Quế Đường Phong Hữu Thời

Chương 121

Trong khoang thuyền, Kỷ Thanh Phỉ bị đè ở trên vách thuyền vội vàng đẩy đẩy Tinh Thần trước người, thấp giọng nói:

“Tinh Thần, chúng ta bị tập kích, Tinh Thần . . . a . . .”

Tinh Thần không những không rời khỏi nàng đi đối phó những hắc y nhân bên ngoài kia, ngược lại còn đem Kỷ Thanh Phỉ ép tới chặt hơn một ít, đỡ cây dươиɠ ѵậŧ không biết từ khi nào đã lõα ɭồ ra kia của hắn, nhắm ngay âm huyệt khẩu ướt đến ngượng ngùng của Kỷ Thanh Phỉ cắm vào, đem nhục côn thô to của mình, có chút gian nan lại thong thả điền vào.

Bởi vì Tinh Thần xâm nhập, Kỷ Thanh Phỉ động cũng không động được, bị Tinh Thần đè ở giữa hắn cùng vách thuyền, trong lòng đã gấp muốn chết, hạ thể ngược lại lại không tự giác mà khóa chặt dươиɠ ѵậŧ Tinh Thần.

Ngoài khung cửa sổ bên cạnh người, bóng đen đong đưa, có nam nhân từ trong nước chui ra, đang cúi đầu muốn phá cửa sổ đi vào, đôi tay lại vừa mới đυ.ng tới cửa sổ, da toàn thân liền bắt đầu bốc khói, giống như bị phỏng, mặt ngoài da còn hiện ra một đám bọng nước nhỏ to.

Nam nhân hắc y kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp nhảy ra sau lọt vào trong nước.

Mấy hắc y nhân còn lại đã nhảy lên thân thuyền vội vàng quay đầu nhìn, còn không đợi bọn họ thấy rõ ràng bên trong cửa sổ có chút gì, trên da mỗi người đều nổi lên bọng nước, mấy nam nhân tới gần cửa sổ kêu thảm xoay người, đυ.ng phải những hắc y nhân ở phía sau, những người này cứ như lây bệnh ôn dịch vậy, thực mau, mấy người còn lại từ trong nước nhảy ra tới gần khung của sổ chỗ Kỷ Thanh Phỉ đều kêu lên thảm thiết.

Kỷ Thanh Phỉ ở trong phòng ửng đỏ mặt, rũ mắt, nhẹ nhàng thở hổn hển, nàng nghiêng đầu, thân mình bị Tinh Thần thao đến lắc qua lắc lại, mạt ngực buông xuống ở bên hông, hai vυ' cực đại bị đè ở trước ngực Tinh Thần, hắn bắt lấy hai đùi nàng, thân mình có tiết tấu ra vào nàng.

Những hắc y nhân nhảy từ trong nước ra kia, nghiêng ngả lảo đảo, có kẻ rơi xuống nước, có kẻ giãy giụa, kêu thảm, chạy tới bên kia thương thuyền, té ngã ở trên boong tàu.

Sau đó, những hắc y nhân từ thuyền hoa kia nhảy lên thương thuyền, trực tiếp giơ tay, tung ra một tảng lớn bột phấn, những nam nhân giãy giụa kêu thảm thiết trên mặt đất kia liền chậm rãi an tĩnh lại, sau đó kéo dài hơi tàn, từ trong miệng hộc ra một con sâu màu đen.

Con sâu kia bò ở trên boong tàu hai bước, sau đó giãy giụa lật thân mình, mấp máy mấy cái chân nhỏ, chậm rãi chết đi.

Trong khoang thuyền, đầu Tinh Thần đột nhiên từ trên vai Kỷ Thanh Phỉ nâng lên, hai tròng mắt hắn sáng ngời, hai tay kẹp đùi Kỷ Thanh Phỉ, đem nàng bế lên, thay đổi vị trí.

Trên thuyền hoa, trong tay Nhϊếp Cảnh Thiên cầm một chiếc kính viễn vọng, một khuôn mặt xanh mét lạnh băng, nhìn thuyền phía trước, bên người hắn có một vị hòa thượng, nhìn một mảnh hắc y nhân tử thương ở phía trước, hòa thượng chắp tay trước ngực, nói câu,

“A di đà phật ~!”

Nhϊếp Cảnh Thiên không để ý đến ông ta, vừa rồi hắn nhìn qua kinh viễn cọng, nhìn đến trong khoang thuyền kia, Kỷ Thanh Phỉ đang treo ở trên người một nam nhân Ma giáo, toàn bộ thân mình nàng bị nam nhân Ma giáo kia ngăn trở, nhưng mặc dù có che chắn kín mít thế nào cũng đủ để Nhϊếp Cảnh Thiên thấy, vị thiên kim tiểu thư khuê các thiếu chút nữa trở thành nữ nhân của hắn, trở thành Trấn Bắc vương phi, đang cùng nam nhân làm loại chuyện dâʍ đãиɠ vô sỉ như vậy.

Một màn này, Nhϊếp Cảnh Thiên chỉ cảm thấy sự phẫn nộ trong nội tâm mình đã đạt tới cực hạn, so với lúc biết Kỷ Thanh Phỉ phản bội hắn, cùng nam nhân đào hôn, tâm tình hiện tại còn muốn phẫn nộ hơn.

Nữ nhân băng thanh ngọc khiết trong cảm nhận của hắn đã không còn sạch sẽ, triệt triệt để để ô uế.