Tiêu Bố Y đà rất ít khi đích thân lĩnh quân.
Hắn mặc dù thân chirih Hà Bắc, nhung đa phẳn là tham dự phía sau màn, bày mưu tính kế, ủng hộ sĩ khí về phẳn chuyện công thành bạt trại, chiếm huyện lấy quận, đều giao cho Đại tướng dưới tay đi xừ lý.
Nghe được Tiêu Bố Y muốn trọng birih đánh Lý Đạo Tông.
Tẳn Thúc Bảo nhíu mày.
Tiêu Bố Yhòi: “Tẳn Tướng quân, ngươi không đồng ý?”
Tần Thúc Bảo trầm ngâm nói: “Trước mắt Hà Bắc tình thế rắc rối phức tạp”.
“Ta biết”.
“Theo ta được biết, thế lực tham dự có Lý Đường, có tàn quân Hà Bắc, có chúng ta, còn có quân Đột Quyết”.
Tiêu Bố Y gật đầu, thoáng qua cười nói: “Ta thật ra có thể cùng ngươi đánh cuộc, mấy ngày nay quân Đột Quyết sẽ không xuất binh”.
Tẳn Thúc Bảo rất là kinh ngạc nói: “Tây Lương vương vì sao khẳng định như thạ chẳng lẽ người có hậu chiêu ở trên người quân Đột Quyết?”
“Không có.” Tiêu Bố Y lắc đầu nói: “Nhưng quân Đột Quyết đã quen an nhàn, đã quen thoải mái, cũng đã quen được người nịnh nọt Bọn họ cũng không đem người Trung Nguyên để ở trong mắt, bời vì bọn họ là được cầu xuất binh, xuất binh là vì viễn cảnh thu hoạch, mà không phải vì chịu tội.
Thừ hòi binh sĩ như vậy, tại sao mà ờ loại thời tiết này chịu xuất binh?”
Tần Thúc Bảo nhịn không được cười lên, “Ta mặc đù tin tưởng phán đoán cùa Tây Lương vương, nhưng không thể không làm chút ít chuản bị.
Nhưng mà theo tin tức truyền đến.
quân Đột Quyết sau khi qua Xương Đô, một mực ở phụ cận quận Tối Bắc hoạt động, cách chúng ta xác thực còn có chút xa Trước mắt chúng ta bắc thượng bố binh tại Đại Lục Trạch cùng Cao Kê Bạc.
hô ứng lẫn nhau, cách Chương Thủy nhìn qua Lý Đường cùng quân Hà Bắc ác chiến, có thể nói tọa sơn quan hổ đấu.
Mà quân Lý Đường thời gian gần đây thế công hung màrih, chúng ta bắc bộ tiệp giáp Triậi Quận có đại binh Lý Đạo Tông đối kháng chúng ta, Tín Đô có quân Lý Đường ấnnấp.
Mà bắc Triệu Quận, Tín Đô.
từ tây đến đông, là Hằng Sơn, Bác Lăng, Hà Gian ba quận, đại quân Lý Hiếu Cơ cáeh Tín Đô, tại đông bắc Đại Lục Trạch chúng ta trú binh chi hơn hai trăm dặm, bên cạnh bờ Đà Thùy đóng quân, noi đó có thể nói là trọng binh của Lý Đường, Lý Thế Dân mang Huyền giáp thiên binh sát nhập Hà Gian, phương vị lại đang ở đỏng bắc Lý Hiếu Cọ”.
Trong khi Tẳn Thúc Bão nói chuyện, đà ờ trên bản đồ vẽ ra phạm vi thế lực hai bên.
Chương Thùy có thể nói là đem Hà Bắc tự nhiên chia làm hai bộ phận nam bắc.
Quàn Tây Lương quân tại phía nam Chương Thủy, trọng binh phân bố.
Mà quân Lý Đường phân bố tại Hà Bắc, cũng tại bắc Chương Thủy hiện ra một hình thang đảo ngược, dùng Triậi Quận, Tín Đô làm đáy.
Hà Bắc vốn là căn cơ cùa quân Hà Bắc.
Nhưng trước mắt quân Hà Bắc vô cùng thê thảm, chỉ chiếm được phân nừa Hà Gian, ờ Tại bên hông hình thang đảo ngược.
Tiêu Bố Y nghe Tần Thúc Bảo phân tích xong, gật đầu nói: “Ngươi đã nói rất rõ ràng, nhưng mà những cái này ta đã sớm biết”.
Tần Thúc Bảo cẩn thận nói: “Trước mắt chúng ta địa điểm nhiều phương thế lực địa quyết chiến là ờ trong này..Tại Thất Lí Tỉnh tây bắc Nhạc Thọ vẽ một vòng tròn.
Tẳn Thúc Bảo nói: “Cũng chính là điểm đột phá của Lưu Hắc Thát.
Chúng ta cậy vào Lưu Hắc Thát làm mũi nhọn, ngăn cản quân Lý Đường xuôi nam.
Mà Lý Đường hiền nhiên muốn nhồ cái đinh này, sau đó tràn vào địa bàn cùa chúng ta”.
“Lưu Hắc Thát quá nừa không ngờ rằng, bản thân lại biến thành quan trọng như vậy” Tiêu Bố Y lẩm bầm nói.
“Hắn không ngờ.
Nhưng mà người bên ngoải đều đã nghĩ đến” Tẳn Thúc Bảo nghiêm mặt nói: “Trước mắt mặc dù không biết dụng ý thực sự của Lý Thế Dân, Lý Hiếu Cơ.
Nhưng theo phân bố trước mắt mà thấy.
Bọn họ hẳn là muốn thừa dịp nhuệ khí thu u châu mà giải quyết dứt điểm, toàn diện tiêu diệt quân Hà Bắc! Sau đó tại Chương Hà Hà Bắc cùng chúng ta toàn diện đối kháng.
Bọn họ có thể thuận thế đánh phá đại quân của chúng ta, toàn diện chiếm lĩnh Hà Bắc.
Sau đó vượt Hoàng Hà, đối với Đông Đô hình thành thế bao vây.
Tinh thế đối với chúng ta không thể lạc quan”.
Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Rất có đạo lý”.
“Nếu để bọn họ thành công, hơn nữa quân Đột Quyết xuôi nam, chúng ta mặc đù chưa chắc đã thất bại, nhưng mà tổn thất sẽ rất nặng, cho nên trong mắt cùa ta, chúng ta hẳn là trợ giúp Lưu Hắc Thát, mà không có thể để cho hắn không ai giúp mà diệt vong, đại địch của chúng ta là Lý Thế Dân cùng Lý Hiếu Cơ, mà không phải hẳn là Lý Đạo Tông trọng binh đánh tại Triệu Quận, không có tính, quyết định.
Muốn đánh Quan Trung, trước hạ Hà Đông, muốn hạ Hà Đông.
Hà Bắc chúng ta nhất định phải nắm bắt.
Đối chiến Lý Đường, chúng ta nhắt định phải đem binh sĩ sắc bén nhất, dùng tại thời điểm mấu chốt nhắt mà quyết đấu”.
Tần Thúc Bảo tường tận phân tích tìrih thế trước mắt, cần thận nói ra quan điềm cùa mình, sau đó như có chờ mong nhìn sang Tiêu Bố Y.
Hắn hiểu rằng Tiêu Bố Y nhất định sẽ cho hắn một giải thích.
Tiêu Bố Y nói: “Tẳn Tướng quân, ngươi nói cùng Lý tướng quàn phản tích không kém là bao nhiêu”.
Tần Thúc Bảo nhướng mày,“Lý tướng quân hiện tại đang thảo phạt Trẳm Pháp Hung, vẫn có để ý tới đây?”
Thiên hạ đại loạn, Giang Nam đạo phỉ chen chúc, nhung từ khi Vương Thế Sung đầu nhập vào Đông Đô, đạo phỉ Giang Hoài đà tận, đạo phỉ phía nam Trường Giang chỉ còn lại có một mình Trầm Pháp Hưng.
Mà Tiằm Pháp Hưng chỉ là cẩu thả hơi tàn, đã không thể xoay người.
Nhưng Lý Tĩnh còn chưa có đánh hạ Trầm Pháp Hưng, điều này làm cho Tẳn Thúc Bảo nhiều ít có chút kinh ngạc.
Nhưng mà hắn hiểu rằng Lý Tĩnh, Tiêu Bố Y đều là người có trí tuệ, lúc này đây chỉ thuận miệng hòi.
Tiêu Bố Y lộ ra nụ cười giảo hoạt, “Lý tướng quân rắt nharih sẽ xong việc”.
Tần Thúc Bảo có chút xấu hổ nói: “Nếu như Lý tướng quàn đi tới Hà Bắc, có lẽ sẽ có phương pháp tốt hơn”.
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: “Muốn ra chính binh, đại đồng tiểu dị (giống nhiều khác ít).
Lý tướng quân thắng ờ xuất kỳ chế thắng, hắn thật ra đối với Hà Bắc một mực đều rất chú ý, sách lược cùa chúng ta cùng hắn đề nghị, hằu như là một hai ngày đều phải trao đổi một lằn, đối với ngươi chiếm lmh Đại Lục Trạch cùng Cao Kê Bạc.
hắn đều rắt đồng ý.
Bất quá ta muốn hỏi một câu, mục đích của Lý Đạo Tông là cái gì?”
“Kiềm chế chúng ta xuất birih viện trợ Hà Bắc quân, đảo loạn chiến cuộc” Tẳn Thúc Bảo không chút đo dự nói.
Tiêu BỐ Y cười nói: “Đây là kết quả bọn hắn kỳ vọng nhất, cho nên chúng ta nhất định phải đánh, hơn nữa phải hung hăng mà đánh, để cho bọn chúng hiểu rằng, chúng ta bị bọn chúng giữ chân.
Hơn nữa bọn họ chẳng những kiềm chế chúng ta, chúng ta còn muốn bọn họ bắt đằu tiệp viện.
Chúng ta nếu đột nhiên tăng binh Hà Gian, chỉ sợ muốn nhập vào cái động không đáy này, vĩnh viễn không biết đầu nhập bao nhiêu binh lực là cuối cùng, nhung mà nếu có thể khiến cho Lý Đạo T ông kêu khổ cầu viện, rút ra binh lực cùa Lý Đường tại Hà Gian, thật ra kết quả cũng là đại đồng tiểu dị”.
Tần Thúc Bảo rốt cuộc lộ ra nụ cười, ‘Ta rõ ràng ý tứ của Tây Lương vương, bọn họ muốn hấp dẫn binh lực cùa người, cho nên người muốn dùng gậy ông đập lưng ông.
trọng binh ngăn chặn binh lực bọn họ.
lại mưu cái khác?”
Tiêu Bố Y cười nói: “Đúng là như thể!”
Tần Thúc Bảo nói: “Chúng ta còn do dự cái gì.
Đà Thủy chiến việc đã cấp bách, khỏng biết Tây Lương vương chuản bị khi nào xuất binh?”
“Ngay lập tức!” Tiêu Bố Y không chút do dựnóL
***
Mưa vẫn roi xuống, lúc mạnh lúc nhẹ.
Quân Tây Lương khi ẩn nấp.
giống như hổ nằm, khi xuất binh, giống như báo săn!
Tiêu Bố Y vừa nói xuất binh, Tẳn Thúc Bảo lập tức an bài, sau đó Đại Lục Trạch đã động.
Đó là một loại trạng thái cực kỳ tự động, Tây Lương quân trải qua những năm chinh chiến này.
nhiều khi, đã vận hành như máy móc vậy.
Loại máy móc này, cũng không phải là cứng nhắc, mà là hình thành một loại quy luật khủng bố.
Nếu như theo Thiên Ngôn sơn đông nam Đại Lục Trạch quan sát.
sẽ phát hiện Đại Lục Trạch vốn yên lặng như chết, đột nhiên biến chuyển lưu động hẳn lên.
Lưu động không phải là nước trong ao đầm lầy lội, mà là đội quân thép T ây Lương.
Đội quân thệp từ doarih trại làm bằng sắt từng đội từng đôi tràn ra, chảy ra góc núi, chảy qua khe rãnh, suối nước.
Sau đó ờ trước Thiên Ngôn sơn nhập thành nước lũ.
mành liệt bành trướng về phía trước.
Ao hồ tựa như cũng bị cuốn vào trong nước lũ, mành liệt chấn động.
Đại quân tiến lên, ngoại trừ tiếng bước chân, tiếng vó ngựa, thanh ảm mưa rơi.
thanh ảm cờ xí phần phật, không còn thanh âm gi khác.
Đại quân tiến lên cực kỳ mẽnh mỏng cuồn cuộn, trong mênh mông cuồn cụộn lại eó sự trầm mặc khó tả, loại trầm mặc này quanh quần ở trong thiên địa, lại hình thành lực lượng khủng bố, thôi động đại quàn đi về phía trước.
Loại trầm mặc, dòng nước lu này tại Thiên Ngôn sơn hội tụ, sau đó một đường hướng bắc.
cuồn cuộn về phía Bạch Câu mà xông tới!
***
Tây Lương quân đà từ Đại Lục Trạch xuất binh!
Tây Lương quân trọng birih xuất kích!
Tây Lương quân ít nhất xuất động kỵ, bộ birih ba vạn quân mã về phía Bạch Câu công
tới!
Tây Lương quân còn đang không ngừng tăng binh, binh lực tiệp viện không rõ.
bời vì thám từ phía trước đà biến mất không thấy, hoài nghi đà bị quân Tây Lương phái ra thích khách tiễu trừ!
Lý Đạo Tông cau mày, như lâm đại địch.
Trong doanh tiếng trống vang lớn.
quân Lý Đường cũng nhanh chóng xuất binh, nhanh chóng bày trận tại Bạch Câu, nghênh đón Lý Đường.
Đông Đô cùng Hà Bắc đà bắt đầu trận đại chiến đằu tiên.
Lý Đường kỷ luật nghiêm minh, xuất binh tự động, so về Tày Lương quân mà nói, có thể nói là khó phân cao thấp.
Lý Đạo Tông khi xuất binh, nhịn không được tim đập nhanh, hắn không ngờ Tiêu Bố Y đã động thật sự.
Tiêu Bố Y xuất binh hung hàn, khiến cho hắn cực kỳ kinh hài vốn hai quân giao chiến, tri kỷ tri bì, bách chiến bách thắng.
Quân Tây Lương có thám từ thăm dò quân tinh của hắn, hắn đương nhiên cũng sớm an bài nhân thù tại lân cận Thiên Ngôn sơn lưu ý động tĩnh của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y vừa xuất binh, hắn được đợt thám từ thứ nhắt đem tin tức truyền tới.
không ngờ chỉ có sau bốn đợt tin tức, rất nhiều thám từ từ Đại Lục Trạch đến Bạch Câu, đà biến mất không thấy.
BỊ Tiêu Bố Y phái người gϊếŧ? Lý Đạo Tông nghĩ tới đây.
làm sao mà không kinh hài?
Loại khí thế xuất binh này.
Tiêu Bố Y điên rồi saó? tý Đạo Tỏng ảm thẳm kêu khổ, lại không thể không sẵn sàng chiến đấu.
Thật ra hắn cũng khỏng cho rằng Tiêu Bố Y sẽ xuất binh, hắn dùng loại kiềm chế này, chỉ là kế tạm thích óng.
hắn cũng không cho rằng Tiêu Bố
Y sẽ buông tha Nhạc Thọ, ngược lại trọng binh đánh hắn.
Hắn khôngthể tường được, cho nên Tiêu Bố Y đã xuất binh.
Xuát birih chẳng phải đôi khi, phải khiến cho đối thủ khỏng thể tường được?
Đại quân Tây Lương lần này Xuất động cũng không phải là chỉ có kỵ, bộ binh, còn có thích khách tiễu trừ thám tử đối thù.
Những người này vận hành hiển nhiên cũng cực kỳ có hiệu quả, trong thòi gian rất ngắn, đà tharih trừ árih mắt của đối thủ.
khiến cho đối thủ roi vào trạng thái tin tức đình trậ
Lý Đạo Tông trước mắt, chírih là trong lòng mờ mịt.
hắn hiện tại khỏng cách nào phân biệt đối thủ là đánh nghi binh, hay là đại quân tiệp cận.
Đối thủ đã xuất ba vạn binh, hơn nữa càng không ngừng tiệp viện, cho nên hắn không thể không cần thận mà làm.
Quân Tây Lương cáchBạch Câu chỉ có ba mươi dặm!
Kỵ binh tiên phong của quân Tây Lương cách Bạch Câu mười lăm dặm!
Mười dặm, năm dặm...!
Từng đạo tin tức không ngừng truyền đến.
thám từ mới phái ra liên tục qua lại.
nghe tiếng chân mà tránh.
Trong không khí tràn ngập khí tức đại chiến mưa gió nổi lên.
Mua gió tựa như cũng bị khí gϊếŧ chóc lay động, tạm thời tránh né.
không dám ở ngùng lại trong vòng mười dặm này.
Sau đó Lý Đạo Tông không cần chờ quân tình, đã nghe được tiếng vó ngựa ầm ầm.
Mưa đã ngừng, bầu trời cũng không có khói bụi chiến sự.
nhung mà tiếng vó ngựa như tiếng sấm liên tục vang lên.
đà làm cho người ta kinh tâm động phách.
Quân Tây Lương cũng không có phô trương thanh thế như quân Lý Đường trước đó chút ít, mà là súc lực đến công!
Tình huống đã rõ ràng, Lý Đạo Tông vẫn còn đang do đự, hắn có nên qua Bạch Câu chống cự hay không?
Tuy phụ trách kiềm chể đại quân Đông Đô, tuy tự xưng là trong một thế hệ tuổi trẻ dòng họ Lý gia, bản thân cũng không kém Lý Thế Dân, đáng tiếc mệnh không được tốt lắm, tuy đã chuẩn bị một đoạn thời gian, nhưng bời vì quán tính đối kháng.
Lý Đạo Tông luôn cảm thấy đối thủ sẽ không cứng rắn tấn công.
Cũng bởi vì những ý nghĩ nàv.
hắn một mực đều dùng Bạch Câu làm một lá chắc tự nhiên, lại đang ở sau Bạch Câu cắm trại, đào công sự phòng ngự, nhưng ờ trước Bạch Câu, hắn chưa bao giờ có ý niệm đào công sự trong đầu.
Thật ra Lý Đường đã bị áp lực quá lâu, vô luận Thiển Thủy Nguyên hay Bách Bích, hay là Hà Bắc trước mắt, đa phần vẫn là dùng đánh lâu dài là chính, thiết kỵ Tây Lương đạp bằng thiên hạ, Lý Đạo Tông trong lòng rất không phục.
Đây là một loại xem thường từ trong xương cốt.
Tiêu Bố Y tính là cái gì? Một mã quan lập nghiệp, miễn cường trèo lên hoàng thân quốc thích mà buôn bán ngựa, sau khi tìm được cơ hội thì kiêu ngạo ngang ngược, người như vậy chi là nhà giàu mới nổi, sao có thể ưu nhà cùng cao quý so với môn phiệt mấy trăm năm?
Lý Đạo Tông nghĩ tới qua Bạch Câu mà chiến, nhung rốt cục lý trí đè lại cảm tính, hắn phải dùng thù là chính.
Hắn tới đây, chính là vì hấp dẫn đại quân cùa Tiêu Bố Y, hôm nay mục đích của hắn đà tính là thành công, thì cần gi phải làm chuyện mất mặt hăng quá hóa dở?
Lý Đạo Tông rốt cuộc hạ lệnh dựa vào Bạch Câu mà ctLiến!
Mệnh lệnh hạ xuống, quân Lý Đường đà tập trung trước Bạch Câu.
nhìn chẳm chằm sang phía nam, tĩnh đợi quân Tây Lương xuất hiện.
Bạch câu là vết nứt tự nhiên, chỗ rộng nhất đạt gần mười trượng, sâu mấy trượng, ngày thường trong khe quái thạch bụi gai trải rộng, hôm nay mưa to qua đi.
trong khe hỗn độn không chịu nổi, tĩàn đầy tạp vật.
Loại phòng ngự thiên nhiên này, hơn nữa quân Lv Đường tác chiến có tố chất, ở trong mắt Lý Đạo Tông, đã đù ngăn cản đối thủ.
Quân Tây Lương rốt cuộc đã tới, xông tới Bạch Câu trước tiên là một đội kỵ binh như
gió.
Kỵ binh trầm mặc.
một tiếng hô quát, cũng không vội tiến công, mà là tán sang hai bên.
Ngay sau đó lại là một đội kỵ binh xuất hiện, xuôi theo Bạch Câu dài trải ra.
Bọn họ hiền nhiên kinh nghiệm phong phú, cách quân Lý Đường chừng một tằm tên, không tiếp tục tiến lên.
Quân Lý Đường trường cung lên dây, vận sức chờ phát động, nhung thấy được chỗ đứng cùa đối thù, chỉ có thể ẩn nhẫn không phát, bọn họ không thể lãng phi mưa tên không công làm chuyện vô đυ.ng.
Đối thù không công, bọn họ có thể đợi, chờ thèm một ngày, hoặc là một năm!
Lý Đạo Tông âm thẳm nhíu mày, thẳm nghĩ những ky binh này tác chiến có tố chất, cũng danh bất hư truyền, Tiêu Bố Y nổi danh tuyệt không phải là tự nhiên.
Hai đội kỵ binh khiến cho Lý Đạo Tông thu hồi lòng khinh thị.
có thể thấy được kỵ binh đến bày trận, không công không lùi, như pho tượng xếp ở đối diện Bạch Câu.
trong lúc nhất thời không biết bọn họ bán là thuốc gì.
Tiệp tục có kỵ birih bổ sung, rầm rầm rộ rộ, trong vòng nùa canh giờ, đà đạt tới bảy tám ngàn kỵ binh.
Lý Đường quân đã xem tới ngẩn người.
Quân Tây Lương không giống như là muốn chiến tranh, càng nhiều lại như là khoe khoang.
Bọn họ hiểu rằng Tiêu Bố Y xuất thân là Thái phó Thiếu khanh, chính là một chức quan nuôi ngựa, nhung bọn họ nằm mơ cũng không có nghĩ đến, Tiêu Bố Y tùy tùy tiện tiện có thể xuất ra bảy tám ngàn kỵ binh.
Những thứ này có phải là hắc giáp thiết kỵ bách chiến bách thắng, không gi đờ nồi hay không, tạm thòi không có ai biết.
Nhưng tất cả mọi người hiểu rằng, dưới mắt dùng mà lực xưng hùng, tùy tùy tiện tiện lôi ra bảy tám ngàn kỵ binh, ngoại trừ Đột Quyết, thì chỉ có quản Tây Lưang là có tiền vốn này.
Lý Đạo Tông âm thẳm kirih hãi, cho birih sĩ trận địa sẵn sàng đón quân địch, thiết kỵ Tây Lương bày trận Bạch câu, đại kỳ phần phật, nhìn chằm chằm, nhưng không có động tĩnh.
Chi là vẫn còn có binh lực không ngừng tiệp viện, bắt đằu dọc theo Bạch Câu dàn trải ra.
Lý Đạo Tông nhíu mày, không biết Tiêu Bố Y tròng hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì.
Đến hiện tại, hắn đà phái không ra được thám từ, bời vì phía nam Bạch Câu đều đã là thiết kỵ Tây Lương.
Quân Tây Lương rốt cuộc có bao nhiêu người, hắn không biết, quản Tây Lương rốt cuộc chuẩn bị công ra sao, hắn cũng không biết.
Nhìn sang quân Tây Lương bên kia.
hắn chỉ có thể khẳng định một điểm, ngựa của quân Tây Lương cho dù có lợi hại.
cũng không thể phóng qua Bạch Câu này!
Quân Tây Lương không có bay qua, xa xa lại có một đội kỵ binh, tinh kỳ phấp phới, cờ xí đi đầu viền vàng nền đen, trên mặt thêu lên một chữ ‘Tiêu’ thặt lớn!
Quân Lý Đường nhìn thấy, hơi có rung động, nhưng vẫn sừng sững bất động, cho thấy cực kỳ có tố chất.
Người nào cũng biết, trong quân Tây Lương có tư cách đùng loại cờ xí này chỉ có Tây Lương vương Tiêu Bổ Y!
Tiêu Bố Y lại đích thân đến Bạch Câu này?
Lý Đạo Huyền trong lòng một hồi căng thẳng, ngóng nhìn người giáp vàng nón vàng ở dưới cờ xí của đối phương.
Hắn tuy không phục Tiêu Bố Y, nhung không thể không nói, Tiêu Bố Y thoạt nhìn tuyệt không phải người chăn ngựa, trong thiên quân vạn mã, hắn so với bất luận kẻ nào thoạt nhìn càng giống vương giả hơn.
Loại khí tức bễ nghễ thiên hạ, ngạo mà không thể so của một đòi quân vương, cho đù cách Bạch Câu.
đều có thể tràn tới như mưa phùn.
Bên người Tiêu Bố Y dẫn theo hơn mười viên đại tướng, sau các tướng lại là ba tiăm kỵ sĩ hắc khôi hắc giáp, hai bên lại thuần một sắc thiết kỵ, như quần tinh cùng nguyệt hộ vệ lấy Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y đem quân Lý Đường đối diện như không có gì.
mang theo vài tướng lành.
ngạo mạn chi trò sang bên này.
Lý Đạo Tông trong lòng bốc lửa, hận không thể xông qua Bạch Câu, một nhát bóp chết đại địch cùa Lý Đường này.
Nhưng hắn biết mình là chù soái, Lý Uyên phái hắn đến cùng Tiêu Bố Y giao thù, cũng tuyệt không phải không tự nhiên, cho nên hắn thờ ra một hơi quát: “Đưa đàn lên”.
Binh sĩ hơi ngạc nhiên, lại mau lẹ quay lại lấy đàn, trải bàn dựng dù lẽn.
Lý Đạo Tông chậm rãi ngồi xuống, tay khảy đàn dây, một tiếng tranh vang lẽn.
tiếng đàn ờ giữa hai quân đối trận như phá đá xuyên mây.
Tay lại phất một cái, tiếng đàn vang lên.
như đao thương đều ra.
Quân Lý Đường không nói gì, quân Tây Lương trầm mặc, ai cũng xem thấy được, Lý Đạo Tông đang bày ra vẻ nhàn nhã, khích đối thủ xuất mà.
Quân Tây Lương nếu như thiếu kiên nhẫn đến công, quân Lý Đường sẽ thùa thế đem bọn họ tiêu diệt ờ trong Bạch Câu.
Trước Bạch Câu địa thể rộng rãi, có thề dung thiên quân vạn mà.
Nhưng từ Bạch Câu ra phía đông mười dặm ngoại là Khổng Tử lĩnh nối tới Chương Thủy ở phía tây, khe hở đài đến hơn trăm dặm, quả thật là địa hình phòng ngự tuyệt hảo.
Lý Đạo Tông xuất binh, sớm lệnh cho birih sĩ bắc cầu mà qua, lần này đương nhiên đã sớm hủy đi cầu, cũng không để cho quân Tây Lương lợi đυ.ng.
Tiêu Bố Y nghe được tiếng đàn, mỉm cười, nói với Từ Thiệu An bẽn người: “Đường quân dùng đản đài khách, chúng ta cũng phải hoàn lễ mới đúng”.
Từ Thiậi An vốn là hàng tướng Giang Hoài, lúc trước bời vì cùng Đỗ Phục Uy đóng chung một chỗ, đằu nhập vào Đông Đô, lúc này đây dẳn dần được Tiêu Bố Y tín nhiệm.
Nghe Tiêu Bố Y điều động, Từ Thiệu An nói: “Cẩn tuân Tây Lương vương phản phó!”
Hắn hết sức quy củ, truyền lệnh xuống.
Kỵ binh tản ra, chỉ nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm, bộ binh Xâý Lương cầm trong tay thuẫn bài lớn đã từ xa bày phương trận đi tới.
Mưa phùn liên tục, tầiết thuẫn thô to, hai bên giao tạp cùng một chỗ.
hình thành tràng cảnh cực kỳ rung động.
Quân Tây Lương phương trận lập tức lan tràn, giống như biển xanh triều lên, lan tràn về phía bên cạnh Bạch Câu.
Tiếng bước chân cùa Thuần bài binh, rất nhanh đem tiếng đàn cùa Lý Đạo Tông áp chể.
Lý Đạo Tông dừng tay không đàn nữa, miệng maiig cười lạnh, bời vì hắn nghe được phía sau Thulnbài binh có tiếng bánh xe ầm ầm đi theo.
Hắn đà xem thấu môn đạo của đối thủ.
Đã như vậy.
hắn cần gi bối rối?
Đi theo sau Thuần bài birih là vô số Hà mô xa! Quân Tây Lương đem phương phép lấp hộ thành hà trong công thành, lại dùng ở đây! Lý Đạo Tông nghĩ tới đây.
không khỏi cảm khái quân Tây Lương tùy cơ ứng biển, nhưng Bạch Câu tuyệt không phải hộ thành hà có thể so sánh, muốn lấp Bạch Câu, khó khăn so với lấp hộ thành hà cao hơn cà chục lần.
Lý Đạo Tông cũng không lo lắng, thét ra lệnh binh sĩ chuần bị.
Thuần bài binh một mực bức đến trước Bạch Câu, lúc này mới bỗng nhiên tránh ra, Hà mô binh giống như u linh xông tới, mắt thấy muốn đổ đất vào Bạch Câu.
Nhưng một khắc khi Thuần bài binh tránh ra, bờ bên kia mũi tên đà như mưa xuống!
Lý Đạo Tông là người có thể nắm bắt cơ hội, cũng nắm bắt được cơ hội chỉ lóe lẻn tức thi, ý đồ hữu hiệu nhất sát thương địch thù.
Nhưng khiến cho hắn dự kiến không đến là.
Hà mô xe lóe lên lại trờ lại, Thuln bài binh tầng tầng lợp lớp, che ở mọi góc độ.
đà đem vũ tiễn đầy tròi ngăn càn lại.
Mưa tên như tơ, đinh đinh đang đang gõ ở trên thuẫn bài, giống như châu rơi khay ngọc, mưa roi sông lấp, rất là dễ nghe.
Nhưng này trong tiếng dễ nghe này, lại ản chứa vô số sát khí
Lý Đạo Tông khẽ giật mình, tổng quản cung tiễn binh cũng ngạc nhiên, bọn họ chưa bao giờ thấy qua Hà mô binh tinh xào nhưthế, bọn họ lấp đất thoạt nhìn đều có chút nghệ thuật.
Hà mô birih thừa dịp đợt tên thứ nhất cùa quân Lý Đường qua đi, một lần nữa xông ra, lập tức đem đất đổ vào trong khe rành, thoạt nhìn không có ý nghĩa, chín trâu mất sợi lông, nhưng bọn hắn cũng đã đạt được mục đích.
Lý Đạo Tông cau mày, đợt mưa tên thứ nhất qua đi.
hắn tồn thất cung tiễn, đối thù chi bị thương mấy người mà thôi!
Lúc này đây giao phong, ai thắng ai thua?
Đợt Hà mô binh thứ nhất qua đi, quân Tây Lương rất nhanh bắt đầu đợt lấp đất thứ hai, vẫn là hư hư thực thực, thay đổi thất thường, dụ dỗ mưa tên của Đường quân.
Lý Đạo Tông rất nhanh phát hiện một sự thật, đó chính là đối đổ đất là giả, tiêu hao mưa tên của bọn họ mới là mục đích chân chính.
Nhưng hắn lại không thể không bắn, bời vì chì cần chậm phút chốc, có thể phát hiện Hà mô xa đà xông lên lấp khe.
Bọn họ không chỉ dùng đất.
mà còn có thể đùng cây gỗ, tảng đá lớn, đoạn Bạch Càu này mặc dù rộng mặc dù sâu, nhưng bọn họ điên cuồng như thế, xem ra cũng sẽ có lúc lấp đầy.
Tiêu Bố Y xa xa trông thấy, phân phó nói: “Quá đơn điệu.
thèm chút đa dạng đi”.
Từ Thiệu An nói: “Được”.
Hắn chính là truyền thanh của Tiêu Bố Y, mệnh lệnh xuống lần nữa, mấy ngàn thiết kỵ đột nhiên như thủy triều phóng về phía hai bên, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta hoảng sợ.
Lý Đạo Tông sớm đề phòng chiêu này.
thét ra lệnh, đã có du kỵ đi theo kỵ binh Tây Lương, nghiêm mật giám thị
Có bộ birih Tây Lương cũng đi theo thiết kỵ Tây Lương, sẵn sàng tìm kiếm nơi mà quản Lý Đường thủ không đến mà qua Bạch Câu.
Lý Đạo Tông không sợ đối thù qua linh tinh, chỉ sợ đối thù phá núi lấp biển mà qua khe.
chiếm trước địa thế.
Mệnh lệnh liền truyền, hơn vạn cung tiễn thù, trường thưcmg thủ đều đà xuôi theo Bạch Câu mà dàn ra, hoành tráng sắp xếp hơn mười dặm, dùng kích trống, khói lừa để làm hiệu.
Nếu như thấy khu vực đối thù dùng trọng binh tiến đánh, sẽ có quân Lý Đường lập tức cứu viện.
Lý Đạo Tông vì thù Bạch Câu, có thể nói là đem hết toàn lực, trước mắt ứng đối có thừa.
Dù sao quân Tây Lương cũng có trọng điểm, chỉ cằn hắn kềm chân chủ lực cùa Tiêu Bố Y, còn lại cho dù qua Bạch Câu, rất nhanh cũng sẽ bị binh lực hậu bị của hắn tiêu diệt.
Trong lúc nhất thời, hai bên Bạch Câu, tiếng trống kích động, tiếng kèn vang lên.
phi thường náo nhiệt.
Tiêu Bố Y nhìn thấy đối phương chạy đông chạy tây mệt mòi.
mỉm cười lẩm bầm nói: “Hay cho Lý Đạo Tông ngươi, ta quả thực muốn xem một chút...!Ngươi có thể thủ tới khi nào! Ngưai cùng ta choi, ta cũng theo ngươi...!choi đùa một phen!”