Hôm sau.
Lâm Mạn vừa làm xong điểm
tâm, Đình Tứ và Kỳ Hàn Lâm liền cùng đi xuống.
Một bên Bác Kiều lập tức phân phó cô: “Mau, chuẩn bị hai phân điểm tâm, Dịch tiểu thư và A Tứ thiếu gia cũng cần phải dùng bữa.”
“Nhưng mà, nếu như vậy Mộ Tuyết sẽ không có người chăm sóc.” Lâm Mạn có chút đau đầu.
Vào thời gian này, hẳn là nên đi gọi Mộ Tuyết rời giường.
Bác Kiều nhìn thoáng qua đồng hồ: “Sáng nay cô chủ nhỏ không
có lớp, để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút đi, còn nữa, chính là chiên trứng và nướng bánh mì, không tới mấy phút.”
“Được rồi.”
Ước chừng Lâm Mạn đã làm mười phân bữa sáng, mới lên lầu kêu Mộ Tuyết.
Cô mở cửa, cô nhóc kia đã tỉnh, ngồi giường tức giận ngồi trên giường.
Lâm Mạn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô bé, tim cũng đều hòa tan, cô vội vàng
đi đến ôm cô nhóc kia.
“Tiểu công chúa của chúng ta tức giận, nên làm thế nào mới tốt.
Nếu không, hôm nay đưa con đi bắt đom đóm được không?”
Vừa nghe đến ba chữ ‘Bắt đom đóm’, nhất thời cô nhóc kia ngẩng đầu nhỏ lên.
Chỉ là.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trắng noãn vừa kiêu ngạo kia, còn mang theo vẻ mặt tức giận.
Như là không tiếng động nói:
Đừng bởi vì này bộ dáng, mà con không giận cô.
“Cô cam đoan, về sau nhất định sẽ gọi tiểu công chúa của chúng ta rời giường trước, rồi mới làm điểm tâm cho những tên đáng ghét kia, được không?” Đôi mắt Lâm Mạn cong cong nói.
“’Người đáng ghét’ mà Lâm tiểu thư nói, cũng chính là tôi sao?”
Phía sau, âm thanh ôn nhu sạch sẽ của Đình Tứ chậm rãi vang lên.
Lâm Mạn lập tức xoay người, che
ở phía trước Mộ Tuyết: “Phòng của cô gái nhỏ, anh một đàn ông làm sao có thể vào đây? Mau đi ra!”
Bộ dáng này của cô, rõ ràng chính là một người mẹ che chở cho con gái.
Dáng vẻ không giống như một người bảo mẫu đối đãi với tiểu chủ nhân?
“Lâm tiểu thư bảo vệ Mộ Tuyết như thế, thật sự là khiến cho người khác cảm thấy kinh ngạc. Nếu không phải biết Mộ Tuyết con gái của Dịch tiểu thư, tôi thật
sự sẽ nghĩ cô và Kỳ gia từng có một đoạn cảm tình, là cô sinh ra Mộ Tuyết.”
Lâm Mạn:!!!
Chỉ là vẻ mặt của Lâm Mạn, Đình Tứ là có thể xác định, Mộ Tuyết chính là con của Lâm Mạn.
Thật là thú vị.
“Tôi sẽ ở cửa chờ hai người.” Đình Tứ chậm rãi đóng cửa lại.
Rõ ràng cửa đã đóng lại, nhưng trên trán của Lâm Mạn vẫn phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Đình Tứ này… Là đã biết được gì đó, hay là dựa vào trực giác đến thử thăm dò cô?
Lý trí nói cho Lâm Mạn rằng cô nên giữ một chút khoảng cách với Tiểu Mộ Tuyết, ít nhất cũng không nên quá mức thân mật đẻ khiến người khác hoài nghi.
Nhưng mà.
Phía tình cảm kia lại không ngừng lôi kéo cô, hận không thể ở bên cạnh Mộ Tuyết hai mươi bốn giờ.
Lâm Mạn cúi người cười khổ, bế Tiểu Mộ Tuyết lên: “Được rồi, chúng ta đi đánh răng rửa mặt, không để ý tới người đáng ghét
kia.”
“Chú ây nói cô là mẹ con.”
Ai ngờ, Tiểu Mộ Tuyết lại đột nhiên mở miệng.
Lâm Mạn ngẩn ra, lắc đầu giải thích: “Mẹ Tiểu Mộ Tuyết cua chúng ta, là Dịch Thanh Vũ tiểu thư vừa đẹp vừa ôn nhu lại ưu nhâ đã gặp trước kia, không phải có.
Tuy rằng trong lòng ê ẩm, nhưng Lâm Mạn biết, chỉ có thể để cho Mộ Tuyết nhận định Thanh Vũ là mẹ cô bé, cô bé mới có thể có được cuộc sống tốt.
Tiểu Mộ Tuyết rất không vui mà cúi đầu.
Rửa mặt xong.
Tiểu Mộ Tuyết đột nhiên kéo áo Lâm Mạn: “Không thích cô đó.”