“Vậy nếu Lâm Mạn phả vỡ hợp đồng trước vậy tại sao ba không xử lí cô ta?” Dịch Thanh Vũ nghe xong những chuyện đã xảy ra không khỏi nhăn mày.
Mạng người trên trang web đen đều được tính bằng tiền, loại người không có thân phận như Lâm Mạn thì hà cớ gì lại đẻ cô như quả bom hẹn giờ để ở bên cạnh anh Hàn Lâm?
Dịch Chính Quốc nghe thấy lời này thì thở dài một hơi: “Vì hạnh phúc của con, ba cũng từng nghĩ
như vậy, thậm chí cũng từng kêu người đi, nhưng con phải biết rằng đó là Kỳ gia!”
Đó là địa bàn của Kỳ Hàn Lâm.
Đừng nói là sát thủ, cho dù sát thủ biến thành con ruồi bay vào cũng sẽ bị bọn bảo vệ của Kỳ Hàn Lâm phát hiện ra, dùng vợt điện diệt muỗi đập chết trên tường.
Dịch Thanh Vũ nghe vậy trên mặt không còn chút dịu dàng nào cả, sự ghen ghét trong lòng khiến gương mặt cô ta trở nên vặn vẹo.
“Con mặc kệ, cô ta nhất định phải chết, như vậy Kỳ Mộ Tuyết mới có thể thật sự trở thành con gái của con và Kỳ Hàn Lâm!”
Cho dù không ờ thành phố này, chỉ cần Lâm Mạn còn sống, Kỳ Hàn Lâm nhất định sẽ có khả năng biết được chân tướng!
Dịch Thanh Vũ càng nghĩ càng gấp gáp, không chịu được mà ho khan cả lên.
Dịch Chính Quốc vội vàng đỡ lấy bả vai cô ta: “Ba sẽ nghĩ cách, con đừng có gấp, trước tiên phải nghĩ ngơi cho tốt.”
“Con chỉ cần anh Hàn Lâm.” Dịch Thanh Vũ tuy nằm xuống nhưng trên miệng vẫn nhắc Kỳ Hàn Lâm mãi.
“Ba biết, nhất định sẽ để con được như ước nguyện tiến vào Kỳ gia, gả cho Kỳ Hàn Lâm, con yên tâm.”
Có sự bảo đảm chính đáng của Dịch Chính Quốc, Dịch Thanh Vũ mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Trên giường hình như còn lưu lại mùi hương của Kỳ Mộ Tuyết.
Cô ta năm chặt năm tay, mặc
niệm không ngừng trong lòng, tẩy não chính mình: Kỳ Mộ Tuyết là con gái của mình, Kỳ Mộ Tuyết là con gái của mình và anh Hàn Lâm, nhất định phải thích Kỳ Mộ Tuyết.
Trên xe.
Kỳ Hàn Lâm chú ý thấy trên cánh tay Kỳ Mộ Tuyết nồi lên ít ban đỏ.
Anh phân phó tài xế: “Đến quảng trường Kim Hải.”
“Chúng ta không đi về sao?” trong lòng Lâm Mạn nghĩ đến tài sản của tổ tiên nhất thời không khỏi lo lắng.
Hôm nay Vân Lương đã giao dịch với kim chủ, bất luận như thế nào cô cũng phải đến để giải quyết chuyện này.
Ánh mắt Kỳ Hàn Lâm đảo qua dừng lại trên quần áo của cô.
“Cô nên thay quần áo của mình.”
“Ah, quần áo này là đồ mới…”
Kỳ Hàn Lâm mất kiên nhẫn đánh
gãy lời nói của cô: “Mộ Tuyết dị ứng.”
Lâm Mạn vừa nghe lập tức cúi đầu nhìn da thịt trên người Mộ Tuyết, chỉ cần là những nơi đã tiếp xúc với quần áo đều sẽ nổi lên mấy nốt ban nhỏ, nếu không xem kĩ có thể bị lầm tưởng là bị nhẹ.
Cô lập tức áy náy: “Tôi không nghĩ đến việc thể chất Mộ Tuyết dị ứng.”
Tiểu Mộ Tuyết cúi đầu nhìn cánh tay của mình, cô bé không cảm thấy có vấn đề gì cả, bời vì bệnh
tự kỉ, cô bé không có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như người thường, tạm thời vẫn chưa cảm thấy ngứa.
Lâm Mạn thấy bộ dạng chẳng hề để ý cùa Tiểu Mộ Tuyết thì càng thêm đau lòng, cô chạy nhanh nói: “Cậu chủ Kỳ, quẹo sang trước mua thuốc mỡ trước đi, tôi biết có một tiệm thuốc gần đây.”
“Nói địa chỉ cho tài xế.”
“Vâng.”
Lâm Mạn dựa theo kí ức mà tìm vị trí của nhà thuốc, mất năm
phút để mua thuốc rồi lên xe.
Kỳ Lâm Hàn đối với hành động này của cô rất hài lòng.
“Lái xe, đi Kim Hải.”
“Vâng, cậu chù Kỳ.” Tài xế trả lời.