Chap 1:
Tại một khu rừng hẻo lánh nọ có một nhóm người đang mặc trên mình y phục của quân lính thời cổ đại, họ đang từ từ tiến thẳng vào rừng vừa đi vừa lùng sục để tìm người, trên mặt của mỗi người bọn họ đều hiện lên sự mệt mỏi và đầy lo lắng. Dù là đang rất mệt nhưng ai nấy vẫn cứ mãi loay hoay tìm kiếm và kêu gọi một nhân vật nào đó và họ không phải ai khác mà chính là lính của hoàng cung, họ cứ mãi tìm kiếm vừa đi vừa kêu lớn:
- điện hạ ! Ngài đang ở đâu ? Điện hạ !
Họ cứ vừa đi vừa gọi nhưng vẫn không thể tìm được, đi được một lúc thì cả bọn đều đã mệt rã rời, không còn ai đi tiếp nổi nữa nên cả bọn đã quyết định dừng chân nghỉ một chút, vào lúc đó có 1 tên trong nhóm bọn họ thở dài lo lắng nói:
- haizz...không được rồi..nếu cứ tiếp tục như vầy...thì làm sao..chúng ta tìm ra được ngài ấy đây ? Nếu không tìm được ngài ấy...thì chúng ta...sẽ bị chém đầu..
Cả đám ai nấy đều thấy tên đó nói đúng nên đã cùng nhau suy nghĩ để tìm ra cách, tên đó nhìn bọn họ hỏi tiếp:
- các ngươi xem..bây giờ...chúng ta..phải làm sao đây...?
- được rồi ! Các huynh đệ...ta có 1 đề nghị. ( tên lính thứ 2 nhìn mọi người nói )
- nói ra thử xem ( tên thứ 1 nhìn hắn nói )
- theo ta nghĩ...chi bằng chúng ta đi chung như vầy...thì tại sao..chúng ta lại không chia nhóm ra để đi tìm ? Biết đâu sẽ tìm được ( tên thứ 2 nói )
- đúng rồi ! Được đấy ! ( cả bọn nhìn nhau nói nhỏ )
- các ngươi thấy thế nào ? ( tên thứ 2 nhìn cả bọn hỏi )
- được ! Quyết định vậy đi..( bọn họ nhìn tên thứ 2 đáp )
Nói rồi cả bọn đều đứng lên rồi chia thành 4 nhóm, 1 nhóm có 5 người, cả 4 nhóm cùng chia ra để tìm. Trong 4 nhóm đó có một nhóm đã đi sâu vào rừng đến khu vực thác nước để tìm, bọn họ cứ mãi loay hoay tìm kiếm rồi từ từ tiến lại gần khu vực ở phía bờ vực chỗ thác nước, cả nhóm vừa đi vừa đồng thanh gọi lớn:
- Điện hạ ! Ngài đang ở đâu ? Điện hạ !
Đang loay hoay tìm kiếm bỗng 1 tên trong nhóm lính đó nhìn thấy ở dưới vách đá kế bên thác nước có người đang nằm sấp bất tỉnh ở dưới đó thì lập tức la lớn nói:
- mau qua đây xem dưới đây có người
Cả 4 người kia nghe hắn nói vậy thì lập tức chạy đến chỗ hắn và nhìn xuống đó thì thấy đúng là có người nằm ở đó, tên đó nhìn cả nhóm nói:
- bây giờ chia ra đi..trong 4 người các ngươi phải có 2 người đi kiếm 1 sợi dây thật dài để cứu người..còn 2 người còn lại thì mau đi tập hợp tất cả mọi người lại còn ta sẽ xuống đó cứu người..nhanh đi
- được ( cả 4 đồng thanh nói )
Nói rồi cả 4 đều chạy đi mất còn hắn thì cứ từ từ leo xuống dưới cứu người, trong lúc hoảng loạn nên cũng không để ý đến mặt người đó, đúng lúc đó bọn người kia đã quay trở lại và quăng dây xuống, thế là cả bọn đã cứu được người đó lên. Sau khi cứu được người đó lên thì tên đó bèn lại gần để xem xét, sau khi xem xét xong thì hắn nhìn bọn họ nói:
- còn sống..là nam nhi
Bọn họ nhìn nhau rồi nhìn hắn đồng thanh nói:
- thử kêu hắn ta xem
Tên đó nghe vậy thì liền đưa tay vừa kêu vừa lây người kẻ đó:
- này ! Này ! Tỉnh dậy đi..
Kêu hoài mà vẫn không có động tỉnh gì nên hắn đành phải đưa tay lật ngửa kẻ đang bất tỉnh kia lại thì bọn họ ai nấy đều ngỡ ngàng lẫn vui mừng nhìn kẻ đang bất tỉnh kia và kẻ đó không ai khác lại chính là nó, họ vui mừng gọi nó:
- điện hạ ! Điện hạ !
Kêu mãi mà vẫn không thấy nó động đậy, tên đó nhìn cả bọn hét lớn nói:
- mau lên ! mau đưa điện hạ hồi cung
Nói rồi cả bọn họ cùng nhau nhanh chóng đưa nó trở về cung điện.
~~ Tại cung điện ~~
Sau khi đưa nó trở về tẩm cung và truyền thái y xong thì một tên trong bọn họ đã đến tẩm cung của thái tử để báo tin
~~ Tại Đông Cung ~~
Tên báo tin từ ngoài đi đến trước mặt của thái tử rồi quỳ xuống cúi đầu hành lễ nói:
- tham kiến thái tử điện hạ ! Thái tử điện hạ thiên tuế
- miễn lễ ( một thanh niên với gương mặt rất khôi ngô và uy nghiêm nhìn hắn lạnh lùng nói )
- tạ ơn thái tử điện hạ ( tên đó đáp )
Nói rồi tên đó lập tức đứng lên cúi đầu nói:
- khởi bẩm thái tử ! Chúng nô tài đã tìm được tam hoàng tử rồi ạ..
- ngươi nói sao ? ( Hạo Quân nghe vậy thì chau mày nhìn hắn vội vàng hỏi )
- khởi bẩm thái tử ! Chúng nô tài đã tìm được tam hoàng tử rồi ạ ( hắn nói )
Hạo Quân nghe vậy thì trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm nhưng ngoài mặt thì chau mày nhìn hắn lạnh lùng hỏi:
- vậy người đâu ?
- khởi bẩm thái tử ! Chúng nô tài đã tìm được tam hoàng tử ở dưới vực thẳm gần thác nước trong rừng...bọn nô tài đã đưa ngài ấy về tẩm cung và cho truyền thái y rồi ạ..nô tài đến báo cho ngài biết ạ..( hắn nói )
- được ! Ta muốn đến đó ( Hạo Quân lạnh lùng nói )
~~ tại tẩm cung của nó ~~
Thái y đang chẩn mạch và xử lý vết thương cho nó, hiện tại trong tẩm cung đã có Tú Anh, Hạo Dân và thái y. Hạo Quân từ bên ngoài vội vàng đi thẳng vào phòng của nó thì thấy trong phòng ngoài thái ý ra còn có Tú Anh và Hạo Dân, Tú Anh và Hạo Dân nghe thấy có tiếng người đi vào thì quay lại nhìn, chợt cả 2 nhìn thấy Hạo Quân, Tú Anh lo lắng nhìn Hạo Quân nhẹ nhàng nói:
- đại hoàng huynh ! Huynh đến rồi..
- đại hoàng huynh ( Hạo Dân nhìn Hạo Quân buồn bả gọi )
Hạo Quân nhìn họ gật đầu một cái rồi đi lại gần họ đứng, thái y sau khi xử lý vết thương xong thì đi đến trước mặt của Hạo Quân quỳ xuống cúi đầu hành lễ nói:
- thái tử điện hạ thiên tuế
- tình trạng của đệ ấy thế nào ? ( Hạo Quân chau mày nhìn thái y lạnh lùng hỏi )
- khởi bẩm thái tử ! Tam hoàng tử bị ngã từ trên cao xuống nên đã bị chấn thương vài chỗ...trên người còn có những vết thương trầy xước..thần suy đoán có người đã hãm hại tam hoàng tử...nhưng thái tử yên tâm..điện hạ không nguy hiểm đến tính mạng...thần đã xử lý vết thương và cho người hốt thuốc rồi thưa ngài ( thái y cúi đầu cung kính nói )
- thái y ! Vậy bao giờ đệ ấy mới tỉnh lại ? ( Tú Anh nhìn thái y lo lắng hỏi )
- khởi bẩm nhị công chúa ! Vài canh giờ sau sẽ tỉnh lại thôi ạ ( thái y đáp )
- vậy thì tốt..ta yên tâm rồi..( Tú Anh nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm nói )
- được rồi ! Nếu không còn chuyện gì nữa..thì ngươi lui đi..( Hạo Quân lạnh lùng nói )
- dạ bẩm thái tử ! Còn một việc này nữa ạ..khi nào tam hoàng tử tỉnh lại thì phải cho ngài ấy uống thuốc ngay ạ ( thái y dặn dò nói )
- được rồi ! ta biết rồi..ngươi lui ra đi ( Hạo Quân nói )
Thái y cúi đầu lui ra hiện giờ chỉ còn Hạo Quân, Tú Anh và Hạo Dân, lúc này Hạo Dân buồn bả đi đến bên giường rồi ngồi kế bên nó, nắm lấy tay của nó và nói:
- tam hoàng huynh ! Huynh phải mau khỏe lại..
Tú Anh thấy vậy thì tiến lại gần đưa tay xoa xoa đầu Hạo Dân dịu dàng an ủi nói :
- đệ yên tâm đi..Hạo Phong sẽ tỉnh lại nhanh thôi...đệ đừng lo..
- hừm..là kẻ nào chán sống lại dám ra tay với người của hoàng thất ? Thật là to gan ( Triệu Hoàng nhìn nó gương mặt trắng bệt nằm bất tỉnh trên giường thì chau mày tức giận nói )
- đại hoàng huynh ! Huynh đừng tức giận quá..chuyện này chúng ta sẽ điều tra sau..còn bây giờ đệ ấy không sao là tốt rồi ( Tú Anh nhìn Hạo Quân dịu dàng nói )
- hừm...muội còn nói ? Tất cả cũng tại nó...nếu nó không ham chơi..không trốn ra khỏi cung la cà đây đó...thì đã không xảy ra những chuyện như vầy rồi ( Hạo Quân tức giận nói )
- đại hoàng huynh ! Huynh cũng biết đệ ấy còn trẻ người non dạ..nên nhất thời còn ham chơi.. ( Tú Anh nhìn Hạo Quân nói )
- đấy đấy...cũng do muội đấy...lúc nào muội cũng bao che bênh vực cho nó..nên nó mới hư như vậy..muội đừng nói giúp cho nó nữa...muội xem đi...cũng do muội ngày thường cứ nuông chiều nó để nó muốn làm gì thì làm..không xem lời nói của ta ra gì..lần này còn quá đáng hơn lần trước...dám trốn đi chơi đến tận 3 ngày 2 đêm để cho ra nông nổi như vầy..nếu ta mà không dạy dỗ nó..thì nó sẽ hư đấy...thân là hoàng tử mà suốt ngày cứ rong chơi la cà ở bên ngoài thì còn ra thể thống gì nữa ? Nếu chuyện này mà lọt đến tai của phụ hoàng..thì không phải chỉ phạt roi là xong đâu..Đợi nó tỉnh lại ta nhất định sẽ phạt thật nặng ( Hạo Quân tức giận nói )
- được rồi mà ! Muội biết là muội sai..muội không nên nuông chiều đệ ấy...đúng là lần này đệ ấy đã sai..muội cũng không còn lời nào..để bao che cho đệ ấy nữa..nhưng muội chỉ xin huynh hãy để đệ ấy được bình phục hoàn toàn rồi tùy huynh xử phạt..( Tú Anh nói )
- được rồi ! Muội yên tâm...ta sẽ để cho nó bình phục rồi mới phạt..nhưng tới lúc đó...ta mong muội đừng xin tha cho nó..( Hạo Quân nhẹ giọng nói )
Nói rồi Tú Anh ngồi kế bên chăm sóc cho nó, một lúc sau Hạo Dân mệt quá cũng đã về tẩm cung để nghỉ ngơi còn Hạo Quân thì có việc cần phải làm nên đã cũng đã rời đi. Đến nữa đêm nó chợt nhút nhích nhẹ, lúc này Tú Anh mệt quá nên đã ngủ quên, nó nhăn mặt rồi từ từ mở mắt, nó đưa mắt nhìn xung quanh, chợt nó nhìn tới người con gái đang ngồi cạnh nó mà ngủ, lúc này nó hoảng hồn nén đau mà ngồi dậy nhưng lỡ gây ra tiếng động làm Tú Anh giật mình, Tú Anh thức dậy thấy nó đã tỉnh còn đang ngồi chau mày nhìn mình thì mừng rỡ nói:
- Hạo Phong ! Đệ tỉnh rồi...thật tốt quá..
- Cô...cô là ai ? Đây là đâu ? Tại sao tôi lại ở đây ? ( nó chau mày nhìn người con gái trước mặt rồi đưa mắt nhìn xung quanh lạnh lùng hỏi )
- Hạo Phong ! Đệ..đệ nói gì kì vậy ? Tỷ là nhị hoàng tỷ của đệ mà..còn ở đây..ở đây là cung điện..đệ đang ở tẩm cung của mình đấy ( Tú Anh nhìn nó lo lắng nói )
- cô...cô đang nói gì vậy ? Tôi không hiểu..Tôi còn sống hay đã chết ? ( nó chau mày nhìn Tú Anh lạnh lùng hỏi )
- đệ..đệ nói gì vậy ? Tất nhiên là đệ còn sống rồi..( Tú Anh nhìn nó lo lắng nói )
Nó nghe Tú Anh nói vậy thì nhăn mặt đưa tay vỗ vỗ trán của mình để định hình lại, nó từ từ nhớ ra mọi chuyện rồi nói thầm " à phải rồi..là mình đã nhảy sông tự tử mà...thì ra là mình vẫn chưa chết..vậy đây rốt cuộc là đâu ? Nhìn cách ăn nói cử chỉ của cô ta không giống là đang diễn...vậy chẳng lẽ mình đã xuyên không rồi sao ? Giống như trong phim và truyện mà mình từng xem " đúng lúc đó Tú Anh lo lắng đưa tay định sờ trán nó, lúc này nó né người qua một chút trợn mắt nhìn Tú Anh hung hãn nói:
- cô định làm gì ?
- tỷ..tỷ chỉ định..xem coi đệ có bị sốt hay không thôi..( Tú Anh bị dáng vẻ của nó làm cho hoảng sợ ngập ngừng nói )
Nó nghe Tú Anh nói vậy thì cũng có chút yên tâm nhìn Tú Anh nhẹ giọng nói:
- không cần ! Tôi không sao
Tú Anh thấy nó đã dịu lại thì chau mày nhìn nó nhẹ nhàng hỏi:
- sao đệ lại xưng tôi với tỷ ?
Nó nghe Tú Anh nói vậy thì định nói gì đó nhưng lại thôi, nó thầm nghĩ " thôi đi ! Tạm thời đừng nói gì cả để quan sát xem sao ? " nghĩ rồi nó nói tiếp:
- đệ..đệ không sao..tỷ không cần lo..
- nhưng...hôm nay...cách đệ nói chuyện của đệ..( Tú Anh nhìn nó lo lắng nói )
Nó nhìn Tú Anh một lúc rồi thì từ từ nhớ lại chuyện xãy ra với mình
~~ ở hiện đại ~~
Tại 1 công viên nọ có 1 cặp nam nữ đang cãi nhau rất dữ dội và họ không phải ai khác mà chính là nó và bạn gái nó, nó chau mày nhìn cô gái trước mặt khó chịu hỏi :
- hôm qua em đã đi đâu ?? Anh bạn đi cùng em là ai ?? Anh ta là gì của em ??
- anh ấy là bạn của em ( cô ta nhìn nó lạnh nhạt nói )
- là bạn ? Là bạn..mà nắm tay thân mật như vậy sao ? ( nó cười buồn nhìn cô ta hỏi )
- anh thật là kì lạ..chẳng lẽ bây giờ em không được quyền có bạn hay sao ? Chẳng lẽ em không được quyền riêng tư luôn hay sao ? ( cô ta chau mày nhìn nó khó chịu hỏi )
- anh không có ý đó...anh không cấm em có bạn hay cấm em không được có quyền riêng tư nhưng anh là bạn trai của em...em lại thân thiết quá mức với người con trai khác..em có hiểu cảm giác của anh không ? ( nó chau mày nhìn cô ta tức giận hỏi )
- là do anh suy nghĩ lung tung..chứ bọn em chỉ là bạn...bạn bè thì đi chơi với nhau là chuyện bình thường...có gì đâu mà anh phải làm ầm lên như vậy ? ( cô gái chau mày nhìn nó khó chịu hỏi )
Nó nghe cô ta nói vậy thì đưa 2 tay vuốt mặt, nó từ từ bình tỉnh lại nhìn cô ta hỏi:
- thôi được ! Cứ cho anh ta là bạn của em đi...vậy anh hỏi em...tại sao mấy bữa nay anh gọi cho em mà em không bắt máy ? Nhắn tin thì em cũng không trả lời..em đang tránh mặt anh đúng không ?
- anh đang nói gì vậy ? Em không có...chỉ là dạo gần đây em bận quá nên không có nhiều thời gian rãnh dành cho anh thôi...anh đừng suy nghĩ lung tung nữa có được không ? ( cô gái khó chịu nhìn nó hỏi )
- suy nghĩ lung tung ? Thôi được..cứ cho là anh suy nghĩ lung tung đi..vậy anh hỏi em...em có còn yêu anh nữa không ?? ( nó vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào mắt cô ta )
- anh..anh đang hỏi gì vậy ?? ( cô ta tránh né ánh mắt của nó rồi ngập ngừng hỏi )
- anh có cảm giác là em đã không còn yêu anh nữa...em trả lời thật lòng với anh đi...có phải là em..đã chán anh rồi đúng không ? ( nó nhìn cô ta với đôi mắt buồn rồi hỏi )
- anh...anh đang nói gì vậy ? Thôi..em mệt anh quá à...anh làm ơn đừng suy nghĩ lung tung rồi gặng hỏi em đủ thứ nữa...em không thích đâu ( cô gái khó chịu nhìn nó nói )
- lung tung ? Em cho đó là lung tung ? Là anh suy nghĩ lung tung hay là do em đã thay đổi ?? Anh đã cảm nhận rất rõ là em đã thay đổi...em đã không còn yêu anh nữa ( nó buồn bả nhìn cô ta nói )
- thôi đi..anh khùng quá à..là do anh suy nghĩ lung tung rồi áp đặt mọi thứ lên người em ( cô ta khó chịu nói )
- vậy em nói đi...em có yêu anh không ? Có còn muốn bên anh nữa không ? Em trả lời dứt khoát với anh đi ( nó tức giận nhìn cô ta rồi đưa 2 tay nắm chặt 2 bên vai của cô ta mất bình tỉnh nói )
- thôi đủ rồi ! Anh làm tôi đau đấy...tôi hết chịu nổi anh rồi..thôi được..nếu anh đã muốn biết thì tôi sẽ nói thẳng cho anh biết..đúng vậy..là tôi đã chán anh rồi..anh vừa lòng chưa ? ( cô ta tức giận đẩy người nó ra lớn tiếng nói )
- em..( Nó nghe cô ta nói vậy thì như sét đánh ngang tai, nó đứng hình nhìn cô nói không nên lời )
- đáng lẽ là tôi sẽ không nói ra đâu nhưng là do anh ép tôi...tôi đã hết yêu anh từ lâu rồi...sẵn đây..tôi cũng nói cho anh biết..cái người hôm qua mà anh thấy chính là bạn trai mới của tôi đấy ( cô ta chau mày nhìn nó tàn nhẫn nói )
- cô..nếu cô...đã không còn yêu tôi nữa..thì hà cớ gì..cô còn ở bên cạnh tôi ? ( nó đau xót nhìn cô ta cười buồn hỏi )
- nếu anh đã muốn biết thì tôi sẽ nói cho anh biết...lúc đầu là do tôi thật sự thích anh nhưng càng về sau...thì giữa tôi và anh lại không hợp nhau...anh nhìn lại bản thân của mình đi..ngoài cái mặt đẹp trai của anh ra..anh có cái gì ? Anh lấy cái gì để đảm bảo là..sẽ lo được cho tôi ? Anh đang là sinh viên..vừa đi học vừa làm..ngay cả một cái nhà mà anh cũng không có..phải ở nhà trọ..vậy anh nói đi..anh lấy cái gì để mà lo cho tôi ? Anh không lo được gì cho tôi thì tôi còn ở bên cạnh anh để làm gì ? ( cô ta chau mày nhìn nó lạnh nhạt hỏi )
Nó nghe cô ta nói vậy thì vội vàng nắm lấy tay của cô ta năn nỉ nói:
- anh..anh có thể cố gắng vì em mà..vì anh đang là sinh viên nên anh không có công việc ổn định..nhưng anh đã rất cố gắng rồi mà..hãy cho anh thêm thời gian..anh sẽ cố gắng kiếm tiền..nha em..em đừng rời xa anh..
- Vương Chí Khải ! Tôi nói cho anh biết..không có thời gian nào dành cho anh nữa..trong suốt thời gian qua tôi đã chờ anh đủ rồi..cái tôi cần hiện tại..anh hiểu chưa ? Cái tôi muốn là hiện tại anh phải lo được cho tôi kìa..chứ không phải là sau này...cái tôi cần là cuộc sống đầy đủ..anh hiểu chưa ? ( cô ta chau mày nhìn nó khó chịu nói )
- cuối cùng thì...cái em chọn cũng chỉ là vật chất..thì ra là bao lâu nay..tình cảm mà tôi dành cho em là không đủ...cái em cần là vật chất..là cuộc sống giàu sang..thì ra..em là loại người này..là tôi đã đã yêu lầm em..( nó đau xót nhìn cô ta cười buồn nói )
- được thôi ! Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ...tùy anh vậy...anh có thể nghĩ..là tôi thực dụng..nhưng anh à...ở thời buổi hiện nay..nếu như không có tiền thì chỉ có cạp đất mà sống thôi...anh có hiểu hay không ? Anh không có tiền..không thể cho em được mọi thứ.. nhưng anh ta thì khác...anh ta có tiền..có thể cho em mọi thứ..anh là một chàng trai rất tốt nhưng xin lỗi..thứ em cần là người có thể lo được cho em..( cô ta chau mày nhìn nó lạnh nhạt nói )
- uổn công tôi yêu cô như vậy..vì cô mà cố gắng..nhưng tôi thật sự không ngờ..cái mà tôi nhận được..lại là như vầy..( nó đau xót nhìn cô ta cười buồn nói )
- Chí Khải ! Tình cảm mà anh dành cho tôi..tôi hiểu rất rõ nhưng xin lỗi...chúng ta không hợp nhau..( cô ta chau mày lạnh lùng nói )
- cô...cô tuyệt tình với tôi đến như vậy sao ? Một chút luyến tiếc cũng không có sao ? Tôi đã dành hết tình cảm cho cô rồi kia mà ?? ( nó đau xót nhìn cô ta nói )
- chúng ta không hợp nhau..anh rất tốt nhưng xin lỗi tôi rất tiếc..chúng ta chia tay đi ( cô ta lạnh lùng nói )
Nói rồi cô ta bỏ đi để lại nó một mình đứng đó, lúc này nước mắt nó tự nhiên trào ra trong lòng tràn đầy đau khổ và chua xót, nó quỳ gục xuống đất mà khóc, khóc trong sự đau đớn và tuyệt vọng, nó vừa khóc vừa nghĩ thầm " mày thật là ngu quá Khải ơi..người ta đâu có yêu mày..vậy mà mày lại dành hết tình cảm cho người ta..người thân của mày nói thì mày không tin..giờ thì mày đã thấy chưa ? Quả báo của mày đó " nó vừa khóc vừa cười, đau đớn đến tột cùng. Nó cảm thấy có lỗi với gia đình vì chính nó là người 1, 2 đòi bỏ đi, nó cảm thấy không còn mặt mũi gì để về gặp gia đình nữa.