Warning: Đầu chương miêu tả cảnh công bị cưỡng bức.
Khóc nữa à? Chậc, sao cửu đệ lại có thể khóc nhiều như vậy? Ta sắp tin rằng Tiểu Cửu được làm bằng nước đấy. Tiểu Cửu ở dưới thân Cơ hầu có khóc nhiều thế này không? Mắt hắn vằn đỏ au, hung hãn đè y xuống giường.
Gọi đi! Gọi nữa đi! Gọi Cơ Lân đi! Hử? Sao lại câm miệng mất rồi? Không phải cửu đệ thích gọi hắn ta lắm sao? Mau tiếp tục gọi đi nào. Nào, gọi Cơ hầu đến đây. Đến đây coi cửu đệ thần phục dưới thân ta. Sao vậy? Sao không gọi nữa? Lục vương tử vừa hỏi vừa mạnh bạo xông vào thân thể gầy yếu kia.
Bắp đùi y co giật, mặt trắng toát đau đớn, đầu gối run lập cập cố đẩy người về phía trước trốn nhưng lại bị các đợt thúc bừa bãi của hắn làm hai mắt tối sầm, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Không, dừ - dừng lại. Đau... Làm ơn đừng cử động, đau quá...
À, Tiểu Cửu đang đau sao? Thế thì tiếp tục gọi Cơ hầu như lúc nãy đi. Nào, gọi đi rồi ta sẽ nhẹ nhàng hơn. Tiểu Cửu đang sợ gì vậy? Gọi hắn đi, đơn giản mà!
Người dưới thân hắn co rúm mình run bần bật, lắc đầu nguây nguẩy, các vết thương mới kết vảy mơ hồ toác ra khi y cố sức chống cự vô ích, thở hổn hển như kẻ sắp chết đuối.
Hừ, cắn tay cơ à? Nhất định không gọi? Hắn bóp cằm y, cười khẩy. Gương mặt cửu đệ quả thật giống mẹ mình y như đúc, nam tử nhìn vào đều thích mê. Đệ cũng là hạng giống ả đàn bà ấy, nếu không nhờ Cơ hầu thì ắt hẳn đệ đã không sống nổi tới sáng hôm sau đêm hòa ước vỡ rồi. Ta thật tò mò rằng Tiểu Cửu đã làm cách nào để khiến Cơ hầu yêu thương mình đến như thế? Tiết lộ ta nghe xem. Phải chăng cửu đệ học theo mẹ mình năm xưa, cũng nửa đêm mặc như kỹ nữ nhảy xuống hồ nước vờ kêu cứu?
Hắn giật bàn tay đầm đìa máu của y ra, quát. Kêu đi! Kêu rên to lên! Nếu như ngươi cứ cứng đầu thì ta sẽ gọi thất đệ đang ở ngoài cửa vào coi đấy. Thất! Vào ngay! Bằng không ta xong việc sẽ lột da ngươi! Hắn đỏ mắt gầm lên, ấn đầu người phát hoảng dưới thân xuống nệm, vặn đôi tay phiền phức của y về sau lưng.
Lục, lục, lục ca... chuyện này, chuyện này... Thất vương tử kinh sợ trắng mặt, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt. N - nếu phụ vương phát hiện huynh làm... chuyện đại, đại nghịch...
Thì sao chứ? Mở to mắt ra nhìn! Lục vương tử lại quát tháo gã. Quả là trước kia phụ vương phải mù mắt mới nhân từ thương cảm, đi quan tâm cửu đệ sinh ra thân thể yếu ớt để hôm nay y ăn cháo đá bát, phá hoại kế hoạch phụ vương và chúng ta ăn không ngon, ngủ không yên suốt ba năm trời lập ra! Y đã đẩy đất nước này đến bờ vực đổ nát rồi!
Sao, sao lại nghiêm trọng như vậy? Chúng ta chỉ mới bắt đầu đánh mà... Thất vương tử khϊếp hãi ép bản thân nhìn hai nhân ảnh gắn kết trên giường. Cửu đệ bị lục ca ấn đầu vào nệm tới ngạt thở, được thả ra liền gấp rút hô hấp, cơ thể vừa nãy còn căng như dây đàn mềm oặt xuống. Viền mắt y trào ra những lệ, ướt nhèm gò má bị lục ca bóp hõm vào, y không còn sức để cắn răng nữa, tiếng rêи ɾỉ khổ sở, vụn vỡ cứ thế bật ra khỏi môi. Tròng mắt y chậm rãi dời đến thất vương tử, ánh nhìn đầy khẩn cầu. Thất vương tử quá sợ lục vương tử, óc chưa kịp nghĩ thì đầu đã điên cuồng lắc trước.
Lục vương tử thấy gã như vậy, đột ngột lật người lại đè hai tay y dang ra, mở thân thể run lẩy bẩy của y như trang sách. Thế này thì thất ca của đệ mới xem rõ hơn. Rồi hắn quay lại với gã em trai đần độn. Đồ ngu. Tần đế đã âm mưu đánh chiếm đất Điệp Cách ta từ mấy năm trước, phụ vương biết bọn họ hùng mạnh nên mới chọn chủ động còn hơn bị động, tiên hạ thủ vi cường! Chúng ta bắt đầu chiến tranh suốt ba năm nay rồi! Tất cả mọi sự chuẩn bị đều để gϊếŧ chết Cơ Lân!
Lý do Tần đế chọn Cơ Lân thống lĩnh quân đánh chiếm chúng ta không hề đơn giản. Vào dịp binh loạn mười tám năm trước ở Tần, Điệp Cách ta đã bị cướp mất bản đồ kỳ môn* mai phục trong sa mạc. Tấm bản đồ ấy bị rơi vào tay cha của Cơ Lân!
* Kỳ môn độn giáp.
Thế nghĩa là phòng tuyến bí mật của chúng ta bị lộ ra hết với kẻ địch rồi! Thất vương tử kinh hãi kêu lên.
Đúng vậy... Lục vương tử thở dài đè giọng, hắn vừa mới xuất tinh vào cơ thể mềm yếu phía dưới. Y đã không khóc ra tiếng nữa, đôi mắt đờ đẫn như mất hồn chốc lát rồi lấy lại tinh thần hấp háy, y lập tức gắng gượng cong chi bò khỏi lục vương tử, lôi theo tấm chăn loang lổ máu ngã xuống sàn, lê lết bỏ chạy.
Sự đã ra như vậy mà... Lục vương tử nghiến răng, cáu gắt xoay mình áp y quỳ rạp trên sàn, cười lạnh nắm tóc ấn đầu y xuống sàn. Gọi đi! Gọi Cơ Lân nữa đi! Gọi Cơ Lân đến đây mà chiếm đoạt đất nước chúng ta! Ngươi đã phá hủy tất cả tâm sức suốt ba năm của phụ vương! Thế mà người vẫn thương ngươi, kín đáo nói ta thả ngươi ra khỏi ngục vì lo lắng ngươi sẽ bị tra tấn tới chết!
Cửu đệ kêu lên vài tiếng tan vỡ trước hành động tiến vào thô lỗ của lục vương tử, nước mắt lại chảy xuống, bắp đùi bị nắm bầm tím tái nhợt, đầu gối vô lực trượt sang hai bên.
Ngươi xem đi, cha mẹ ngươi đều là người Điệp Cách, họ sinh ra ngươi ở đất nước này, đất nước này nuôi lớn ngươi! Thế mà ngươi sợ phải chết vì người đồng tộc sao? Bởi sự đê hèn của ngươi nên bao nhiêu con dân ngoài kia sắp phải đầu rơi máu chảy rồi! Tất cả đều là lỗi của ngươi! Đều là lỗi của ngươi!
Nhưng... Thất vương tử căng cứng người, không nhìn nổi hình ảnh trước mắt, lại không dám quay đi, co rúm vai nghĩ: nhưng kể cả gã cũng chẳng biết gì về những điều này, cửu đệ không biết nên hành động sai lầm thì sao lại trách móc y? Chính phụ vương dù đã dự định hi sinh tính mạng y nhưng vẫn đau lòng bỏ qua cho y.
Chỉ là nỗi đau nước mất nhà tan quá lớn, không khỏi khiến vài người không kiềm chế được bản thân. Lục vương tử như hận không thể làm nhục cửu đệ tới chết vậy.
Đau, đau quá... Phu quân nhẹ một chút. Cửu đệ tự nhiên khóc òa lên, thân thể đang run đến mất kiểm soát cũng dần dịu lại, nước mắt rơi như mưa. Đau quá, hức, phu quân nhẹ một chút, ta xin ngài... Phu quân, phu quân...
Y vừa van xin vừa thả lỏng thân thể căng cứng, hạ eo nằm rạp xuống, ngoan như mèo con, tay chân đều cong lại, thút thít vô cùng đáng thương. Thất vương tử thấy đôi mắt y vẫn đờ đẫn, tâm trí dường như đã lâm vào mơ hồ nên mới gọi lung tung.
Phu quân, ta đau... Phu quân nhẹ thôi mà. Đau quá. Giọng đã khàn, y gục đầu nức nở.
Lục vương tử hiểu "phu quân" trong lời y là ai, tái mét mặt mày vì ghê tởm, lập tức tránh khỏi y như tránh tà, khinh khỉnh mỉa mai. Thế ra đây là dáng vẻ của y dưới thân Cơ hầu, đúng là vô liêm sỉ. Rồi hắn cứ thế bỏ đi, cấm thất vương tử giúp đỡ y.
Lục vương tử đi một hồi lâu, thất vương tử vẫn chưa hoàn hồn giật bắn mình thấy cửu đệ chống tay ngồi dậy, ngơ ngác như kẻ ngu ngốc trên sàn, hai dòng nước mắt đã cạn khô, tóc mai tựa tuyết nửa che thân thể phủ đầy thương tích nhục nhã. Thất vương tử rất không đành lòng thấy y như vậy nhưng vì sợ lục vương tử nên không dám làm gì, len lén lủi khỏi phòng.
Căn phòng chỉ còn một mình y ngồi lại, dấp dính dơ bẩn khó chịu, vết thương đau xót, tâm linh thẫn thờ. Y không biết mình ngồi như vậy bao lâu, cứ thử đứng dậy thì lại ngã xuống, đành cuộn mình dưới mặt sàn lạnh lẽo. Đến khi lục vương tử khiến y sợ hãi trở về, lại đè y lên giường trút giận, y đã không còn cảm giác gì nữa.
Mẹ kiếp! Tại sao phụ vương lại yêu thương ngươi tới mức này! Tại sao tất cả chúng ta đều phải chết mà chỉ mình ngươi được sống! Ngươi sao có thể là hi vọng gì của chúng ta? Ngươi bây giờ chỉ biết khóc lóc, van xin dưới thân nam tử thôi! Không. Ta không thể cứ thế trả ngươi lại cho Cơ Lân được. Ta không thể cứ thế trả ngươi lại cho Cơ Lân được. Ngươi ít nhất cũng phải trở thành một món lợi khí khiến Cơ Lân đau thấu tim gan...
Chát! Nghịch tử lớn mật! Phụ vương đùng đùng nổi giận dậm chân vung quyền trượng đánh liên tiếp lên lưng, cổ lục vương tử, nhìn con trai thứ chín mà hốc mắt cũng phải nóng lên. Tại sao ta lại sinh ra một thằng súc sinh như ngươi! Đồ khốn nạn!
Hài nhi muốn khiến y đau! Lục vương tử quỳ dưới chân vương hoàng chịu đánh, nghiến răng nói. Hài nhi muốn khiến y đau để y nhớ rõ mọi tội lỗi mình gây ra! Y đã không còn nhớ gì về quá khứ phụ hoàng và hài nhi từng yêu thương y! Y đâu còn nhớ bản thân là ai, chảy trong mình dòng máu nào! Thậm chí khi hài nhi làm nhục y, trong đầu y cũng chỉ có cái kẻ họ Cơ đang từng ngày gϊếŧ hại binh sĩ đồng tộc ngoài kia mà không hề kêu hài nhi một tiếng lục ca!
Thằng súc sinh đốn mạt! Ngươi làm chuyện này với y mà còn đòi y gọi ngươi là ca! Vương hoàng tức giận run người, càng mạnh tay đánh. Y có bị phế thì vẫn chảy trong mình phân nửa dòng máu với ngươi! Là dòng máu của ta! Y vẫn là con ta! Là em trai ngươi!
Phụ vương thôi mơ mộng hão huyền đi! Sự tình đến nỗi này, ta biết người đã không còn ý định chiến đấu nữa rồi! Y là con người thì ta không phải ư? Tất cả chúng ta đều không phải do người sinh ra sao? Nhược bằng tất cả chúng ta đều hiểu lòng phụ vương, cam tâm chết vì bách tính thì tội lỗi làm nước mất nhà tan cũng đổ oan lên đầu chúng ta sao? Mối oan này, món nợ máu của chúng ta sẽ đổ lên đầu ai! Y là con của người thì chúng ta phải con của người không? Nếu y được sống thì tại sao chúng ta phải chết? Người trả lời ta đi!
Quyền trượng tuột khỏi bàn tay vương hoàng, trong nháy mắt ngài như già đi mười tuổi. Lục vương tử chậm chạp đứng lên, siết chặt nắm tay nói. Ta thà hi sinh toàn quân của mình và thủ cấp này treo trên tường thành cho diều hâu rỉa cắn hơn là cứ ngồi một chỗ chờ chết. Hắn liếc qua cửu đệ đang run rẩy ôm vai giấu mặt vào đầu gối. Và ta cũng tuyệt đối không hoàn trả món đồ mà Cơ Lân yêu quý nguyên vẹn cho hắn.
Lục vương tử chết rồi, bị treo trên tường thành phơi nắng cho diều hâu rỉa cắn đến chết như hắn ước muốn, ruột gan xương cốt lòi hết ra, thi thể thê thảm đến mức ám ảnh, không ai dám nhìn.
Phụ vương nghe tin, trong một đêm còng lưng hẳn xuống, già thêm hai mươi năm. Người chậm rãi xoa đầu y. Phụ vương cả đời thất bại, chỉ muốn giữ một lời hứa với mẹ con...
...
Hoa quế bị trận gió mạnh cuốn khỏi cành, bay lả tả.
Kính Minh bị nhột tránh né phu quân, Cơ Lân vòng tay ôm eo giữ y lại: "Ngoan nào."
Gần đây phu quân rất thường xuyên hôn cắn lung tung người y giống như hận không thể đánh dấu y từ đầu đến chân luôn vậy. Kính Minh hơi hơi giận dỗi nhưng cũng không nỡ từ chối, ngoan ngoãn để phu quân cởϊ áσ mình hôn giữa thanh thiên bạch nhật. Y dựa vào lòng phu quân, thấy tóc mai thái dương hắn lại bạc thêm chút ít rồi, đau lòng vuốt ve. Cơ Lân hôn má y, hỏi: "Khanh khanh từng thấy biển xanh, thấy núi biếc chưa?"
Kính Minh lắc lắc đầu.
"Sang năm ta sẽ đưa khanh khanh đi ngắm thử những cảnh ấy nhé? Chỉ ta và khanh khanh. Ta cưỡi ngựa ôm khanh khanh đi ngắm cảnh nhé? Kìa, thấy chỗ ụ đất đó không? Ta mới ủ mấy chum rượu, sau này du thú khoảng vài chục năm rồi chúng ta quay lại đây đào lên uống..."
Kính Minh vui vẻ cọ cọ má Cơ Lân, hôn môi hắn. Hắn nhướng mày mở vạt áo y ra, tiếp tục hôn cắn l*иg ngực y, chẳng quan tâm thời gian trôi qua bao lâu, khi hắn ngước lên thì thấy tình nhân nhỏ đã thϊếp đi mất. Nhìn trang giấy chưa viết được mấy chữ trên thư án, Cơ Lân bất đắc dĩ ôm y đứng dậy.
Kính Minh thường ngủ rất bất an, không gian phải gần như im lặng tuyệt đối y mới ngủ sâu được, trước đó thì mọi âm thanh đều khiến y sợ hãi giật mình, run rẩy một hồi. Nhưng lạ là khi y nằm trong lòng Cơ Lân thì lại ngủ rất ngoan và sâu. Vì vậy mỗi lần y ngủ, hắn nhất định ôm y tới tới lui lui chứ không buông ra.
Dù sao thì y cũng gầy, cũng nhẹ, phải ôm đến tê rần cánh tay mới cảm thấy y chân thật tồn tại.
Năm Sa Thương thứ hai mươi ba, hoàng đế nghe theo sự tiến cử của Chu Lễ Triều Hầu, sắc phong thái tử làm Kiến Nguyên đại nguyên soái dẫn quân chinh phục tám chư hầu, nội trong ba năm nhập tám nước vào Tần - lập ra Tư quốc. Tục xưng là sự kiện "Bát vương quy Tần, cửu long kiến quốc", xưng hoàng đế là Sa Thương Thần.
Năm Sa Thương thứ hai mươi sáu, hoàng đế hạ chiếu chỉ đúc Cửu Ấn, thành lập Cửu quân trao cho thái tử khiến quần thần kinh hãi xin can, lần lượt dâng sớ kịch liệt phản đối. Sở dĩ triều thần phản ứng mạnh như vậy là bởi Kiến Nguyên đại nguyên soái không phải con trai thân sinh của Sa Thương đế mà chỉ là con nuôi khác họ được thu nhận trong một lần hoàng đế đến xứ cát phía bắc, cớ vì Vệ thái tử trông giống cố nhân nên ngài thổn thức.
Nguyên họ của thái tử là Vệ, hoàng đế ban cho danh tự "Kình Thương", hắn không đổi theo họ Mộc mà cứ thế được phong làm Vệ thái tử. Trong khi vị vương gia duy nhất của hoàng tộc là Hiền vương có con trai thân sinh thì hoàng đế không có con lại nhất định muốn truyền ngôi cho người ngoài dòng máu là chuyện phi lý trái đạo thế nào!
Ngay thời điểm này, Chu Lễ Triều Hầu gia đột ngột điều binh bao vây hoàng cung, tự tay dâng lên Sa Thương đế một chén rượu độc.
Khi ấy hoàng đế vẫn rất hờ hững, thản nhiên, trái ngược hoàn toàn với đa số quan lại đang hoảng hốt, tựa như sớm đã nắm giữ mọi sự trong lòng bàn tay. Ngài ngồi trên ngai cao quý tột cùng, nâng chén vàng khảm châu ngọc nói ba chữ: "Mệt quá rồi..." Đoạn uống cạn rượu trong tiếng khóc lóc, la hoảng của triều thần.
Tay ngài buông thõng, chén rượu rớt xuống phát ra âm thanh thanh thúy. Hiền vương đứng phía tay phải ngai rồng chỉ khẽ cúi đầu.
Kiểm tra thi hài của hoàng đế xong, Chu Lễ Triều Hầu gia liền rời khỏi đại điện, đi thẳng đến nhà giam ở Đại Lý tự, chính tay hành hình các hoàng thân, vương tôn tử nữ của dư triều Điệp Cách. Sau đó, hắn trở lại điện chầu với vạt áo trắng đẫm máu, tuấn dung lạnh lùng như băng, chỉ im lặng ôm kiếm đứng tựa cột như chờ đợi điều gì. Đôi mi rũ trên ánh mắt lãnh đạm, thờ ơ nhìn về phía xa xăm, Cơ Lân không quan tâm tới bất kỳ câu từ mắng mỏ, chửi rủa nào, vân vê khuyên tai yên tĩnh chờ đợi.
Rạng đông vừa lên, Vệ thái tử vừa khéo dẫn Cửu quân về cứu viện, thuyết phục quân của Tru Lễ Triều Hầu gia đầu hàng, chỉ mất một buổi sáng để giành chiến thắng mà không cần phải đổ máu cũng như thu phục thành công lòng tin của triều thần. Vệ thái tử bắt Cơ hầu, xử lý tàn cục, an táng phụ hoàng, thuận lợi lên ngôi, mở ra một triều đại mới.
...
..
Xuân tháng ba, ánh trăng sáng dịu say như ủ được rượu, trăm hoa đua nở. Đầu năm Thái Thịnh thứ bốn.
"Khanh khanh nhổ ít thôi, cứ nhổ mãi như vậy thì ta chẳng còn tóc nữa." Cơ Lân bất đắc dĩ ấn mũi Kính Minh, y đã gom được một túm tóc bạc mỏng rồi.
Tình nhân nhỏ mới vừa uống chút rượu, gò má ửng hồng hây hây, càng hăng hái nhổ tóc bạc ở thái dương hắn. Cơ Lân nói y không được, liền đè người ra hôn, hôn xong thì y lại đòi hôn nữa. Song nhân hôn suốt hai khắc liền mới buông nhau ra thở dốc. Y nhào lên người hắn, bắt đầu giở răng nanh ra cắn.
Cơ Lân nhéo mũi y hỏi: "Khanh khanh muốn làm gì? Chúng ta đang ở ngoài trời mà."
Kính Minh mông lung nhìn hắn một chút rồi cởϊ áσ ngoài trùm lên đầu cả hai.
Cơ Lân: "..."
"Từ từ, từ từ." Hắn đè đôi tay đang loay hoay với thắt lưng của mình lại, tay kia giắt kiếm vào đoạn ôm người đứng dậy, huýt sáo gọi ngựa: "Chúng ta đến chùa trong đêm nay luôn."
Thường thì Kính Minh cứ chui vào ngực Cơ Lân là sẽ tự nhiên ngoan ngoãn nhưng hôm nay không hiểu sao y cực kỳ không yên, như hận không thể ngay lập tức đè ngửa Cơ Lân trên yên ngựa. Vó ngựa đạp lên đường mòn, mỗi năm Cơ Lân đều đưa Kính Minh đến chùa một tháng để thăm mộ phụ mẫu và Liên Hề. Năm nay hắn đến nơi, chưa kịp chào ai đã phải ôm người về phòng xử lý xuân tâm nhộn nhạo rồi.
Đêm qua Kính Minh bỗng dưng phấn khích quá khiến Cơ Lân suýt tẫn lực. Hắn hấp háy mắt trước nắng tinh mơ nhàn nhạt, rũ mi nhìn người thương đang ôm mình bằng cả tứ chi, cơ thể đôi bên đều trần trụi. Cơ Lân thấy trời hơi lạnh, dậy mặc quần áo rồi đỡ eo đi đổ nước nóng, đến xô cuối cùng thì Kính Minh đã thức, vội chạy tới cầm xô giúp hắn. Y hôn hắn một cái, cười tươi thay lời chào buổi sáng.
Xương cốt của Kính Minh bị trượng đánh mà tổn thương, mỗi khi tiết trời lạnh đều phải chăm y rất kỹ. Tuy bây giờ y không còn dễ khóc khi bị đau như trước nhưng Cơ Lân thương y, nên luôn nâng niu y như trứng mỏng.
Ăn sáng xong thì Cơ Lân dẫn Kính Minh đi thăm mộ. Y vẫn giữ thói quen ôm cánh tay, đi sát vào hắn trên đường phố, không thích người lạ và khá sợ hãi tiếp xúc gần với nam giới, nhất là những nam giới lực lưỡng. Dù ký ức ám ảnh đã phần nào phai nhạt nhưng qua các biểu hiện, có lẽ y sẽ không bao giờ lấy lại được tiếng nói. Không sao, y chỉ cần ngày ngày vui vẻ là đủ.
Sau khi thăm mộ và dạo chơi tới chiều, Kính Minh kéo Cơ Lân đến thác cạn của Liên Hề. Lần đầu tới đây y đã tỏ ra rất thích thú và năm nào cũng đòi thăm, đom đóm từ trong khe đá dập dìu quấn lấy y, như mừng chủ về nhà.
Cơ Lân vỗ trán, tự trách mình sao lại cứ hợp nhất hai người họ với nhau. Kính Minh chạy tới ôm hắn, khua tay đòi tối nay ngủ lại đây. Hắn lo lắng y bị cảm, canh hướng gió để lựa chỗ nằm chắn. Y đắp áo lên người hắn, tì trán vào ngực hắn ngáp ngắn ngáp dài. Du thú ba năm qua, hai người cắm trại ngoài trời đã quen, cũng từng ngủ ở đây mấy lần. Không khí trong sơn cốc này khá lạ, đông ấm hạ mát; tường đá nhẵn bóng phản chiếu đom đóm bay dập dìu như chứa đựng dòng sông Ngân chảy êm đềm. Huyền diệu, đẹp đẽ.
Kính Minh cọ tới cọ lui trong lòng phu quân, ngửa cổ hôn hắn rồi mỉm cười ngây ngốc với đôi mắt nhập nhèm ướŧ áŧ, lại hôn hắn lần nữa rồi nghiêng đầu ngủ sớm hơn mọi khi. Cơ Lân ôm y thật chặt, cũng rất buồn ngủ mà nhanh chóng thϊếp đi.
Kính Minh ngủ mãi như vậy, không bao giờ thức dậy nữa. Y để lại cho Cơ Lân một phong thư cùng một chiếc hộp gấm.
Chữ y đẹp hơn hồi trước nhiều lắm, nét nét, chấm chấm được viết rất cẩn thận. Thư dài, lời lẽ đơn giản, ý chính không nhiều nhưng lại khiến người đọc từng chữ đau thắt tim gan.
"... Phu quân gặp Liên Hề năm tám tuổi, ở bên y năm năm. Ta muốn ngài thương ta lâu hơn y nên lấy gấp đôi là mười năm, bù đắp ba năm chia cắt, tới nay đã đủ.
"Ta thích phu quân, thật sự rất thích phu quân, trước sau như một, chưa từng đổi khác. Nhưng thù nước nợ nhà ngày ngày, đêm đêm dằn vặt lương tâm ta, khiến ta hổ thẹn, khổ sở, cảm thấy sống rất khó khăn.
"Ta vừa sinh ra tóc đã bạc trắng, phu quân hãy coi như mệnh ta không dài, vừa vặn cùng ngài kết tóc bạc đầu, thế là đã trọn một kiếp..."
Cơ Lân thấy tầm nhìn bỗng mờ nhòe, mi mắt nặng lệ nóng, tứ chi mất hết sức lực, chỉ là mở hộp gấm của y và lấy dải tóc nửa bạc thắt vào nhau ra mà khiến hắn kiệt quệ suýt ngã khuỵu. Y kiên nhẫn nhổ tóc bạc của hắn trong mấy năm qua chỉ để sửa soạn tự vẫn thôi sao? Tại sao hắn không hề nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào?
"Tại sao?" Y muốn tự sát cũng được, muốn chết trước mặt hắn cũng được, chỉ cần... nói với hắn một lời. Tại sao lại chọn cách thức im lặng ra đi trong vòng tay hắn tàn nhẫn như vậy?
Cơ Lân ngã ngồi xuống, mơ hồ chớp chớp mắt, chẳng thấy gì nữa, đồ đạc trong phòng vẫn vậy nhưng cũng chẳng còn như vậy với hắn nữa. Hắn không đứng dậy nổi, lết đến bên giường run rẩy cầm bàn tay lạnh như băng của người nọ, gọi: "Khanh khanh... Khanh khanh dậy đi. Ta không chịu nổi, khanh khanh. Ta... ta sẽ không làm như vậy nữa, ta sẽ không đánh gϊếŧ nữa. Khanh khanh... Đừng làm ta đau thế này, ta không chịu nổi. Ta xin khanh khanh dậy đi... Ta thực sự không chịu nổi..."
Hắn dụi trán vào mu bàn tay y mà khóc, khóc như thể trút cạn nước mắt của đời này.
Xuân tháng ba năm Thái Thịnh thứ ba mươi mốt.
Vô Sắc hòa thượng khom lưng nhổ mấy khóm cỏ dại um tùm, mỏi quá đứng dậy duỗi lưng răng rắc, bỗng thấy một nam tử trung niên thành kính cởi mũ tiến vào cổng chùa. Ông nhận ra người đó nên liền nghiêm chỉnh chắp tay niệm Phật hiệu: "A di đà Phật, Thạch thí chủ đến rồi sao?"
Thạch Vân gật đầu, gãi chòm râu rậm rạp: "Thạch mỗ bận gia sự, năm nay đến trễ một ngày, hi vọng chủ soái không giận."
"Cơ thí chủ lòng dạ rộng rãi, bần tăng tin rằng ngài sẽ không chấp nhặt." Vô Sắc nhướng mày làm động tác mời. Thạch Vân mau mắn bước đi, xa xa trước mắt gã có hai ngôi mộ. Một cũ, một mới, nằm sát nhau. Gã lấy từ tay nải ra hai chum rượu nút kín, nghiêm túc thắp hương rồi ngồi xổm mở chum rượu, sang sảng nói: "Chủ soái, rượu hoa quế ba mươi năm ngài nhờ ta coi chừng đây. Hôm nay là đúng ba mươi năm kể từ lúc ngài chôn nó á! Ta đến khui cho ngài và phu nhân uống nha!"
Ánh nắng chiếu qua dòng rượu thơm nồng óng ánh như màu hổ phách, tưới ướt hai ngôi mộ, nhất thời hương thơm lan tỏa nồng nàn tựa hồ gần đây có một rừng hoa quế vừa nở rộ...
Lời tác giả: Hai đoạn đau lòng ở đầu chương giải thích cho lựa chọn tàn nhẫn của Kính Minh.