Âm Vang

Chương 13: Một loạt sự kiện trùng hợp

1.

Những ngày sau đó bọn họ không gọi điện nữa.

Trình Hi bận công việc, tạm thời gác lại chuyện của Tưởng Kim Minh, cũng vừa hay cho anh ta thời gian tiêu hóa.

Mà thực tế cô biết rõ hướng đi của Tưởng Kim Minh sai hoàn toàn, gì mà dự án phòng cháy chữa cháy, kiểm tra toàn diện, chắc chắn đó không phải là mấu chốt vấn đề.

Nếu chỉ vì quản lý sơ suất dẫn đến xảy ra tai nạn thì việc gì phải che giấu? Tổ điều tra làm ăn kiểu gì thế, điều tra như vậy đấy à?

Nhưng Trình Hi không muốn can thiệp quá sâu, sự việc đã đủ phức tạp rồi.

Suốt hơn 20 năm qua bao giờ cô cũng giữ được lý trí, và cũng ỷ y tin rằng mình có thể vượt qua hết rào cản này đến rào cản khác.

Khi tai nạn ập đến, khi đối mặt với tình cảm cùng với mọi khó khăn trong công việc học tập, có thể nói là gặp dữ hóa lành.

Nên Bạch Tịnh thích gọi tên mụ “Cát Tường” của cô, nói cái tên này đặt rất hay, được thần linh che chở, thuận buồm xuôi gió.

Trình Hi khịt mũi xem thường, “Đừng có gọi tao như thế, quê chết đi được.”

Hơn nữa thần linh ở đâu ra? Muốn che chở cũng là dựa vào bản thân.

Bây giờ đυ.ng phải chuyện của Tưởng Kim Minh thì lại nhảy ra rất nhiều khả năng khó tin. Trình Hi cố gắng duy trì lý trí của mình, càng không nhìn rõ thì càng muốn nhắc nhở bản thân giữ khoảng cách.

Nếu đã bắt đầu cuộc gọi, vậy để Tưởng Kim Minh tránh ngày hôm ấy chính là lựa chọn ổn thỏa nhất, cô kiên quyết giữ quan điểm này.

Kiểm tra thiết bị chữa cháy hay gì đó, muốn làm gì thì làm. Dù sao ngày 29 tháng 9 chính là bảo hiểm cuối cùng, như dây an toàn khi nhảy bungee.

Lộn nhào giữa không trung thế nào cũng được, chỉ cần có sợi dây đó thì anh ta có thể an toàn, và cô cũng coi như hết tình hết nghĩa.

Nhưng hàng loạt sự trùng hợp về sau lại khiến Trình Hi dao động.

2.

Không lâu sau khi nói chuyện với Tưởng Kim Minh, thỏa thuận cho thuê phòng VIP được gửi vào hộp thư của cô.

Trụ sở chính đã phê duyệt phương án, rạp chiếu phim nhanh chóng nhận được khoản tiền đầu tiên, doanh thu tăng vọt từ đứng cuối lên vị trí thứ năm.

Đối với đông đảo những rạp phim kinh doanh lẹt đẹt mà nói, hạng mục này thực sự là một tin vui. Người trong nghề liên tục gọi điện tới hỏi xin kinh nghiệm, làm thế nào mà nhận được hợp đồng cho thuê dài kỳ như vậy?

Lại còn là dạng công ty địa ốc vắt cổ chày ra nước này chứ.

“Tự tìm đến.” Trình Hi trả lời.

Hiện tại bình thường phòng VIP được cho thuê dài kỳ, những giờ mở cửa cuối tuần chật kín hàng ghế khiến nơi đây trở thành rạp chiếu phim nhộn nhịp nhất.

Ngày nào người của công ty địa ốc cũng đến, có khi dăm ba buổi họp, có khi nghỉ ngơi, dù không có chuyện gì cũng sẽ cử người đến xem tận nơi, cứ như sợ tiền thuê mất không vậy.

Lý Tư Tề bực mình, một ngày nọ nghiêm mặt đến tìm Trình Hi, thần bí nói: “Tôi mới lên lầu xem, người đàn ông trong phòng VIP cứ ngồi đó nghịch điện thoại, chị nói xem, bọn họ không họp hành cũng không hoạt động thì ở lại đây làm gì?”

Trình Hi đang xem lịch chiếu phim, thờ ơ trả lời: “Nếu trụ sở chính đã phê duyệt, hợp đồng cũng đã ký, thì trong thời gian này chỗ đó là của người ta, muốn nghịch điện thoại hay mở tiệc cũng được, cho dù có ngủ ở đấy cũng không liên quan gì đến cậu.”

“… Mấy người đúng là thấy tiền sáng mắt.” Lý Tư Tề nói, “Sờ sờ một phòng chiếu phim lại biến thành phòng trọ, khác gì sỉ nhục công việc của tôi.”

“Thế hồi trước tôi nghỉ trưa ở đó cũng là làm nhục cậu à?”

“…”

“Bình thường căn phòng ấy cũng không hay chiếu phim, đúng là cũng uổng, nhưng đó gọi là sử dụng hợp lý. Lý Tư Tề, nếu cậu chê công việc chiếu phim quá dễ dàng thì đi tìm việc khác đi, cưỡi con xe điện của cậu mà đi phát tờ rơi.”

Nói đến đây, Trình Hi ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Hơn nữa, cậu đến đây là vì chiếu phim hả? Suốt ngày lải nhải Cinema Paradiso, còn làm nhục công việc của cậu…”

Lý Tư Tề hết đường phản bác, chống nạnh nói thẳng: “Chỉ là tôi đang nghĩ, nếu như vậy thì chiếc điện thoại kia của chị làm thế nào đây? Không phải ở phòng VIP chị mới gọi được à?”

“Chuyện này lại càng không liên quan tới cậu.”

Trình Hi chê phiền, đứng dậy rời đi, lại nghe thấy cậu ta kêu lên: “Chị vẫn chưa nói cho tôi biết là có chuyện gì đấy, không nói là tự tôi điều tra đó!”

“Bớt rảnh đi.”

“Chị không cảm thấy người ta tới thuê rất trùng hợp à? Cố tình ngăn cản chị gọi điện còn gì!”

Trình Hi ngoái đầu lại.

Cô cũng nghi ngờ điểm này, nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy không thể có chuyện đó được, bèn nói: “Công ty địa ốc đã ở đây từ khi rạp phim đi vào hoạt động, có quan hệ không phải ngày một ngày hai, cậu phải làm rõ thứ tự này.”

“…”

Lý Tư Tề không ngẫm ra, Trình Hi lại chẳng muốn để ý tới cậu ta thêm, rời khỏi văn phòng, trùng hợp Ngô Du đi vào.

“Hai người làm gì thế? Em ở ngoài hành lang cũng nghe thấy, nói gì mà ngăn cản gọi điện?”

“Em không hiểu đâu.”

Cậu ta bực tức nói, đặt mông ngồi trên ghế của Ngô Du.

Bầu không khí trở nên sượng sạo, Lý Tư Tề dựa vào gối ôm đầu chó lắc mấy cái, lại mặt dày nói: “Nè, gối ôm này thoải mái không?”

Ngô Du à một tiếng, rồi cũng xoay người rời khỏi văn phòng.

3.

Tối hôm ấy Trình Hi hẹn Bạch Tịnh đi ăn, đợi cô nàng lái xe đến đón. Bình thường hai người ai cũng bận, cứ cách một thời gian là gặp nhau một lần, tán gẫu nói xấu, giải tỏa áp lực.

Cũng đã một thời gian từ lần xem mặt đợt trước.

Tranh thủ khi Bạch Tịnh chưa tới, Trình Hi định đi kiểm tra một vòng, nghĩ thế nào lại đi lên tầng bốn.

Cô gõ cửa phòng VIP, đẩy cửa ra, người đàn ông bên trong cũng nhìn sang.

Trông không lớn tuổi lắm, lại lạ mặt, chưa từng thấy ở công ty địa ốc bao giờ.

“Có việc gì?” Anh ta đặt điện thoại xuống, hỏi.

“Anh có cần dùng màn hình không? Phòng chiếu chúng tôi đang rảnh nên có thể kết nối với máy tính.” Vừa nói cô vừa nhìn quanh một vòng, nơi đó có bóng dáng của máy tính.

“Không cần.”

“Được, tôi chỉ hỏi thế thôi.” Cô nhìn đồng hồ, khách sáo nói, “Cũng sắp tan tầm rồi, anh cứ làm việc tiếp đi.”

Rồi cô khép cửa lại, đi xuống lầu.

Công ty địa ốc thuê từ 10 giờ sáng đến 6 giờ tối. Ban đầu bọn họ muốn thuê cả ngày, nhưng trụ sở chính đã đổi thành thời gian hiện tại, Trình Hi cũng bằng lòng.

Buổi tối là khung giờ vàng của rạp chiếu phim, vẫn nên có tính chủ động để bổ sung khung giờ chiếu. Hơn nữa cũng có thể tiếp tục gọi điện với Tưởng Kim Minh.

Không biết anh chàng kia đã nghĩ thông chưa…

Hay cho anh ta thêm vài hôm vậy.

Cô quay về văn phòng lấy túi xách, đúng lúc nhận được tin nhắn của Bạch Tịnh.

“Chờ mày ở bãi đậu xe.”

4.

Không một nhân viên nào ở rạp chiếu phim lái xe ô tô.

Nhà Trình Hi nằm ngay gần đây, cân nhắc tới tính chất công việc của rạp phim nên lúc trước cũng chỉ tuyển nhân viên sống lân cận.

Chỉ có Lý Tư Tề, từ sau khi nhà chuyển tới trung tâm thành phố là suốt ngày cưỡi xe điện đi khắp đường phố ngõ hẻm. Lúc thì hận không viết rõ mấy chữ “cậu ấm nhà giàu” lên mặt; nhưng lúc lại keo kiệt bủn xỉn đến khó tin.

Nên Trình Hi gần như chưa bao giờ đến bãi đậu xe đó.

Nó nằm ở tầng hầm quảng trường trước số 76 đường Đàn Viên, nghe bảo để có cả đặc tính công năng lẫn tính bảo vệ, người ta đã phải đầu tư rất nhiều trong quá trình chuyển đổi thương mại.

Tìm cả buổi mới tìm thấy cửa ra vào vắng vẻ, còn là phần xe chạy. Ánh đèn tù mù, vành đai giảm xóc màu đen vàng, gió thổi từ mặt đất khiến Trình Hi rùng mình.

Cô men dọc theo tường, vừa đi vừa gửi tin nhắn thoại: “Ê, mày đậu xe ở chỗ nào vậy?”

“Để tao xem… Đây là khu C.”

“Tao không biết khu nào cả, đang ở cửa ra nè, mày lái xe đến đây đi.”

“Được, chờ tao.”

Trình Hi gửi một nhãn dán, đứng lại không đi nữa. Cô ló người ra nhìn, con đường ngoằn ngoèo như không có điểm cuối.

Một lát sau, Trình Hi nghe thấy tiếng ồn từ bên trên. Cô bèn đi ra cửa, quay đầu lại thì mới thấy là một chiếc SUV màu trắng.

Xe của Bạch Tịnh màu đỏ.

Chiếc SUV tạt ngang qua trước mặt cô, khoảng cách quá gần, qua cửa kính đang hạ một nửa, cô nhìn thấy gương mặt của tài xế…

Trông quen quen.

Trình Hi chạy theo mấy bước, thấy chiếc xe đậu sát ven đường. Rồi sau đó một người đàn ông lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Mình vừa mới gặp người đàn ông lên xe đó… chính là nhân viên công ty địa ốc ở phòng VIP ban nãy.

Nhưng hình như cô cũng gặp tài xế ở đâu rồi.

Cô ngẩn người nhìn theo hướng xe rời đi, bỗng nghe thấy hai tiếng “bíp bíp”.

“Làm gì thế! Lên xe đi.”

Bạch Tịnh nhô đầu ra từ cửa xe.

5.

“Lúc nãy gặp một người quen, mới lái xe đi ngay trước khi mày tới.”

“Ai?”

“Không nhớ.”

“Quản lý Trình đúng là quý nhân bận rộn chóng quên ta.” Bạch Tịnh nắm vô lăng, giúp cô nhớ lại, “Bạn học của tụi mình?”

“Không không.”

“Hay đồng nghiệp. Đồng nghiệp xã giao ở trụ sở chính công ty mày ấy.”

“Hừm… không giống.”

Trình Hi cố vắt óc nhớ lại.

“Thế chắc là khách hàng rồi, có thể là khách hàng khiến mày có ấn tượng, gây gổ nè, khiếu nại nè, mất đồ nè…”

Cô vỗ đùi cái đét, “Chết tiệt! Là người nhận vơ điện thoại!”

“Mày có thể đổi câu cửa miệng được không?” Bạch Tịnh hết hồn, giả như ôm ngực, “Nhận vơ điện thoại gì đấy?”

“Quản lý khách hàng trẻ tuổi… ở công ty kiến trúc gì nhỉ?”

Trình Hi sờ túi áo âu phục, lấy ra tấm danh thϊếp kia. Cô nhíu chặt mày, không để ý đến Bạch Tịnh mà tự độc thoại: “Sao anh ta lại là người của công ty địa ốc?”

“Gì thế? Chuyện kinh doanh à?”

“Ừ.”

Sự trùng hợp ấy khiến Trình Hi cảm thấy khó chịu.

Cô đứng ngồi không yên, vô thức nghịch dây an toàn, lẩm bẩm: “Công ty kiến trúc… Công ty địa ốc…”

Bạch Tịnh khó hiểu, nghiêng đầu liếc nhìn cô, buột miệng nói: “Bất động sản?”

“Hở?”

“Kiến trúc, địa ốc, không phải đều thuộc bất động sản à? Tất cả đều là bên A. Sao thế? Mày có tranh chấp với công ty bất động sản hả? Đàn Thịnh à?”

“…” Trình Hi ngớ người nhìn cô nàng, liếʍ môi không trả lời.

Cô rút điện thoại ra tìm kiếm công ty địa ốc nọ, thông tin doanh nghiệp cho thấy đúng là Đàn Thịnh nắm cổ phần.

Nhấp vào những doanh nghiệp có liên quan, cả công ty kiến trúc kia cũng được liệt kê trong danh sách.

Đàn Thịnh, xuất thân là công ty bất động sản rồi phát triển thành tập đoàn nắm cổ phận như hiện nay, đương nhiên cũng bao gồm các ngành công nghiệp liên quan như xây dựng và nhà đất.

Vì sao cô lại không nghĩ tới quan hệ đơn giản như thế?

Trình Hi hạ cửa sổ xuống, để gió đêm giúp mình tỉnh táo. Nhưng gió vừa lùa vào, cô lại nghĩ tới một chuyện khác.

“À phải rồi, cái người lần trước đi ăn với tụi mình, tên gì nhỉ… Mày còn liên lạc không?”

“Hứa An Hoài.” Cô ấy thất thần, căng thẳng nói, “Sao thế? Không phải mày bảo không ưng à?”

“Muốn hỏi vài chuyện. Hình như lần trước anh ta nói, từ năm 2000 Đàn Thịnh đã có ý định phát triển số 76 đường Đàn Viên.”

“Khụ…” Bạch Tịnh thở phào, cười bảo, “Lại là công việc, mày đúng là không thể tách rời khỏi công việc.”

“Có liên lạc được không?”

“Dễ thôi, tối nay tao gọi anh ấy tới.”

Trình Hi yên tâm, nhưng một lúc sau mới ngờ ngợ, “Có chuyện gì đấy? Mày ngủ với anh ta rồi à?”

“Xì, ngủ ngáy cái gì… Chỉ thử xem thế nào thôi.”

“Chúc mừng chúc mừng.” Trình Hi cười hì hì vỗ vai cô nàng, “Tiểu Bạch nhà ta yêu đương rồi, tao vui lắm.”

6.

Hứa An Hoài đi vào, từ xa cất tiếng chào.

Duyên phận đúng là điều thú vị.

Hơn nửa tháng trước, anh ta còn ngồi đối diện hai cô gái, còn bây giờ đổi thành Trình Hi ngồi đối diện cặp trai gái này.

Vài câu hàn huyên, vừa ăn vừa nói chuyện, sau đó lại nhắc tới số 76 đường Đàn Viên. Trình Hi làm như vô tình nhắc đến: “Lần trước anh nói từ năm 2000, công ty các anh đã có ý định mở rộng số 76 đường Đàn Viên?”

“Ừ… Đúng thế.”

“Lúc ấy anh đã…?”

“Chưa, 20 năm trước tôi mới mười tuổi thôi mà.” Anh ta bật cười, sau đó lại nói, “Tôi cũng chỉ nghe đàn anh trong công ty kể lại thôi, bảo lúc ấy Đàn Thịnh vẫn chưa phải là tập đoàn, không mở chuỗi công nghiệp, chuyên về bất động sản và chủ yếu phát triển các tòa nhà dân cư, tên là gia viên Đàn Thịnh.”

Anh ta nói xong thì chớp mắt với Bạch Tịnh: “Trông anh già đến thế à?”

Hai người lại đùa cợt nhau, ân ái ngứa cả mắt.

Trình Hi cúi đầu ăn cơm, đợi có cơ hội ngắt lời thì nói xen vào: “Đàn anh mà anh nói là…?”

“À, chính là giám đốc bộ phận của tôi. Hồi xưa bố anh ấy làm việc ở số 76 đường Đàn Viên, từng nhắc đến với chúng tôi.”

“Anh có biết ông ấy tên gì không?”

“Không biết, nhưng giám đốc của bọn tôi họ Sử.”

Hứa An Hoài trịnh trọng nói, “Tên là Sử Sùng.”