi như vậy, mỗi lần đầm lầy mở ra, gom tất cả đại kiếm môn hợp lực cũng không nhất định có thể công phá một tòa, hơn nữa sau đó thường tử thương thảm trọng. Loại sự tình này tránh được nên tránh, dù sao sư môn cũng sẽ không trách tội.

"Ah!"

Phía trước truyền đến một tiếng hét thảm, một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch trung kỳ phía trước dò đường động phải cấm chế, mặt đất đột nhiên Thanh Đằng vươn ra trói hai chân gã, sau đó một đạo hỏa quang thoáng hiện, cả người hóa thành một cái hỏa cầu, qua mấy nhịp thở chỉ còn lại một đống tro tàn.

"Là Khốn Linh cấm và Liệt Hỏa cấm!"

Vài tên đệ tử kiếm môn am hiểu cấm trận lập tức báo ra danh tự cấm chế, sau đó lấy ra phù kiếm phá trận, tiến hành bố trí phá giải.

Hai chủng cấm chế này đều là cấm chế Nhất giai bình thường, Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ nếu như coi chừng một ít, bất kỳ cấm chế riêng lẻ nào đều không thể làm tổn thương y mảy may, nhưng là cả hai kết hợp, lại làm cho Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch trung kỳ nuốt hận tại chỗ. Hơn nữa hai chủng cấm chế này xuất hiện tại vùng phía trên, độ khó phá giải cũng tăng lên gấp bội, vì không ai cam đoan đằng sau chúng có kết nối với cấm chế khác hay không, không cẩn thận là chết không có chỗ chôn.

Mấy người cẩn thận từng li từng tí suy tính biến hóa hai cấm chế đó, loay hoay trọn vẹn nửa canh giờ, mới đưa hai cấm chế phá vỡ.

"Có thể đi tiếp rồi." Một gã Linh Kiếm Sư phá cấm lau cái trán đầy mồ hôi, nhìn sang bọn người Chu Khánh Thư nhẹ gật đầu.

Chu Khánh Thư vung tay lên: "Tiếp tục đi!"

Viên Thu Nguyệt tiện tay chọn một gã trong bọn người tiểu kiếm phái: "Ngươi đi trước."

Tên Linh Kiếm Sư bị điểm đến sắc mặt lập tức xám như tro tàn, cực không tình nguyện từ trong đội ngũ đi ra, cẩn thận cất bước đi về phía trước.

"Đại ca, xem ra lần này chúng ta thật sự chạy trời không khỏi nắng." Lý Nguyên Tùng ho ra một búng máu, cười khổ nói.

Vệ Lâm Phong nhìn rải rác mười mấy người bên mình, thở dài một hơi, từng có hơn một trăm tên Linh Kiếm Sư bên cạnh, hôm nay chỉ còn lại có mười mấy người này. Lúc cả nhóm chạy khỏi không gian Trọng Nguyên, Vạn Trọng Nhất không gϊếŧ chết, thì hắn đã đoán trước được đối phương không phải thương cảm tánh mạng của bọn hắn, mà là lưu lấy mạng của bọn hắn dùng ở chỗ này.

"Thương thế của ngươi như thế nào rồi?" Vệ Lâm Phong hỏi.

"Đã ổn định lại rồi, bất quá hiện tại không thể vọng động kiếm khí." Lý Nguyên Tùng nói xong lại ho khan hai tiếng, ngày hôm qua hắn bị phái đi dò đường, kết quả đυ.ng phải một cái Thổ hành cấm chế, bị đánh cho trọng thương tại chỗ, may mà vận khí của hắn không tệ, cấm chế kia khả năng lâu năm mất đi hiệu lực, không dẫn phát đến cấm chế sau đó, may mắn tránh được một kiếp.

Khi bọn hắn còn đang nói chuyện, phía trước lần nữa phát sinh biến cố, tên Linh Kiếm Sư dò đường gặp phải một cái cấm chế Lôi hệ hiếm thấy, một quả lôi cầu màu đen đột nhiên xuất hiện nổ tung thành một đống huyết nhục.

"Thiên Thủy Huyền Lôi cấm!"

Vài tên Linh Kiếm Sư phá cấm đồng thời hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch. Thiên Thủy Huyền Lôi cấm là cấm chế Nhị giai hàng thật giá thật, đừng nói là Kiếm Mạch trung kỳ, mặc dù là Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch Đại viên mãn gặp phải sẽ chết rất khó coi.

"Thượng tông, phía trước xuất hiện cấm chế Nhị giai, với thực lực của chúng ta không cách nào phá giải." Một gã Linh Kiếm Sư đại diện cho nhóm phá cấm tiến lên phía trước nói.

"Phế vật!"

Chu Khánh Thư hừ lạnh một tiếng, bước tới phía trước liếc nhìn tên Linh Kiếm sư bị đánh thành thịt nát kia, sau đó lấy một quả kiếm phù từ trong Kiếm nang đánh ra phía trước. Ngọc phù rời tay y nháy mắt liền biến thành một đạo kiếm quang màu bạch kim, đánh liên tiếp lên cấm chế phía trước.

Một tầng gợn sóng vô hình tỏa ra, đón lấy từng viên Huyền Thủy lôi cầu sinh ra trong không trung, lao vào đạo kiếm quang kia, đến viên lôi cầu thứ sáu, đạo kiếm quang kia bị oanh tạc vỡ vụn, cấm chế hoàn hảo không tổn hao gì.

Tất cả đệ tử đại kiếm môn đằng sau khóe mắt run rẩy, đây chính là kiếm phù Nhị giai Kim Hành kiếm phù, thế mà bị đối phương không thèm để ý tiện tay dùng như vậy, thật sự là dọa chết người ta, thật không so bì nổi. Thượng tông vẫn là Thượng tông, thực lực không phải những tiểu môn phái xa xôi bọn họ có thể so sánh.

Một quả kiếm phù Nhị giai không hề có chút tác dụng, trên mặt Chu Khánh Thư có chút không kiếm chế được, lần nữa từ Kiếm nang lấy ra một kiếm phù, lần này là một đạo kiếm quang Thổ hành màu vàng kim óng ánh, oanh kích cấm chế trước mặt. Kiếm phù khi tiếp xúc Thiên Thủy Huyền Lôi cấm thì kịch liệt lóe lên một cái, biến mất trong không khí, nhưng ngay sau đó từng quả lôi cầu màu xanh xuất hiện chằng chịt, oanh kích đến Chu Khánh Thư.

"Thanh Mộc Huyền Lôi cấm!" Vài tên Linh Kiếm Sư phá cấm nghẹn giọng hét lên kinh hoảng.

Mà bọn người Viên Thu Nguyệt cũng đã biến sắc: "Thượng tông coi chừng!"

Chu Khánh Thư đâu phải loại người từng trải qua chuyện này, sợ tới mức đứng ngây người, trong phút chốc vô số lôi cầu màu xanh bao phủ toàn thân.

Oanh! Oanh! Oanh!

Tiếng nổ mạnh liên tiếp dày đặc vang lên trên truyền khắp ngọn núi, mặt đất cũng bị đánh cho bụi bay mù mịt, không thấy rõ tình huống cụ thể bên trong.

Viên Thu Nguyệt và một đám đệ tử đại kiếm môn choáng váng đầu óc, Chu Khánh Thư chết rồi! Chu Khánh Thư đã bị chết ngay trước mắt bọn chúng! Việc này đối với bọn chúng tuyệt đối là đại nạn tìm tới cửa.

Những tán tu và đệ tử môn phái nhỏ đứng đằng sau lại thiếu chút nữa vỗ tay ăn mừng, bọn họ mặc kệ cái gì Thượng tông hay không phải Thượng tông, trời sập cũng có người khác gánh, nếu truy cứu trách nhiệm cũng không tìm đến bọn họ. Thế nhưng họ không cao hứng được bao lâu, bụi đất dần tán đi, một thân ảnh có vẻ chật vật xuất hiện trước mặt mọi người, không phải Chu Khánh Thư thì còn là ai?

Giờ phút này áo bào trên người Chu Khánh Thư đã bị Thanh Mộc Huyền Lôi nổ thành bột mịn, chỉ còn lại có một kiện nội giáp bó sát cơ thể. Mà bộ giáp này rõ ràng là một kiện bảo vật không tầm thường, toàn thân hiện lên màu trắng bạc, nhìn qua trông trong suốt như ngọc nhưng lại có vẻ hơi đυ.c, bên trong như có thủy ngân màu bạc lưu động. Một tầng ánh sáng đem toàn thân y bao phủ, không có lấy một chút tổn thương, chỉ là tóc y bị sét đánh nên có chút cứng ngắc, nhìn qua như là một cây chổi.

"Ha..."

Một gã Linh Kiếm Sư thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng ngay lập tức nuốt xuống. Mà các Linh Kiếm Sư khác mặc dù không có thất thố như vậy, nhưng cả đám buồn cười mà không dám cười, kiềm chế đến mức vất vả. Duy nhất không kiêng nể gì cả chỉ có Hoa Thiên Phong, thiên chi kiêu tử của Kiếm Quang Môn này tuyệt không e sợ thân phận Chu Khánh Thư, cười lạnh liên tục.

"Láo lếu! Ngươi muốn chết!"

Chu Khánh Thư nhanh chóng giận điên lên, không dám chút giận lên cấm chế nào xung quanh nữa, trực tiếp đem lửa giận phát tiết lên kẻ cười nhạo y là Hoa Thiên Phong. Y vung một kiếm chém tới.

Hoa Thiên Phong hừ lạnh một tiếng: "Xem ai sợ ai?" Gã cũng tung ra một kiếm nghênh đón, hai đạo kiếm quang giữa không trung đυ.ng vào nhau, sinh ra luồng lưu khí đem một ít Linh Kiếm Sư phụ cận đẩy dạt sang hai bên.

*hóa mục nát vi thần kỳ: ý nói biến cái mục nát vô dụng thành cái thần kỳ hữu dụng