Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 129: 129: Thỉnh Mệnh

"Tiêu Bố Y rốt cuộc phát hiện Dương Quảng là một người cố chấp khó có thể tưởng tượng, nếu thực sự bác sĩ đương đại chuẩn đoán, thực có thể nói Dương Quảng thuộc loại tâm thần phân liệt mức độ nhẹ.

Vẻ mặt bất an của Tiêu Hoàng Hậu cho thấy, nàng cũng không tán thành cách làm của trượng phu, lo sợ về những phát triển về sau.

Dương Quảng là một người thông minh như vậy sao lại bị che mờ đi lý trí của bản thân?"...!

Tiêu Bố Y vẫn cân nhắc Dương Quảng là dạng người gì, hôm nay đối mặt hắn cũng đã đại khái biết Dương Quảng dạng người gì.

Dương Quảng thông minh, Dương Quảng có tài, Dương Quảng muốn làm thiên cổ nhất đế.

Lý tưởng của hắn, khát vọng của hắn, chủ trương cùng kiến giải của hắn, Tiêu Bố Y đều tự nhận không bằng, theo góc độ thống trị quốc gia mà nhìn, Dương Quảng không phải không nghĩ, mà là nghĩ so với rất nhiều người xa hơn nhiều, hắn làm Hoàng đế nghĩ so với rất nhiều Hoàng đế còn nhiều hơn nhiều.

Trên thực tế Tiêu Bố Y biết bản thân bất quá cũng chỉ là một người thường, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến đi làm một Đế vương, ngàn năm sau không có cơ hội nghĩ, cho dù đến ngàn năm trước, hắn cũng chưa từng có ý niệm này trong đầu.

Làm Hoàng đế cũng không tệ, nhưng nếu phải làm một Hoàng đế như Dương Quảng, Tiêu Bố Y chẳng thà đi chăn ngựa còn tốt hơn.

Nhìn ánh mắt cháy bỏng của Dương Quảng khi nói ra thiên cổ nhất đế, Tiêu Bố Y cảm thấy Dương Quảng thật sự có chút bệnh.

Nếu theo sự phân tích của thời đại hắn mà nói, Dương Quảng xem như là điển hình của chứng tổng hợp của tính cố chấp cuồng tưởng, thật ra phân tích của thời đại hắn cũng nói rõ, rất nhiều nhà phát minh, người có thành tựu đều có tính cách cố chấp, một số không thành tự mà suy sụp thì đương nhiên cũng không làm nên đại sự gì.

Nhưng sự cố chấp của Dương Quảng cũng khó có thể tưởng tượng, với sự quan sát của Tiêu Bố Y trong khoảng thời gian này, Dương Quảng nếu không chinh phạt Cao Lệ, hắn hơi chút làm dịu đi, hắn thực có thể trở thành thiên cổ nhất đế.

Bởi vì cho dù sau khi kiến Đông Đô, khai thông kênh đào, Trung Nguyên cũng không có gió mây tứ khởi, dân chúng vẫn còn có thể thừa nhận được, nhưng Dương Quảng muốn vượt qua Tần Hoàng, đuổi theo Hán Vũ, lần đầu tiên chinh phạt Cao Lệ vì mục đích đại nhất thống, quốc gia đã xuất hiện vấn đề, bởi vì tấn công Cao Lệ lượng binh dịch đã vượt qua tổng cung của các năm trước, cơ hồ là cả nước bị vận động.

Ba lần chinh phạt Cao Lệ, chỉ vì một giấc mộng trong lòng hắm, lần đầu tiên hắn chính phạt vật chất chuẩn bị sung túc, nhưng tâm lý chuẩn bị không đủ cho nên thất bại.

Hắn quá bức thiết muốn vãn hồi thể diện, quá bức thiết muốn thành thiên cổ nhất đế, hiện tại lại có ý niệm lần thứ tư chinh phạt Cao Lệ trong đầu?

Tiêu Bố Y không biết làm thế nào cho phải, chẳng lẽ chỉ bằng vào mấy câu nói của hắn, đã ủng hộ khởi lên đấu chí của Dương Quảng, muốn chinh phạt Cao Lệ lần thứ tư? Vậy Dương Quảng còn không trở thành hôn quân, mình chỉ sợ cũng đã trở thành thiên cổ tội nhân.

Hậu Đức điện rất yên lặng.

Tiêu Hoàng Hậu khi nghe được muốn chinh phạt Cao Lệ lần thứ tư, rốt cuộc cũng bất an, hắn tuy không để ý tới chính sự, nhưng cũng biết một lần đánh Cao Lệ, khởi nghĩa ở tại Đại Tùy liền thường xuyên hơn một lần, phu quân còn muốn chinh phạt Cao Lệ, vậy giang sơn chỉ sợ sẽ lâm vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

"Thế nào, ngươi không đồng ý với ý tưởng của ta?" Dương Quảng ánh mắt lạnh lùng cháy bỏng, sắc mặt cũng có chút âm trầm, nhìn chằm chằm vào Tiêu Bố Y, chờ đợi hắn trả lời.

Tiêu Bố Y rốt cuộc phát hiện Dương Quảng là một người cố chấp khó có thể tưởng tượng, nếu thực sự bác sĩ đương đại chuẩn đoán, thực có thể nói Dương Quảng thuộc loại tâm thần phân liệt mức độ nhẹ.

Vẻ mặt bất an của Tiêu Hoàng Hậu cho thấy, nàng cũng không tán thành cách làm của trượng phu, lo sợ về những phát triển về sau.

Dương Quảng là một người thông minh như vậy sao lại bị che mờ đi lý trí của bản thân?

"Hồi Thánh Thượng.

Nghĩ đến Cao Lệ vốn là nới được lễ nghi giáo hóa, Thánh Thượng muốn Cao Lệ trở về Đại Tùy thật sự không thể bàn cãi" Tiêu Bố Y cười nói: "Thần ủng hộ Thánh Thượng lại chinh phạt Cao Lệ".

Dương Quảng mừng rỡ, lại chụp lấy vai Tiêu Bố Y, lên tiếng cười nói: "Tiêu khanh gia thật là tri kỷ của trẫm , nghĩ đến cả triều thần đều phản đối, vô tri đến cùng cực, Tiêu khanh gia, trẫm nếu chinh phạt Cao Lệ lần thứ tư, nhất định phải cho ngươi làm Đại tướng quân, theo trẫm xuất chinh".

Tiêu Bố Y hoảng sợ, thầm nghĩ mọi người đều nói liên tục thăng ba cấp đã xem như là kỳ ngộ, mình một Giáo Thư Lang nếu lên đến Đại tướng quân, vậy không phải liên tục thăng năm sáu cấp? Dương Quảng thuận miệng phong mình làm một Đại tướng quân, Đại tướng quân này cũng rất không đáng giá.

"Thánh Thượng ưu ái nâng đỡ, Bố Y thật sự lo sợ không đảm đương nổi" Tiêu Bố Y biết lúc này không thể khuyên Dương Quảng, chỉ cần mình nói chinh phạt Cao Lệ không thành, phỏng chừng cho dù không có kết cuộc như Hộc Tư Chánh, trở thành Đại tướng quân cũng chỉ là chuyện mở tưởng mà thôi," Hôm nay trời giá rét, Thánh Thượng vất vả đã lâu, thần cũng cảm thấy không nên nóng lòng nhất thời, đợi khi khai xuân, Giáo Thư Lang nhất định sẽ cùng Thánh Thượng thương lượng chuyện chinh phạt Cao Lệ, không biết ý Thánh Thượng thế nào?"

Hắn nói có chút tùy ý, lại muốn cùng Thánh Thượng thương lượng, thật sự là hành động mà triều thần trước giờ chưa từng có, các cung nhân đều kinh ngạc, thầm nghĩ tiểu tử này không biết sống chết, Dương Quảng nghe xong lại mừng rỡ, "Như thế cũng tốt, hiện nay trời giá rét, kênh đào đóng băng, vật chất cung cấp cũng không nhanh, ta hiện tại muốn lập tức hạ chiếu, cho dân chúng cả nước chuẩn bị".

Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Thánh Thượng không cần nóng lòng nhất thời".

Dương Quảng cau mày, "Tiêu ái khanh ngươi không biết binh pháp, không hiểu về chinh phạt, nếu thảo phạt Cao Lệ, muốn xuất binh vào lúc khai xuân, vật tư tập kết phải sớm chuẩn bị.

Cao Lệ khó đánh, chúng ta thao luyện chuẩn bị cho tốt mới được, Đông Lai tạo thuyền, Giang Nam tạo xe, dân phu chuyển gạo, chế tạo khải giáp, cái nào cũng cần phải có thời gian dài…"

Tiêu Bố Y thầm nghĩ mục tiêu cuối cùng của vị này chính là chinh phạt Cao Lệ, đối với mấy cái chuẩn bị này thật ra cũng là ngựa quen đường cũ.

"Thánh Thượng, thần biết chuẩn bị là phải có, nhưng có thể để cho thần trước tiên kể cho người nghe hai câu chuyện xưa có được không?"

Dương Quảng ngẩn ra, "Ngươi muốn kể chuyện xưa gì?" Đây là Tiêu Bố Y, hơn nữa cũng theo ý đồ chinh phạt Cao Lệ của hắn, chứ nếu là người khác vào lúc này mà muốn kể chuyện xưa cho Dương Quảng nghe, phỏng chừng đã sớm bị hắn cho người vác gậy đánh đuổi ra ngoài.

Dương Quảng làm Thiên tử đã nhiều năm, bên người tuy ít có người dám can gián, Ngu Thế Cơ, Bùi Uẩn, Vũ Văn Thuật, kể cả Nạp Ngôn Tô Uy, Đại tướng quân Trương Cẩn đều không dám nói nhiều lời, nhưng hắn nếu chinh phạt Cao Lệ, quần thần thế nào cũng đồng loạt phản đối, điều này làm cho trong lòng hắn thực không thoải máu, có thể tìm được loại người cùng hắn thương thảo chuyện chinh phạt Cao Lệ như Tiêu Bố Y, thật sự cũng không dễ dàng.

"Thật ra mỗi cá nhân đều có mục đích, Thánh Thượng thân là Thiên tử, thì phải trở thành thiên cổ nhất đế, hạ thần hạ tuy thấp kém, nhưng cũng có một mục đích, đương nhiên là gia quan tiến tước" Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Hạ thần thô bỉ, mong Thánh Thượng lượng thứ".

"Gia quan tiến tước mỗi người đều nghĩ, ngươi cái này thì tính là thô bỉ gì" Dương Quảng tuy chỉ mới thật sự nói chuyện cùng với Tiêu Bố Y có một lần, lại cảm thấy người này rất được, hiểu được lý tưởng cao xa của mình, còn tích cực ủng hộ kế hoạch của mình, quả thực so với Vũ Văn Hóa Cập kia hơn cả trăm lần.

Ngàn vàng dể được, tri kỷ khó cầu, Vũ Văn Hóa Cập chỉ có thể xem như vỗ mông ngựa, còn Tiêu Bố Y lại xem như là tri kỷ của hắn.

Tiêu Bố Y một mặt nói bản thân thô bỉ, Dương Quảng ngược lại lại cảm thấy hắn rất thật thà, lại còn giúp hắn giải vây.

"Thánh Thượng rất anh minh" Tiêu Bố Y tán thưởng nói: "Mục đích có thể thấy, hạ thần cho dù muốn gia quan tiến tước, nwhng cũng phải hưởng thụ cuộc sống.

Cho dù nhanh chóng chạy đến mục tiêu, cũng không quên quan sát phong cảnh ven đường”.

Dương Quảng lộ ra vẻ trầm tư, "Phong cảnh ven đường?"

"Không sai," Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Một ít người chỉ là vì đạt thành mục tiêu, hao tận tâm lực, hạ thần có khi lại cảm thấy.

Quá trình phấn đấu cũng là một loại khoái hoạt, khi mục tiêu đạt thành bất quá chỉ là một khoảnh khắc, khoái hoạt ngắn ngủi.

Khoái hoạt khi phấn đấu mới là duy trì cả đời".

Dương Quảng chậm rãi ngồi xuống, hai hàng lông mày lại cau lại, bất quá lần này là trầm tư, chứ không phải là âm trầm.

"Thánh Thượng hay là trước tiên nghe hai câu chuyện xưa của hạ thần?" Tiêu Bố Y hỏi, buông bỏ ý niệm người trước mắt là quân vương ra khỏi đầu, kiên nhẫn nói.

"Ngươi nói đi" Dương Quảng lẩm bẩm nói: "Ta không biết đầu ngươi cấu tạo thế nào, lại có nhiều ý tưởng ngạc nhiên đến kỳ quái như vậy.

Ta cũng muốn nghe xem chuyện xưa mà ngươi muốn kể cho ta là muốn ám chỉ cái gì".

Tiêu Bố Y biết Dương Quảng này một chút cũng không ngu ngốc, chỉ có những thời điểm bị tính cố chấp sở gây trở ngại mà thôi, "Trước đây có hai huynh đệ, đốn củi sinh sống, áo không đủ mặc, cơm không đủ no, mỗi bữa cơm chỉ được hai chén cơm trằng là vui vẻ rồi, nếu có thể có thêm miếng thịt, thì đã là hạnh phúc bằng trời".

Dương Quảng có chút buồn cười, "Trên đời này có huynh đệ như vậy không, ăn như vậy đã rất vui vẻ, ta sao lại không biết? Tiêu Bố Y, ngươi rốt cuộc là kể chuyện xưa gì vậy".

Tiêu Bố Y cũng không phân biện giả thật, chỉ sợ lộng xảo thành chuyên, chỉ cười nói, "Chuyện xưa chỉ là chuyện xưa, không cần phân thật giả".

"Ngươi cứ kể tiếp đi" Dương Quảng nói.

"Hai huynh đệ cuộc sống khốn khổ, nhưng lại rất vui vẻ," Tiêu Bố Y tiếp tục kể: "Có một ngày trời đông giá rét, hai huynh đệ không thể lên núi đốn củi, chỉ ngồi quanh bếp lửa mà hưởng thụ.

Lão đại hỏi, lão Nhị, búa của chúng ta ngày mai phải tìm thợ rèn mài rồi, chúng ta cả đời cùng khổ, thực muốn biết Hoàng Thượng cả ngày làm cái gì".

Dương Quảng đến đây thì hứng thú hỏi, "Lão nhị nói thế nào?"

Tiêu Bố Y cười nói: "Lão nhị nhìn thoáng qua cái búa sứt mẻ, tràn đầy chờ mong nói, ta nghĩ Hoàng Thượng mỗi ngày chỉ dùng búa vàng để đốn củi, vậy búa sẽ khong phải mỗi ngày đều phải mài, còn có thể tiết kiêm được tiền.

Lão đại mắng lão Nhị ngu ngốc, Hoàng Thượng sao lại đi đốn củi, ta nghĩ nên ngồi cạnh lò lửa mà ăn bánh mới đúng".

Dương Quảng kinh ngạc, giây lát lại lên tiếng cười lớn: "Lão đại lão nhị thật sự thú vị, bất quá cũng ngu ngốc, Hoàng Thượng sao lại đi đốn củi? Hoàng Thượng sao có thể ngồi bên lò lửa mà ăn bánh? Bố Y, chuyện xưa mà ngươi chế tác thật thú vị" Tiêu Hoàng Hậu không biết từ khi nào đã đi tới, ngồi ở một bên khẽ cười nói: "Thϊếp nghĩ người như thế cũng có, Thánh Thượng, năm đó thϊếp cũng đã từng vất vả, biết rất nhiều người có rất nhiều lúc một văn tiền cũng phải so đo.

Thánh Thượng, năm đó thϊếp cũng đã từng bần cùng, chỉ nghĩ khoog cần lo đến việc áo cơm là tốt lắm rồi, làm sao nghĩ đến có thểở cùng một chỗ với người?"

Tiêu Hoàng Hậu nói nhẹ nhàng, đưa tay chậm rãi cầm lấy tay của Dương Quảng, "Thánh Thượng, mới vừa rồi Bố Y nói, trong khi phấn đấu cũng nên để ý tới phong cảnh ở ven đường, cũng là phong cảnh mà thϊếp đã từng hướng tới, chỉ đáng tiếc là, gần đây loại phong cảnh này thiếu đi nhiều".

Nàng trợ giúp Tiêu Bố Y nói chuyện, nhẹ nhàng cầm tay Dương Quảng, trong giọng điệu cũng có chút thâm ý, Dương Quảng khẽ cau mày, cũng nghĩ tới cái gì đó, hồi lâu mới nói: "Tiêu Bố Y, ngươi không phải còn một câu chuyện xưa nữa?"

"Chuyện xưa thứ hai hình như trong sách cũng có ghi lại, cũng đơn giản" Tiêu Bố Y nói: "Có thần hướng tới một Hoàng Thượng tấu viết, thiên hạ hạn hán, dân chúng không có cơm ăn, chết đói rất nhiều, Hoàng Thượng hỏi lại, vậy tại sao không ăn thịt?"

Tiêu Bố Y nói tới đây, mặt mỉm cười, Dương Quảng đột nhiên đứng lên, giận không thể át nói: "Đây là Huệ Đế kỷ ghi lại, đó là một hôn quân, chỉ biết ăn uống vui chơi chứ không biết gì, ngươi nhắc tới hắn, là trào phúng ta không biết dân chúng khổ sao? Ngày ta lên ngôi, chính là đại xá thiên hạ, miễn trừ thuế cho thiên hạ cả năm.

Ta vừa lên ngôi Thiên tử, đã thực thi đạo thánh nhân mà trọng đãi người tài, ta trọng tu luật Đại Tùy, hủy bỏ toàn bộ khổ hình mà Tiên đế lúc tuổi già chế định, Tiêu Bố Y ngươi chẳng lẽ không biết? Ngươi nếu không biết, có thể xem luật lịch các đời, người nào có chế định khoan hồng đại lượng như ta? Đinh tuổi nhận tội, khuếch trương đạo hiếu, ân nghĩa rõ ràng, đều rõ ràng chi tiết.

Có quân vương đời nào rõ ràng được như ta? Ta tại vị nhiều năm, khoan miễn giảm thuế không kể xiết, tháng trước còn đại xá thiên hạ ngươi chẳng lẽ không thấy được? Ta khổ tâm chỉ vì Đại Tùy nhất thống, nam bắc dung hợp, Hoa Hạ dương oai, tứ hải thống nhất, ngươi đem ta so sánh với Tấn Huệ Đế, thật vô tri đến cực điểm".

Tiêu Bố Y vất vả nên tri kỷ một chút đã biến thành vô tri đến cực điểm, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, nhìn thấy bộ dánh giận giữ cùng thất vọng của Dương Quảng, cũng không sợ hãi, lại có chút áy náy nói, "Hồi Thánh Thượng, thần không có ý này.

Thần muốn nói chính là, dân chúng không biết tâm tư của Thánh Thượng, Thánh Thượng có đôi khi cũng sẽ không biết tâm tư của dân chúng.

Thánh Thượng nghĩ tới nghiệp lớn, dân chúng lại chỉ vì ăn một hai cái bánh đã rất vui vẻ hưng phấn.

Cái này gọi là yến tước so so sánh được với hồng hộc.

Thánh Thượng chí hướng cao xa, dân chúng làm sao biết được? Nhưng dân chúng cũng giống như Bố Y, chính bởi vì không biết không hiểu được tâm tư cao xa của Thánh Thượng, lúc này mới có câu oán hận…"

Dương Quảng nghe đến đó, sắc mặt đã dịu đi, Tiêu Hoàng Hậu cũng đứng lên theo, nhẹ giọng nói: "Thánh Thượng, Bố Y là người thô lỗ, không có tâm tư như các đại thần, người đừng suy nghĩ nhiều".

Dương Quảng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, Tiêu Hoàng Hậu cuống quít đi theo, khi rời đi quay đầu lại cười cười với Tiêu Bố Y, nhẹ nhàng khoát khoát tay, giống như bảo Tiêu Bố Y yên tâm.

Tiêu Bố Y đứng ởnơi đây, muốn nói gì cũng không nói được, có chút bất đắc dĩ, cảm thấy bản thân có chút thất bại, nhưng các cung nhân đều lại vì Giáo Thư Lang không biết chết sống này mà đổ mồ hôi lạnh, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Thánh Thượng lại có lúc có khai tâm như thế, cũng rất ít khi nhìn thấy Thánh Thượng lại nổi giận như thế, nhưng Thánh Thượng nổi giận như thế lại không có trách phạt gì Giáo Thư Lang, coi như là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

"Nàng đang khóc, quỳ xuống dập đầu, cửa tiệm thuốc thì đang đóng chặt, Uyển Nhi cảm thấy có chút tuyệt vọng, đang muốn cầu lần nữa, thì một cánh tay đã kéo nàng lên.

Uyển Nhi thân mình bị lạnh đã có chút cứng ngắc, cầu tình không được trong lòng không khỏi chua xót, khi quay đầu nhìn lại thì vừa mừng lại vừa sợ, "Tiêu công tử, sao lại là người?"...!

Thời tiết ngày càng lạnh, người đi đường cũng rất thưa thớt, bất đắc dĩ phải ra khỏi cửa cũng là vì sinh kế mà bôn ba.

Tiêu Bố Y bước chậm trong cổ thành Đông Đô, chỉ muốn cho tuyết bay tán loạn làm dịu đi suy nghĩ đang nóng lên trong đầu.

Hắn cùng Dương Quảng nói chuyện một hồi, cũng không có kết quả gì.

Hắn chỉ có thể trở về Bí Thư Tỉnh, tạm thời xem sách ưng cẩu, xem lịch sử Đại Tùy.

Hắn vốn tưởng rằng mình đã hiểu Dương Quảng, người này xa xỉ phô trương, độc đoán, thích lập công, không để ý đến sinh tử của dân chúng, còn muốn vọng tưởng chinh phạt Cao Lệ, nhưng những lời Dương Quảng nói với hắn làm cho hắn có chút giạt mình, làm cho hắn cảm thấy bản thân đối với Dương Quảng chỉ mới là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, đây thực sự là một người rất phức tạp.

Đối với sử thư hắn chưa từng xem kỹ chi tiết, nhưng hắn sau khi xem sơ qua cũng đã biết, Dương Quảng thực không nói sai.

Dương Quảng đích xác dùng đạo thánh nhân đểtrị vì, Văn Đế Dương Kiên khi tại vị, đã định luật Đại Tùy quá nghiêm khắc, đùng nói là trực tiếp phạm tội, chỉ cần dính dáng đến cũng là tội chết, trộm một quan cũng là tội chết, có thể thấy được hình pháp hà khắc tới cỡ nào.

Khi Văn Đế cuối đời thậm chí còn phát triển đến mức trộm một văn tiền cũng là tử tội , làm cho thế nhân ai cũng sợ hãi.

Dương Quảng sau khi lên ngôi, luật Đại Tùy mới đã khoan dung hơn nhiều, tạm dừng chấp hành mười điều ác, phế trừ tội liên quan… Cho nên những gì mà Dương Quảng nói với Tiêu Bố Y, trên cơ bản đều chính xác.

Cho nên đại xá thiên hạ, giảm miễn tiền thuế, tu soạn điển tịch, khôi phục nho học trên cơ bản đã bị phế đi vào cuối thời Tùy Văn Đế, phát triển chế độ khoa cử vân vân… Đều xem như là hành động anh minh.

Những điều này còn không kể đến hành động vĩ đại khai kênh đào mọi người đều biết, theo những việc nhỏ này có thể thấy, Dương Quảng này cũng từng là minh quân hướng tới nhân dân, hơn nữa có những hành động thực tế rất tích cực.

Bất quá Tiêu Bố Y chú ý tới một điểm, mọi việc này chỉ thực hiện trong năm năm, Dương Quảng này tuyệt đối tính là thiên cổ danh quân, bất quá chỉ trong năm năm, sau đó sự tình đã có chuyển biến.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi chinh phạt Cao Lệ, Tiêu Bố Y nghĩ tới đây, trong lòng thở dài, chậm rãi lắc lắc đầu, trong lòng cũng có ý bi thương, không biết là vì Dương Quảng, hay là vì thế nhân, hay là vì chính mình?

Dương Quảng nói ba ngày sau điện thí, qua thì thăng quan.

Hôm nay đã trải qua hai ngày, Tiêu Bố Y biết hắn tùy tâm sở dục, cũng không có quá trông cậy vào cái gì, công tác tại Bí Thư Tỉnh đối với hắn mà nói, có hay không đều như nhau, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn hắn đều có vẻ sợ hãi, ngoại trừ Ngu Thế Nam ra, cũng rất ít người cùng hắn nói chuyện.

Tuyết lớn bay tán loạn, Hòe mập đã ngủ say, Dương Đắc Chí cũng đã sớm đi tìm Viên Lam hỏi về phương diện buôn bán, Tiêu Bố Y phát hiện Dương Đắc Chí đối với việc làm ăn cũng có bộ dáng, cũng yên tâm để hắn cùng Viên Lam trao đổi.

Hắn lần này cũng đi tìm Lý Tĩnh, sau khi qua Lạc Thủy đột nhiên nhìn thấy một bóng người có chút quen thuộc chớp lên ở phía trước, đi vào Từ Huệ phường ở bên cạnh, Tiêu Bố Y tâm chợt động, tạm thời đem ý niệm đi Tầm Thiện phường gác sang một bên, đi theo người nọ vào Từ Huệ phường.

Tiêu Bố Y cước bộ nhẹ nhàng, đi trên tuyết cũng lặng yên không một tiếng động, đi theo sau người nọ, người nọ cũng không có phát hiện.

Người nọ trong trời đông giá rét, thế nhưng ăn mặc lại khá mỏng manh, bộ dáng ôm vai rất rét lạnh, đi xuyên qua phố, đi tới trước một căn nhà đất.

Nói là căn nhà đất, bất qáu chỉ dựa vào mái nhà bên hông của một căn nhà lớn, dùng gỗ cùng bùn cỏ đắp lên thành phòng ở, nóc nhà phỏng chừng là lợp bằng rơm, bị tuyết đè võng xuống, có thể thấy được sự nghèo khổ của chủ nhà.

Cửa phòng không có, dùng một cái rèm cỏ thay thế, người nọ xốc rèm cỏ lên, lắc mình đi vào, sợ gió tuyết thổi vào trong phòng.

Tiêu Bố Y nhẹ bước đi đến trước căn phòng, trong ánh mắt có sự cảm khái, đứng ở đó không nhúc nhích, cũng nghe được tiếng động từ bên trong.

"Tiểu đệ, em đỡ hơn chưa? Chị đem thức ăn về cho em nè" Người hỏi thanh âm mềm nhẹ, mang theo sự quan tâm, rõ ràng là thanh âm một cô gái.

"Tỷ tỷ, em đỡ rồi, em, em còn chưa đói, em chưa muốn ăn cơm" Tiếng trả lời là của một đứa trẻ, trong tham âm có chứa sự run rẩy.

Tiêu Bố Y biết tiểu đệ chính là đứa nhỏ mà hắn đã từng cứu khỏi dòng nước.

Hắn biết chị em Uyển Nhi nghèo khó, nhưng hắn cũng không nghĩ đến hai người lại nghèo đến như thế này, trời đông giá rét, hai người vẫn phải ở nơi này?

"Ái ui, bếp lửa bị tắt rồi.

Tiểu đệ, em có lạnh không?" Lại một trận bề bộn, một lát sau, khói xanh lại ba lên khỏi phòng, chắc là Uyển Nhi đã nhóm lửa.

"Không lạnh, không lạnh" Đứa nhỏ răng cũng có chút run lên, vang lên lạch cạch, "Tỷ tỷ, em không lạnh, em vô dụng, em không thể đi kiếm củi khô cùng than vụn, tỷ tỷ, em…"

Đột nhiên thanh âm cua đứa nhỏ không còn nữa, chỉ có tiếng khóc của Uyển Nhi, "Tiểu đệ, em nói cái gì vậy, là tỷ tỷ vô dụng, tỷ tỷ không tốt, tỷ tỷ không thể cho em những thứ tốt hơn, tỷ tỷ…"

Tiếp đến là những tiếng nấc nghẹn ngào, Tiêu Bố Y đứng ngây ra ở ngoài cửa, hai mắt lập lòe, có chút chua xót.

Sau một lúc lâu, Uyển Nhi đột nhiên thét ‘a’ lên một tiếng, "Tiểu đệ, em sao lại phát sốt, nóng quá.

Em, em hiện tại thế nào rồi?"

"Tỷ tỷ, em lạnh lắm, em lại nóng lắm" Tiểu đệ run giọng nói.

Uyển Nhi gấp lên, "Tiểu đệ, em sao lại không nói, để chị đi mời y sanh".

"Tỷ tỷ, không cần," Tiểu đệ gấp giọng nói: "Chúng ta không có tiền, em vẫn cố gắng được mà".

"Sao mà được, chị có tiền, em không cần lo lắng, nằm đây một chút, chị trong chốc lát sẽ trở lại.

Tiểu đệ, em đừng sợ" Uyển Nhi sau khi nói xong, gấp rút chạy ra ngoài, cẩn thận khép rèm cỏ lại rồi chạy tới, cũng không có nhìn thấy Tiêu Bố Y đang đứng ở một bên, có thể thấy được tâm tình đang gấp gáp.

Tiêu Bố Y hơi do dự, vốn định cùng đi, nghĩ lại thì xốc rèm lên mà đi vào, tiểu đệ hỏi, "Tỷ tỷ, chị sao lại đã trở lại, ngươi, ngươi là ai? Ngươi là đại ca ca?"

Tiểu đệ có chút gầy yếu, hai gò má đỏ bừng, hữu khí vô lực, nhìn thấy Tiêu Bố Y đi vào thì hết sức ngạc nhiên.

"Tiểu đệ còn nhớta?" Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, khẽ cười nói.

Hắn liếc mắt nhìn quanh, tình huống trong phòng nhìn sơ là biết, trên đất cắm ba cây gậy để chống mái nhà, vật phẩm hàng ngày đều là thứ rác rưởi, cái chăn trên người tiểu đệ có thể xem như là đỡ nhất, bên cạnh nó có một cái nồi đất, một cái bếp lửa.

Tiêu Bố Y nghĩ đến động tác của Uyển Nhi, nhớ tới cái nồi đất này có thể chứa đồ ăn của tiểu đệ, Uyển Nhi ôm cái nồi đất này trong lòng, chắc là sợ nó bị lạnh.

Trong lò đang có than đang cháy, bên cạnh còn có chút than củi, đều đã được đốt qua một lần, quá nửa là từ đại hộ đổ ra, tiểu đệ hoặc Uyển Nhi đã nhặt về sử dụng lại.

Căn phòng này có thể dùng câu nghèo rót mồng tơi để hình dung, Tiêu Bố Y trong lòng chua xót, ngồi xuống.

Tiểu đệ ngủ trên một tấm ván gỗ, mặt trên lót vải bố rách nát, Tiêu Bố Y nhẹ nhàng đỡ tiểu đệ ngồi dậy.

"Đệ đương nhiên nhớ rõ, tỷ tỷ mỗi ngày nhắc đến người" Tiểu đệ tự hào nói, "Tỷ nói với đệ, chúng ta tuy nghèo, nhưng đại ca ca cũng là dân áo vải, tiểu đệ sau này lớn lên cũng phải giống như đại ca ca, cứu trợ người cùng khổ, không thể tùy ý xem thường bản thân.

Đệ vẫn ghi nhớ lời của tỷ tỷ.

Đại ca ca, người hình như không phải là áo vải, người là đại quan?"

Tiêu Bố Y nhẹ nhàng sờ trán của tiểu đệ, cảm thấy nóng bỏng, có chút kinh ngạc, chỉ cười nói: "Đại ca ca cũng chỉ là người thường, tiểu đệ sau này lớn lên, đại ca ca cũng không bằng đệ đâu".

Hắn hiện tại nói như thế nào cũng coi như là cao thủ võ học, nhưng y thuật lại một chút cũng không thông, đợi lâu sau mà Uyển Nhi vẫn chưa trở về, chỉ có thể sốt ruột, đột nhiên nhớ tới cái gì, "Tiểu đệ, tỷ tỷ của đệ có tiền mời y sanh không?"

"Đệ không biết, đệ chỉ sợ không có" Tiểu đệ miệng mếu xệch, giống như là muốn khóc, "Đệ bệnh đã một thời gian, nhưng vẫn chưa khỏi, xem bệnh cũng tốn không ít tiền, đệ không cho tỷ tỷ đi tìm y sanh".

Tiêu Bố Y vỗ vỗ hai má tiểu đệ, an ủi nói: "Tiểu đệ không cần lo lắng, đệ cứ nằm đi, ta đi xem thử.

Phụ cận đây có tiệm thuốc nào không?"

Nghe tiểu đệ nói ra vị trí của tiệm thuốc, Tiêu Bố Y sau khi đắp chăn cho tiểu đệ, bước nhanh ra ngoài, theo hướng Uyển Nhi chạy đi mà tìm.

Tuyết lớn bay tán loạn, chỉ có một hàng dấu chân, Tiêu Bố Y cũng không đi nhầm, xuyên qua hai ngõ nhỏ, phong cảnh đã trở nên sáng sủa, cuối đường là một tiệm thuốc, trước tiệm thuốc chỉ có một người.

Tiêu Bố Y tâm tình vốn đang vội vàng, khi nhìn thấy tiệm thuốc thì bỗng nhiên bốc hỏa.

Chỉ thấy Uyển Nhi đang quỳở trên tuyết khóc nói: "Du thần y.

Phiền toái người đi xem bệnh cho tiểu đệ được không? Ta hiện tại không có tiền, đợi ta có tiền sẽ lập tức trả cho người không được sao? Du thần y, ta cầu xin người mà".

Nàng đang khóc, quỳ xuống dập đầu, cửa tiệm thuốc thì đang đóng chặt, Uyển Nhi cảm thấy có chút tuyệt vọng, đang muốn cầu lần nữa, thì một cánh tay đã kéo nàng lên.

Uyển Nhi thân mình bị lạnh đã có chút cứng ngắc, cầu tình không được trong lòng không khỏi chua xót, khi quay đầu nhìn lại thì vừa mừng lại vừa sợ, "Tiêu công tử, sao lại là người?"

Tiêu Bố Y không cần hỏi nhiều đã hiểu được tình huống.

Uyển Nhi không có tiền điều trị, thần y cự tuyệt không đi khám bệnh, chỉ là loại y sanh tâm địa thế này thì là thần y gì?

Lửa giận trong lòng tăng cao, Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Nàng không cần cầu nữa.

Để ta đi cầu hắn".

"Tiêu công tử, không, người sao lại có thể đi cầu…" Uyển Nhi cuống quít ngăn trở muốn giữ Tiêu Bố Y lại, nhưng chưa kịp giữ lại thì đã sợ hãi trợn mắt há hốc mồm.

Tiêu Bố Y bước đến trước tiệm thuốc, một cước đá ra, cánh cửa đã như cánh cửa nhà của Lý Tĩnh, trực tiếp đổ xuống, Uyển Nhi không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại có phương pháp cầu như vậy, trong lòng lo lắng nhưng cũng không thể làm gì.

Cánh cửa sau khi đổ xuống thì thấy trong đại đường có một người đang ngồi, xem chừng cỡ bốn mươi, ánh mắt có vẻ xảo trá, vốn đang nhàn nhã uống nước trà, nhắm mắt dưỡng thần, nhìn thấy cánh cửa đổ xuống, một người đã đạp cửa tiến tới trước mặt mình, kinh hãi nhảy dựng lên, thất thanh nói: "Ngươi là ai, ngươi muốn làm cái gì?"

Tiêu Bố Y đưa tay nắm lấy cổ áo cỉa hắn, nhấc hắn đến trước mặt, trừng mắt nói: "Ngươi là Du thần y?"

Du thần y trợn trắng mắt, đợi khi Tiêu Bố Y khẽ buông tay ra, rốt cuộc cũng thở hổn hển, gượng cười nói: "Thần y thì không dám nhận, tại hạ đích xác họ Du, xin hỏi tráng sĩ có chuyện gì?"

Tiêu Bố Y quay đầu lại hỏi, "Uyển Nhi, nàng tìm hắn có chuyện gì?"

Uyển Nhi do dự đi tới, lưỡng lự nói: "Tiêu công tử, ta tìm hắn để xem bệnh cho tiểu đệ".

"Du thần y, ngươi là kẻ điếc sao?" Tiêu Bố Y đột nhiên hỏi.

Du thần y bị Tiêu Bố Y nhấc lên, không thể động đậy, chỉ hoảng sợ người này có vẻ văn nhã, khí lực sao lại lớn như thế, cười khổ nói: "Không biết tráng sĩ nói vậy là sao?"

"Ngươi nếu không phải kẻ điếc, sao lại nghe được ngoài cửa có người cầu khẩn, mà vẫn còn có thể ngồi ở trong này uống trà?" Tiêu Bố Y lãnh đạm nói.

"Ta, ta…" Du thần y ta ta nửa ngày, rốt cuộc cũng nói: "Vị tráng sĩ này, ta không phải là Từ thiện đường, không có tiền thì sao ta có thể đi được? Cô nương một lần trước đã thiếu tiền thuốc của ta còn chưa trả, lần này lại yêu cầu thuốc, ta nếu luôn hào phóng như vậy, chỉ sợ cũng không thể kiếm ăn nổi qua mùa đông này".

Uyển Nhi vẻ mặt đỏ bừng, chỉ nói: "Du thần y, ta trước mắt thực không có tiền, nhưng người yên tâm, ta sẽ không nợ tiền của người, chỉ cần qua vài ngày, ta nhất định sẽ có tiền trả cho người".

Tiêu Bố Y không để ý tới Uyển Nhi, chỉ giương mắt nhìn Du thần y, "Nàng ta thiếu ngươi tiền thuốc, nhưng thuốc của ngươi cũng chưa có chữa khỏi bệnh.

Cho tới giờ, bệnh của tiểu đệ chỉ có càng nặng hơn, như vậy mà nói, Uyển Nhi vì cái gì mà trả tiền cho ngươi?"

Du thần y trợn mắt, "Tráng sĩ, ngươi không thể nói như vậy, thuốc của ta chỉ chữa bệnh một lần, không thể trị cả đời.

Ngươi cả đời chỉ trả cho ta một lần tiền thuốc, thì ta làm sao mà sống đây?"

Uyển Nhi cảm thấy Du thần y nói cũng có đạo lý, cầu tình nói, "Du thần y, ta biết, tiền thuốc chắc chắn ta sẽ không thiếu người, chỉ cầu người đi xem bệnh cho tiểu đệ trước".

Tiêu Bố Y nhìn thấy người này con mắt loạn chuyển, biết người này có quỷ.

Hắn cũng biết chuyện có y sanh lấy bệnh dưỡng y, đối với người bệnh cũng không cho thuốc để dứt hẳn, mà cho thuốc không tốt không xấu để cho người ta phải khám thành nhiều lần, làm cho người ta không chịu nổi chi phí, Du thần y này quá nửa cũng là như thế.

"Ta mặc kệ ngươi một lần hay cả đời, ta chỉ biết là lần này tiểu đệ phải nằm, ngươi nếu không thể làm cho hắn ngồi dậy được, Du thần y, ngươi chỉ sợ chỉ có thể thỉnh thần y cho bản thân" Tiêu Bố Y nói tới đây, buông Du thần y xuống, đưa tay vỗ lên trên bàn, hừ lạnh một tiếng.

Hắn cũng không phải là người không nói lý, chỉ là thấy Uyển Nhi quỳ gối trong tuyết, Du thần y này lại có thể nhẫn tâm cự tuyệt đóng cửa, không nói tới y thuật, chỉ với y đức này đã là quá tệ rồi, tiền hắn cũng không cần thiết thì cũng chưa đưa ra, chính là muốn cho người này tận tâm hết sức mà thôi.

Du thần y mới lau mồ hôi lạnh, đột nhiên nghe thấy tiếng rầm rầm, quay đầu nhìn lại, thấy cái bàn mà Tiêu Bố Y mới vỗ lên đã tan tành, hoảng sợ thất sắc nói: "Tráng sĩ, ta không dám không trị".

"Ta đây cũng không dám bảo đảm tay chân ngươi sẽ đầy đủ" Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Tệ nhân rất nhiệt tâm, tay chân ngươi hôm nay nếu không cẩn thận mà bị gãy, ta cũng sẽ vì ngươi đi thỉnh thần y".

Gió lạnh mang tuyết thổi vào, có chút rét lạnh, Du thần y lại mồ hôi đầm đìa, gượng cười nói: "Tráng sĩ cứ nói đùa, người khỏe mạnh tay chân sao lại bị gãy?"

Tiêu Bố Y mũi chân đá ra, một cái chân bàn đã bay lên, hắn đưa tay bắt lấy, bất động thanh sắc xiết lại, tiếng răng rắc vang lên, cái chân bàn đã nát vụn, nhìn thấy vẻ mặt không còn chút máu của Du thần y, Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Một cái chân bàn tốt như vậy mà cũng bị gãy, nói như vậy tay chân của Du thần y cũng rất có thể".

Du thần y chỉ cười khổ, lấy hòm thuốc, ho khan một tiếng nói: "Mời Uyển Nhi cô nương đi trước dẫn đường".