Hồng Phất than nhẹ một tiếng, "Lý Tĩnh vẫn là Lý Tĩnh lúc trước, vui giận không thể hiện, đại trí giả ngu, ta cho dù chọc giận mấy cũng không mất chừng mực, nhưng Hồng Phất đã không còn là Hồng Phất năm đó"...!
Năm mới đến, Đông Đô tràn đầy không khí vui mừng, nhìn không ra chiến loạn.
Năm nay tuy mây gió tứ khởi, nhưng cũng có cả trăm nước đến, Thánh Thượng muốn tại Đông Đô tổ chức yến tiệc chiêu đãi sứ thần các nước tới triều bái.
Đột Quyết, Mạt Hạt, Ba Tư, quần đảo Ryukyu, Silla, Kucha, Shule (các tỉnh thuộc Tân Cương)… các nước hoặc xa hoặc gần, hoặc lớn hoặc nhỏ, cùng cho sứgiả đến Đông Đô triều cống, trong lúc nhất thời dân chúng lại công việc bận rộn, đơn giản là Thánh Thượng nói muốn làm cho bọn họ thấy uy nghiêm của nước lớn.
Bận rộn không chỉ có dân chúng, còn có triều thần, chỉ sợ làm Thánh Thượng không vừa lòng.
Đương nhiên bận rộn vất vả cũng không ngoại trừ Đông Đô, còn có các tướng lãnh chinh chiến] như Trương Tu Đà, binh tướng áp vận như Lý Tĩnh, quân nổi dậy kiệt lực chống cự Trương Tu Đà như Lô Minh Nguyệt!
Lý Tĩnh giờ phút này ra khỏi Kim Đê quan rời Đông Đô, thẳng đến Đông quận, sau khi đến Đông quận, lộ trình bất quá ba phần chỉ còn một, qua Vũ Dương, Tể Bắc hai quận mới có thể đến Tề quận, một đường binh sĩ ngày đi đêm nghỉ, hết sức vất vả, hơn nữa đã tới năm mới, các binh sĩ không thể cùng thân nhân ở nhà đoàn viên, lại phải lăn lội tới Tề quận, cũng khó tránh câu oán hận, chỉ là nhìn thấy Lý Tĩnh thân là Áp vận lĩnh quân, không giận tự uy, mọi việc đều tự thân làm, đều kính nể, biết trừ giặc cũng không phân biệt qua năm hay không, nên cũng không nói gì, chỉ hy vọng sớm đến Tề quận, mà bàn giao cho xong việc.
Mọi người dọc theo Hoàng Hà xuống phía nam, dọc theo đường đi ngựa xe tiêu tiêu, bông tuyết lất phất, gió lạnh gào thét, nhìn tới trước mắt chỉ cảm thấy một mảng trắng mờ mịt, vô cùng vô tận tựa hồ không có điểm cuối, trong lòng cũng mờ mịt như vậy.
Lý Tĩnh người ở trên ngựa, giáp không rời thân, sắc mặt bình tĩnh không thay đổi, dẫn đội không tính là thong thả, lại cũng tuyệt đối không vội vàng, Trình Giảo Kim còn không biết cái gì, chỉ nén giận thong thả đi trong đội ngũ, Lý Tĩnh đối với loại người thô lỗ này có thái độ cũng giống như Tiêu Bố Y, rất ít để ý tới, lại càng không tranh chấp vô bổ.
Lần này hành quân hắn được Binh bộ chỉ định, đương nhiên là lớn nhất.
Tần Thúc Bảo nhìn thấy phương pháp hành quân của Lý Tĩnh cũng thầm bội phục, biết Lý Tĩnh có phong độ của một đại tướng, rất thành thục phương pháp hành quân.
Loại hành quân bôn ba lặn lội đường xa này, hành trình, lộ tuyến, điều độ, năng lực chịu đựng của binh sĩ, người làm tướng đều phải lo lắng tới.
Lý Tĩnh trầm mặc không nói, nhưng nhất cử nhất động đều hợp lý, hắn đi chỉ huy áp vận cũng thực có chút đại tài tiểu dụng (người đại tài mà sử dụng trong những việc lặt vặt).
Bên cạnh Lý Tĩnh có một binh sĩ, gương mặt vàng vọt, đầu đội thiết khôi, một chùm râu xem ra so với Trình Giảo Kim còn muốn uy mãnh hơn, nhưng đôi mắt lại rất linh động, trước sau vẫn đi theo Lý Tĩnh, khi nhìn thấy không có ai mới thấp giọng nói: "Tuyết thật lớn, tuyết thật đẹp mắt.
Lý Tĩnh, chúng ta đã bao lâu rồi chưa cùng nhau ra ngoài?"
Người nọ thanh âm tuy nhỏ, nhưng trong giọng điệu đã có sự hưng phấn, khi hé miệng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, người này đương nhiên chính là Hồng Phất nữ giả dạng.
Nàng ta đã nói qua, Lý Tĩnh xuất hành, nàng sẽ đi theo, bởi vì hành quân mang theo nữ tử đều kiêng kị, cho nên nàng ta phải cải nam trang, nàng ta kinh nghiệm già dặn, giả trang thành một tiểu binh đi theo Lý Tĩnh, cũng không có ai phát giác.
Lý Tĩnh sắc mặt bất động, chỉ nhìn xa phương xa nói: "Kim Đê quan đến Đông quận, Ngõa Cương quân giặc cướp cũng thường xuyên lui tới, chúng ta phải cẩn thận làm việc mới được".
Hồng Phất nữ cười nhạt, "Chàng chỉ mới vài năm làm Viên Ngoại Lang, lá gan cũng biến nhỏ rồi sao? Ngõa Cương có thể có ai chứ, đến bây giờ bất quá chỉ là một lũ ô hợp mà thôi".
Lý Tĩnh mặt không đổi, chỉ nói, "Lá gan lớn nhỏ không sao cả, không mất mạng là được.
Mà có mất mạng cũng không sao cả, làm tam đệ thất vọng cũng không phải là điều ta muốn.
Hắn cầu cho ta một cơ hội này, ta nếu không thể được việc, Đông Đô cũng không cần phải trở về nữa".
Hồng Phất nữ ngẩn ra hỏi: "Tam đệ nói với chàng sao?"
"Cần gì phải hắn nói với ta?" Lý Tĩnh ngóng nhìn về phương xa, "Lần này xuất hành đối với người bên ngoài đều nói là chịu khổ, nhưng đối với Lý Tĩnh ta mà nói, cũng là một cơ hội.
Binh bộ Thượng thư Vệ Văn Thăng cùng ta vốn vẫn bất hòa, chỉ sợ ta lập công lao, những năm gần đây chỉ cho ta làm một Viên Ngoại Lang, không chịu trọng dụng ta.
Lần này không không lại đem cơ hội cho ta, không cần nói cũng biết, cũng chỉ có tam đệ mới tranh thủ cho ta.
Tam đệ suy nghĩ linh hoạt, trạch tâm nhân hậu, năng lực giao tiếp vượt xa ta, đối với ta vẫn luôn quan tâm, nhưng hắn tới Đông Đô không lâu, tuyệt đối sẽ không biết loại cơ hội này, ngoại trừ hắn ra, quan tâm ta ở Đông Đô chỉ có một người, ta nghĩ nhất định là nàng nói cho hắn nghe?"
"Đều nói hiểu con không ngoài cha, ta lại cảm thấy hiểu vợ không ngoài chồng," Hồng Phất nữ khóe miệng cười chua xót, "Lý Tĩnh, chàng nói không sai, là ta làm mặt dày đi cầu cho chàng một cơ hội này, ta đã làm mất mặt chàng".
Lý Tĩnh trầm mặc thật lâu sau, rốt cuộc nói: "Hồng Phất, cảm ơn nàng.
Ta biết trên đời này trừ đại ca lão tam ra, cũng chỉ có nàng đối với ta vẫn luôn yêu thương chờ mong…"
Hồng Phất nữ cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, cánh mũi rung động, không nói gì nữa.
"Một cơ hội này ta cũng đã đợi lâu lắm rồi," Lý Tĩnh đột nhiên thở dài một tiếng, "Không có nàng, không có tam đệ, ta có lẽ chỉ có thể chết già ở tại Đông Đô.
Chỉ là ta biết Sài Thiệu sau khi luận võ tại Vũ Đức điện bại bởi tam đệ, cho đến nay tâm cũng không hề phục, bọn họ đương nhiên cũng biết hôm nay là một cơ hội, Lý Huyền Bá cùng Binh bộ Thượng thư Vệ Văn Thăng vẫn có giao tình, hắn không vì Sài Thiệu mà cầu một cơ hội này thật ra cũng làm cho người ta kỳ quái.
Tam đệ đắc tội Sài Thiệu, lại bởi vì ta mà lại dành lấy cơ hội, hai lần áp chế hắn, ta chỉ sợ Lý Uyên lão quỷ kia sẽ bất mãn.
Tam đệ tâm tư không ở tại miếu đường, nhưng vì ta mà đắc tội Lý Uyên cũng không phải là chuyện tốt".
Khi hắn đề cập tới Lý Uyên, tràn đầy vẻ khinh thường, Hồng Phất khẽ cười nói: "Lý Uyên hiện tại không dám nhiều chuyện đâu, ta nghe nói hắn gần đây say rượu cùng người ta tranh ca kỹ, bị mọi người đàm tiếu".
Lý Tĩnh thản nhiên nói: "Lý Uyên này tâm cơ cực cao, nàng nghĩ hắn thực tửu sắc sa đà sao? Hắn biết Thánh Thượng tâm nghi ngờ rất nặng, chỉ sợ Thánh Thượng nghi ngờ hắn, lúc này mới cố ý cả ngày tửu sắc, sợ gặp phải họa sát thân".
Hồng Phất than nhẹ một tiếng, "Lý Tĩnh vẫn là Lý Tĩnh lúc trước, vui giận không thể hiện, đại trí giả ngu, ta cho dù chọc giận mấy cũng không mất chừng mực, nhưng Hồng Phất đã không còn là Hồng Phất năm đó".
Lý Tĩnh rốt cuộc quay đầu lại, khóe miệng cười nói: "Hồng Phất tuy có thay đổi, nhưng trong mắt Lý Tĩnh, vĩnh viễn vẫn là Hồng Phất năm đó".
Hồng Phất hóa trang sắc mặt vàng vọt, nhìn không ra vui buồn, trong mắt cũng lộ ra vẻ vui mừng, nhẹ giọng nói: "Có những lời này của chàng, ta đột nhiên cảm thấy mười năm này, cũng không coi là gì cả".
Hai người yên lặng ở trong hồi ức, tùy ý để ngựa đi, trong lúc nhất thời quên cả đây là nơi đâu.
Thật lâu sau, Hồng Phất nữ đột nhiên nói: "Ta nghe nói quân Ngõa Cương chính là Từ Thế Tích đến, vân chuyển bằng đường thủy, ngày nay thật ra thế lực lớn mạnh không ít".
Lý Tĩnh gật đầu không kịp trả lời, đã đưa mắt nhìn qua, một khoái mã thám tử chạy vội trở về, gấp giọng nói: "Lý đại nhân.
Phía trước có tặc khấu hơn ngàn tên, lúc này đang tiến về phía này".
Tần Thúc Bảo Trình Giảo Kim nhìn thấy thám tử chạy đến đã thúc ngựa đi tới, nghe nói như thế liền chấn động, cùng kêu lên hỏi: "Là ai?" Hai người tuy thân kinh bách chiến, nhưng hiện tại chức trách là chuyển vật chất, ở đây binh sĩ bảo hộ quan binh áp vận chẳng qua chỉ chừng hai trăm người, nếu để tặc binh gϊếŧ tới, hiển nhiên là dữ nhiều lành ít.
"Hình như là quân Ngõa Cương" Thám tử gấp giọng nói: "Đại nhân, thỉnh nhanh chóng định đoạt.
Tặc khấu ước chừng một chén trà nhỏ nữa là tới".
Lý Tĩnh thoáng trầm ngâm, Trình Giảo Kim đã lớn tiếng nói: "Binh đến tướng ngăn, nước lên thì đắp đất, sợ gì chúng.
Lý đại nhân, lão tử nguyện thỉnh binh đi chống địch".
Hắn đang khẳng khái trần từ, Lý Tĩnh đã hiệu lệnh đội ngũ hậu đội biến tiền đội, Trình Giảo Kim khó hiểu, "Lý đại nhân, ngươi làm cái gì?"
Lý Tĩnh chắp tay nói: "Trình tướng quân, chức trách của ta là thủ vệ vũ khí lương thảo cùng, cũng không phải là chống cự tặc quân.
Cũng mong đại nhân chống cự địch, để cho chúng ta có thời gian né tránh".
"Cái này…" Trình Giảo Kim do dự, "Không biết Lý đại nhân chuẩn bị cho ta mang theo bao nhiêu binh sĩ kháng địch?"
"Cái này…" Lý Tĩnh do dự nói: "Lâu nay nghe Trình tướng quân dũng mãnh vô địch, ngươi cũng biết mấy cái binh sĩ này đều dùng để bảo hộ lương thảo".
Cầm trong tay đại phủ cán dài đứng ở trong tuyết, Trình Giảo Kim mắt nhìn phía trước, trong lòng một cổ bi tráng đột nhiên sinh ra, hắn muốn Lý Tĩnh biết, cái gì mới chân chính là đại tướng!...!
Trình Giảo Kim giận quá thành cười nói: "Ngươi chẳng lẽ nói, để ta một mình đi chống cự gần ngàn tặc binh?"
"Trình tướng quân quả thực thông minh" Lý Tĩnh thong thả nói: "Ta cũng đang có ý này".
Trình Giảo Kim nổi giận nói: "Ngươi nghĩ lão Trình ta không dám sao?"
Lý Tĩnh chắp tay nói: "Một khi đã như vậy, thì nhọc công Trình tướng quân rồi" Hắn lời vừa nói xong, đã mệnh lệnh đội ngũ lui về phía sau.
Tần Thúc Bảo thấy thế, áp thấp thanh âm nói: "Giảo Kim, ngươi phải cẩn thận".
Trình Giảo Kim trợn mắt nói: "Thúc Bảo, ngươi không phải cũng bỏ rơi ta?"
"Không phải là ta bỏ rơi ngươi, mà là ta phải đi theo đội ngũ" Tần Thúc Bảo cười nói, "Đại cục làm trọng, Giảo Kim, đi thôi".
Trình Giảo Kim hừ lạnh một tiếng, "Ta ở đây một mình một ngựa đánh lui địch, ta xem Lý Tĩnh tiểu tử kia về sau thấy ta còn dám kiêu ngạo nữa không, bộ dáng giống như thiếu hắn tám trăm văn tiền không trả vậy?"
Tần Thúc Bảo lắc đầu nói: "Vậy ngươi cẩn thận" Hắn thúc ngựa theo sát Lý Tĩnh, trong lòng buồn cười.
Tần Thúc Bảo ở cùng Trình Giảo Kim mấy năm, biết Trình Giảo Kim nhìn như thô lỗ, tuy miệng thối, nhưng cũng rất linh hoạt, thấy cơ không đúng quá nửa sẽ tạy, thật ra cũng không phải là ngu.
Trình Giảo Kim chỉ nhìn theo bóng dáng của Lý Tĩnh, khóe miệng cười lạnh, nơi này địa thế bằng phẳng, khó có thể thủ, nhưng gần đây có Địa Huyền thành lộ trình chỉ chừng nửa ngày.
Đối phương khí thế hung hãn mà đến, theo dấu chân, ngươi có năng lực trốn được sao? Đều nói Lý Tĩnh là đại tài, hôm nay thấy cũng tầm thường mà thôi, hắn còn không bằng mình hiểu được đạo lý muốn qua sông thì phải nhằm giữa dòng, nếu cho hắn hai trăm binh sĩ, nghênh đón chận đầu địch, thì cần gì phải sợ hãi mà chạy?
Hắn theo Trương Tu Đà thảo phạt tặc khấu nhiều năm, làm sao không biết tính chất của tặc khấu, tặc khấu người tuy đông, nhưng trang bị không mạnh, được xưng có cả ngàn người, chỉ sợ thực đánh đến, bất quá chỉ chừng trăm người dũng mãnh.
Lúc trước khi hắn cùng Trương Tu Đà thảo phạt tặc khấu, biết trừ thân vệ võ trang đây đủ ra, những người còn lại đều như dân chạy nạn vậy thôi.
Cầm trong tay đại phủ cán dài đứng ở trong tuyết, Trình Giảo Kim mắt nhìn phía trước, trong lòng một cổ bi tráng đột nhiên sinh ra, hắn muốn Lý Tĩnh biết, cái gì mới chân chính là đại tướng!
Một thời gian sau, tuyết trắng mờ mịt phía trước đã xuất hiện một mảng đen thui, lúc nhúc như kiến đi tới, láo nháo hò hét không có chương pháp gì.
Chỉ có hơn mười kỵ sĩ đi trước là xem ra rất có uy thế, mặt sau chạy theo cũng không ngoài dự tính của Trình Giảo Kim, đều là áo thường giày cỏ, mặt đói hốc hác, có người cầm trường đao, còn có người tùy tiện lấy một cành cây, mặt trên một miếng sắt coi như là trường thương.
Cho nên cái gì là cung tên, thật có lỗi, đó là thức xa xỉ, ít có người dùng, ngựa có thể có hơn mười thớt chiến mã đã xem như là uy thế lắm rồi!
Trình Giảo Kim thầm lắc đầu, cũng không lấy làm lạ về loại trang phục này, đơn giản là đã thấy rất nhiều, tặc khấu phần lớn đều là sống không nổi mới đi đánh cướp, nếu giàu có thì không bằng về nhà làm lão gia không phải thoải mái hơn sao.
Mười kỵ sĩ đi trước đi cũng khá nhanh, giây lát đã như mây bay tràn tới trước mặt Trình Giảo Kim, nhìn thấy Trình Giảo Kim đơn thân độc mã, hoành phủ mà đứng, không khỏi nhìn nhau.
Bọn họ tuy trang bị không tính là đầy đủ, ngựa cũng không nhiều, nhưng có rất nhiều người, khí thế hung hãn xông tới, chỉ nghĩ gặp thần gϊếŧ thần, gặp ma gϊếŧ ma.
Lần này thám tử nói có quan binh áp vận ngựa đi tới, chỉ nghĩ đi làm một chuyến rồi quay về ăn cơm chiều, làm sao nghĩ đến còn có một tên không biết chết sống dám đứng chận đường.
"Đan đại ca, người xem" Một tên mỏ nhọn tai khỉ đưa tay chỉ phía sau Trình Giảo Kim, "Dê mập ở phía sau, còn chưa đi xa".
Người tên là Đan đại ca mặt đỏ hồng, trán rộng, thần sắc kiêu ngạo, tay cầng mang Bát Mã Sóc, mắt lạnh dò xét Trình Giảo Kim, cầm sóc vung lên nói: "Cút!"
"Cút cái con mẹ mày!" Trình Giảo Kim tay cầm phủ, nghe được đối phương mắng, hai chân thúc ngựa, đã vọt tới.
Tác chiến hiện nay đa phần là lấy mã sóc làm chủ, mã sóc là một bản cải tiến của trường mâu, bởi vì hai bên giao chiến đa phần là có khải giáp, trường mâu sát thương không bằng mã sóc, chẳng qua mã sóc khá dài, cơ bản cũng chỉ có tướng lãnh mới có thể sử dụng, mã sóc của Đan đại ca đương nhiên không phải sơn trại có thể làm ra, mà là cướp được từ trên tay tướng lãnh quan binh.
Trình Giảo Kim vốn cũng thiện dùng mã sóc.
Nhà hắn giàu có, bị đạo tặc đánh cướp nên không thể không thành lập nghĩa đoàn bảo hộ gia viên, sau lại cùng Trương Tu Đà đông chinh tây thảo, cũng rất thích thú.
Người tuy thô lỗ, nhưng kiến thức cũng không kém, do thiện dùng mã sóc nên nhìn qua là biết, nhưng hắn công phu không kém, sau lại cảm thấy sử dụng mã sóc cực kỳ không thích, lúc này mới chuyển sang dùng chiến phủ, hiện xông tới quát lớn một tiếng, trường phủ dẫn theo mã thế đánh xuống, muốn đem Đan đại ca này chém thành hai nửa.
Đan đại ca đồng tử co rút, cũng gầm nhẹ một tiếng, không trốn không tránh, hoành sóc lên đỡ một phủ của Trình Giảo Kim, mạnh mẽ va chạm, phủ của Trình Giảo Kim cũng bật ngược lên.
Cán mã sóc cong lại, ngựa lại chịu không được lực mạnh, hí dài một tiếng lùi lại.
Trình Giảo Kim đầu phủ tuy bị đẩy ra, lại nương theo mã thế, phủ mượn lực, tay đẩy nghiêng, mượn lực sử lực, hóa giải thế lực bay ra, trường phủ đột nhiên hoành ngang quét tới, Đan đại ca trong lòng kinh sợ, biết người này chẳng những lực lón vô cùng, hơn nữa tuyệt đối là một cao thủ võ công, bằng không trường phủ lớn như vậy mà hắn lại sử lên nhẹ nhàng như thế? Biết người này tuyệt không thể ba chiêu hai thức là có thể giải quyết, Đan đại ca cúi người nằm ở lưng ngựa, mã sóc hoành trên lưng, đã khóa lấy đầu phủ của Trình Giảo Kim, ròi lại xoay chuyển cán mã sóc, ‘hô’ một tiếng đâm lại, vừa nhanh lại vừa mạnh, Trình Giảo Kim trong lòng cũng kinh ngạc về võ công của người này, nhanh chóng thu hồi trường phủ, gạt bay mã sóc.
Đan đại ca nhìn thấy tất cả mọi người muốn tiến lên, mã sóc vung lên nói: "Một lũ ngu xuẩn, đi đuổi theo dê mập, lưu lại năm sáu người là được".
Mọi người lúc này mới tỉnh ngộ ra, như thủy triều tách ra đuổi theo phía trước, Trình Giảo Kim tuy dũng mãnh, lại bị Đan đại ca cuốn lấy, không thể phân thân ngăn đón, không khỏi mười phàn tức giận, "Lũ chuột nhát gan, ngươi nếu thực anh hùng, đánh bại lão Trình ra rồi hãy đuổi theo".
Đan đại ca nhìn thấy thủ hạ đã đuổi theo, trong lòng đã định, cảm thấy lấy ngàn người đối phó chừng trăm quan binh không phải là vấn đề, chỉ cuốn lấy Trình Giảo Kim ha hả cười nói: "Lũ chuột nhát gan, ngươi nếu thực là anh hùng, thì để ta đi cướp đoạt cái đã".
"Mụ nội ngươi, ngươi nghĩ lão tử sẽ trúng kế khích tướng của ngươi?" Trình Giảo Kim huy phủ chém tới.
Đan đại ca không vội tiến công, chính hoành sóc ngăn lại, cười lón nói: "Bộ lão nội ngươi sẽ nghĩ lão tử sẽ trúng kế của ngươi?"
Mười mấy người đã sớm cầm móc câu đi lên, Trình Giảo Kim thầm kinh sợ, biết bọn họ cũng có kinh nghiệm đối phó với ngựa, mình nếu bị vây vào giữa, thi triển không ra, nếu bị bọn họ làm bị thương ngựa thì cực kỳ không ổn.
Không đợi những người này tiếp cận, Trình Giảo Kim đã quát lớn một tiếng, chiến phủ liên tục huy động, như cuồng phong gió lốc hướng tới Đan đại ca mà chém xuống, Đan đại ca thầm kinh ngạc, hoành sóc lên đỡ, lấy xảo giảm bớt lực, người cũng không khỏi thối lùi.
Trình Giảo Kim sau khi liên tục bổ phủ ra, đột nhiên quay đầu ngựa, huy phủ hướng tới một tặc khấu chém tới, người nọ đang cầm móc câu, chuẩn bị móc chân ngựa của Trình Giảo Kim, không nghĩ đến Trình Giảo Kim người cao phủ dài, trốn tránh không kịp, kêu thảm thiết một tiếng không kịp tránh, đã bị hắn một búa chém bay đầu.
Cái đầu bay lên bầu trời, mang theo một chùm huyết vụ, các tặc khấu nhìn thấy hắn hung hãn ác độc, đều kinh hãi lui lại mấy bước, Trình Giảo Kim cười lạnh một tiếng, thúc ngựa đánh ra như chốn không người, rồi đuổi theo đám tặc binh.
Đan đại ca sắc mặt nổi giận, không nghĩ đến người thì thô lỗ thế nhưng cũng có dũng có mưu, mình lại ngăn đón hắn không được, mã sóc vung lên, dẫn theo mấy người đuổi theo Trình Giảo Kim, cũng là đuổi sát không tha.
Trình Giảo Kim thúc ngựa đi vội, không bao lâu đã đuổi tới đuôi tặc binh, gần ngàn tặc binh chẳng qua chỉ có hơn mười thớt ngựa, đại bộ phận chỉ chạy bằng chân đất, tự nhiên chạy sao lại ngựa của Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim hét lên phẫn nộ, tay nâng phủ lên, lại chém chết một người, có mấy người thấy thế đều tránh né, tặc binh phía trước lại lớn tiếng hoan hô, chỉ thấy xe chở hàng phía trước dàn trải rộng ra, Đông một xe Tây một xe, quan binh đã bỏ chạy trối chết.
Mọi người đã sớm thấy kiểu này, biết đây là chuyện thường.
Quan binh hiện nay cũng sẽ không cố đánh, bọn họỷ vào người đông thế mạnh, hơn ngàn người xông tới, các quan binh nghe thấy tiếng gió là chạy.
Trình Giảo Kim nhìn thấy Lý Tĩnh vứt bỏ hàng hóa, không khỏi mở miệng mắng lớn: "Lý Tĩnh, ngươi có phải là nam nhân không?"
Các tặc khấu cũng không đuổi theo quan binh, đã sớm rối loạn trận hình, vứt vũ khí trên tay, vội vã chạy tới các xe lương thảo khí giới, có người thậm chí còn dỡ bỏ xe ngựa chở giáp, vội vã cởi đổi khôi giáp của mình.
Đan đại ca cũng nhanh chóng đuổi tới, ánh mắt đảo qua, đột nhiên sắc mặt đại biến, kêu lớn: "Cổ Hùng, Địch Hoằng.
Sửa sang lại đội ngũ".
Hắn kêu to, người mỏ nhọn tai khỉ kia lại cười lớn nói: "Đan đại ca, còn sửa sang lại làm cái rắm gì, ngươi còn không nhanh chóng thu thập đám này, chúng ta đi về trước rồi hãy nói".
Lý Tĩnh trường thương vung lên, chừng trăm binh sĩ đã thúc ngựa giương cung tiến lên, nghiêm trận sẵn sàng, "Từ Thế Tích, ta quản ngươi cửu quân bát trận, ta đếm tới ba, ngươi nếu còn không nhường đường, ta chỉ sợ ngươi có thể còn sống trở về, nhưng người khác quá nửa là không được!"...!
Hắn lời còn chưa dứt, sắc mặt cũng đã đại biến, chỉ cảm thấy mặt đất chấn động không thôi, quay đầu nhìn lại thì phát hiện hai đội kỵ binh hình thành thế hai sừng vọt tới.
Thế không thể ngăn cản!
Đan đại ca kinh sợ giao nhau, biết quan binh đã dùng kế dụ địch, nhằm chừng vứt bỏ các xe hàng chính là vì làm cho thủ hạ của mình hỗn loạn.
Chiêu này tuy đơn giản, nhưng cũng là kế công tâm, mấy cái trọng giáp này giá cả xa xỉ, người ở sơn trại đều là chan lấm tay bùn, nhìn thấy làm sao mà không muốn chiếm đoạt?
Hai đội kỵ binh trong giây lát đã đánh tới, hai người cầm đầu ra lệnh một tiếng, các quan binh kéo cung bắn tên, tên bay như mưa.
Các tặc phỉ nhìn thấy thanh thế của đối phương đã hoảng loạn tay chân, nhìn thấy loạn tiễn bay tới lại khóc cha gọi mẹ, không ngừng chạy trối chết, có người bị loạn tiễn bắn chết, có người bị bắn trúng chỗ không phải yếu hại, gào lên đau đớn, chỉ là khắp nơi bỏ chạy, như ruồi bọ không đầu, cảm giác sợ hãi nhanh chóng lan tràn, Đan đại ca ở phía sau, kiệt lực muốn ngăn đội ngũ lui bước, cũng không thể ngăn được, các thủ hạ chạy tới tông vào, hắn cũng phải liên tục lui bước, người mỏ nhọn tai khỉ sớm đã trúng một tên, đau đến nhe răng nhếch miệng nói: "Đan đại ca, không ngăn nổi đâu!"
"Một đám ngu xuẩn, chỉ biết tham tài, không thành đại sự" Đan đại ca ngửa mặt lên trời thở dài, người mỏ nhọn tai khỉ tràn đầy vẻ xấu hổ, chỉ sợ quan binh truy sát, sớm đã theo tặc phỉ như bầy ong mà bỏ chạy.
Đan đại ca cũng hoành sóc đoạn hậu, Lý Tĩnh nhìn thấy chúng phỉ chạy trốn, hỗn thiết thương trong tay vung lên, quan binh lập tức dừng lại, không bắn tên nữa, hắn chỉ huy kỷ luật rõ ràng, chỉ bằng vào điểm ấy, so với quần phỉ đã mạnh hơn nhiều.
Đan đại ca nhìn thấy Lý Tĩnh chỉ huy, trong lòng bội phục, biết người này tuyệt không phải hạng vô năng.
Liền ghìm ngựa lại, cao giọng nói: "Ngõa Cương Đan Hùng Tín, Cổ Hùng, Địch Hoằng tại đây, không biết đại danh tướng quân, Đan Hùng Tín nhớ kỹ bại ngày hôm nay, chỉ mong ngày sau có thể vãn hồi lại thể diện".
"Viên Ngoại Lang Lý Tĩnh ở đây" Lý Tĩnh bất động thanh sắc, "Thì ra là Ngõa Cương Lãnh binh tướng giáo Đan tướng quân, tiếp đón không chu đáo, mong lượng thứ, phải đi xa, thứ không thể tiễn xa".
Đan Hùng Tín khi nghe được hai chữ Lý Tĩnh, sắc mặt nghiêm nghị, cao giọng nói: "Đều nói kinh đô Lý Tĩnh trong ngực có trăm vạn hùng binh, không ra khỏi cửa biết được thiên hạ đại sự, hôm nay được gặp, quả thực danh bất hư truyền, Đan mỗ xin nhớ kỹ".
Hắn sau khi nói xong, mã sóc vung lên, thúc ngựa quay đi, cũng không bối rối.
Trình Giảo Kim lúc này mới đuổi tới, cao thấp đánh giá Lý Tĩnh nói: "Lý tướng quân, ngươi thực giỏi tính kế, lão Trình ta hôm nay mới biết, thì ra ngươi tính kế chẳng những với phỉ đạo, còn có lão Trình ta nữa.
Vậy sao ngươi không sớm nói cho ta biết, hại lão Trình ta thiếu chút nữa là tặng đi tính mạng?"
"Ồ? Ngươi đề nghị ngăn trở kẻ địch, lại không phải thủ hạ của ta, ta làm sao dám quản? Trình tướng quân mới vừa rồi lấy một địch ngàn, vạn người khó địch, cũng đã vất vả" Lý Tĩnh cũng không tự mãn, lại càng không lãnh đạm, đã sớm phân phó thủ hạ trở lại sửa sang lại các xe hàng.
Trình Giảo Kim khi nghe được câu vạn người khó địch có chút đỏ mặt, cũng hỏi: "Lý tướng quân, chúng ta sao lại không thừa thắng truy theo, gϊếŧ chúng không còn manh giáp?"
Lý Tĩnh liếc mắt nhìn hắn, "Cùng khấu không nên truy, để phòng bọn chúng chó cùng nhảy tường.
Nói đến chức trách của chúng ta là bảo hộ lương thảo ngựa, chuyện tiễu phỉ, giao cho người khác làm là được".
Trình Giảo Kim bĩu môi, muốn nói cái gì, Tần Thúc Bảo đã đi tới thi lễ nói: "Tướng quân liệu địch như thần, dụng binh đúng pháp, lần này chỉ dùng hơn trăm binh sĩ, không hao tổn một người đã đánh cho cả ngàn quân địch đại bại mà quay về, Thúc Bảo thật sự bội phục sát đất".
"Chỉ là một lũ ô hợp mà thôi" Lý Tĩnh tuy thủ thắng, trên mặt lại có chút tịch mịch, "Đáng tiếc không thể học Trương tướng quân nổi danh trên chiến trận" Tần Thúc Bảo kinh ngạc, biết hắn tài cao mà không gặp thời, muốn an ủi đôi câu, lại không biết nói thế nào.
Lý Tĩnh huy thương nói: "Đi thôi, làm cho bọn họ chậm trễ chút thời gian, chớ có sai lạc hành trình" Các quan binh huấn luyện có tố chức, đã sớm đem hàng hóa sửa sang lại thỏa đáng, đội ngũ đi được vài dặm, phía trước đã có rừng cây phạm vi vài dặm, tuyết trắng bao phủ, trên đầu chỉ toàn là tuyết, ở giữa có một thông đạo khá rộng rãi, có thể hành quân.
Trình Giảo Kim muốn thúc ngựa đi trước, Lý Tĩnh đã cho dừng đội ngũ lại, trong rừng cây cách đó không xa bay lên vài con chim, Lý Tĩnh nhíu mày không nói.
"Lý tướng quân, sao lại không đi?" Trình Giảo Kim quay đầu lại hỏi.
Tần Thúc Bảo cũng nhìn mấy con chim bay lên nói: "Trong rừng chim chóc sợ hãi bay lên, quá nửa là có người mai phục".
"Có mai phục gì?" Trình Giảo Kim ha hả cười lớn nói: "Đám người Đan Hùng Tín bị gϊếŧ đến quẳng mũ cởi giáp, ngươi cho rằng bọn chúng còn có thể mai phục ở trong này sao? Nếu không phải đám Ngõa Cương Đan Hùng Tín, trong này sao lại có nhiều phỉ đồ như vậy?"
Lý Tĩnh sắc mặt không thay đổi, cao giọng nói: "Cao nhân phương nào mai phục ở đây, Lý Tĩnh chức trách tại thân, xin nhường đường".
Trong rừng chỉ có tiếng vang, Trình Giảo Kim lắc đầu nói: "Lý tướng quân.
Ta thấy ngươi nghi tâm thật quá nặng rồi".
Lý Tĩnh cười lạnh nói: "Một khi cao nhân đã không xuất hiện, vậy phóng hỏa thiêu khu rừng này, đi đường vòng".
Lý Tĩnh lời vừa nói ra, đã có vài tên binh sĩ chạy tới chuẩn bị phóng hỏa, trong rừng có một người ha hả cười to đứng dậy, chậm rãi đi ra, lắc đầu nói: "Tuyết trắng đất đen như thế, phong cảnh trang nhã, Lý tướng quân lại làm chuyện đốt đàn nấu hạc, chẳng phải là đại sát phong cảnh sao?"
Người nọở trong rừng cây đi ra, phía sau đi theo hơn mười người, đều áo trắng hơn tuyết, trên đầu cũng đội mũ màu trắng, nằm ở trong rừng, thực chẳng khác gì tuyết trắng, làm cho người ta ở bên ngoài không thể phát hiện.
"Thủ hạ của ta chỉ làm bay lên vài con chim, không nghĩ đến lại kinh động Lý tướng quân" Người nọ xốc cái mũ màu trắng lên, lộ ra mái tóc đen, thế nhưng tuổi không lớn, chỉ là hai mắt khá lớn, thần thái bay bổng.
Hắn có lẽ cũng không tính là anh tuấn, chỉ là hết sức tự tin, làm cho người này nhìn qua trông cực kỳ phiêu dật.
"Các hạ chính là Lãnh binh tướng giáo Từ Thế Tích Ngõa Cương sao?" Lý Tĩnh giương mắt nhìn người nọ, trầm giọng nói.
Người nọở xa xa ôm quyền nói: "Lý tướng quân lại nghe qua tiện danh của tại hạ như thế, Thế Tích quả thật tam sinh hữu hạnh".
Lý Tĩnh sắc mặt không thay đổi, Trình Giảo Kim cùng Tần Thúc Bảo lại có chút giật mình, bọn họ đều biết quân Ngõa Cương hiện nay có thểcó thanh thế như thế, thật sự là công của một mình Từ Thế Tích, chỉ là không nghĩ đến Từ Thế Tích uy danh hiển hách lại trẻ như thế.
"Ta chức trách tại thân, mới vừa rồi đã chiêu đãi Đan tướng giáo, hiện thứ không thể chiêu đãi Từ tướng giáo" Lý Tĩnh lập tức cầm thương nói: "Mong Từ tướng giáo tránh đường, nếu dây dưa đến ngọc thạch cùng vỡ, cũng không phải tốt đẹp gì".
Từ Thế Tích xua tay nói: "Tại hạ tuyệt đối không có lòng xung đột cùng với Lý tướng quân, chỉ là nghe đến đại danh của tướng quân, năm đó lệnh cữu Hàn tướng quân dùng Bát trận đồ của Võ hầu, dùng Cửu quân trận pháp, thiên hạ khó địch, Thế Tích cực kỳ ngưỡng mộ, cũng khổ tâm nghiên cứu Võ hầu trận pháp, chỉ là hận không thể cùng Hàn tướng quân ganh đua dài ngắn.
Nhưng hôm nay may mắn, được gặp Lý tướng quân, nghe nói năm đó Hàn tướng quân nói, trên đời người có thể cùng hắn luận binh pháp, chỉ có một mình Lý tướng quân mà thôi, biết Lý tướng quân sẽ đến, Thế Tích mừng rỡ, lúc này mới đặc biệt dẫn mấy chục thủ hạ tới, mong Lý tướng quân chỉ điểm một phần".
Nói tới đây, Từ Thế Tích phất tay, hơn mười thủ hạ đã đứng tản ra, trong tay đều cầm khảm đao, giống như không có chương pháp, lại giống như sát khí dấu diếm.
Chỉ là người tại tuyết trắng, thân áo trắng, làm cho người ta sinh ra cảm giác mông lung.
Lý Tĩnh trường thương vung lên, chừng trăm binh sĩ đã thúc ngựa giương cung tiến lên, nghiêm trận sẵn sàng, "Từ Thế Tích, ta quản ngươi cửu quân bát trận, ta đếm tới ba, ngươi nếu còn không nhường đường, ta chỉ sợ ngươi có thể còn sống trở về, nhưng người khác quá nửa là không được!"
Từ Thế Tích ngẩn ra, nhìn thấy các binh sĩ giương cung lắp tên, cười khổ nói: "Chẳng lẽ Lý tướng quân tự biết không thể phá Bát trận đồ của Từ mỗ, lúc này mới dùng hạ sách này? Như thế xem ra thực chính là gặp mặt không bằng nổi tiếng".
"Một…" Lý Tĩnh trầm giọng đếm.
"Lý tướng quân, ngươi nếu thực không được, ta có thể cùng ngươi thương thảo…"
"Hai…" Lý Tĩnh vẫn bất động.
"Được, được, được" Từ thế Tích khoát tay, hơn mười người đã đưa đao vào vỏ.
Từ Thế Tích ôm quyền nói: "Lý tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, Từ mỗ bội phục, chỉ mong sau này còn gặp lại".
Hắn nói đi là đi, dẫn theo hơn mười người tránh ra, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lý Tĩnh nhìn bóng dáng của hắn đi xa, thì thào lẩm bẩm: "Đều nói Ngõa Cương Địch Nhượng làm người hám lợi, Ngõa Cương trước mắt chẳng qua chỉ là một lũ ô hợp, chỉ là hôm nay xem ra, Đan Hùng Tín Từ Thế Tích cũng là nhân tài, Từ Thế Tích này, rất không đơn giản, vận dụng Bát trận Võ hầu thật ra cũng có chút xảo diệu".
Hắn thì thào tự nói, trên mặt có vẻ tịch mịch, rồi lại phất tay chỉ huy đội ngũ đi vào rừng.
Tuyết rơi không tiếng động, tiếng bước chân hành quân quanh quẩn trong rừng cây, phảng phất như trở về lại chỗ mà mới vừa rồi sát khí ẩn giấu, một màn kinh tâm động phách kia, binh sĩ đều suy nghĩ, lần này nếu không phải là Lý tướng quân, chỉ sợ đã bị Từ Thế Tích đắc thủ rồi!.