Quế Đường Phong Hữu Thời

Chương 094: Mềm

Mà lúc này, cách đó không xa, sau khi Kỷ Thế Huân bị ném ra khỏi cửa lớn, chật vật từ trên mặt đất bò dậy, sửa sang lại mũ quan cùng quan phục của hắn, xụ mặt, nghẹn một ngụm tức giận, trở về biệt viện Kỷ phủ của mình.

Nơi này cách đế đô cũng không xa, Kỷ phủ có rất nhiều biệt viện, vừa lúc ở cách chỗ Kỷ Thanh Phỉ không xa có một cái.

Bởi vì Nhϊếp Cảnh Thiên phái người đưa tới tin tức về Kỷ Thanh Phỉ, cùng với những tin tức khác ẩn ẩn lộ ra ý muốn nạp Kỷ Thanh Phỉ làm thϊếp, việc này Kỷ phủ đương nhiên rất coi trọng, liền trước phái Kỷ Thế Huân tới tìm Kỷ Thanh Phỉ hoà giải.

Nếu Kỷ Thế Huân có thể thuyết phục Kỷ Thanh Phỉ là tốt nhất, nếu là thuyết phục không được, Kỷ phủ cũng có không ít người từng cùng Kỷ Thanh Phỉ có quan hệ không tồi, một đám tìm tới đó thuyết phục là được.

Kỷ Thế Huân mới vừa về lại biệt viện, nhóm tôi tớ liền chạy tới hầu hạ, có người thay hắn tháo mũ quan xuống, có kẻ thay hắn cởi đai lưng, hắn vừa nhấc đầu, liền thấy mỹ thϊếp ôn nhu như nước mang hắn lại đây đứng ở trước mặt hắn, nâng lên một đôi tay ngọc tới cởi nút thắt trên y phục cho hắn.

Trong lúc nhất thời, ảo não cùng phẫn nộ tràn đầy trong lòng Kỷ Thế Huân liền biến thành một đoàn lửa nóng dưới hạ thể, đôi mắt hung hăng trừng mỹ thϊếp trước mặt, chỉ nghĩ muốn đem tiểu đề tử trước mặt này ấn xuống dưới thân, hung hăng xoa bóp một phen.

Nhưng mà cũng không biết vì sao, cho dù Kỷ Thế Huân dục hỏa đốt người như thế, thứ đồ dưới hạ thân kia lại một chút không có dấu hiệu ngẩng đầu.

Cái này làm cho Kỷ Thế Huân rất bực bội, trực tiếp giơ tay bảo hạ nhân lui ra, đem trước mặt mỹ thϊếp lôi kéo đến trước người.

Mỹ thϊếp dỗi nói:

“Gia~ Làm sao có thể gấp không chờ nổi như vậy? Bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt đâu. . . . . .”

Khi nói, nàng ta nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng phủi phủi ngực Kỷ Thế Huân, rõ ràng ỡm ờ, lại dùng đầu ngón tay một chút một chút chọc Kỷ Thế Huân, sau đó thân mình lui ra sau một bước, lôi kéo vạt áo Kỷ Thế Huân, lại lui tiếp về sau.

Kỷ Thế Huân khó dằn nổi đi theo mỹ thϊếp lui vào trong phòng, còn chưa thối lui đến mép giường, hắn liền vội với nghiệm chứng thứ đồ kia của mình, ôm chặt thân mình mỹ thϊếp đem đồ vật mềm oặt kia áp tới trên thân mình mỹ thϊếp cọ xát.

Nhưng mà, càng cọ xát, dục hỏa của Kỷ Thế Huân càng tăng vọt, nhưng một cây dươиɠ ѵậŧ kia của hắn, lại vẫn cứ mềm mại, căn bản là không “đứng dậy” được.

Tâm hoả quá mức tràn đầy, vì thế hắn xoa bóp thân thể mỹ thϊếp trong lòng ngực càng thêm tàn nhẫn, mỹ thϊếp kia bị hắn cọ đến thân mình mềm thành một bãi xuân thủy, trong miệng da^ʍ lãng kêu rên,

“Gia . . . . gia . . . . không cần a, gia, a . . . gia, thϊếp chịu không nổi, chịu không nổi!! Gia . . . .”

Thanh âm này so với nữ tử thanh lâu kêu đều dâʍ đãиɠ hơn, đem du͙© vọиɠ Kỷ Thế Huân sinh sôi vài lần.

Nhưng mà, dươиɠ ѵậŧ kia của hắn vẫn là không thể cương cứng, lửa nóng trong cơ thể một lần nữa hướng lên, lại không cách nào phát tiết ra tới, làm Kỷ Thế Huân trở nên nóng nảy, hắn trực tiếp cởϊ qυầи của mình, kéo rơi váy quần mỹ thϊếp, cúi đầu vừa thấy, một đống giữa hai chân mình kia vẫn mềm mại như cũ, một chút độ cứng cũng đều không có.

Sao lại thế này? Trán Kỷ Thế Huân thấm đẫm mồ hôi, cũng mặc kệ nhiều như vậy, dùng dươиɠ ѵậŧ mềm oặt của mình đè ở trên tiểu bức mỹ thϊếp, dùng sức hướng trong đâm thọc. . . . Sao lại không thể thọc vào?

Mỹ thϊếp kêu đến vui sướиɠ, bên trong tao bức chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ tràn đầy, nàng ta đã đủ phong tình, chuẩn bị nghênh đón Kỷ Thế Huân tiến vào, nhưng mà, thứ đồ kia của Kỷ Thế Huân, vẫn là mềm nhũn.

“Gia. . . .”

Mỹ thϊếp đáng thương hề hề kêu một tiếng, giương mắt nhìn Kỷ Thế Huân, hắn lại giống như vừa từ trong nước vớt ra, cả người đỏ đậm, tát một cái, tràn ngập bực bội đánh mỹ thϊếp, sau đó đứng dậy, kéo quần lên rồi đi.