Tươi cười trên mặt Thẩu Đào càng ngày càng cứng đờ, nàng ta nhìn Kỷ Thanh Phỉ, giơ tay muốn chạm đến ngọc thạch sa hồ trên đài tử, rồi lại có chút suy sụp đem tay buông xuống.
Sau đó, Thẩu Đào rũ mắt, cúi đầu, nhịn không được run rẩy vai nở nụ cười, một bên cười, một bên lắc đầu, nói:
“Được a, hiện tại người nói cái gì thì là cái đó, ngươi nói là ta làm, đó chính là ta làm, thắng làm vua thua làm giặc, ta không có gì để nói, Kỷ Thanh Phỉ, chuyện tới hiện giờ ta cũng liền dứt khoát đều nói, ngươi dựa vào cái gì? Mỗi người chúng ta đều ở cái thế đạo này vất vả giãy giụa, ngươi dựa vào cái gì rõ ràng không muốn, lại cái gì cũng đều có thể có được một cách dễ dàng?”
Bởi vì không cam lòng a, từ khi Kỷ Thanh Phỉ tiến vào chỗ người Sái giáo, nàng vừa đứng bên Sái bồn, cổ vương mới nhậm chức chính là của nàng, từ nay về sau, nàng muốn làm gì thì làm cái đó, muốn ở trong Bách Hoa Cốc liền ở trong Bách Hoa Cốc, muốn gϊếŧ bao nhiêu cổ mẫu, liền gϊếŧ bấy nhiêu cổ mẫu, không có người nào quản nàng, chỉ cần Kỷ Thanh Phỉ không phản bội người Sái giáo, ngay cả giáo chủ cũng đều dung túng mọi thứ của Kỷ Thanh Phỉ.
“Thời gian hai năm qua, ngươi nghĩ muốn cái gì giáo chủ đều thỏa mãn ngươi, nếu nàng không thể thỏa mãn ngươi, Tinh Thần bên cạnh ngươi cho dù là máu chảy thành sông cũng đều phải vì ngươi đoạt lấy, ngươi cho rằng, người Sái giáo đối với sinh ra bất mãn còn ít hay sao?”
Thẩu Đào nói, cơ hồ không khống chế được hô to lên, nàng ta kịch liệt run rẩy thân mình, móng tay đỏ tươi chỉ vào Kỷ Thanh Phỉ, giọng nói sắc nhọn nói:
“Không có bất kì ai thích ngươi, muội muội của ngươi muốn lấy mạng ngươi, Trang phu nhân vì vinh hoa phú quý của nữ nhi mình vẫn luôn muốn diệt trừ ngươi, chúng ta cơ hồ là ăn nhịp với nhau, đúng, không sai, này hết thảy đều là ta tính kế, ngươi không còn nữa, ta sẽ chính là giáo chủ đời kế tiếp, là người được chọn tốt nhất, rất nhiều người nguyện ý giúp ta, rất nhiều, rất nhiều người.”
“Lưu Diễm phái đã bị gϊếŧ, Trang Xu ở Kỷ phủ khó có thể dừng chân, Nhϊếp Cảnh Thiên lại chấp nhất như thế nào, hắn cũng sẽ không mạo hiểm gánh lấy tội danh gây xích mích chiến hỏa, động binh đối với Nam Cương, trừ bỏ võ lâm Trung Nguyên gây chiến với người Sái giáo, nói thật, ta thật đúng là không nghĩ ra được, còn có ai có thể giúp ngươi.”
Kỷ Thanh Phỉ khoan thai dựa vào lưng ghế, nhìn Thẩu Đào, đầy mặt đều là tiếc nuối lắc lắc đầu, thanh âm nàng nói chuyện thực nhẹ, than một tiếng, lại nói:
“Ta vốn từng cho rằng chúng ta sẽ là bằng hữu, nhưng ngươi vẫn như cũ lựa chọn tự tìm đường chết, Thẩu Đào, không phải ta sai rồi, mà là thế đạo này sai rồi.”
Từ lúc nàng bắt đầu, liền không nghĩ tới muốn làm thương tổn người khác, những cổ mẫu bị nàng gϊếŧ chết, đều là chủ động tới trêu chọc nàng, các nàng muốn gϊếŧ nàng, cũng chỉ là bởi vì nàng có được Tinh Thần.
Cho nên những cổ mẫu đó hoặc là bị Kỷ Thanh Phỉ gϊếŧ, hoặc là bị nàng phế đi.
Nếu không có võ lâm Trung Nguyên vây công người sái giáo, Kỷ Thanh Phỉ sẽ không đi ra khỏi Bách Hoa Cốc trấn thủ Phương Thọ quận, nếu không có kế hoạch của Thẩu Đào gây ra nhiều chuyện như vậy, hôm nay Thẩu Đào vẫn là bằng hữu của Kỷ Thanh Phỉ.
Nếu tất cả các nàng có thể để cho Kỷ Thanh Phỉ cùng Tinh Thần an an tĩnh tĩnh sinh sống, các nàng đều sẽ vẫn sống thật tốt.
Cho nên không phải Kỷ Thanh Phỉ sai, là do những người đó bất bình, không cam lòng, không muốn, làm lung lạc nhân tâm.
“Ha ha ha ha ha.”
Thẩu Đào ngẩng đầu lên trời cười lớn, nàng ta cảm thấy những lời này của Kỷ Thanh Phỉ nói đến quá mức châm chọc, chỉ thấy sắc mặt nàng ta biến đổi, người cổ đứng phía sau nàng ta đột nhiên nhằm về phía Kỷ Thanh Phỉ.
Thẩu Đào tức giận nói:
“Ta chính là chán ghét bộ dáng bị buộc bất đắc dĩ này của ngươi, ngươi cái gì cũng đều không cần, vậy để lại cho ta đi, không cần phải tiếp tục ở chỗ này bày ra vẻ mặt chẳng hề để ý, đem tất cả của ngươi đều cho ta đi!!!”