Tiếng chiến mã hí vang, tiếng mã phỉ kêu thảm thiết không dứt bên tai, tạo nên những tiếng động còn kinh tâm động phách hơn cả tiếng sấm sét!
Mười mấy người hàng đầu lập tức mất mạng, ngã xuống đất không dậy nổi, mã phỉ hàng sau lập tức ghìm cương ngựa, vạn phần hoảng sợ, trong nhất thời không biết phía trước đã phát sinh sự tình gì.
Một lát sau, lại ‘ông’ một tiếng, bọn họ trong giây lát đã rõ chuyện gì phát sinh.
Trong rương có quỷ!
Mười cái rương đen phía trước đột nhiên biến thành Diêm vương lấy mạng, mặt trên của mỗi rương lộ ra ít nhất mười mấy cái lỗ, mỗi cái lỗ bắn ra một mũi nỏ tiễn.
Tuy chỉ là một lỗ một mũi, nhưng mười rương cùng bắn ra số lượng nỏ tiễn cũng làm cho người ta nghe mà sợ hãi.
Số nỏ tiễn này một hơi bắn ra, thế như bài sơn đảo hải, sau khi nghe ‘ông’ một tiếng, lại có mười mấy người mất mạng!
Chỉ bắn ra hai đợt nỏ tiễn, mấy chục mã phỉ xông tới chỉ còn lại vài người mà thôi!
Mưa lớn vẫn không ngừng, nhưng mỗi người đều toát mồ hôi lạnh, đây là thứ gì, sao lại có sức sát thương đáng sợ đến như thế?
Tiễn Đầu ngơ ngác đứng ở đó, khó có thể tin nhìn mấy cái rương phía trước, đối với những cái rương này mà nói, nỏ tiễn mà hắn nghiên cứu chế ra chỉ là đồ chơi con nít mà thôi.
‘Ông’ lại một đợt âm thanh vang lên, Tiểu Hồ Tử lại vung tay, không chút lưu tình bắn ra đợt nỏ tiễn thứ ba .
Mấy người còn đang vọt tới, tiếng kêu thảm thiết cũng không còn thấy phát ra nữa, đều không kịp né tránh, cả người lẫn ngựa đều bị bắn tua tủa như lông nhím, máu tươi ròng ròng mà ngã xuống đất.
Sét lại đánh xé toang màn đên, trong một khắc này ngay cả bầu trời đêm kia phảng phất như cũng bị nhuốm thành màu đỏ.
Mưa lón không biết từ khi nào đã dừng, nhưng máu tươi vẫn chảy xuôi so với mưa còn muốn mãnh liệt hơn.
Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện, thì ra mỗi một cái rương đều có một người đứng bên cạnh, bên hông rương có một cái tay cầm, khi Tiểu Hồ Tử phất tay, những người này đồng loạt kéo tay cầm, những cái rương này sẽ đồng loạt bắn nỏ tiễn ra.
Hắn tuy là người hiện đại, biết rất nhiều công nghệ cơ giới hóa, nhưng cũng bị sức sát thương của loại vũ khí này làm cho rung động, thực khó có thể tưởng tượng là trong thời đại này, có người lại có bản lãnh phát minh ra loại vũ khí này!
Trong một khắc này, mọi người đều kinh hãi, khó có thể tin mà nhìn cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt.
Mấy chục hán tử mới vừa rồi còn sống sờ sờ, một khắc sau đã biến thành thi thể, là ai cũng khó có thể chịu được loại thảm trạng này!
Lịch Sơn Phi kia mặt cũng kinh hãi khó hiểu, các mã phỉ cũng bị nỗi khϊếp sợ làm cho mất đi khả năng suy nghĩ.
Cũng may là đám người Lục An Hữu cũng như thế, bằng không chỉ trong tích tắc này, tất cả mã phỉ đã chết không đất chôn.
Tiểu Hồ Tử vẫn là người tỉnh táo nhất, từ khi nỏ tiễn bắn ra đợt thứ nhất, cho đến khi đợt thứ ba chấm dứt, chẳng qua chỉ trogn tích tắc.
Nhưng mã phỉ đã chết quá nửa, tổn thất cực kỳ thảm trọng.
Tiểu Hồ Tử lại vung tay lên, mười người đứng sau rương đã vọt tới trước, cũng hướng về phía mã phỉ đang kịch chiến với hộ vệ.
Những người này bị cái chết thảm khốc của đồng bạn làm cho khϊếp sợ, trong lúc nhất thời không biết làm sao cho phải, mười người tiến đến, tay cầm trường kiếm, ra tay như điện, khí thế như gió, trong khoảnh khắc đã gϊếŧ thêm mấy người.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mã phỉ lúc này mới bừng tỉnh, nhưng lúc này các hộ vệ tinh thần đã phấn khởi, khí thế ngùn ngụt, không thể ngăn cản.
Chỉ kịch chiến một lát mà nhân số đã nghịch chuyển, cho dù là các thương nhân cũng nhìn ra điều này, hưng phấn đứng lên.
Thủ hạ của Tiểu Hồ Tử nhằm về phía các mã phỉ còn thừa, hắn lại lập tức nhằm về phía Lịch Sơn Phi.
Lịch Sơn Phi phỉ danh vang xa, võ công cao cường, hắn dám lựa chọn Lịch Sơn Phi, có thể cho thấy hắn cũng là tài cao gan lớn!
Mưa lớn đã dừng, kịch chiến cũng đã định, Lịch Sơn Phi cũng đã loạn.
Thủ hạ của hắn trong chốc lát đã chết quá nửa, đây là chuyện tuyệt đối là vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Tiểu Hồ Tử tiến lên trong bùn như chuồn chuồn điểm nước, khi còn cách Lịch Sơn Phi mấy bước, đã lăng không nhảy lên, trong tay lóe lên một đạo hào quang, nhằm thẳng vào hậu tâm của Lịch Sơn Phi.
Lục An Hữu có được người viện trợ, vẻ mặt cũng không mấy mừng rỡ, trong mắt thậm chí còn có vẻ bất mãn.
Nhưng hắn không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này, trường đao vung lên, đã phong bế đường lui của Lịch Sơn Phi!
Lịch Sơn Phi hai mặt thụ địch, gầm lên một tiếng, đao thế đã biến, hàn ảnh trùng trùng.
Hắn vừa rồi chỉ thấy chiêu đỡ chiêu, chỉ ngăn trở Lục An Hữu đi cứu viện thủ hạ, nưhng lúc này đao thế đã chuyển sắc bén, không thể ngăn cản.
Lục An Hữu sớm biết rằng hắn sẽ toàn lực ra tay, nhưng lại không dự đoán được đao pháp của hắn lại có thể sắc bén như thế, trong khoảnh khắc đã phải liên tục lùi vài bước, không thể phản kích, trong lòng không khỏi hoảng hốt, càng không rõ người này vì sao không sớm xuất ra loại đao pháp này?
Lịch Sơn Phi vài đao đã ép lùi Lục An Hữu, Tiểu Hồ Tử đã đến sau lưng hắn, hàn quang trong tay đang đâm vào hậu tâm của Lịch Sơn Phi.
Lịch Sơn Phi sau khi bức lui Lục An Hữu, sớm đã có phòng bị, hồi đao ngăn trở, thoải mái đẩy lùi hàn quang.
Tiêu Bố Y ở xa xa thấy vậy, rất là thán phục, ba người nhanh nhẹn, đấu ngoan đấu dũng, chiêu chiêu hung hiểm, không rời khỏi chỗ yếu hại, đây mới là phong phạm cao thủ chân chính.
Với nhãn lực của Tiêu Bố Y, trong tay Tiểu Hồ Tử tựa hồ là một thanh đoản kiếm, binh khí vẫn là dài một tấc thì mạnh một tấc, ngắn một tấc thì hiểm một tấc, hắn một khi đã dám sử dụng đoản kiếm, thì có thể thấy người này hung hãn dị thường.
Hắn còn chưa kịp than thở, thì đoản kiếm trong tay Tiểu Hồ Tử lại đẩy ra, lại vòng ngược đâm về phía sau, nhằm giữa hai vai Lịch Sơn Phi.
Chiêu này thật sự ra ngoài dự kiến của nhiều người, Tiêu Bố Y trong giây lát hiểu được, trong tay Tiểu Hồ Tử là nhuyễn kiếm, khi đâm ra, đã sớm tính Lịch Sơn Phi nhất định đỡ được, lúc này mới mượn thế đêm vào vai hắn.
Lịch Sơn Phi gầm nhẹ một tiếng, vai đã nhuộm hồng, các thương nhân cũng nghĩ đến hắn tất sẽ bại, đều đứng lên, khó có thể che dấu sự vui mừng trên mặt, hoan hô một trận.
Nhưng tiếng hoan hô còn chưa dứt, các thương nhân trong giây lát lại chuyển sang kinh hãi.
Lịch Sơn Phi thương thế không nặng, một đao đã bức lui Tiểu Hồ Tử, mở ra một con đường, thế nhưng lại vọt về phía các khách thương này!
Các khách thương xao động, ai cũng sợ hãi bất an, không nghĩ đến lại rước họa vào thân, lần trước có Tiểu Hồ Tử ở đây, dùng mấy cái rương quỷ dị đánh lui địch, lần này thì ai có thể ngăn trở giúp mọi người?
Tiêu Bố Y trong lòng rùng mình, đã thấp giọng quát: "Chuẩn bị".
Lịch Sơn Phi bước chân cực nhanh, mấy bước đã cách không xa, mặt nạ thanh đồng dữ tợn ở trên mặt đã có thể thấy được, một đôi mắt hàn quang lập lòe, đằng đằng sát khí, không chút để ý đến thương thế trên vai.
Lục An Hữu cùng Tiểu Hồ Tử không phân biệt trước sau đuổi theo, nhưng Lịch Sơn Phi chiếm tiên mấy bước, nên đã bỏ xa mấy trượng.
Kinh sợ với tốc độ của Lịch Sơn Phi, Tiêu Bố Y không chút do dự quát bắn tên.
Cái rương sử dụng ra sao hắn nhất thời cũng không thể rõ được, hiện tại thứ duy nhất có thể ngăn cản được chính cung tên trên tay các huynh đệ.
Hắn tự biết rõ, không cho rằng đao pháp của mình có thể ngăn trở được Lịch Sơn Phi, điều mà hắn hiện tại có thể làm được chính là, tranh thủ một chút thời gian để Lục An Hữu cùng Tiểu Hồ Tử kịp tới.
Nhưng hắn không nghĩ đến chính là, không những trường đao của hắn không thể ngăn trở, mà cho dù là cung tên của các huynh đệ cũng không thể ngăn cản.
Các huynh đệ đã sớm bình tĩnh kéo cung lắp tên, nghe được Tiêu Bố Y ra lệnh liền lập tức ra tay.
Bọn họ chuẩn bị khá kỹ càng, cho rằng cũng có thể bắn trúng được Lịch Sơn Phi một phát.
Không nghĩ đến Lịch Sơn Phi lại gầm lên một tiếng, ngay khi bọn hó phát tên thì phóng lên cao, né được những mũi tên này, dùng thế như thương ưng chụp thỏ mà vọt đến, trường đao vung lên, nhằm ngay cổ của Tiêu Bố Y.
Thì ra mục tiêu của hắn chính là Tiêu Bố Y!
Tiêu Bố Y biết một đao này thế không thể đỡ được, liền cắm cung xuống đất rút đao, xoay người đảo chân, rồi lại rướn người cũng không theo thế gì, hét lớn một tiếng, hai tay vận đao, chém liên hoàn về phía trước.
Lịch Sơn Phi một đao bổ vào khoảng không, đã kinh ngạc, chân hắn vừa chạm đất, không chút do dự lại vọt lên, người như quỷ mị chợt ản chợt hiện, lại muốn bổ một đao nữa.
Hắn không cho rằng Tiêu Bố Y có thể né được đao thứ hai của hắn!
Nhưng hắn không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại phản ứng nhanh như thế, lại còn đánh ra đao pháp không theo chương pháp gì cả.
Không thể lần ra chính là quỷ dị nhất, Lịch Sơn Phi tuy có thể một đao chém bay đầu Tiêu Bố Y, nhưng cũng khó bảo toàn không bị Tiêu Bố Y cắn trả một đao.
Tiêu Bố Y cũng không có bản lãnh gì khác ngoài bản lãnh liều mạng.
Đã kinh qua nhiều trận chiến, Tiêu Bố Y so với rất nhiều người hiểu được đạo lý con người luôn sợ chết rất rõ ràng.
Hắn không sợ chết, nhưng không có nghĩa Lịch Sơn Phi cũng không.
Tiêu Bố Y nếu thấy chiêu đỡ chiêu, tuy đã được Uất Trì Cung chỉ điểm, nhưng đao pháp của hắn trong mắt cao thủ vẫn còn quá non nớt, chưa tới một chiêu đã bị Lịch Sơn Phi chém bay đầu, hết lần này tới lần khác hắn khi sống chết trước mắt, lại xuất ra đao pháp sở trường của riêng mình, trải qua sự chỉ điểm của Uất Trì Cung, lại càng thêm sắc bén.
Lịch Sơn Phi hồi đao phong bế đao thế, một ngăn một kéo.
Tiêu Bố Y cổ tay chấn động, trường đao rời tay, người lại lộn một vòng ra ngoài.
Hắn không thể không lùi, hắn ngăn không được, cho nên liều mạng được thì liều mạng, cần chạy trốn thì phải lập tức chạy trốn.
Mây huynh đệ thấy Tiêu Bố Y nguy cấp, trong lòng sợ hãi, đã bắn ra một đợt tên nữa.
Lịch Sơn Phi hồi đao chém bay cả ba mũi tên, lại còn đưa tay chụp được mũi tên cuối cùng.
Cổ tay vung lên, mũi tên bay lại còn muốn nhanh hơn lúc tới, ‘phụp’ một tiếng đã cắm vào vai Chu Mộ Nho.
Lịch Sơn Phi thế không thể ngăn đỡ, mấy huynh đệ hoàn toàn không phải là đối thủ, các thương nhân sợ hắn gϊếŧ tới, làm quỷ dưới đao, đều hò nhau chạy lên trên núi, Hàn Tuyết thấy Tiêu Bố Y chật vật không chịu nổi, cũng không chạy theo các thương nhân mà lui về phía sau, ngược lại còn tiến lên vài bước, ánh mắt lo lắng, chỉ hận không thể trợ giúp hắn một tay.
Tiêu Bố Y tuy ngăn không được Lịch Sơn Phi, nhưng dù sao cũng trì hoãn được.
Khi Lịch Sơn Phi phóng tên đánh trúng Chu Mộ Nho, đã có hai đạo hàn quang trái phải vô thanh vô tức đánh úp tới.
Lục An Hữu cùng Tiểu Hồ Tử rốt cuộc đã đuổi tới, không phân biệt trước sau mà ra tay, không chút lưu tình, Lịch Sơn Phi sau khi ngăn trở thì cũng đã đưa ra một quyết định, chạy!
Hắn có lẽ võ công so với Lục An Hữu cùng Tiểu Hồ Tử mạnh hơn một chút, nhưng hai người hợp kích, hắn tuyệt đối không thể thắng được.
Hắn lựa chọn đột phá về phía Tiêu Bố Y vì đây mà mắt xích yếu nhất, cũng là chỗ dễ dàng đột phá nhất, hắn thậm chí không xoay người, mủi chân chỉ điểm đất, đã thụt lui ra ngoài.
Hắn không sợ Tiêu Bố Y, căn bản bởi vì Tiêu Bố Y không tính là đối thủ của hắn, hắn cho dù thụt lùi thì Tiêu Bố Y cũng không thể ngăn trở.
‘Băng’ một thanh âm vang lên, Lịch Sơn Phi nghe tiếng gió đã biết Tiêu Bố Y bắn tên.
Điều này làm cho hắn không thể không cảm khái Tiêu Bố Y thông minh và ứng biến.
Người này võ công có lẽ rất kém cỏi, không đáng nhắc tới, nhưng phản ứng cùng ứng biến, tâm cơ tính kế của hắn tuyệt đối là xuất sắc.
Hắn mới vừa rồi cắm cung chứ không phải là bỏ cung, hiển nhiên đã nghĩ đến bằng đao không thể ngăn trở được mình, lưu lại trường cung làm hậu thủ.
Đao vừa rời tay, liền thụt lùi lấy cung, ứng biến chính xác, cho dù Lịch Sơn Phi cũng phải khen ngợi.
Lịch Sơn Phi cũng không quay đầu lại, trở tay chém ngược một đao đã chém rơi tên xuống.
Mọi người thấy hắn giống như là sau lưng có mắt, chém rụng tên một cách dễ dàng, không khỏi hoảng sợ.
‘Băng’ lại một tiếng vang lên, phía sau lại lộng gió, Lịch Sơn Phi đã nổi giận, thầm nghĩ Tiêu Bố Y này không biết tốt xấu, lại cứ lây nhây như thế, hôm nay không gϊếŧ, chỉ sợ về sau khó có cơ hội!
Lịch Sơn Phi nghĩ như vậy, liền đột nhiên xoay người nhảy lên, đá bay mũi tên đang bay tới, rồi nhắm về phía Tiêu Bố Y đánh tới.
Hắn vừa mới xoay người, người còn đang ở trong không trung, đột nhiên giật mình hoảng sợ, một bóng đen đang xé gió đến trước mặt hắn.
Tên của Tiêu Bố Y? Hắn làm sao mà có thủ pháp nhanh như vậy, mới vừa nghe tiếng dây cung bật, mà đã bắn ra hai mũi tên rồi sao?
Hắn vừa suy nghĩ trong đầu, người đã dùng sức né đầu sang bên, đã thấy mũi tên sượt qua má để lại một lằn đỏ trên mặt.
Tất cả mọi người đều nói đáng tiếc, Tiêu Bố Y một cung hai tên rất quỷ dị.
Hai tên một bắn thẳng, một thf lại bay với góc độ rất quỷ quyệt, giống như đã tính Lịch Sơn Phi nhất định sẽ nhảy lên không, lúc này mới chặn đường lui của hắn.
Lịch Sơn Phi suy đoán theo lẽ thường, hơn nữa lại khinh thị, cho nên đã trúng kế của Tiêu Bố Y, vêt thương tuy nhẹ nhưng lại cực kỳ tức giận.
Dương Đắc Chí ở phương xa dậm chân thở dài, các huynh đệ cũng nhìn nhau, không biết Tiêu Bố Y đã từ khi nào đã học được nửa thành bản lĩnh của đại hán trọng đồng.
Nói là nửa thành, đơn giản là đại hán trọng đồng một cung bốn tên, không sai phát nào, Tiêu Bố Y tuy xuất tên cũng cùng pháp môn, độ chính xác có lẽ cũng đã có vài thành công lực, nhưng kình lực thì lại kém quá xa.
Tiêu Bố Y trong lòng thất kinh, nhìn thấy ánh mắt sau mặt nạ thanh đồng hàn quang lóe lên, sát ý rất mạnh, không chút do dự lại bắn ra hai mũi tên nữa.
Hắn bắn tên rất mau, sau khi bắn ra hai mũi tên thì người lại lui ra phía sau ba bước, muốn kéo dãn khoảng cách với Lịch Sơn Phi.
Dài một tấc thì mạnh một tấc, ngắn một tấc thì hiểm một tấc, trường cung hiển nhiên là phải ở khoảng cách xa mới có tác dụng mạnh nhất.
Nhìn thấy Lịch Sơn Phi, Lục An Hữu cùng Tiểu Hồ Tử kia đánh nhau, Tiêu Bố Y mới hiểu được đạo lý mạnh còn có mạnh hơn, cho nên vẫn chỉ lôi kéo tinh lực của Lịch Sơn Phi, chứ cũng không có hy vọng gϊếŧ được Lịch Sơn Phi này.
Sách lược của hắn vẫn thành công, chỉ là lần này lại có chút mất linh.
Lịch Sơn Phi ở trên không trung hít sâu vào một hơi, khi rơi xuống như là ưng kích trường không, hai mũi tên kia của Tiêu Bố Y cũng không ngăn cản được chút nào.
Ánh đao chợt lóe, như là lôi điện giữa trời đêm bổ thẳng vào đỉnh đầu của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y đưa cung lên đỡ ngươi thì co lại lăn đi, một đao lôi đình của Lịch Sơn Phi chém gãy cung, nhưng Tiêu Bố Y ngoại trừ người dính đầy bùn ra, thì cũng không tổn hao gì!
Lịch Sơn Phi hơi ngạc nhiên, ánh mắt đã có chút do dự, hắn phát hiện hắn đã không tự tin có thể gϊếŧ được Tiêu Bố Y!
Một kích vừa rồi, hắn đã xuất toàn lực, nhưng Tiêu Bố Y vẫn có thể lẫn mất, người này là may mắn hay là thâm tàng bất lộ?
Lục An Hữu đột nhiên đem Lý Chí Hùng dùng sức ném xuống, tức giận: "Không ổn, trúng gian kế của bọn chúng".