Cuối xuân đầu hạ, không gió không mưa, thời tiết ngột ngạt như là đang kìm nén một đại chiêu nào đó.
Trần Lâu cụp mắt, dùng thìa khuấy đảo cà phê trong cốc hai vòng, lại đưa mắt nhìn cậu thiếu niên xinh đẹp biết vâng lời, chưa rũ bỏ được nét trẻ con, một lúc lâu mới nhếch khóe miệng, "a" một tiếng.
Giọng của cậu rất nhẹ, mang theo âm mũi nằng nặng mà phun ra, thoạt nghe có một chút ý tứ châm biếm.
Quan Dự nhíu mày, không nghe ra được tiếng châm biếm này là nhằm vào hắn, hay là nhằm vào cậu thiếu niên xinh đẹp kia, chỉ có thể tiếp tục nói: "Thế này, Tiểu Lộc em đi về trước đi. Có..." Hắn vốn định nói "có chuyện gì gọi điện thoại cho anh", bỗng nhiên ý thức được tình huống hiện tại dường như không quá thích hợp, vì thế sửa lời: "... Có tiền ngồi xe chưa?"
Tiểu Lộc như gặp đại xá mà ngay lập tức nhảy bật dậy khỏi chỗ ngồi, vội vàng nói: "Có ạ có ạ!"
Quan Dự gật đầu, vì thế Tiểu Lộc nhanh chóng khom mình cúi chào hắn, lại ngượng ngùng mà vẫy tay về phía Trần Lâu, có chút hoảng loạn mà bỏ chạy.
Trong quán cà phê chỉ còn dư lại hai người bọn họ.
Bầu không khí lãng mạn tươi đẹp nửa tiếng trước cũng không còn bóng dáng, bánh kem hai tầng được đặt làm riêng chỉ vừa mới bị cắt một góc, trái cây trang trí ở mặt trên đều đã được múc ra, hai chữ "Tiểu Lộc" phết bằng kem bơ màu đỏ vẫn có thể đọc được rõ ràng. Trần Lâu ngoại trừ sau khi vào cửa quét mắt nhìn chiếc bánh ngọt kia một cái, cho tới giờ vẫn chưa liếc sang bên đó một lần nào, lúc này lại đột nhiên hỏi: "Bánh kem của tiệm "Leisure"?"
Quan Dự nhướng mày, không nói gì cả.
Trần Lâu lại chặc lưỡi một tiếng lắc đầu thở dài: "Anh thật đúng là... Người ta dù sao cũng là một đứa trẻ con, anh kể cả có là đang chơi đùa, cũng không nên thể hiện keo kiệt như vậy chứ? Tiệm L dùng loại bơ gì anh không biết? Ăn nhiều thực phẩm rác rưởi có hại cho cơ thể con người."
Cậu ra vẻ đáng tiếc mà chỉ trỏ, lửa giận Quan Dự vốn dĩ áp chế xuống lại xoẹt một cái bốc ngược lên, nói giọng lạnh lùng: "Tôi đương nhiên keo kiệt, ai mà có thể so được với em, vung tay một cái chính là di động đời mới, mua đồ vật tận mấy ngàn cũng chẳng chớp mắt." Hắn càng nói càng tức giận, cuối cùng vẫn là nhịn không được nói: "Em được lắm đấy, Trần Lâu, em nói bệnh viện các em bận rộn tôi còn tưởng là thật, canh gà hầm cũng nấu hai ba hồi, té ra là đều dùng để bao trai tơ."
"Đều như nhau cả thôi, " Trần Lâu lại thờ ơ dửng dưng mà nói: "Anh chẳng phải cũng một mặt bảo với em là đi công tác, một mặt ở cửa nhà tổ chức sinh nhật cho trai tơ à."
Quan Dự: "..."
Trần Lâu thừa thắng xông lên: "Ô này, em cũng quên mất không hỏi anh, lần này tìm một đứa chẳng những chỉ có khuôn mặt giống hắn, ngay cả nhũ danh cũng giống y hệt người ta, có phải lúc làm cái kia đặc biệt thích hay không hả!"
Quan Dự tức đến nói không nên lời, chỉ cảm thấy trong l*иg ngực có một nhúm lửa âm ỉ cháy lên từng đợt một, khó chịu vô cùng.
Bỗng nhiên một trận còi xe vang lên ngoài cửa sổ -- quán cà phê được mở ở tầng một của một khu chung cư nằm ngay mặt đường lớn, mặt đất dưới chân nơi này nồng đậm hơi thở sinh hoạt, đến giờ tan tầm giao thông cũng đặc biệt ùn tắc, nhất định phải dùng tiếng còi cao thấp khác nhau để thông đường mới có thể xả bực. Mà thông thường khi tiếng còi vang lên, cũng là lúc bọn họ phải nấu cơm.
Trần Lâu liếc ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Đến lúc về nhà rồi, tối nay anh nấu hay là em nấu?"
- -
Trần Lâu và Quan Dự từ khi quen biết nhau cho đến hiện tại, không hơn không kém vừa đúng bảy năm. Nếu không phải vì hôm nay Quan Dự tổ chức sinh nhật cho cậu Tiểu Lộc kia, Trần Lâu còn tính toán "bệnh hình thức" một chút, làm tiệc mừng ngày kỷ niệm. Thế nhưng bây giờ ầm ĩ một phen, cả hai người đều mất tâm tư.
Kỳ thực việc này nếu tính ra hai người đều có phần lỗi, Tiểu Lộc là một tiếp viên ở quán bar, ngoại hình khí chất giọng nói cực kỳ giống bạn học kiêm mối tình đầu của Quan Dự. Trần Lâu khi đó quen được Quan Dự chính là nhờ phúc của vị tình đầu kia, lần này gặp được một cực phẩm gần như giống y đúc bản gốc, dĩ nhiên là đặc biệt cảm thấy hứng thú.
Cậu tuy rằng bề ngoài nom có vẻ chính nhân quân tử, nhưng thời còn trẻ cũng là người có máu ăn chơi, đối phó với một cậu bé như vậy hoàn toàn là có thừa kinh nghiệm -- cậu vui thì sẽ tặng quà cho Tiểu Lộc, không vui thì lại đến quán bar của Tiểu Lộc uống rượu, nắm bắt đúng mực vừa phải, các loại thủ đoạn dồn dập nhiều không kể hết.
Vì vậy lúc Quan Dự dòng đời xô đẩy thế nào mà quen biết Tiểu Lộc, cũng muốn tổ chức sinh nhật cho Tiểu Lộc, người sau còn nhớ mãi không quên, muốn mời một "người bạn làm bác sĩ" của mình đến.
Đôi bạn già sau đó gặp lại nhau ở quán cà phê trước cửa nhà, cả hai đều ăn diện tươm tất hiếm thấy, phong thái hiên ngang, trong một khoảnh khắc đó, Trần Lâu suýt chút nữa thì bật cười ra tiếng.
Thế nhưng cậu nhịn được, không chỉ nhịn, mà còn cấp tốc tìm cho chính mình một thiết lập nhân vật máu chó, "ông xã tằng tịu với bạn tốt, chính mình thương tâm tuyệt vọng sống không bằng chết", nhập vai diễn y như thật cho đến hết vở kịch.
- -
Quan Dự nấu mỳ ở trong bếp, "phụt" một tiếng bật bếp ga lên rồi lại tắt đi, tắt rồi lại bật, trước sau đều có một chút tâm tình bực dọc. Trần Lâu thì bắt chéo chân nằm trên ghế sô pha lướt Weibo, nghe tiếng leng keng lách cách của xoong nồi bát đũa ở trong nhà bếp, mí mắt cũng quá lười để nhấc lên.
Hai mươi phút sau Quan Dự lại một lần nữa tắt bếp, giận dữ đặt hai bát mỳ đã nấu xong lên bàn ăn.
Mì sợi nấu nước suông, không có thịt kho cũng không có dưa muối, Trần Lâu liếc mắt một cái, xoay xoay thắt lưng, lết đôi dép lê đi vào nhà bếp lấy nước tương và dầu mè, đổ mỗi thứ một ít vào tô mỳ, trộn đại lên vài cái, bắt đầu ngấu nga ngấu nghiến* mà húp roàn roạt.
*nguyên văn: 狼吞虎咽, sói ngoạm hổ nuốt, ăn như chết đói.
Quan Dự đặc biệt chướng mắt cái kiểu ăn uống như bị bỏ đói tám đời này của cậu, nhịn không được càm ràm: "Em ăn chậm một chút có được không."
Trần Lâu không để ý đến hắn, lại húp roàn roạt hai cái, tô mỳ nháy mắt hết veo.
Quan Dự chỉ vừa mới bắt đầu ăn, rốt cuộc nhịn không được mà đập đôi đũa lên bàn phát ra một tiếng "bang", hầm hừ nói: "Ngày tháng trôi qua như vầy chẳng có gì thú vị, còn không bằng giải tán đường ai nấy đi."
Việc này hắn đề cập qua nhiều lần, Trần Lâu cũng đề cập qua vài lần, thế nhưng mỗi lần đều bỏ ngỏ, chả giải quyết được gì.
Trần Lâu chậc một tiếng: "Giải tán kiểu gì? Nếu có thể giải tán đã giải tán từ lâu rồi."
Quan Dự nói: "Sao lại không thể giải tán?"
"Tiền nợ mua nhà còn chưa trả hết, tính là của anh hay của em?" Trần Lâu lười nhác nói: "Lúc trước nhà này là hai người chúng ta đồng thời mua, hiện tại cũng là đồng thời trả nợ, nếu giải tán, anh nói xem căn hộ này nên làm thế nào?"
Quan Dự nói: "Giấy tờ nhà viết tên em, đương nhiên tính là của em."
"Vậy còn một nửa của anh thì sao, dù sao em cũng phải quy đổi thành tiền mà đưa cho anh chứ." Trần Lâu nhàn nhạt nói: "Anh bảo em đưa bao nhiêu? Thị trường nhà đất đang trong thời buổi xuống giá, bán nhà chẳng khác nào mất tiền, thế nhưng nếu không bán em cũng không có mấy chục vạn tiền mặt để đưa cho anh. Viết giấy thiếu nợ? Ha, chính em cũng chẳng tin nổi chính mình, huống chi là anh."
Quan Dự nhíu mày, ấn đường gom lại thành một đυ.n nho nhỏ.
Trần Lâu trong lúc vô ý quay đầu sang, nhìn cái đυ.n kia mà ngẩn người, sau đó trầm tư một lát rồi lại nói: "Bằng không thì thế này nhé, chúng ta đến phòng công chứng đổi tên hoặc thêm tên, sau đấy anh quy đổi thành tiền hoặc là khi nào có tiền thì đưa cho em sau."
Quan Dự lại như thể nghe xong một câu chuyện cười, lạnh lùng nói: "Em coi tôi là đồ ngốc sao? Nợ mua nhà còn chưa trả, phòng công chứng thêm tên kiểu gì. Đổi tên thì có khác gì bán cho tôi? Ngay cả khi nhờ người ta thao tác một chút, căn hộ này không đổi, tiền thuế trung gian phải mất trắng bao nhiêu em không thử tính hay sao?"
Trần Lâu chẳng nói gì, sau một lúc lâu nhoẻn miệng cười: "Quan trọng gì đâu, anh nhất định là đã tính qua." Cậu lại cười: "Anh chẳng những tính qua, còn đến phòng công chứng hỏi qua trước rồi."
Ngữ điệu của cậu có một chút cô đơn khó lòng phát hiện được, Quan Dự sững sờ, nhìn chằm chằm mặt cậu trong một khắc, nhưng cũng chẳng nhìn ra được cái gì.
Hai người đều không nói nữa.
Dòng xe cộ về nhà trên còn đường cái càng lúc càng thưa thớt, nhà nhà cửa cửa lần lượt bật đèn sáng, theo sau mùi đồ ăn bắt đầu bay ra. Ở cách đó không xa còn có thể mơ hồ nghe được tiếng chó sủa, tiếng trẻ con nô đùa cười nói, còn có tiếng TV không biết của nhà ai, phát ra tiếng nhạc mở đầu bản tin thời sự.
Quan Dự khe khẽ thở dài, có chút bi ai mà nhìn tòa nhà dân cư ngoài cửa sổ, ý đồ nhìn ra được một chút hương vị của cuộc sống, từ bên trong ô cửa sổ mờ mờ của nhà người ta.
Trần Lâu cũng nương theo tầm mắt của hắn nhìn qua tầng lầu ở đối diện, thế nhưng mắt cậu có chút cận thị, ô cửa sổ nhạt nhòa kia đến trong mắt của cậu, lại thành những đốm sáng lập lòe to cỡ hạt đậu.
Trần Lâu nhìn chằm chằm những đốm sáng kia, hạ thấp giọng nói: "Kỳ thực, rất tẻ nhạt, có phải không."
Quan Dự ừ một tiếng, gật đầu.
Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau trong chốc lát, Trần Lâu rồi lại đột nhiên cười khẩy nói: "Vậy thì có thể trách ai? Chỉ có thể trách anh mắt mù thôi! Khi ấy thấy em giống hắn, bèn tưởng rằng mọi thứ của em đều giống hắn, ai ngờ xách về nhà một món hàng giả, lại còn là một món hàng có gai."
___
Ngày hôm sau, Trần Lâu đã đi làm từ sáng sớm.
Cậu làm dược sĩ bào chế ở bệnh viện Thai Sơn cách nhà không xa, mỗi ngày chỉ ở trong phòng bào chế phát thuốc, đi chín về năm, trên thực tế cũng không thể xem như là bác sĩ.
Chỉ là có được công việc này cũng không dễ dàng, Trần Lâu năm đó say mê sắc đẹp, sợ phải rời xa Quan Dự mà từ bỏ dự thi lên nghiên cứu sinh. Chờ đến lúc tìm việc làm, cậu mới phát hiện ở trong bệnh viện đi đến đâu cũng là tiến sĩ, thạc sĩ không bằng một con chó. Trần Lâu một mặt lên án mạnh mẽ các loại tệ nạn của chế độ xã hội hiện này, một mặt bấm bụng đi làm đại lý kinh doanh dược phẩm.
Ngay tại thời điểm Quan Dự cho rằng cậu sẽ mắt tối tâm đen mà kiếm tiền kiểu chớp nhoáng, Trần Lâu rồi lại vào được bệnh viện Thai Sơn một cách kỳ tích, nghe nói là có quan hệ không tồi với một vị quan chức cấp cao, người nọ mách cho phương thức. Quan Dự không thể hiểu hết được giữa những việc này có giao dịch tiền và quyền hay không, chỉ là Trần Lâu lại thỏa mãn giống như một cán bộ lão thành, mấy ngày đó đi trên đường hận không thể đều xoay vòng vòng.
Trong mấy năm qua, độ hiểu biết lẫn nhau của hai người bọn họ đã đến mức biếи ŧɦái.
Chẳng hạn như những lúc Trần Lâu cau mày, hai tay dắt ở lưng quần, tám phần không phải là mất kiên nhẫn, mà là luống cuống vì qυầи ɭóŧ xoắn viền.
Lại chẳng hạn như, trong lòng Trần Lâu vẫn mãi mà không sao qua được điểm mấu chốt lúc ban đầu kia.
Quan Dự không phải không thừa nhận, cuộc tình một đêm của hắn và Trần Lâu năm ấy, đích thật là bởi vì coi nhầm cậu thành mối tình đầu. Thế rồi đến lúc đâm lao phải theo lao, cũng ít nhiều có chút ý tứ lấy cậu làm nơi gửi gắm tâm tư. Chỉ là đến khi ở chung, hắn mới phát hiện Trần Lâu và người nọ cũng chỉ có khuôn mặt hơi giống mà thôi, những phương diện khác thì quả thật khác nhau một trời một vực.
Trần Lâu làm người thoạt trông có vẻ ôn hòa, thực tế lại là đanh đá chua ngoa, tuyệt đối không chịu được một chút thiệt thòi. Quan Dự năm đó ở bên mối tình đầu ba năm, ân ân ái ái chưa từng đỏ mặt tía tai bao giờ, chung sống với Trần Lâu lại là cãi nhau ầm ĩ không sống được yên ổn. Trừ chuyện này ra, gu thời thượng và thói quen sinh hoạt của Trần Lâu lại càng khiến cho người ta khó thể nào chấp nhận, ban đầu Quan Dự thường xuyên vì thế mà cảm thấy khó xử, không thể không từ bên cạnh nhắc nhở cậu một hai lần, cho đến sau hai năm ở chung mới hoàn toàn bỏ cuộc.
- - Năm ấy uống rượu say rồi, hắn ma xui quỷ khiến mà gọi sai tên Trần Lâu, người đang khẩu giao cho hắn.
Sự khác biệt giữa "Tiểu Lâu" và "Tiểu Lộ" cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà Quan Dự phát âm rõ chữ đã thành thói quen, mà Trần Lâu lại đặc biệt tai thính mắt tinh, hai người đêm đó cãi nhau to, Trần Lâu xém tí nữa một hơi cắn đứt của quý của hắn.
Từ đó tính tình ương ngạnh của Trần Lâu hoàn toàn phát tác ra ngoài, làm trái lại tất cả các thể loại nhắc nhở và yêu cầu của Quan Dự, tiền đề của hết thảy mọi hành động chính là khiến cho Quan Dự không sống được yên ổn.
Những chuyện cũ mèm như mè hỏng thóc thối*, mỗi lần đều bị cậu bới ra kể cho Quan Dự nghe, chờ đến sau khi mùi mốc dai dẳng mãi không tiêu tan kia làm cho đối phương buồn nôn, lại tiếp tục lưu trữ thật cẩn thận. Tư thế kia, gần như khiến cho Quan Dự không chút nghi ngờ tương lai ngộ nhỡ mình chết sớm, Trần Lâu một ngày nào đó tâm tình bực dọc, vẫn có thể đào hắn từ dưới nền đất lên, giũ thêm một lần nữa.
Tuy vậy Quan Dự rồi lại rất khó nhẫn tâm chia tay dứt khoát với Trần Lâu. Bản thân hắn cũng rất khó nói cho rõ ràng là bởi vì khuôn mặt kia của Trần Lâu kia hay là vì cái gì khác. Dẫu sao hai người cũng đã từng có những ngày tháng ngọt ngào, hắn lái xe đi đón Trần Lâu sau giờ tan tầm, Trần Lâu thì dù sớm hay trễ cũng phải tự mình xuống bếp làm vài món đồ ăn, chiên xào hầm rán có tư có vị.
Chỉ là những thứ tốt đẹp đều ngắn ngủi, bản thân Quan Dự cũng không rõ, hai người làm sao mà lại ra đến nông nỗi này -- tình nguyện hành hạ lẫn nhau, cũng không muốn rộng lượng buông tay. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tự trách mình năm đó mắt mù, vớ phải một vị tiểu diêm vương như vậy.
========================================================
Chú thích:
1. Khẩu giao: blowjob, qhtd bằng miệng, tôi không tìm được từ nào bớt thô nên để nguyên.
2. Mè hỏng thóc thối: *nguyên văn: 陈芝麻烂谷子 (trần chi ma lạn cốc tử), nghĩa gốc là mè hỏng thóc thối, chỉ những chuyện cũ rích cũ mèm, từ tận đời nảo đời nao.
-----------
Editor: Hố mới, các cậu đã chuẩn bị khăn giấy chưa T_T