Lão Lục nụ cười dâʍ đãиɠ nhìn mỹ nhân từ trên trời rơi xuống, giây tiếp theo, lại nhìn đến một lưỡi dao sắc bén phá không bay tới, đang cắm vào trái tim hắn, nháy mắt đã bị đinh đến sau Phật đài, một câu cũng chưa nói liền chết đi.
Bọn cường đạo dại ra một lát, chỉ thấy lại có một người từ trên không trung rơi xuống, trong tay nắm một vỏ kiếm, xứng đôi với thanh kiếm đang cắm trên người lão Lục. Người tới một thân hắc y, tóc lại là xám tro, mi gian mang theo sát khí, lạnh lùng nói: "Đêm nay các ngươi xác thật là có phúc."
Ánh đao chợt lóe, một đại hán kêu vọt lại đây: " Cấp lão Lục báo thù!".
Phó Thu Trị rút ra kiếm, dưới chân vừa động, mọi người chỉ nhìn đến một mạt hồng ảnh, còn không có thấy rõ người ra tay như thế nào, kiếm khí như hồng, bụng tên đại hán kia đã có cái động lớn, từ trong động rớt ra một đống ruột huyết nhục mơ hồ, đại hán không dám tin tưởng, cúi đầu nhìn bụng chính mình, rống lên một tiếng liền vội vàng che lại, đau đớn lăn lội ngã trên mặt đất, đem ruột hướng bên trong lấp đầy.
Mấy người kia thấy thêm một huynh đệ bị thương thảm hại như thế, biết hai người này võ công không yếu, liền huy binh khí cùng nhau xông tới. Phó Thu Trị mặt không đổi sắc, dùng "Ngàn tung bước" hoa sen bước, vòng qua hai đại hán đang bổ đao tới, một chân đá trúng lưng một kẻ, kẻ nọ nhất thời thất khiếu đổ máu nằm mà không dậy nổi. Khuỷu tay ngăn chặn một cánh tay, đao kiếm đan xen, lại có mấy người bị cắt qua ngực, da trán lộ liễu, ngã xuống đất bỏ mình. Cuối cùng cường đạo nhỏ gầy kia thấy đánh không lại liền hướng cửa chạy đi, Phó Thu Trị phất tay ném kiếm trong tay, vừa lúc đâm thủng cánh tay phải của kẻ nọ.
Sở Hằng vươn một chân, kẻ nọ bị vướng, ngã trên mặt đất, dẫm phía sau lưng hắn, dùng vỏ kiếm chống lại cổ kẻ nọ, hỏi:
" Là ai phái các ngươi tới? Hắn muốn các ngươi làm nhiệm vụ gì?"
Mới vừa rồi hai người ở trên cây đều nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, Phó Thu Trị chỉ chừa lại một kẻ sống, tự nhiên là tính toán hỏi cho rõ ràng.
Nhưng kẻ kia chính là cắn răng không nói ra tiếng.
Phó Thu Trị đến gần, rút ra trường kiếm cắm ở cánh tay phải kẻ nọ tra vào vỏ, kẻ nọ đau đớn, mặt nhăn thành một đoàn, càng thêm xấu xí:
" Các ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, có hỏi ta cũng sẽ không trả lời!"
" Đã chết đến nơi còn dám lì đòn!" Chân Sở Hằng càng thêm dùng sức.
Kẻ kia chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau giống như bị nghiền nát, khẽ gọi một tiếng, phun ra một ngụm máu đen lại không nhúc nhích.
Sở Hằng vội vàng lỏng chân, đem người đá cái mặt, buồn bực nói: "Như thế này liền đã chết?"
Phó Thu Trị khom lưng nhìn lại, sắc mặt kẻ nọ biến thành màu đen, môi ô tím, giữa mày trồi lên một đạo tơ máu: " Hắn là trúng độc chết!"
"Đáng tiếc là cái mạnh miệng!" Sở Hằng lắc đầu, rút ra kiếm của mình cắm trên Phật đài, lại từ đống củi lửa nhặt ra hai cây đuốc, đưa cho Phó Thu Trị một cây, nói:
" Đi hậu viện nhìn xem, không biết đám hòa thượng kia có người nào còn sống không?"
Mấy cái nhà ở đằng sau hộ viện đều không có người, bàn ghế ngã trái ngã phải, vật phẩm đáng giá bị cướp sạch.
Mở ra cửa gỗ của một gian sương phòng, một mùi hơi thở hủ bại liền ập vào mặt Phó Thu Trị, toan xú vô cùng, đúng là mùi vị thi thể hư thối. Nương ánh trăng cùng cây đuốc, chỉ thấy trong phòng mấy cái thi thể tứ tung ngang dọc, hốc mắt thâm lõm, dữ tợn đáng sợ, trên người đều mặc tăng bào xanh, đỉnh đầu không có tóc, hiển nhiên là tăng nhân chùa Hương Cư. Hai người che lại hơi thở đi vào sương phòng, thấp giọng gọi vài câu: " Còn có người ở sao?"
Không người đáp lại, xem ra toàn bộ tăng nhân trong chùa đã bị gϊếŧ hại.
Sở Hằng dùng ánh mắt ý bảo một chút, liền muốn đi ra ngoài, lại bị Phó Thu Trị kéo lại tay áo. Nhìn theo ánh mắt Phó Thu Trị, một cái thi thể nằm ở bên trong góc.
Cổ thi thể kia chết không có nhắm mắt, rất có vài phần khí thế trừng mắt, một bàn tay của hắn vươn tới, ngón trỏ hơi khúc, bốn ngón tay còn lại nắm chặt, tựa như đang chỉ vào một đồ vật nào đó ở trong phòng.
Sở Hằng hiểu ý, đi đến phương hướng mà cái tay kia chỉ vào.
Đây là gian phòng để tăng nhân dừng chân, bên trong vô cùng đơn giản chỉ có một cái giường chung, đệm chăn trải lên loạn thành một đoàn, Sở Hằng gõ gõ gạch bên giường, bên trong trống rỗng. Một chưởng chụp mặt trên tầng gạch kia, một không gian xuất hiện dưới ảnh lửa mỏng manh. Sở Hằng duỗi tay sờ sờ, móc ra tới một cái tráp.
"Đây là......" Phó Thu Trị giơ lên cây đuốc để sát vào, nhìn Sở Hằng mở ra tráp, bên trong là một quyển trục. Chậm rãi kéo ra, trang giấy ố vàng, chắc là trải qua nhiều năm. Nhìn lại thật kỹ, là bức họa một nữ nhân.
Phó Thu Trị nói: " Trong chùa của hòa thượng cất giấu bức họa nữ tử, thật là kỳ quái!"
Sở Hằng cẩn thận nhìn người trong bức họa kia, chỉ thấy là một nữ tử trang điểm và ăn mặc như một thôn phụ, ôm một đứa trẻ mới sinh nằm trong tã lót, một thân áo vải thô, trên búi tóc chỉ cắm một cây trâm gỗ đơn giản, trên người cũng không có trang sức hoa lệ. Nữ tử tuy trang mộc mạc, tư dung tuyệt đại lại làm người xem qua khó có thể quên.
Sở Hằng càng xem càng cảm thấy nghi hoặc, có một cỗ cảm giác quen thuộc ở trong lòng hắn không vứt đi được. Bỗng nhiên chớp mắt nhìn đến người bên cạnh, hắn mới ý thức được, nữ nhân trong bức họa này cùng Phó Thu Trị lại có bảy phần tương tự!
"Khụ, Phó thiếu hiệp không cảm thấy nữ tử này cùng ngươi rất giống sao?"
"Ta?" Phó Thu Trị cau mày, lại đánh giá bức họa một phen: " Đúng là có chút giống, chỉ là......"
" Đây có thể là thân nhân nào đó của ngươi hay không?" Sở Hằng hỏi.
" Năm ta mười tuổi sư phụ nhặt ta về, kí ức trước mười tuổi không có, ta cũng không nhớ rõ chính mình có thân nhân nào!" Phó Thu Trị khó xử nói.
Sở Hằng trong lòng hoài nghi không thôi, nghĩ thầm nữ tử này khẳng định cùng Phó Thu Trị có chút quan hệ, lại bị mùi hôi thối trong phòng huân đến chịu không nổi, nói: "Chúng ta mang theo bức họa đi trước đi, chuyện này lại nói sau!"
Phó Thu Trị gật đầu, thời điểm ra cửa hắn quay đầu lại nhìn vị tăng nhân lúc nãy, chỉ thấy hai mắt hắn thế nhưng khép lại, ngón tay cũng thu hồi tới trạng thái nắm tay, thần thái an tường.
Phó Thu Trị đi ra chùa Hương Cư, xoay người nhìn cửa chùa mở rộng, mặc niệm một câu "A di đà phật," quay đầu theo Sở Hằng rời đi.
Trở lại trấn trên, người trên đường sớm đã nghỉ ngơi, bốn phía im ắng.
" Một thân hôi thối thế này, trở về tẩy rửa trước đi." Sở Hằng ngửi ngửi ống tay áo, nhíu mày nói.
" Được!"
Chưởng quầy của khách điếm đã đi ngủ, Sở Hằng cũng không muốn phiền toái nhân gia, chính mình dứt khoát lấy thùng nước đi vào trong viện múc nước, một thùng nước lạnh đổ xuống đầu. Sở Hằng không để bụng, thay đổi quần áo sạch sẽ, lại đi múc nước. Đem nước đổ đầy vào thau tắm trong phòng, rót có bảy tám phần rồi dừng lại, dùng nội lực đun nóng một chút, thấy trong thùng toát ra hơi nước mới kêu Phó Thu Trị lại đây tắm rửa.
Phó Thu Trị nhìn mồ hơi rơi thái dương của Sở Hằng, cảm thấy có chút ngượng ngùng: " Thật là phiền toái Sở huynh."
Sở Hằng mỉm cười: " Không có gì, ta đi phòng cách vách ngủ, ngươi tẩy tốt cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Nói xong đi ra gian phòng.
Phó Thu Trị trước tiên đem đồ vật mang trên người đặt sang một bên, sau đó cởi ra y phục, nhấc chân bước vào thùng tắm ngồi xuống, hơi nước nhè nhẹ làm khuôn mặt hắn mông lung như ngọc.
Đột nhiên cửa "Chi" một tiếng mở ra, Phó Thu Trị nhanh chóng ngưng thần đề phòng, chỉ thấy Sở Hằng đi vào, mặt không đổi sắc nói:
" Y phục này một thân hôi thối, vẫn là nhanh chóng mang đi xử lí, miễn cho bị người khác phát hiện."
Nói xong nhặt y phục bên cạnh lên, bình tĩnh xoay người rời đi, khi đóng cửa quả nhiên nhìn đến Phó Thu Trị một khuôn mặt đỏ ửng.
Phó Thu Trị nhớ tới lúc mà lần đầu tiên hai người gặp mặt, hắn đang ngồi ở trong thùng tắm gội, Sở Hằng không nói lời nào liền xông tới điểm huyệt đạo chính mình, hắn không cấm mỉm cười lên, lập tức nín thở, chậm rãi chìm vào trong nước, ở dưới mặt nước phun ra một chuỗi bong bóng, lộc cộc lộc cộc nổi lên.
Ngày hôm sau, Phó Thu Trị một giấc ngủ dậy mặt trời đã lên cao, rửa mặt xong, đi ra cửa tìm Sở Hằng.
Sở Hằng đứng ở trong viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Một đầu tóc xám dưới ánh nắng có vẻ thực nhạt, một dây tóc đen cột ở sau đầu, dây cột tóc rất dài, ở dưới làn gió nhẹ nhàng bay múa, thỉnh thoảng cọ qua gương mặt tái nhợt của hắn. Vẫn là một thân hắc y, khiến cả người nhìn có chút tối tăm.
Phó Thu Trị đi đến bên người Sở Hằng, hỏi: "Ngươi đang xem cái gì?"
Sở Hằng hai mắt phóng không, tựa hồ đang nhìn đến địa phương xa xôi nào đó, nói: "Ngươi thấy được không? Có hai con nhạn lạc đàn!"
Phó Thu Trị nhìn lại phương hướng Sở Hằng đang xem, quả nhiên nhìn thấy hai cái điểm đen tốc độ rất chậm bay về hướng Nam, phía trước chúng nó có một đàn nhạn:
" Chúng nó đuổi không kịp."
"Không, là một con trong đó đuổi không kịp." Sở Hằng chỉ vào một con nhạn sau cùng: " Cánh nó bị thương, tốc độ theo không kịp đội ngũ, một con khác là ở bồi nó."
Phó Thu Trị ngưng mắt nhìn bầu trời, quả nhiên, một con nhạn phía trước đang đi khá xa, liền dừng lại một lát chờ con đằng sau đuổi theo, cười nói: "Không nghĩ tới chim nhạn cũng đa tình như thế."
Sở Hằng nói: "Nguyên Hảo từng hỏi một người bắt nhạn đang đi trên đường, người nọ nói hắn bắt đến hai con nhạn, một con bị hắn gϊếŧ, một con khác may mắn chạy thoát, thấy đồng bạn bị gϊếŧ, không muốn rời đi, cuối cùng đâm đầu mà chết. Nguyên Hảo có cảm hứng, viết một bài từ, bên trong có câu: Hỏi thế gian, tình là vật gì, chỉ dạy sinh tử tương hứa......"
Phó Thu Trị tinh tế suy ngẫm câu " chỉ dạy sinh tử tương hứa..." kia.
Sở Hằng quay đầu lại nhìn Phó Thu Trị: "Phó thiếu hiệp tán đồng những lời này sao?"
Phó Thu Trị cong cong môi, đôi mắt thanh triệt ở dưới ánh mặt trời lập loè ánh sáng lưu li, mỉm cười nói: " Cảm tình như vậy, lệnh người động dung, lệnh người hướng tới."
Sở Hằng giống như bị bỏng cháy một chút, cuống quít thu hồi tầm mắt chính mình, khụ một tiếng, nói: "Chúng ta mau ăn một chút gì đi, rồi nhanh chóng tới Hồ Châu nhìn xem."
Hôm qua hai người nghe chưởng quầy nói biến cố kia, ra roi thúc ngựa đuổi tới Hồ Châu, không đến buổi trưa liền thấy được cửa thành Hồ Châu. Cửa thành có rất nhiều quan binh canh gác, hỏi người lui tới, hơi có chút hoài nghi liền đem người ngăn lại không cho ra vào. Trên tường thành còn dán trương bố cáo.
Đi đến bên cạnh bố cáo, chỉ thấy giấy trắng mực đen viết: Mấy ngày gần đây bên trong thành phát sinh án kiện quan trọng, vì truy ra hung thủ, không người nào được ra vào thành, đặc biệt là người trong giang hồ.
"Xem ra chúng ta uổng công một chuyến rồi!" Phó Thu Trị lắc đầu: " Bằng không chúng ta lặng lẽ đi vào không cho người khác phát hiện?"
Sở Hằng lại nói không ổn: " Trong thành khẳng định cũng có rất nhiều quan sai, người trong giang hồ như chúng ta đều không muốn cùng triều đình dây dưa liên lụy, vạn nhất bị phát hiện, vốn dĩ không phải chuyện liên quan đến chúng ta, đến lúc đó có miệng cũng nói không rõ."
"Đúng rồi!" Phó Thu Trị đột nhiên nghĩ đến một việc: "Tôn Thanh Tuyết cùng sư phụ ngươi là bạn cũ, hắn nếu là xảy ra chuyện, sư phụ ngươi khẳng định không thể nào mà không biết."
"Cũng đúng. Vừa lúc ở Hồ Châu có sư huynh đệ Bình Xuyên phái, đợi lát nữa ta hỏi bọn họ gần đây sư môn có tin tức gì không?" Sở Hằng lôi kéo Phó Thu Trị đi đến rừng cây bên cạnh tường thành, từ trong lòng móc ra một quả đồng trạm canh gác, đặt ở bên môi thổi một đoạn, chỉ nghe đồng trạm canh gác phát ra tiếng vang tinh tế sắc nhọn. Không lâu sau, một con bồ câu hoa đốm liền bay lại đây, dừng ở đầu vai Sở Hằng.