Họa Mục

Quyển 5 - Chương 115

Lời đầu chương: Có nhiều lúc tôi nhìn độ dài của Họa mục và bối rối bởi viết vượt quá dự tính ban đầu. Song, sau mỗi lần dừng bút ngẫm ngợi để xác định bản thân đang viết gì và muốn viết gì thì tôi bình tâm lại, dòng nước vẫn đang xuôi chiều và tôi yêu điều đó, dẫu biết có thể làm độc giả bứt rứt đôi số chỗ. Xin lỗi nha, cơ mà tôi tin bạn đọc dễ thương sẽ bỏ qua cho các hứng thú bất chợt của tôi.

Về cụm Liên Hề: Bản thân chữ Liên đã tròn nghĩa "hoa sen", còn Hề là phụ từ "ơi, à" - thế nên hai chữ Liên Hề thực chất là tiếng gọi: "Hoa sen, hoa sen ơi".

Thập Tam và Y Nhã chế xong liền nhanh chóng đem phương thuốc đi tìm cốc chủ, đang ngon trớn thì ngoài dự kiến đυ.ng độ Sầm Canh. Thập Tam kinh ngạc: "Thế quái nào mà ngươi thoát ra khỏi đó được? Ta thề đã chặn cửa rất chắc chắn!"

Sầm Canh liếc mắt một cái, nâng tay vặn khớp vai, giáng một đấm sập cả mảng tường lớn cao tám thước, làm bụi mù cuốn tung cay cả mắt.

Tiểu Tam Nhi há hốc mồm, tức khắc chắp tay vái trời: "Thuộc hạ có tội, đã làm cốc chủ thất vọng..." Gã này đếu phải con người!

Y Nhã giật mình, bình sinh còn chưa gặp con rối nào khỏe cỡ này huống hồ là người.

Sầm Canh giơ bàn tay chẳng chút sứt mẻ về phía họ, gãy gọn nói: "Sách cổ."

"Đưa cái đầu..."

Y Nhã bịt miệng Thập Tam, dứt khoát bảo: "Đưa gã đi."

Cả hai trao đổi ánh mắt thật nhanh, Thập Tam chầm chậm rút sách cổ ra, chưa kịp làm gì thì Sầm Canh đột nhiên quay mặt ra ngoài, hất cằm cười nói: "Ô kìa, xem ai đến tham dự cuộc tiệc này?"

Y Nhã vừa thấy dáng hình ấy qua khóe mắt, toàn thân lập tức tái nhợt như bị rút cạn máu. Sầm Canh chớp thời cơ đoạt lấy sách cổ, trước khi Thập Tam phản ứng kịp, gã tung một đấm vào trụ cầu thang. Trụ bằng gỗ nguyên cây, các thớ vân bị tét ra - gã liền xoay phắt, mượn các tưa gỗ đó nhảy xuống năm tầng lầu, bình an vô sự.

"Đậu má!" Thập Tam lần nữa bị choáng ngợp, gã này thật sự đếu phải người!

"Chị làm gì mà -..." - "Cậu câm mỏ!" Y Nhã gắt gỏng, toát mồ hôi túm áo lôi hắn chạy ào xuống một tầng, đoạn bất ngờ đẩy Thập Tam lộn nhào ra khỏi cầu thang. Ngay lúc này, đằng sau phác ra một vầng trăng lạnh, tàn nhẫn đâm xuyên qua dưới vai nàng. Thập Tam kịp thời uốn chân bám vào lan can tầng ba để khỏi té bể đầu, ngửa mặt thấy người kia, cũng tái mặt, cắn răng nhìn chị ấy một cái rồi đành quay lưng.

"Nhã à, ta nhớ nàng nhiều lắm..." Người nọ ngậm lấy vành tai nõn nà, cắn nát sụn trên, cầm bàn tay co quắp rẽ tóc mai bạc phơ của mình. Y Nhã vừa chạm vào liền giật run, mở to mắt kinh hãi.

Tai phải của y biến mất rồi.

"Ta vì muốn gặp nàng, đã dứt khoát rời cốc rồi." A Dao cứng rắn giữ tay Y Nhã áp vào vị trí khuyết thiếu: "Ban đầu ta định chặt ngón tay nhưng ngại mình cầm đao không nổi, sau cùng quyết định để lại một tai ở cốc, nàng thấy được không? Nếu ta vẫn còn công lực trước kia thì đã chẳng chật vật thế này, nàng nói có đúng không?"

Y Nhã tan nát cõi lòng bặm môi nén nước mắt, nàng lúc này đã biến thành một mảnh ngói bỏ, A Dao chỉ cần ném đi cho vỡ tan tành. Quả thật, y ném nàng xuống đất, ngửa cổ tay cho nàng thấy Đồng Tâm. Y chẳng chút biến sắc cắm mũi đao vào tay mình, ở trước mặt nàng loại bỏ trùng khỏi cơ thể.

Tình cổ Đồng Tâm cả đời chung thủy, sinh tử đồng lòng, nếu một bên phụ tình thì bên còn lại sẽ đau đớn mà chết đi... Con trùng đỏ tươi quằn quại rớt xuống đất cùng trái tim nát bét của Y Nhã, A Dao cúi đầu, khóe môi bạc tình cong lên: "Ta thành ra như thế này đều nhờ nàng ban tặng cả." Y dành cho nàng một nụ hôn sau cuối, cho đến khi hơi thở nàng tan rã theo mảnh hồn tàn.

A Dao nhấm nháp vị sắt trên đầu lưỡi, nhặt thanh đao còn lại lên ghép thành một cặp với đao của mình.

Trảm Nguyệt và Man Hoa lại về với nhau.

...

..

Quân Huyền ôm người trong lòng chậm chạp rảo bước, từng bước đi qua như vượt cả trăm năm thế thái xoay vần.

Đầu óc của hắn lùng bùng như chỉ rối. Thế giới trong mắt đỏ tươi, méo mó, vô hình vô dạng, lay lắt, trùng trùng các bóng lửa đen, hai tai ù ù đầy ắp tiếng gào thét hỗn tạp rít qua tựa gió xoáy. Có lúc Quân Huyền bỗng nhìn thấy thực tại, nhưng chỉ thoáng qua, hắn giống như trúng nguyền, bị vây hãm trong ma chướng.

Trái tim lỗ chỗ vết thương dưới sức ép của cơn phẫn nộ, tuôn trào dòng máu tưới ướt những ký ức héo hon, khuất tất...

Đó là chuyện của chín trăm năm trước. Và xa xưa hơn.

Nó ôm chặt thanh kiếm trong lòng, vội vã sải bước, ống chân ngập trong nước bùn nhơ nhuốc hôi tanh, thi thoảng còn đạp trúng các khúc xương gãy sắc bén nhưng chẳng nhíu mày lấy một chút, mùi máu đậm đặc theo gió quất vào mặt. Áo quần vốn sạch sẽ trên mình bị xước rách, vấy sình lầy dơ dáy, song nó cũng chẳng hề bận lòng, chỉ bướng bỉnh hướng tới vị tiên nhân đang thư nhàn ngắm hoa, xem cây cỏ giữa trận địa đẫm máu.

Tiên nhân mặc áo vải gai trắng tinh trong tầng đạo bào xám, thấy nó trở lại thì hiền hòa hỏi: "Là con à? Tên con là gì?"

Nó giống như mới bắt đầu tập nói, bập bẹ phát âm từng chữ đáp lại: "D... ao... Qu... ang..."

Tiên nhân cũng chẳng lộ nét phật lòng, giọng vẫn bao dung, từ ái như bể lớn thu vào trăm sông: "Dao Quang, con nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn theo ta sao?"

Nó quả quyết gật đầu, càng ôm chặt thanh kiếm trong tay.

"Nếu số trời đã định..." Tiên nhân thầm thì rồi bảo: "Vậy thì Thiên Tuyền, mau giúp thất sư đệ thu xếp để cùng chúng ta quay về."

Tay của Thiên Tuyền sư huynh rất rộng, bao bọc trọn vẹn bàn tay nó. Cũng chính Thiên Tuyền là người đầu tiên phát hiện ra mắt nó có vấn đề sau khi quay lại thiên cung, lập tức báo cho Tôn sư. Tôn sư kiểm tra xong, hơi biến sắc rồi sầu não lắc đầu: "Vô phương."

Thiên Tuyền lại đặt bàn tay rộng lên đầu nó, ánh mắt thương cảm, phiền muộn suốt một thời gian.

Không lâu sau mắt của Dao Quang chỉ còn nhìn thấy đêm tối. Song nó chẳng sợ, chẳng khóc, lặng yên như một pho tượng ngọc, Thiên Xu thường xuyên than tiếc: "Mặt mũi dòm thế này mà lại mù. Các mỹ ca ca trên Thiên đình đều đáng vai cụ tổ ta, mãi mới tìm được ai xêm xêm, chán quá đi mất..."

Dao Quang chạm vào mắt, nghe vậy vẫn chẳng cảm thấy có vấn đề gì, hai tay còn nguyên là được. Nó luôn ôm thanh kiếm đem đi từ quê nhà trong lòng, sớm chiều không rời, như thể chẳng có gì đáng quý hơn thanh kiếm ấy. Tôn sư thấy nó yêu kiếm, cũng dụng tâm bồi dưỡng. Sau khi Dao Quang học chữ liền đề tên kiếm là Tê Nguyệt.

Tôn sư lẩm nhẩm tên kiếm, đôi mắt sáng lên như thấu suốt tất cả, song cũng không hỏi gì, chỉ buồn rầu thở dài...

Phương bắc có Bắc Đẩu Thất tinh cung, cung thứ bảy chính là Phá Quân của Dao Quang.

Trên Thiên đình mấy ai lại chẳng biết Phá Quân Tinh quân rất yêu kiếm, xem bội kiếm như tình lữ sớm chiều kề cận, không có không được, nên tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nghe hắn đang tìm kiếm một thanh kiếm khác. Vũ Khúc Tinh quân trong Bắc Đẩu vốn thân với Dao Quang, hiếu kỳ chạy đến mời rượu, hỏi: "Chẳng hay Tê Nguyệt có vấn đề gì? Khi không sao huynh lại muốn đổi kiếm?"

"Tê Nguyệt quá nặng sát khí, linh thức hung bạo, làm thương tổn hồn phách sinh linh." Dao Quang đáp.

"Vậy huynh tìm đâu thanh kiếm thay thế cho Tê Nguyệt?"

Dao Quang nhất thời lâm vào trầm ngâm, tàn canh cũng chưa trả lời câu hỏi đó.

Mắt hắn mù, song thần thức lại mạnh mẽ, muốn tìm gì thì nào ngại Tam giới mênh mang, cảnh vật hư ảo. Đang lúc tìm kiếm, bỗng gặp sự lạ: có trăm ngàn đốm sáng li ti như cát bụi, hết tụ rồi tan - ánh sáng đó là thứ đầu tiên đôi mắt mù lòa của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng sau vạn năm qua.

Trăm ngàn đốm sáng li ti tụ lại thành một người trẻ, mày mắt ngậm cười như trăng non, dung mạo sáng ngời giữa tăm tối mênh mang. Y tầm hai lăm, hai sáu tuổi tính theo tuổi phàm, vừa trông thấy hắn từ xa, lập tức sợ đến mức hóa thành một đóa sen trắng, hớt hải trốn vào dưới rễ cây đước, run run nói: "Ta ăn không ngon, đừng có hái ta. Ta ăn không ngon, đừng có hái ta..."

Dao Quang bước trên mặt nước, lạ lùng nhìn xuống đóa hoa nhỏ đang khép hết cánh lại, ngoắc tay một cái, hái y.

Hoa sen liền hóa về hình người, khóc òa xin tha. Song sau khi thấy rõ dung mạo hắn, yêu tinh lại vội vàng lau nước mắt, đổi giọng: "Ta xin lỗi, ta tình nguyện được ngài ăn. Đem ta về đến nơi ngài có định ăn luôn không ạ?"

Dao Quang: "..."

Hoa sen xinh xắn được hắn đem về cắm vào một bình hoa, e thẹn hỏi: "Cái bình này có được trưng trong phòng ngủ của ngài không ạ?"

"..."

Hoa sen nhỏ đạo hạnh chẳng có bao, chỉ giỏi ăn nói linh tinh. Qua mấy chập bị lải nha lải nhải, Dao Quang quyết định đem bình hoa vào phòng ngủ, để lúc làm việc được an ổn. Hoa sen rất vui, mỗi đêm đều mở to mắt ngắm Tinh quân trên giường. Hắn bị nhìn tới mất tự nhiên, bèn biến Hoa sen về hình người, lấy thân thể thơm tho, tươi mát ấy làm thanh chắn giường, xoa đầu y nói: "Ngủ."

Ai ngờ Hoa sen mới nằm chẳng bao lâu lại òa khóc, khóc nức nở như thể bị ai ức hϊếp thật. Dao Quang chịu thua, phải hứa sẽ không chạm vào y, chỉ đặt bình hoa bên gối đầu thôi, Hoa sen mới chịu nín, bướng bỉnh đòi hỏi: "Ta vẫn được chạm vào ngài cơ, nhưng người khác không được chạm vào ngài. Ngài cũng không được xua đuổi khi ta muốn ở gần ngài..."

"Ngươi xem mình là gì của ta mà dám nói như vậy?"

Hoa sen lau đôi mắt ướŧ áŧ, mến thương nắm tay áo hắn, kiên định đáp: "Ta là người ái mộ ngài nhất trên đời này."

Thế là Dao Quang bắt đầu trồng sen từ đấy.

Cung điện Phá Quân buồn tẻ từ khi có Hoa sen thì chan hòa sương hương khói suốt, bảng lảng sen thơm.

Phảng phất có tiếng Văn Khúc mở quạt, che miệng cười: "Có ai trên Thiên đình còn không biết trong cung Phá Quân trồng một bông sen nhỏ, được Dao Quang lầu vàng giấu kín, người ngoài đều không được chạm vào."

Thiên Xu vốn tính đào hoa, rộn ràng phất tay áo đầy má phấn hồng: "Dao Quang của chúng ta rốt cuộc cũng biết gió trăng l*иg hoa là thế nào rồi. Tiểu giai nhân nọ vừa trắng vừa mềm, dịu ngoan chu đáo, có lần ta ngang qua cung Phá Quân, thấy Hoa sen đang thỏ thẻ đọc sách ru hắn nghỉ trưa, cảnh tượng cầm sắt hài hòa, giống hệt vợ chồng son."

Vũ Khúc hiếu kỳ mà chất phác gõ nhà chính chủ: "Huynh thật sự thích Hoa sen đó à? Ta tưởng Hoa sen chỉ là người hầu của huynh thôi?"

Mỗi lần nghe ai nói chữ 'thích', hắn lại nhớ đến mười ngón tay tỉ mỉ, dịu dàng chải tóc cho mình, bước chân khẽ, lanh lợi như đệm hoa tuyết cùng hương thơm tươi mát thấm đượm lòng. Giọng nói người ấy du dương như suối xa, rầu rầu như quầng trăng tàn: "Ngài thật đẹp đẽ nhưng ta đã già rồi..."

Duy chỉ Thiên Tuyền thẳng thắn đến cung Phá Quân, nghiêm mặt tra hỏi: "Đệ đang muốn làm cái gì vậy? Đệ hành xử khác biệt hoàn toàn trước kia rốt cuộc là đang suy tính điều gì?"

Dao Quang vẫn luôn ghi nhớ bàn tay ấm áp của Thiên Tuyền, cũng không muốn che giấu huynh ấy: "Ta cần một thanh kiếm thay thế Tê Nguyệt."

"Thanh kiếm đệ muốn là Hoa sen sao?"

"Lấy xương làm lưỡi, lấy thịt làm chuôi, tưới máu rửa kiếm, rút hồn mài nên..." Dao Quang lẩm nhẩm: "Ta gϊếŧ một người để tru diệt vạn quỷ, giúp thương sinh, có gì không tốt?"

Thiên Tuyền hỏi ngược lại: "Vậy trong mắt đệ, Hoa sen không phải thương sinh sao?"

Ta... không biết.

Bất chợt - khung cảnh vỡ tan tành, hóa thành ngàn mảnh sắc nhọn rào rào đổ xuống, cắt vào cơ thể hắn. Giọng trầm ngâm của Tôn sư mờ mờ ảo ảo: "Dao Quang, tâm nguyện của con là gì?"

Con chưa từng nghĩ đến.

Xung quanh hắn cháy bùng lên lửa đen đốt xương trắng, vạn quỷ dữ tợn vặn vẹo, thét gào trong đau đớn, tuôn ra muôn lời nguyền rủa độc địa.

Thiên Tuyền xông vào Vạn Quỷ đạo, kêu hoảng lên: "Dừng lại Dao Quang! Đệ đã làm gì thế này! Đệ có biết khi nghe tin đệ chém đôi Vạn Quỷ đạo, Hoa sen liền ngã gục, không dậy nổi nữa! Dao Quang! Đệ có nghe không!"

Dầu bị quỷ khí loạn đả, Thiên Tuyền vẫn cố gắng gọi đến mất cả giọng: "Vạn quỷ là những binh lính, thần dân của Hoa sen đã mất mạng trong chiến tranh! Đệ gϊếŧ bọn họ lần này là lần thứ hai rồi! Hoa sen biết liền dậy không nổi! Đệ có nghe thấy không! Hoa sen sắp không xong rồi!"

Sao? Trước đây ta có biết y?

Hoa sen tuyệt vọng, dậy không nổi nữa.

Tôn sư đầy thất vọng: "Dao Quang, con động phàm tâm rồi."

Thiên Tuyền ôm chầm lấy Dao Quang đang ngã khuỵu trong làn nước mắt mất kiểm soát: "Tại sao sư phụ? Tại sao người che ký ức của con! Tại sao người phải làm vậy? Nếu như, nếu như con nhớ y là ai... Không, không, con vốn không nên quên y! Con chứng kiến y chết lần này là lần thứ ba rồi! Đã ba lần! Đã ba lần con không bảo vệ được y! Người nói làm sao con chịu nổi? Làm sao con chịu nổi? Mau trả y lại cho con! Người trả y lại cho con! Trả y lại cho con đi. Trả Liên Hề lại cho con..."

"Hoa sen bây giờ chỉ còn là một thanh kiếm vô tri vô giác, con ngưng chấp mê bất ngộ đi!"

Trả y lại cho con!

Ký ức của Quân Huyền bắt đầu tan vỡ từ đoạn này và dần mờ nhạt đi, chỉ còn là những chi tiết chập chờn...

Thượng thần phán: "Hoa sen vì quá đau khổ, quyết định trầm mình xuống sông Vong Xuyên, bồi hoàn cho ngươi một thanh kiếm, cùng tất cả tội nghiệt chất thành trăm núi, lấp đầy ngàn sông. Ngươi có dám gánh vác?"

Chiến thần oai nghiêm chắp hai tay trên đao: "Phá Quân Tinh quân tàn bạo độc ác, sát khí quấn thân, dọa nạt thương sinh khϊếp đảm, vạn quỷ than khóc, đáng lý nên chịu hình lăng trì lột da, thiên lôi đốt phách! Nhưng vì nể Tinh quân theo bản thần ngàn năm qua cùng vô số quân công: đày xuống âm ty, móc mắt mổ bụng, khảm xích xuyên xương, xô vào Vạn Quỷ đạo đến khi mãn kiếp!"

Nhưng hắn đã bò ra được khỏi Vạn Quỷ đạo, lê lết cơ thể thối rữa trên tay chân chỉ còn là xương trắng, hốc mắt trống hoác đầy máu đỏ, gặp lại một người đứng bên bờ Vong Xuyên rực rỡ mạn châu sa, sau ba lần chết đi vẫn chưa từng uống canh Mạnh bà.

Người ấy chẳng hề e ngại dáng vẻ kinh khủng của hắn, chạy ào đến ôm hắn vào lòng, cẩn thận nâng niu như sợ ngọc nát, khóc nấc: "Sao ngài phải làm tới mức này? Sao ngài phải làm tới mức này?"

Vì ta muốn gặp lại ngươi.

Lần này sẽ không đánh mất ngươi nữa...

Nhưng hắn vẫn đánh mất y.

Ma chướng tựa như một làn sóng đánh úp Quân Huyền, che mờ tai mắt, bóp méo giác quan, huyết mạch trong cơ thể hồ căng ra, chân khí chảy loạn. Bước chân không vững, song tay cầm kiếm vẫn rất chắc chắn. Hắn thấy mặt người và mặt quỷ nhập lại làm một, gào thét lao vào mình, liền chém đôi nó. Ma quỷ nhiều như nêm, dâng lên như những làn sóng, hắn chẳng nao núng, lưỡi bạc vung ra ngang trời dọc đất, máu trào như thác, nhiễm ướt y trang.

"Oái! Au..." Thập Tam vì bảo vệ thuốc trong lòng, ngã chổng kềnh xuống chân cầu thang, vừa mở mắt liền sửng sốt tột độ thấy hành lang đổ máu thành sông, xác chết rải rác.

Tu La giáng thế hay cái quái gì đã xảy ra thế này!

Rồi hắn chợt thấy một người áo trắng vấy máu chậm rãi bước về phía mình, tóc đen tán loạn trên vai, bàn tay siết chặt kiếm tới mức gân xanh giần giật. Đó là nam tử ưa nhìn đã giải thoát hắn, dù hiện tại đối phương trông rất đáng sợ song Tiểu Tam Nhi vẫn thử giơ tay chào: "Ơ... à, ngươi có ổn -!"

"Má!" - Rắc! Thập Tam lùi không kịp nửa giây thì bị chém chết rồi, quay phắt qua trượt người trên sàn gạt chân đối phương. Nhân khi Quân Huyền mất thăng bằng, hắn nhanh nhẹn móc chân lên cánh tay cầm kiếm hòng bẻ trật khớp, nhưng người ta còn ác hơn, trực tiếp sút làm cằm hắn rên la răng rắc, phác một đường kiếm chí mạng.

"Dừng tay!" Song có một chưởng pháp mạnh mẽ kịp thời làm lệch đòn. Một người khác dùng trường kích gạt mũi kiếm đập vào tường, rồi tóm cánh tay Thập Tam kéo hắn khỏi vị trí nguy hiểm.

"Không sao chứ?" Người mặt mũi cũng ngon trai vừa cứu hắn hỏi.

Thập Tam ong ong gục gặc đầu, trong tay nắm tấm áo Quân Huyền vừa phủ trên nửa người, lộ ra chủ nhân của hắn thõng thượt dựa vào lòng hắn ta như đang say ngủ.

"Quân đại hiệp đã gần như mất hết tỉnh táo, sư huynh đưa Vô Khuyết cho ta rồi lùi về." Người thứ hai dang tay cản lại.

"Người nên lùi lại là ngươi." Thu Nhậm gạt phăng cánh tay Lý Thương Lan, đầu mày cau sát biểu lộ sự tập trung cao độ. Ba người thấy Quân Huyền nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mai cho Mạc Tử Liên rồi đặt lên trán y một nụ hôn, thầm thì: "Yên tâm, ta sẽ đưa đệ rời khỏi đây."

Khi hắn nhìn bọn họ, chút ít dịu dàng ấy chìm nghỉm, ánh mắt hờ hững như phản chiếu những cái xác.