Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 167: 167: Âm Soa Dương Thác

Lời đại nghịch bất đạo như thế xuất phát từ người của mã trường, Bạch Vạn Sơn biết mình cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, sắc mặt bị dọa có chút trắng bệch, Bạch Tích Thu cũng nhíu mày, thấp giọng nói: "Thái thúc, người uống nhiều rồi"...!

Bạch Tích Thu nhìn thấy Tiêu Bố Y tùy ý ngồi dưới đất một cách rấn dân dã thì rất là kinh ngạc.

Nàng nghĩ Tiêu Bố Y rất là cao ngạo, tham tài háo sắc, Tự cao tự đại hoặc xảo trá khác thường, nhưng không nghĩ đến, Tiêu Bố Y thật ra cũng rất hợp thuận, hơn nữa xem ra, thực đối với ngựa rất quen thuộc, cái này đối với Bạch Tích Thu mà nói, thật sự là chuyện khó có thể tưởng tượng.

"Tích Thu, lão Thái rất nghe lời con, con mau khuyên lão Thái.

Hiện tại còn thể thống gì" Bạch Vạn Sơn không dám kéo Tiêu Bố Y lên, nói Thái Phó Thiếu Khanh ngươi chỉ có thể ngồi ở trên ghế, làm sao có thể ngồi dưới đất, cho nên chỉ có thể đối chủ ý sang Thái Mục.

"Cha, để bọn họ nói chuyện đi" Bạch Tích Thu khuyên phụ thân: "Con cảm thấy Tiêu đại nhân này không xảo quyệt như chúng ta tưởng tượng".

Bạch Vạn Sơn ngẩn ra: "Con gái, con không phải nói người này…"

"Con cũng nhìn lầm người" Bạch Tích Thu khẽ cười nói: "Hiện tại xem ra Thái thúc thúc thực đối với Tiêu đại nhân rất kính trọng.

Một khi đã như vậy, chúng ta không bằng cứở ngoài, để cho bọn họ nói chuyện là được, nói không chừng còn thu được hiệu quả ngoài ý muốn".

Bạch Vạn Sơn vẻ mặt đau khổ: "Cha chỉ sợ lão Thái tính tình cổ quái, nếu đắc tội với Tiêu đại nhân, vậy thực là mất nhiều hơn được".

"Có chúng ta ở bên cạnh, chắc cũng không có việc gì" Bạch Tích Thu cũng kéo phụ thân ngồi xuống một bên, Bạch Vạn Sơn thoáng nhíu mày, cũng không nói gì nữa.

Tiêu Bố Y đã sớm cùng Thái Mục nói chuyện rất hăng hái.

Thái Mục có chút cảm khái nói: "Tiêu đại nhân, đều nói dĩ mạo thủ nhân, thất chi tử vũ, lại không biết ngựa ở trên đời cũng như thế".

Tiêu Bố Y không nghĩ đến Thái Mục xem có vẻ thô lỗ, thế nhưng lại dẫn chứng rất chính xác, gật đầu nói: "Thái huynh nói không sai, thật ra Quyền Mao Yên Vũ ngoại trừ trong mắt một số người trông khó coi ra.

Thì muốn nói đi đường dài, hành quân đánh giặc, tuyệt đối không kém bất cứ loại ngựa nào khác.

Nếu muốn sử dụng Quyền Mao Yên Vũ này rộng rãi, thì phải thay đổi quan niệm của thế nhân".

Thái Mục vỗ đùi nói: "Đúng rồi, chỉ là Quyền Mao Yên Vũ này tại Trung Nguyên cực kỳ hiếm thấy.

Có lẽ cho đến bây giờ chỉ có một con này, không biết Tiêu đại nhân nhìn thấy ở nơi nào?"

Tiêu Bố Y thấy ba người đều nhìn mình, cười nói: "Ta thật ra cũng đã đi thảo nguyên chọn ngựa, lúc ấy đúng lúc nhìn thấy một con Quyền Mao Yên Vũ, nhìn thấy nó tướng mạo kỳ lạ, lúc này mới lưu ý hỏi một chút, nghe nói là cái gì ngựa của Quyền Vu Cần Quốc.

Chỉ là lúc ấy bận rộn, cũng không tiện mang về".

"Đại nhân thật sự là kiến thức uyên bác, "Thái Mục thật tình chân ý nói: "Thật ra Quyền Mao Yên Vũ này vốn là giống ngựa tạp chủng".

"Ồ" Tiêu Bố Y gật gật đầu, "Thì ra là thế".

Hắn biểu hiện thật sự có chút bình tĩnh, Thái Mục cũng kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽTiêu đại nhân không khinh bỉ?"

"Khinh bỉ cái gì?" Tiêu Bố Y ngược lại có chút kỳ quái.

"Ta nói Quyền Mao Yên Vũ là ngựa tạp chủn, người khác đều khinh thường," Thái Mục lắc đầu nói.

Tiêu Bố Y cười nói, "Cái này có gì mà khinh bỉ, ngựa thuần chủng có chỗ tốt của ngựa thuần chủng.

Ngựa tạp chủng có ưu điểm của ngựa tạp chủng".

Bạch Vạn Sơn lộ ra vẻ không cho là đúng, thầm nghĩ còn có kiểu nói ngựa tạp chủng tốt, thật sự là buồn cười.

Bạch Tích Thu cũng có chút đỏ mặt cúi đầu, không thể thảo luận vấn đề này, lại càng không tiện xen vào.

Thái Mục lại vỗ đùi, tràn đầy hưng phấn, "Đại nhân chỉ bằng lời này, Thái Phó Thiếu Khanh này thực làm được, làm sao giống như lần trước.

Ta cùng Vũ Văn Hóa Cập nói ra, đem ngựa này tiến cử cho hắn, kết quả bị hắn nhạo báng một hồi".

Tiêu Bố Y hỏi: "Thì ra Thái huynh cũng hướng tới Vũ Văn Hóa Cập đề cập qua loại này Quyền Mao Yên Vũ này sao?" Thái Mục không để ý tới Bạch Vạn Sơn đang liên tục nháy mắt, lớn tiếng nói: "Đương nhiên, ta vốn nên vì Đại Tùy nuôi ra ngựa có thể bình định bốn biển, không nghĩ đến minh châu trong bùn, luôn không thể tìm được chỗ thưởng thức.

Vũ Văn Hóa Cập chó má không thông, nắm giữ mã trường của Đại Tùy, chỉ để cho hạng như Mã Hành Không làm chính, hắn chỉ cầu ngựa tuấn mỹ, không cầu thực dụng, cũng tìm được ưu đãi thật lớn.

Loại phong thái xa hoa này làm cho các mục trường khác tranh nhau bắt chước, nuôi ngựa ngoại trừ để khoa khoang với kéo xe ra, thì không dùng làm gì cả.

Ta chỉ sợ qua vài năm nữa, Đại Tùy sẽ không còn ngựa để chinh chiến, mất nước cũng không xa!"

"Lão Thái" Bạch Vạn Sơn lớn tiếng quát: "Ngươi…"

Lời đại nghịch bất đạo như thế xuất phát từ người của mã trường, Bạch Vạn Sơn biết mình cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, sắc mặt bị dọa có chút trắng bệch, Bạch Tích Thu cũng nhíu mày, thấp giọng nói: "Thái thúc, người uống nhiều rồi".

Thái Mục chỉ nhìn Tiêu Bố Y, ánh mắt lấp lánh, không nói một lời.

Tiêu Bố Y ho khan một tiếng, vỗ vỗ vai Thái Mục nói: "Thái huynh trung tâm với Đại Tùy ta, quả thật là chuyện may mắn của Đại Tùy.

Chẳng qua lời nói hơi chút cực đoan, chẳng trách không được trọng dụng".

Hắn nói uyển chuyển, Bạch Tích Thu rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, Bạch Vạn Sơn trong lòng vẫn thấp thỏm bất an, Thái Mục lại cảm động cơ hồ muốn rơi lệ, "Đại nhân quả thật là tri kỷ bình sinh của Thái Mục".

Tiêu Bố Y cười nói: "Thật ra ta cũng xem Thái huynh như tri kỷ.

Chỉ là về sau lời này không thể nói loạn, ta biết Thái huynh trung quân mới nói như vậy, nhưng nếu lọt vào tai nịnh thần, sẽ khó tránh khỏi mượn cớ làm khó.

Lời thật thì khó nghe, thuốc đắng dã tật.

Ta nhớ kỹ lời của Thái huynh.

Trước mắt lại muốn hỏi Quyền Mao Yên Vũ này có thể sinh sản được bao nhiêu?"

"Cái này cũng có chút khó khăn," Thái Mục thở dài một hơi nói: "Đại nhân thân là Thái Phó Thiếu Khanh, đương nhiên biết ngày nay chỉ khoái phù hoa, cho nên chuyện bồi dưỡng sinh sản Quyền Mao Yên Vũ rất không được chú ý.

Không nói tới nhân lực, tài lực cũng rất thiếu, nhớ tới năm đó Hán Vũ Đế vì chống lại Hung Nô, nên đã mạnh mẽ phát triển việc nuôi ngựa.

Vì cải giống ngựa tốt, không tiếc phái sứ thần đi tới Tây Vực, dẫn ba ngàn ngựa Đại Uyển về phát triển giống ngựa, nhưng đến ngày nay, thế nhân chỉ thích phù hoa đẹp mắt, ngược lại bỏ qua phương pháp của người xưa, chỉ lấy một giống này, ngựa Đại Uyển tuy tốt ở nước rút, vóc dáng thần tuấn.

Nhưng nếu đi đường trường, cũng không bằng Quyền Mao Yên Vũ này".

Tiêu Bố Y gật đầu, "Nếu cấp cho Thái huynh đủ tiền tài cùng thời gian.

Không biết Thái huynh có thể nắm chắc đượ bao nhiêu phần cải tiến giống ngựa?"

Thái Mục đột nhiên đứng lên, "Thái Mục bất tài, nhưng cũng có tám phần, là bởi vì ta đã sớm nghiên cứu qua việc cải tiến giống ngựa một thời gian.

Chỉ là, cho dù ta sản xuất ra số lượng lớn Quyền Mao Yên Vũ, chỉ sợ cũng không ai đồng ý".

Tiêu Bố Y lắc đầu thở dài nói: "Ngựa tốt như thế sao lại không ai đồng ý.

Nếu Thái huynh có ý, ta sẽ hướng tới Thánh Thượng thỉnh tấu, về sau sẽ do triều đình chi xuống tiền tài, Thái huynh chuyên tâm nuôi dưỡng cho Đại Tùy ta loại Quyền Mao Yên Vũ này" Nói tới đây Tiêu Bố Y lắc lắc đầu nói: "Không đúng…"

"Có cái gì không đúng?" Thái Mục khẩn trương hỏi: "Đại nhân chẳng lẽ muốn xuất ngôn phản ngữ?"

Bạch Vạn Sơn mắng: "Lão Thái, ngươi sao lại ăn nói như vậy với Tiêu đại nhân?"

Tiêu Bố Y lơ đểnh, thầm nghĩ lão Thái này thật ra là người trực tính, cũng là nghiên cứu thành cuồng, mình đang cần người như thế, không ngại mượn sức thêm nhiều, "Ta nghĩ nuôi dưỡng cải tiến giống ngựa cũng không phải chỉ là một giống Quyền Mao Yên Vũ.

Tạp giao cải tiến giống ngựa rất nhiều lúc có thể tổng hợp được ưu điểm.

Ngựa này, có loại khả năng chịu nặng, có loại khả năng xung phong, lại có loại chỉ để cho người trong cung cưỡi cho vui là được.

Cho dù là ngựa xung phong hãm trận, cũng khác với lại ngựa có sực chịu đựng trăm dặm ngàn dặm…"

Cái này không chỉ Thái Mục, mà Bạch Vạn Sơn cùng Bạch Tích Thu đều tán thưởng nhìn Tiêu Bố Y, thầm nghĩ Thái Phó Thiếu Khanh này hơn người trước rất nhiều.

Quả thực xem như là người có nghê về phương diện này, người ta lần này xem ra đến thật sự là tuần tra mã trường trong thiên hạ, chứ không phải là cố ý đến để ngắm gió thu.

Cứ như vậy, hắn nghiêm mặt cũng không phải là nhằm vào Thanh Giang mã trường, Thái Mục nói Mã Hành Không nuôi ra ngựa hòa hòe mà không thật.

Tiêu đại nhân này cũng không có phản đối, chẳng lẽ là lúc trước ở kinh thành, Tiêu đại nhân này chính là đã nhìn ra điều này, nên mới khai đao đối với Lư Lăng mã trường?

Đương nhiên bọn họ cũng nhiều ít hiểu được mấy cái mà Tiêu Bố Y nói.

Dù sao bọn họ cũng không phải là tay mơ, chỉ là hiểu là một chuyện mà làm là chuyện khác.

Hiện này bởi vì Thánh Thượng thích ngựa mà không hiểu ngựa, hắn lại không cần cưỡi ngựa ngày đi ngàn dậm, cả năm có thể cưỡi ngựa đi vài dặm đã là chuyện khó được.

Một khi đã như vậy, Vũ Văn Hóa Cập đã yêu cầu ngựa thần tuấn cao lớn, lông ngựa xoăn một cọng cũng bị đào thải.

Quyền Mao Yên Vũ này trông chẳng khác gì bờm sư tử, dĩ nhiên là Vũ Văn Hóa Cập sẽ không muốn, bọn họ là nuôi ngựa cho quan gia, cũng vì cuộc sống cá nhân.

Nhà mua ngựa nhiều nhất chính là quan phủ, quan phủ nếu không cần, vậy bọn họ chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà sống.

Cho nên khi Thái Mục hướng tới Bạch Vạn Sơn nói muốn nuôi Quyền Mao Yên Vũ, Bạch Vạn Sơn cũng không phản đối, cũng không phải là không duy trì, nhưng chỉ để một mình hắn mà thôi.

Đương nhiên nếu quan gia muốn lông xoăn, Bạch Vạn Sơn dừng nói tới ngựa, cho dù sư tử cũng có thể nuôi được.

"Ta nghĩ Thái huynh có thể tiến hành ngay, nhưng cải tiến nhiều giống ngựa, cũng khó tránh chậm trễ thời gian, Trương tướng quân hiện ngựa đang thiếu, biên cương cũng như thế.

Có thể nuôi ra ngựa xung phong hãm trận đương nhiên là tốt, có thể nuôi ra ngựa có sức bền chịu nặng cũng tốt.

Đương nhiên có cả hai thì càng tốt" Tiêu Bố Y mỉm cười đứng lên, "Ta vốn chuẩn bịở đây một hai ngày rồi đi.

Nhưng gặp Thái huynh nên cũng phải xử lý thỏa đáng chuyện này.

Ta trước tiên sẽ nói với Huyện lệnh Tống thành, cung ứng những gì cần thiết trong thời gian nhanh nhất, sau đó mới tấu lên Thánh Thượng, nói Thanh Giang mã trường này có tương lai, trọng điểm để phát triển…"

"Thái thúc thúc, người đừng khoe nữa, Tiêu đại nhân đối với phương diện này chính là chuyên gia" Bạch Tích Thu đột nhiên nói: "Đại nhân lần này Nam hạ cưỡi một bạch mã, cả người trắng như tuyết.

Chất nữ cũng đã thấy nhiều ngựa hay, lại cảm thấy con ngựa này cực kỳ thần tuấn, có thể xưng là thần mã, cháu chỉ sợ cho dù Quyền Mao Yên Vũ của người cũng không thể so được"...!

"Tạ ơn đại nhân" Lần này là Bạch Vạn Sơn và Bạch Tích Thu cùng kêu lên, sắc mặt vui mừng.

Hôm nay khi bọn họ nhìn thấy Tiêu đại nhân xuống thuyền, mang theo khuôn mặt như đòi nợ, đều không cầu có công, chỉ cầu qua trót lọt.

Lại nghe đồn đại cũng khó tránh lo lắng, thầm nghĩ chỉ mong ôn thần này rời đi là tốt nhất.

Làm sao nghĩ đến lại có loại chuyện tốt này, Tiêu đại nhân này đừng xem tuổi trẻ, làm việc cũng nhnh chóng, yêu cầu hiệu quả, thật sự là quan tốt khó gặp.

Thái Mục mấy máy miệng, muốn nói cái gì đó, lại bị sự vui mừng trong lòng làm cho nghẹ lại, chỉ sợ đây là một giấc mộng.

Một lát sau mới hỏi, "Tiêu đại nhân, người nói là thật chứ?"

Tiêu Bố Y cười, lập tức triệu Lưu Giang Nguyên tới, cho hắn viết văn thư, đóng quan ấn Thái Phó Thiếu Khanh, sau đó cho hắn đi Tống thành xử lý tất cả.

Đợi khi Lưu Giang Nguyên đi rồi, Thái Mục lúc này mới có chút tin tưởng rằng mình khổ sở rốt cuộc đã có ngày thấy được ánh rạng đông, còn muốn cùng Tiêu Bố Y nói chuyện.

Bạch Vạn Sơn nhìn sắc trời thấy đã đến trưa, cuống quít ngăn lại nói: "Tiêu đại nhân đã vất vả một ngày, cũng phải nghỉ ngơi ăn cơm.

Thái lão đệ, dù sao Tiêu đại nhân còn ở đây mấy ngày, ngươi cũng không nên nóng lòng nhất thời, hãy đi thay quần áo sạch sẽ rồi cùng với Tiêu đại nhân uống vài chén".

Thái Mục vốn vẫn tâm tro ý lạnh, bất cần đời, lần này cũng không phản đối hiếm thấy, lập tức rời đi, Bạch Vạn Sơn phân phó con gái đi chuẩn bị tiệc rượu trước, bản thân thì tiếp đón Tiêu Bố Y.

Thừa dịp không ai để ý, kéo lấy con gái lại nói: "Tích Thu, con cảm thấy Tiêu đại nhân này thế nào?"

"Về chuyện gì?" Bạch Tích Thu khó hiểu hỏi, nhìn thấy ánh mắt ám muội của cha, trên mặt đỏửng, "Cha, người nói cái gì vậy.

Con hôm nay mới gặp Tiêu đại nhân một lần!"

"Có lúc, nữ nhân xuất giá đến trượng phu là dạng gì cũng không biết" Bạch Vạn Sơn đầy thâm ý nói.

Bạch Tích Thu tránh thoát cánh tay của phụ thân, "Cha, người thực càng già càng hồ đồ, người chẳng lẽ chê con gái người không gả đi được, lúc này mới gấp rút phải tặng cho người ta sao?"

"Tiêu đại nhân có cái gì không tốt, đây là cơ hội ngàn năm một thuở" Bạch Vạn Sơn cẩn thận cả đời, nghe được Tiêu Bố Y có ý nâng đỡ Thanh Giang mã trường, rốt cuộc lớn mật một hồi, liếc nhìn mọi nơi, áp thấp thanh âm, "Con nghe vi phụ phân tích cho con, ưu đãi khi gả cho Tiêu đại nhân này.

Thứ nhất, Tiêu đại nhân là Thái Phó Thiếu Khanh, Tích Thu con nếu gả cho hắn, không cần phải nói, Thanh Giang mã trường chúng ta về sau cuộc sống sẽ không cần phải lo lắng.

Vi phụ nếu có Thái Phó Thiếu Khanh làm con rể, về sau không cần phải lo lắng chuyện nuôi ngựa nữa.

Thứ hai, chúng ta có hậu đài Tiêu đại nhân này, về sau mục trường nào nhìn thấy chúng ta mà dám không tất cung tất kính? Mã Hành Không gì đó trong mắt vi phụ còn không phải không đáng nhắc tới? Thứ ba, Thái Phó Thiếu Khanh này chính là quan tứ phẩm, hiện nay quan tứ phẩm trong triều cũng không nhiều lắm, mà quan tứ phẩm phỏng chừng cũng đều là lão nhân bảy tám mươi tuổi.

Vi phụ phải đem con gả cho mấy lão nhân này, xưng hô cũng không biết xưng hô ra làm sao".

"Cha nói đến cũng đều là vi phụ vi phụ, cha khi nào thì nghĩ qua cảm thụ của con chưa?" Bạch Tích Thu dậm chân sẵng giọng.

Bạch Vạn Sơn kỳ quái nói: "Tích Thu, cha nói với con mấy cái này, đều là trưng cầu ý kiến của con mà thôi? Con ngày thường chỉ đọc sách, không có để ý tới ai.

Tiêu đại nhân này còn trẻ, anh tuấn tiêu sái.

Con không phải nói, hắn không xứng với con đấy chứ?"

Bạch Tích Thu xoay người đi, lại bị Bạch Vạn Sơn kéo lại, hết lời nói: "Tích Thu.

Vi phụ không thể không nói.

Nam nhân vĩ đại thật sự quá ít, hôm nay nhìn thấy một lần ngàn vạn lần không thể bỏ qua.

Tiêu đại nhân tuần tra mã trường thiên hạ, phỏng chừng một năm cũng không được một lần, hắn nói sẽở lại mục trường vài ngày, cha nghĩ quá nửa chính là coi trọng con, cha nhìn thấy hắn thỉnh thoảng trộm nhìn con vài lần".

Bạch Tích Thu dừng bước, thấp giọng hỏi, "Hắn thực nhìn con, con sao lại không biết?"

Bạch Vạn Sơn cười nói: "Lúc nãy hắn cùng lão Thái thảo luận chuyện cải giống ngựa, con vẫn cúi đầu, làm sao biết hắn nhìn con? Vi phụ không hoa mắt, ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.

Tích Thu, bỏ qua cơ hội này, sẽ không còn đến nữa đâu.

Tiêu đại nhân lưu lại đây mấy ngày khó được, con nếu bỏ qua, cha chỉ sợ con về sau nhớ tới sẽ phải hối hận.

Nếu hắn thực thích con, vi phụ sẽ cùng mẹ con thương lượng, mấy ngày nay ở tại mã trường cử hành hôn sự cũng có thể".

"Con chỉ sợ là phụ thân sẽ hối hận" Bạch Tích Thu rốt cuộc chịu không được sự nhiệt tình của phụ thân, vung tay áo mà đi, Bạch Vạn Sơn một tay giở lên không trung, lắc đầu nói: "Ài, nha đầu này!"

Bạch Vạn Sơn tuy cảm thấy thái độ của con gái làm cho hắn có chút bất mãn, nhưng vẫn cảm thấy hôm nay dù sao cũng là công đức viên mãn rồi.

Ai ngờ Thái Mục lỗ mãng lại thành toàn cho Thanh Giang mã trường, mình về sau còn phải cùng hắn thân cận nhiều hơn mới được.

Suy nghĩ lại, cái này coi như là Thái Mục bồi thường đối với Thanh Giang mã trường.

Thái Mục nuôi ngựa không tệ, nhưng làm người quá mức cương trực.

Lần trước khi Vũ Văn Hóa Cập đến, hắn tất cung tất kính đem Quyền Mao Yên Vũ này dâng lên.

Không nghĩ đến bị Vũ Văn Hóa Cập cười nhạo một trận, mình phải phí lời khuyên can một hồi.

lúc này mới bình tức được chuyện này.

Nếu không phải hôm nay gặp được quan tốt như Tiêu đại nhân, nói vậy hôm nay mình lại phải đau đầu một hồi.

Chỉ là nha đầu Tích Thu kia, Bạch Vạn Sơn lắc lắc đầu, sao lại không hiểu nỗi khổ tâm của bậc làm cha làm mẹ.

Đợi khi bắt đầu buổi tiệc, Bạch Vạn Sơn lại cho hạ nhân đi tìm còn gái, chỉ sợ nàng ta không đến lại thất lễ, không nghĩ đến Bạch Tích Thu rất nhanh cũng đã đến, với con mắt lão luyện của Bạch Vạn, con gái hình như còn cẩn thận trang điểm, trong lòng cũng đã dịu xuống mà mời khách nhập tiệc.

Nói là khách, nhưng cũng chỉ có một mình Tiêu Bố Y, các cấm vệ không có việc gì thì vùi đầu vào ngủ.

Tôn Thiếu Phương lại lại không muốn vì bữa cơm mà rời giường, từ chối lời mời, Bối Bồi cũng bởi vì Tiêu Bố Y bảo nghỉ ngơi, cho nên Bạch Vạn Sơn đã phân phó không quấy rầy, mà cho người đem đồ ăn đưa tới.

Cho nên tiệc tuy phong phú, một cái bàn lại chỉ có mấy người ngồi mà thôi.

Thái Mục đương nhiên là nhất định đến, Bạch Vạn Sơn chỉ sợ con trai không hiểu chuyện lại nói bậy, nên không cho tới, chỉ để con gái ngồi bên cạnh Tiêu Bố Y, mình ngồi chủ vị, mơ tưởng mỗi ngày đều như thế là tốt nhất.

Đệ đệ Bạch Vạn Sơn là Bạch Vạn Thủy cũng đến, chẳng qua hắn không thích nói chuyện, chỉ lo uống rượu, cũng vô phương.

Trên buổi tiệc Bạch Vạn Sơn đương nhiên là cảm tạ liên tục, vỗ mông ngựa đến bản thân cũng có chút đỏ mặt.

Sau khi cảm tạ chính là kính tửu, Bạch Vạn Sơn chỉ nghĩ làm thế nào để đề cập đến hôn sự, Thái Mục lại chỉ nói về ngựa làm cho người ta không chen vào được, thật vất vả đợi cho hắn nghỉ ngơi một hơi, Bạch Vạn Sơn lúc này mới nói: "Tiêu đại nhân, nghe nói người đến Đông Đô cũng không bao lâu?"

"Tiêu đại nhân là quan tốt, đương nhiên sẽ không mỗi ngày đều ở tại Đông Đô" Thái Mục nói đến cao hứng, cũng không quản Bạch Vạn Sơn nói cái gì, lại tự nói: "Tiêu đại nhân, ta đã thấy một giống ngựa cũng không tệ…"

"Thái thúc thúc, người cũng nên để Tiêu đại nhân ăn một chút" Bạch Tích Thu ở một bên nhỏ giọng nói.

Thái Mục đành phải gãi đầu, "Ngươi cũng biết tính ta, gặp được tri kỷ nói đến hừng đông cũng được" Hắn đời này nuôi ngựa, tuy quản lý mục trường rất tốt, lại luôn không thành công.

Lúc này gặp được người thưởng thức, chỉ hận không thể móc trái tim ra mà nói được.

"Thái huynh say mê như thế, trách không được nuôi ra ngựa tốt" Tiêu Bố Y mỉm cười nâng chén rượu lên, "Nào, ta trước kính ngươi một ly, chỉ mong ngươi sớm ngày nuôi được ngựa tốt, lập công lớn cho Đại Tùy ta".

"Tiêu đại nhân, nuôi ngựa này có kỳ hạn không?" Bạch Tích Thu dù sao cũng cẩn thận, chỉ sợ lại làm không tốt.

Tiêu Bố Y cười nói: "Tích thu cô nương, cái này mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ta tin tưởng rằng với tính cách của Thái huynh, nhất định sẽ tận tâm hết sức, chỉ cần cố gắng hết sức là được.

Tiêu mỗ còn một ngày làm Thái Phó Thiếu Khanh ở tại Đại Tùy, đối với công việc của Thái huynh nhất định sẽ tận lực hỗ trợ, cái này cô cứ yên tâm".

Bạch Tích Thu nhìn thấy thái độ của hắn hòa nhã, làm việc quyết đoán, nhớ tới lời phụ thân nói thì mặt đỏ lên, "Vậy Tích Thu thực phải cảm ơn Tiêu đại nhân".

Bạch Vạn Sơn thầm nghĩ Tiêu đại nhân này rốt cuộc đối với Tích Thu đã để mắt tới, bằng không sao lại không nói người khác yên tâm, lại chỉ bảo con gái mình yên tâm?

"Đại nhân, nghe nói người…"

"Để Tiêu đại nhân ăn một miếng rồi nói sau" Thái Mục nói một câu thiếu chút nữa làm cho Bạch Vạn Sơn nghẹn chết.

Bạch Vạn Sơn thầm nghĩ cho ngươi nuôi ngựa thì ngươi làm cha, hiện tại cũng không đem trường chủ ra đặt ở trong mắt, thật vất vả mới đợi được Tiêu Bố Y buông đũa xuống, Bạch Vạn Sơn mới muốn nói chuyện, Thái Mục lại giành nói: "Tiêu đại nhân, ta ở tại Đột Quyết nhìn thấy một loại ngựa Tần Chuy, cũng không tệ…"

"Thái thúc thúc, người đừng khoe nữa, Tiêu đại nhân đối với phương diện này chính là chuyên gia" Bạch Tích Thu đột nhiên nói: "Đại nhân lần này Nam hạ cưỡi một bạch mã, cả người trắng như tuyết.

Chất nữ cũng đã thấy nhiều ngựa hay, lại cảm thấy con ngựa này cực kỳ thần tuấn, có thể xưng là thần mã, cháu chỉ sợ cho dù Quyền Mao Yên Vũ của người cũng không thể so được".

Thái Mục có chút không tin, "Ngươi nói là thật chứ?"

"Đương nhiên là thật" Bạch Tích Thu nhẹ nhàng cười yếu ớt, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, rất động lòng người, "Đợi Tiêu đại nhân chấp thuận, cháu ngày mai sẽ dẫn người đi xem".

"Vì sao không phải hôm nay?" Thái Mục tuy không tin, nhưng nghĩ lại Tiêu Bố Y này thật ra kiến thức không thua gì mình, hơn nữa lại là Thái Phó Thiếu Khanh, chọn ngựa tốt đúng là như trở bàn tay, chỉ là người ta ngoại trừ nuôi ngựa ra, còn cùng người khác giao thiệp, không giống mình cả ngày ở tại mã trường, so với mình thì mạnh hơn nhiều.

"Hôm nay cũng phải để cho Tiêu đại nhân nghỉ ngơi chứ" Bạch Tích Thu yêu kiều đứng lên, nâng chén rượu nói: "Tiêu đại nhân là một quan tốt.

Tiểu nữ trong lòng khâm phục, kính đại nhân một ly, chỉ mong đại nhân đừng chối từ".

Tiêu Bố Y cười nâng chén rượu lên nói: "Tích Thu cô nương khách khí rồi, ta chỉ làm theo bổn phận mà thôi"

Hắn nói hàm hàm hồ hồ, đem Viên Thiên Cương ra làm cứu binh, Bạch Vạn Sơn thầm dậm chân thầm nghĩ chậm một bước, đúng là thịt ngon thì đều bị chó dữ giật đi, "Vậy đại nhân có ý nạp thϊếp hay không?"...!Đợi khi hắn hạ chén rượu xuống, Bạch Vạn Sơn rốt cuộc bắt lấy khoảng khắc này, vội vã hỏi: "Tiêu đại nhân rời Đông Đô cũng lâu, nói vậy chắc hẳn cũng có chút nhớ người nhà".

Tiêu Bố Y cười nói: "Thật ra đi cũng chưa bao lâu, chẳng qua vẫn ở bên ngoài bôn ba".

"Tiêu đại nhân ngọc thụ lâm phong, văn võ song toàn, hơn nữa quan tới tứ phẩm.

Không biết cô nương nhà nào đã có phúc khí gả cho Tiêu đại nhân?" Bạch Vạn Sơn quyết định đi thẳng vào vấn đề.

Tiêu Bố Y cười nói: "Vậy thì chưa có".

"Ta nghe nói Viên gia Nhữ Nam đã có ý đem con gái gả cho Tiêu đại nhân?" Bạch Vạn Sơn biết việc này phải ra sức, nghe được Tiêu Bố Y còn chưa lấy vợ thì trong lòng mừng rỡ.

Tiêu Bố Y cười khổ thầm nghĩ ai nói thời địa này tin tức bế tắc, thế nào mà loại tin tức này lại truyền bá nhanh như vậy, "Nhữ Nam cách nơi này thật ra cũng không xa," Tiêu Bố Y nhìn thấy Bạch Vạn Sơn ánh mắt lấp lánh, mơ hồ có chờ mong trong lòng chợt động nói: "Bạch trường chủ cũng quen biết với Viên huynh?" Bạch tràng chủ vừa nghe lại là huynh? Bất quá lần này không phải đại hung, đương nhiên là đại cát đại lợi, sao lại gọi cha vợ là huynh, cái này chẳng lẽ nói Tiêu Bố Y không thích cửa hôn nhân này? "Đương nhiên là có quen biết, Nhữ Nam đích xác cách nơi này không xa.

Bất quá hình như cùng với lộ trình Tiêu đại nhân tuần tra mã trường cũng không thuận đường.

Nhữ Nam bảy nhà mua ngựa đều là đến Thanh Giang mã trường, đương nhiên Viên gia cũng không ngoại lệ".

"Ồ" Tiêu Bố Y gật gật đầu thầm nghĩ tất cả mọi người đều ở tại Hà Nam, bảo hộ địa phương chủ nghĩa nghiêm trọng, những người này quen biết nhau, kéo bè kết phái cũng là bình thường.

"Tiêu đại nhân tuấn kiệt như thế, lại còn chưa lấy vợ, thật sự khó có thể tưởng tượng" Bạch Vạn Sơn ám chỉ nói:" Tiểu nữ tuổi còn trẻ, cũng chưa lập gia đình…" Tiêu Bố Y đang uống rượu suy nghĩ dụng ý của Bạch Vạn Sơn, nghe đến đó chợt phun rượu ra.

Bạch Vạn Sơn bị phun trúng, cũng không lo lau rượu mà vội vàng đi tới hỏi: "Tiêu đại nhân có gì không khỏe sao?"

Tiêu Bố Y cuống quít giúp Bạch Vạn Sơn lau rượu, Bạch Vạn Sơn lại cảm thấy Tiêu đại nhân này quá nửa là có ý đối với con gái mình, bằng không đường đường là Thái Phó Thiếu Khanh thì làm sao mà đi lau rượu cho mình, cái này đương nhiên chính là yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Hai người sau khi ngồi xuống, Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: "Thật ra Bạch trường chủ nói không sai.

Viên huynh đích xác đem canh thϊếp của con gái là Xảo Hề đưa cho ta, ta lại đưa cho phụ thân thỉnh đạo trưởng Viên Thiên Cương tại kinh đô tính bát tự.

Khi rời kinh, cũng còn chưa có kết quả.

Chẳng qua ta nghĩ, có lẽ cũng không có gì".

Hắn nói hàm hàm hồ hồ, đem Viên Thiên Cương ra làm cứu binh, Bạch Vạn Sơn thầm dậm chân thầm nghĩ chậm một bước, đúng là thịt ngon thì đều bị chó dữ giật đi, "Vậy đại nhân có ý nạp thϊếp hay không?" Tiêu Bố Y thiếu chút nữa là ngất đi, Bạch Tích Thu cũng đột nhiên đứng lên nói: "Cha, người uống nhiều rồi, con phải về nghỉ ngơi, mong Tiêu đại nhân thứ tội".

Bạch Vạn Sơn nhìn thấy con gái tức giận, cũng cảm thấy có chút cấp bách, lại không hiểu vì sao mình uống nhiều mà con gái lại phải về nghỉ ngơi, đành phải ngượng ngùng nói: "Một khi đã như vậy, mong Tiêu đại nhân không lấy làm phiền".

Tiêu Bố Y nhìn thấy Bạch Tích Thu đi xa, liefn đổi đề tài nói: "Bạch trường chủ, không biết nơi này có danh y gì không? Bằng hữu của ta đang bị bệnh nặng…" Bạch Vạn Sơn suy nghĩ hồi lâu, "Bản địa cũng không có thần y nào đặc biệt nổi danh, quá nửa đều là hạng bình thường".

Tiêu Bố Y có chút thất vọng, chỉ uống rượu buồn.

Bùi Bội thiu thiu ngủ, chỉ cảm thấy trong khoảng thời gian này cũng ít khi yên tĩnh, nhưng nội tâm nàng lại không muốn ngủ.

Nàng rất ít khi được thoải mái như thời gian gần đây, nhưng nàng không thích, nàng lúc nào cũng muốn được nhìn thấy Tiêu Bố Y.

Nàng hy vọng Tiêu Bố Y sống lâu trăm tuổi, nhưng mình nếu ra đi, vậy có phải cho dù đầu thai chuyển thế cũng rất khó cùng Tiêu Bố Y một chỗ hay không? Bất quá mình có thểở tại Nại Hà kiều đợi, chờ hắn một trăm năm, nàng chỉ hy vọng Tiêu Bố Y cả đời được bình an.

Cảm giác có người ngồi ở bên cạnh mình, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của nàng.

Bùi Bội chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy Tiêu Bố Y mới vừa thấy ở trong mộng.

Bùi Bội không nghĩ đến mình cũng sẽ rơi lệ, nàng bình thường ở trong mộng có đổ máu cũng không rơi lệ, chậm rãi ngồi dậy, trên mặt Bùi Bội đã nở một nụ cười sáng lạn nhất, phát ra từ trong nội tâm.

"Tiêu đại ca, người đến lúc nào vậy?" Tiêu Bố Y trong tay bưng một chén canh nhân sâm, nhẹ giọng nói: "Nàng một ngày rồi không có ăn cái gì.

Trời đã tối, ta vẫn chờ nàng tỉnh lại, dùng thứ này đối với thân thể mới có lợi, nàng uống một chút có được không?" Nhân sâm hiện tại rất hiếm, đối với dân chúng mà nói là thứ rất là xa xỉ.

Nhưng đối với Thái Phó Thiếu Khanh mà nói, quan viên quanh thân nịnh hót tặng lên không thiếu.

Ba ngày này tìm kiếm danh y tuy không có, sưu tập bổ phẩm lại có thể chứa đầy cả nửa khoang thuyền.

Bùi Bội cười tiếp lấy, Tiêu Bố Y nhìn thấy tay của nàng có chút run rẩy, đột nhiên nói: "Ta đút cho nàng nhé?" Bùi Bội cười cười lắc đầu, kiên trì tự mình uống bát canh, buông bát xuống, lúc này mới nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Bố Y nói: "Tiêu đại ca, ta tuy thực muốn người đút cho ta, nhưng lúc này ta muốn tự mình uống, ta không muốn bản thân vô dụng như vậy, uống thuốc cũng phải có người khác hỗ trợ".

Nàng nhẹ nhàng tựa vào trước ngực Tiêu Bố Y nói: "Tiêu đại ca, thực xin lỗi".

"Nàng có gì mà cần phải xin lỗi" Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Bội nhi, nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt đi".

"Ở đây một lát nữa có được không?" Bùi Bội cũng không ngẩng đầu, nhỏ nhẹ nói.

Tiêu Bố Y cố gắng nói: "Được rồi, chỉ một lát thôi.

Chỉ một lần này, tuyệt không có lần sau".

Bùi Bội cúi đầu, lại đang cười.

Nàng thật sự rất hiểu Tiêu đại ca này, cho dù quan tâm đến người khác, cũng làm bộ như nhẫn tâm lắm vậy.

"Ta nói không sai, là bởi vì ta mà chậm trễ việc của chàng, ta đi cùng chàng, vốn tưởng sẽ giúp được cho chàng" Bùi Bội thấp giọng nói: "Nhưng ta lại làm phiền chàng".

Tiêu Bố Y nhẹ nhàng ôm Bùi Bội, cánh mũi cay cay, vẫn cười nói: "Đồ ngốc, nếu cái này cũng tính là liên lụy, ta chỉ muốn nàng liên lụy ta cả đời!" "Đại ca" Bùi Bội thở nhẹ một tiếng, ôm chặt lấy Tiêu Bố Y, thật lâu sau không nói gì.

Tiêu Bố Y cùng nàng nhẹ nhàng ôm nhau, tuy nóng ruột, nhưng cũng không thể làm gì được, thầm nghĩ loại tìm kiếm như mèo mù vớ cá rán này, cũng không phải là biện pháp.

"Đại ca, người có biết vì sao ta không đổi nữ trang?" Bùi Bội đột nhiên hỏi.

Tiêu Bố Y nhẹ giọng nói: "Nàng vô luận mặc trang phục gì, trong mắt ta, đều là Bội nhi xinh đẹp nhất, không cần nghĩ gì khác".

Bùi Bội ngẩng đầu lên, khóe miệng cười yếu ớt, "Đại ca thông minh, thì ra người biết suy nghĩ của ta".

Tiêu Bố Y mỉm cười không nói, Bùi Bội cũng thở dài một hơi rồi nói: "Thật ra ta đêm trước khi hành thích Lý Mẫn, tìm đến chàng, chính là muốn cho chàng thấy gương mặt thật của ta.

Nhưng đêm đó, cũng không có dũng khí.

Ta chỉ sợ chàng sau khi nhìn thấy khuôn mặt thật của ta, ngược lại không quen, có lẽ sẽ xa cách ta, có lẽ sẽ trốn tránh ta.

Ta là Bối Bồi, ta có thể mỗi ngày cùng với chàng ở một chỗ, đối với chàng nếu là Bùi Bội, ta chỉ sợ chàng sẽ cảm thấy không thuận tiện".

Tiêu Bố Y rất kỳ quái về suy nghĩ cổ quái của cô gái này.

Suy nghĩ lại thì cũng rất cảm động.

"Ta sau khi tự do, chỉ muốn mỗi ngày đều ở bên cạnh chàng, khi nghe được chàng mời ta đi Giang Nam, ta cảm thấy đời này cũng chưa từng hạnh phúc như thế" Bùi Bội thở dài nói: "Nhưng đã nhiều ngày ta bệnh nặng, cũng không muốn cho chàng nhìn thấy khuôn mặt của ta hiện tại.

Ta hiện tại không thể xem, ta muốn, ta cho dù chết, cũng phải lưu lại cho chàng khuôn mặt đẹp nhất, chứ không phải là bộ dáng bệnh tật như hiện tại.

Trong lòng ta vĩnh viễn nhớ kỹ hình dáng của Tiêu đại ca, đời này ta gϊếŧ người vô số, cũng nên không thể chết tử tế.

Nhưng nếu trời xanh có mắt, nhìn thấy những gì mà ta khẩn cầu mấy ngày nay, ta chỉ thỉnh cầu được thỏa mãn một nguyện vọng cuối cùng của ta".

"Nguyện vọng gì?"

Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi, chỉ nghĩ nếu Bùi Bội thực gặp chuyện bất hạnh, mình biết nguyện vọng của nàng, cho dù vượt lửa quá sông, lên trời xuống đất cũng phải giúp nàng làm cho được.

"Ta chỉ hy vọng trong trí nhớ của Tiêu đại ca, Bùi Bội là một cô gái xinh đẹp!" Bùi Bội lẩm bẩm nói.

Tiêu Bố Y nghe được ước nguyện của nàng, rốt cuộc ức chế không được, khóe mắt nước mắt tuôn ra, ôm chặt lấy Bùi Bội vfo lòng mà nói: "Bội nhi, vô luận thế nào, nàng ở trong lòng ta, vĩnh viễn là một cô gái xinh đẹp thâm tình, chỉ là nàng chớnghĩ nhiều, nàng nhất định không có việc gì, nàng phải kiên trì.

Vì bản thân, cũng vì Tiêu đại ca của nàng, có được không?" Thật lâu sau không nghe thấy Bùi Bội có động tĩnh gì, Tiêu Bố Y đỡ vai của nàng lên, khi nhìn thấy gương mặt của nàng, lại không biết từ khi nào, dưới ánh nến Bùi Bội nghẹn ngào không nói gì, đã sớm lệ rơi đầy mặt!