Thích...
Kiếp trước, Tiêu Vãn có thành kiến nàng ấy ăn trộm ngọc bội, vào Tiêu gia mưu đồ bất chính, luôn cười nhạo tình yêu nàng ấy đối với hắn chỉ là đồ rẻ mạt, càng không – có – giá – trị, nhưng trải qua một kiếp người, hắn hiểu rõ thân phận của nàng, càng tin tưởng, có lẽ là Tạ Sơ Thần thật lòng thích mình .
Nhưng hắn không rõ, nàng ấy đã biết hắn là đứa con phá sản, chỉ biết ăn chơi phá hoại, suốt ngày nhong nhỏng trà đình tửu quán, sao còn thích hắn như vậy? Chẳng lẽ, thật sự lúc nhỏ đầu Tạ Sơ Thần không phải bị cửa kẹp thì chính là bị lừa đá cho nên mới có những suy nghĩ trái người thường?
“Trước đây chúng ta từng gặp qua sao?” Tiêu Vãn hỏi điều hắn khó hiểu nhất.
“Chuyện đó đương nhiên!” Tạ Sơ Thần ợ một hơi, bất mãn chống nạnh, vẻ mặt dữ dằn nói, “Chúng ta gặp rất rất rất nhiều lần! Ba năm trước đã từng gặp! Chàng, chàng...”
Vừa nghe Tạ Sơ Thần nhắc ba năm trước, Tiêu Vãn lập tức chột dạ. Ba năm trước... khoảng thời gian đó mình còn là tên khốn nạn thích đi chọc ghẹo mĩ nữ nhà lành mà! Chẳng lẽ ba năm trước Tạ Sơ Thần chính là đối tượng hắn “chơi xong dong” ?
Nhưng không có khả năng nha, ba năm trước mình luôn tránh thật xa vị Tạ tiểu thư nổi tiếng điêu ngoa này mà!
“Ba năm trước ta có ước hẹn với nàng chuyện gì hay không ? Ngọc bội là ta đưa cho nàng? Hay là ta cứu nàng, nên nàng muốn lấy thân báo đáp?” Trước đây khi đeo đuổi mĩ nữ, Tiêu Vãn dùng đủ các loại âm mưu quỷ kế và chiêu hắn hay dùng nhất chính là thuê vài người giả dạng côn đồ, diễn một màn anh hùng cứu mĩ nhân.
Vừa nhắc tới ngọc bội, Tạ Sơ Thần chau mày lại, cong môi lên : “Sơ Thần nhặt...” Nói xong, cả người nàng ấy mềm nhũn như nước ngã vào người Tiêu Vãn.
“Nóng quá...” Nàng ấy thở dốc, đôi mắt to lúng liếng mơ màng nhìn Tiêu Vãn, nàng ấy cảm thấy người khó chịu, đầu không ngừng cọ qua cọ lại trên ngực hắn, “Ưm… thoải mái quá…”
Tiêu Vãn chết trân tại chỗ.
Thấy Tiêu Vãn không đẩy mình ra , Tạ Sơ Thần run rẩy vươn hai tay, ôm chặt Tiêu Vãn, tâm như đường mật nhỏ giọng thì thầm: “Phu quân... Thϊếp rất vui vẻ, rốt cuộc có thể gả cho chàng... Cứ như một giấc chiêm bao. Thϊếp rất sợ, sợ khi tỉnh lại, mộng đẹp sẽ không còn... ” Một giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi vào trong l*иg ngực vững chãi của Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn nhìn bộ dạng lúc này của Tạ Sơ Thần tâm đau như dao cắt. Hắn vươn tay ôm chặt nàng ấy vào lòng “Đừng khóc…”.
Đừng khóc... ?!
Phu quân an ủi nàng?! Chàng bảo nàng đừng khóc?!
Tạ Sơ Thần ngây ngô lẩm bẩm lại lời Tiêu Vãn vài lần, sợ mình tương tư quá sinh ra ảo ảnh, nàng lại duỗi tay, bàn tay bé nhỏ cẩn thận sờ soạng khắp người Tiêu Vãn, xác định mình đang nằm mơ, hay là... Hiện thực...
Sờ soạng năm lần bốn lượt, phát hiện phu quân của nàng ấy không có biến mất, nàng ấy hít một hơi, tham lam hưởng thụ mùi hương nam tính đặt trưng của hắn . Nàng ấy cao hứng rúc vào lòng Tiêu Vãn, giọng nói run run không thể tin được : “Phu quân, chàng... ôm thϊếp?!”
“Ngoan ” Tiêu Vãn ôn nhu xoa xoa mái tóc dài óng mượt, hắn sợ hãi không dám nhìn vào mắt của Tạ Sơ Thần. Hắn sợ, sợ khi nhìn thấy vui sướиɠ và tình yêu ngập tràn trong mắt nàng ấy, tâm sẽ dao động, hắn sẽ... sẽ bất chấp tất cả giữ nàng ấy ở bên mình. Không quan tâm nàng ấy sẽ chịu uất ức gì. Không quan tâm đến việc nếu hắn không bảo vệ được Tiêu gia, Tạ Sơ Thần sẽ... sẽ...
Nghĩ đến đây, Tiêu Vãn cảm thấy máu trong người đông cứng lại. Vòng tay siết chặt Tạ Sơ Thần hơn nữa.
Trùng sinh trở lại, Tiêu Vãn cảm nhận sâu sắc hơn ai hết, trên đời này người yêu thương hắn nhất ngoài phụ thân ra chỉ có Tạ Sơ Thần. Đối với một người dốc hết tâm can ra đối đãi với mình như vậy, không ai có thể đành lòng nhìn nàng ấy bị mình liên luỵ chịu biết bao khổ sở.
Nếu hắn thất bại không bảo vệ được Tiêu gia, không bảo vệ được phụ thân, hắn sẽ khó chịu, sẽ tự trách nhưng hắn biết, đó là định mệnh, trốn không thoát chạy không xong, nhưng Tạ Sơ Thần thì khác. Hạnh phúc của nàng ấy nằm trong khả năng của hắn.
Tạ Sơ Thần chịu tổn thương đều là lỗi của Tiêu Vãn. Là do hắn ích kỷ, hắn...
Trong lúc Tiêu Vãn chìm trong suy tư thì Tạ Sơ Thần cũng đang rối rắm với hàng loạt dấu hỏi. Phu quân ôm nàng? Chàng không đẩy nàng ra còn thật sự ôm nàng?
Tạ Sơ Thần cảm thấy mình đang bồng bềnh trên những đám mây, nàng ấy không tài nào tiếp nhận được sự thật này. Tiêu Vãn trước nay luôn chán ghét nàng ấy hôm nay rất dịu dàng, chàng ôm nàng ấy, còn an ủi nàng ấy, bảo nàng ây đừng khóc.
Bên môi xuất hiện nụ cười hạnh phúc.
Phu quân, chàng đã chấp nhận thân phận của thϊếp rồi phải không!
Tuy ngoài miệng chưa từng thốt ra lời nào oán thán nhưng Tạ Sơ Thần vẫn canh cánh trong lòng tình cảnh ban sáng. Đều là thê tử, nàng cũng muốn được như Quý Thư Mặc, được phu quân ôm vào lòng!
Tạ Sơ Thần ngửa đầu, nhìn Tiêu Vãn cười ngây ngô, ngón tay khẽ vuốt môi hắn: “Phu quân, môi chàng thật mềm, mềm mại còn hơn lụa nữa” Giọng nói nhu tình quyến rũ, đầu lưỡi khẽ lướt qua môi hắn.
Tiêu Vãn híp mắt, hắn vô cùng ngạc nhiên và tức giận . Ai đã dạy Tạ Sơ Thần ?
Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ lâu, hắn lập tức như hổ đói vồ mồi, ngậm chặt lấy phiến lưỡi ướŧ áŧ kia, không cho nó cơ hội trốn tránh.
Đầu lưỡi ngay lập tức tiến vào trong miệng hắn, lướt qua răng nanh, lúc lưỡi hắn tiến tới thì lại bất ngờ thu về.
Mỗ nữ say rượu sau khi trộm hương bất mãn bĩu môi:“Quá đắng , ăn không ngon...”
Tiêu Vãn hóa đá tại chỗ.
Không ngon?! Nàng ấy dám bảo hắn không “ngon cơm” ? Quả thật tự ái nam nhân của Tiêu Vãn bị đánh một đòn trí mạng tổn thương nghiêm trọng.
Tiêu Vãn nheo mắt, hắn ôm lấy Tạ Sơ Thần ngồi trên đùi mình, bàn tay vén váy nàng ấy lên, để lộ ra chiếc quần con màu hồng phấn.
Con thỏ nhỏ nào đó sắp bị sói nuốt chửng còn hí hửng hối hắn làm thịt nhanh, chớp chớp hai mắt lúng liếng, bộ dáng ngây thơ lại mị hoặc.“Phu quân...... chúng ta vào phòng làm nghi thức... ợ... động phòng, được không?”
Tiêu Vãn nhếch môi, nụ cười tà ác mê người, hắn vuốt ve vùng đất mê người được che chắn phía sau chiếc quần con, ngón tay chơi đùa trên trán mỗ nữ khờ “Nàng muốn động phòng? Được, chúng ta động phòng.” nói rồi hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Đôi mắt Tạ Sơ Thần say rượu mông lung. Cả người nàng ấy ngây ngất như đang ở trên mây.
Phu quân muốn gì đây?
Động phòng cái gì cơ? Động phòng... không phải là phải vào phòng, cùng nhau nằm trên giường à?
Trong mắt Tiêu Vãn lấp lánh ý cười. Hắn không cho Tạ Sơ Thần thời gian suy nghĩ. Nụ hôn của hắn cường thế bức người, đầu lưỡi đảo qua cái miệng nhỏ nhắn, mυ'ŧ chặt lấy cái lưỡi thơm tho, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ phấn lưỡi...... Tạ Sơ Thần cảm thấy miệng lưỡi của mình tê dại, toàn thân run lên bần bật.
Nóng quá... Nóng quá... Nàng ấy thở dốc, bàn tay nhỏ đánh loạn xạ vào ngực Tiêu Vãn, nhưng bị hắn giam giữ trong vòng ôm ấp, cánh môi thơm ngọt ngào bị hắn chiếm đoạt, trong lúc kích động bàn tay vô tinh trượt xuống du͙© vọиɠ phía dưới, nơi đó đã sớm trở nên cứng rắn, lộ ra sự thèm khát mãnh liệt.
Hành động của càng châm ngòi du͙© vọиɠ trong người Tiêu Vãn bộc phát. Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, lý trí và du͙© vọиɠ đang giao chiến mãnh liệt bên trong cơ thể.
Xương quai xanh xinh đẹp, bầu ngực đầy đặn bên dưới chiếc yếm bằng tơ tằm thượng hạng hiển hiện trước mắt hắn. Tiêu Vãn miệng đắng lưỡi khô, hắn bối rối quay mặt đi nơi khác, chỉ sợ mình làm ra việc không thể cứu vãn. ( TiểuSongNgư kute: Tuột trên moi dưới con người ta hết trơn còn bày đặt xạo xạo)
Biết rằng nàng ấy ở bên hắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, hắn nếu quan tâm đến nàng ấy càng phải tránh nàng ấy thật xa, không thể gieo vào lòng nàng ấy hy vọng sau đó lại nhẫn tâm dập tắt nó.
Hắn không nên ôm tâm tình biếи ŧɦái với Tạ Sơ Thần, càng không được xuống tay với nàng ấy. Hắn không thể làm hại nàng ấy.
Nói thì dễ làm thì khó, là nam nhân ai có thể cự tuyệt được du͙© vọиɠ với người con gái yêu mình bằng cả sinh mạng. Tiêu Vãn hô hấp không thông, nơi nam tính trướng đau, hắn dùng sức cắn cánh môi của nàng ấy phát tiết bất mãn.
“A, phu quân... ” Nàng ấy phát ra tiếng ngâm nga. Toàn thân Tạ Sơ Thần nhũn ra, nàng ấy chỉ có thể vô lực vịn lấy hắn.
Thân thể của nàng ấy chưa bao giờ có cảm giác thế này, cứ như đang có ngọn lửa nóng hổi thiêu đốt, dưới bụng lại như có thứ gì đó từ trong cơ thể nàng chảy ra, từng đợt từng đợt nóng bỏng lan tràn khắp cơ thể, nàng thấp giọng nức nở: “Phu quân, chuyện gì đang xảy ra vậy, thϊếp phải làm thế nào.... ”
Hai tay Tạ Sơ Thần theo bản năng leo lên cổ Tiêu Vãn, muốn tìm chút cảm giác an toàn. Nàng không biết mình bị làm sao, nhưng nàng tin tưởng, phu quân nhất định sẽ giúp nàng, nàng đem hy vọng đặt trên người hắn.
Tạ Sơ Thần không kháng cự Tiêu Vãn thân mật, khi thân thể ấm áp của hắn dán chặt vào người nàng ấy, ánh mắt mê ly mang theo một tầng mong đợi.
Tiêu Vãn bị ánh mắt nàng ấy hút hồn, thấn thể càng như bị thiêu đốt, hạ thân càng đau đớn, hắn chỉ muốn chỉ muốn sớm giái thoát để đâm sâu vào nơi non mềm hấp dẫn kia, muốn làm cho nàng ấy phải khóc lên, rêи ɾỉ cầu xin hắn.
Những hình ảnh trong Đông Cung Đồ lại hiển hiện trước mắt hắn. Sống động như vậy. Da^ʍ mĩ lại mê người như vậy. tựa như ác ma kêu gào, như hớp mất hồn của hắn.
Mắt Tiêu Vãn lúc này quá mức nóng bỏng, du͙© vọиɠ quá mức mãnh liệt, hắn cúi đầu hôn ngấu nghiến cái cổ ngọc ngà, hôn đến nỗi cổ nàng ấy xuất hiện một dấu hôn ngân đậm, tay trái đi vào trong áo của nàng ấy, trực tiếp vo vê đôi nhũ hoa no đủ.
Chiếc yếm của Tạ Sơ Thần bị Tiêu Vãn lột sạch, chỉ còn chiếc quần con, đôi nhũ no đủ, mềm như lụa hiển hiện trước mặt Tiêu Vãn. Bàn tay hắn ra sức vuốt ve bầu nhũ mềm như lụa, tà ác trêu chọc đỉnh nhũ hoa. Tạ Sơ Thần ngửa đầu, chóp mũi phát ra tiếng hừ nhẹ.
Tiêu Vãn liếʍ lỗ tai của nàng ấy, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc vành tai mẫn cảm, tay phải luồn vào trong qυầи ɭóŧ đang ẩm ướt.
“Sơ Thần... ” Tiêu Vãn đột nhiên lẩm bẩm khẽ gọi, hô hấp nóng rực của hắn phả qua tai nàng ấy, làm cho thân thể nàng ấy run rẩy, tư thái yêu mị tản mát ra hương vị quyến rũ mê người.
Tiếng kêu phát ra thật yêu kiều, mật nước tinh khôi chảy ra, kéo dài như sợi tơ trong suốt, khơi gợi du͙© vọиɠ của Tiêu Vãn.
Hắn vội vàng kéo quần xuống, lấy ra dươиɠ ѵậŧ ấm nóng như sắt thép kia, lửa nóng đang bừng bừng phấn chấn rỉ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ ma sát xung quanh qυầи ɭóŧ, da thịt non mềm dán chặt vào nhau, dường như đang đùa bỡn với du͙© vọиɠ dâng cao trong người nàng ấy.
“A ưʍ......” Tạ Sơ Thần phát ra tiếng kêu yêu kiều. Cánh hoa cách một lớp quần mỏng bị xoa nhẹ, nam tính thô lỗ thỉnh thoảng lại ma sát qua cánh hoa yêu ớt, đỉnh nam tính vờn quanh qυầи ɭóŧ của nàng ấy, làm cho cánh hoa run run co rút lại, mật dịch ngày càng chảy ra nhiều hơn, cùng với bạch dịch của nam nhân, qυầи ɭóŧ dường như đã ướt hoàn toàn.
Tiểu huyệt ẩm ướt bị nam tính ma sát, cánh hoa cũng dần dần trở nên đỏ ửng, ma sát thô lỗ lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ của nàng ấy tăng lên.
Tạ Sơ Thần vô lực nép vào người Tiêu Vãn, hai chân run run, theo bản năng cọ xát vào nhau nóng lên, có chút đau, nhưng kɧoáı ©ảʍ cũng theo đó mà dâng lên, Tiêu Vãn còn lấy tay thò vào trong qυầи ɭóŧ, ra sức trêu đùa nhụy hoa tư mật.
“A!” Tạ Sơ Thần rốt cục không chịu nổi, thân thể căng cứng, môi khẽ mở, da thịt cả người phiếm hồng mê hoặc, nơi tư mật trào ra hương vị nồng đậm.
Tiêu Vãn rút ngón tay từ trong qυầи ɭóŧ ra, nhìn chỗ mật nước trên tay nuốt nước bọt một cái, cúi đầu ngậm lấy, thật ngon, mật dịch của nàng ấy và nước bọt của hắn trộn lại là thứ đồ uống ngon nhất mà hắn từng nếm.
Tiêu Vãn vùi đầu vào gáy Tạ Sơ Thần. Những hành động da^ʍ mĩ trái với luân thường như vậy, hắn không muốn nàng phải làm!
Tiêu Vãn tuột qυầи ɭóŧ của Tạ Sơ Thần, mở rộng hai chân nàng ấy hết cỡ, lập tức nơi yếu ớt nhất hoàn toàn phơi bày trước mặt nam nhân, nơi đó có màu anh đào hồng nhạt tươi mới như trên đầu ngực, ướt sũng kiều mị mà run rẩy.
Hạ thân của Tiêu Vãn lúc này đã trướng đến phát đau, qυყ đầυ đâm cạn vào nơi cửa huyệt.
“Khó… khó chịu quá… ” Tạ Sơ Thần cảm giác cả người hư vô, nàng ấy cơ hồ khó chịu đến điên lên, trong giọng nói mang theo âm thanh nức nở vì không dược thoả mãn nhưng lại không biết nên làm thế nào nên vặn vẹo thân thể, nghẹn ngào ôm chặt Tiêu Vãn, vô lực nói: “Phu quân, giúp thϊếp, thϊếp khó chịu quá.... ”
Tiêu Vãn đang định đem toàn bộ gậy thịt đâm lút vào trong nơi hang động nhỏ hẹp kia thì tiếng rên của Tạ Sơ Thần đã kéo lý trí của hắn trở về. Hắn vội vàng dừng động tác. Hú hồn suýt chút nữa là hắn đã không khống chế được mình.
May mắn. May mắn hắn vẫn chưa đi quá giới hạn. Nếu không... Sơ Thần biết làm thế nào bây giờ?
Tạ Sơ Thần mới vào Tiêu gia một ngày, không có bái đường, chuyện này chưa mấy người biết, nàng ấy giữ thân trong sạch sau này vẫn còn cơ hội tìm một tấm chồng tốt.
Nghĩ nghĩ, Tiêu Vãn liền hít sâu một hơi, điều chỉnh hô hấp của bản thân rồi vội vàng mặc lại quần áo cho Tạ Sơ Thần, lại vuốt tóc nàng ấy kỹ lưỡng, còn quan tâm cởi ngoại bào khoác lên người nàng che đi những vết tích ái muội, xác nhận mọi thứ đều ổn mới an tâm chỉnh đốn trang phục trên người mình. Xong xuÔi đâu đấy hắn bế Tạ Sơ Thần lên.
“Sơ Thần, cố gắng chịu đựng. Một lát sẽ tốt lên thôi.. ” Tiêu Vãn nỉ non, không biết là đang động viên Tạ Sơ Thần hay động viên chính mình.
“ Ưm… ” Tạ Sơ Thần chưa từng nghía qua một trang Đông Cung Đồ hay Phòng The Ký Sự* Định lực của Tạ Sơ Thần làm sao bằng Tiêu Vãn? Nàng ấy ngọ nguậy trong lòng Tiêu Vãn. Điều này càng làm hắn dục hoả công tâm. Cơn thèm khát khó khăn khắc chế nay lại kêu gào vượt rào. Hắn cúi nhìn đầu rồng* tiết ra chất dịch ướŧ áŧ dinh dính cười khổ.
*Truyện miêu tả cảnh phòng the,. hồi xưa gọi là da^ʍ thư, bây giờ là truyện sắc đó.
đầu rồng hay còn gọi là “đầu nấm” là vì phần đầu cơ quan sinh dục của nam giới có hình giống đầu nấm.
“Sơ Thần, đừng quậy nào”, hắn nhẹ giọng gọi, chỉ sợ dọa đến người trong lòng, Tạ Sơ Thần chớp chớp mắt, con ngươi trong suốt sáng trong, thiên chân vô tà. Nghe lời của Tiêu Vãn , nàng ấy ngoan ngoãn nằm im, cực kỳ hiền lành ghé vào ngực hắn ngửi mùi hương thơm mát nhàn nhạt trên người hắn.
“Đúng là bé ngoan. Rất nghe lời! ” Tiêu Vãn vội vàng vén váy lên đem du͙© vọиɠ sưng cứng được hắn giải thoát cách qυầи ɭóŧ của nàng ấy ma xát qua lại.
Không thể trách hắn. Nếu bây giờ không cho hắn phóng thích chắc hắn sẽ điên mất.
“Đừng mà... ” Tạ Sơ Thần ngâm ra tiếng, không hiểu vì sao nàng ấy thấy bứt rứt, nơi nào đó không ngừng chảy ra chất dịch.
“Đừng la... ” Tiêu Vãn hung hăng chế trụ đôi môi nàng ấy, đem tiếng rêи ɾỉ, thở dốc của nàng ấy nuốt chặt vào bên trong. Nếu để người khác nhìn thấy, hôm nay là đại hôn của hắn, đêm động phòng hắn không cùng Quý Thư Mặc lại ở đây làm Tạ Sơ Thần. Lại không bình thường trong phòng mà lén la lén lút trong lương đinh như phường gian phu da^ʍ phụ, không khéo cái danh tiểu tam đê tiện bỉ ổi vô liêm sỉ quyến rũ Tiêu đại thiếu gia sẽ đổ lên đầu nàng ấy mất.
Danh tiếng của Tạ Sơ Thần xấu như vậy, bây giờ lại bị đồn là đã thất thân với hắn, nàng ấy sẽ rất khó tồn tại ở kinh thành.
Một lúc sau, hắn gầm nhẹ một tiếng, bắn toàn bộ ái dịch nóng bỏng ra, ướt đẫm chiếc quần con của Tạ Sơ Thần .
Trải qua một trận cao trào, mỗ nam nào đó mặt mày hớn ha hớn hở nhìn mỗ nữ nào đó an ổn ngủ trong ngực mình, khoé môi còn nở nụ si ngốc.
Tiêu Vãn cũng nở nụ cười ấm áp.
Tiểu nha đầu này tuy bề ngoài đanh đá kỳ thật lại vô cùng hiểu chuyện. Nàng ấy còn rất dễ thoả mãn, thật sự làm người ta thương tiếc.
Bước vào Ỷ Hà cư, Tiêu Vãn lướt qua Chiêu nhi đang ngủ gục trên bàn, nhẹ nhàng đặt Tạ Sơ Thần lên giường. Hắn không muốn bất cứ ai, kể cả Chiêu nhi nhìn thấy Tạ Sơ Thần trong tình cảnh này. Tuy hắn và nàng ấy cái gì cũng đều làm nhưng chính xác thì cái gì cũng chưa làm. Nếu nàng ấy đổi ý muốn lấy phu quân vẫn chẳng tổn hại gì.
Tạ Sơ Thần ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy vùng da bị trầy nơi bắp chân hơi xót xót. Nàng ấy vô ý thức gãi gãi, bàn tay chưa kịp đυ.ng vào chân thì bị cái gì đó bao bọc. Thật ấm thoang thoảng mủi hương thanh mát dễ chịu, Tạ Sơ Thần theo bản năng cọ cọ mặt vào vật thể ấm áp đó. Nàng ấy muốn mở mắt nhìn xem vật thể ấm áp đó là gì nhưng cả hai mắt như đeo chì, không tài nào mở ra được. Mải mê đắm chìm trong cảm giác ấm áp, Tạ Sơ Thần mơ hồ phát hiện có ai bôi cái gì đó trên chân nàng ấy, cảm giác lạnh lẽo như băng đặc biệt thoải mái. Tạ Sơ Thần không tự giác cọ cọ cái chân kia, thoải mái phát ra một tiếng “ưmh” rất nhỏ.
Cái tay kia gạt mấy sợi tóc loà xoà, dịu dàng vén vào vành tai nàng ấy, dùng âm thanh dễ nghe nói: “Thuốc phải dùng ba lần một ngày mới có hiệu quả tốt nhất. Lần thoa trước cách đây đã ba canh giờ bốn khắc*, vì sao không thoa tiếp, nàng muốn làm cho ta đau lòng, nhắc nhở ta tất cả mọi tổn thương của nàng đều là vi ta sao?”
*: một canh giờ bằng hai tiếng, một khắc bằng mười lăm phút. Ba canh giờ bốn khắc bằng sáu tiếng bốn mươi lăm phút.
“Ta đã bảo nàng quay về, sao nàng không nghe lời, nàng có biết lần này ta quay lại, có bao việc ta phải làm, bao trọng trách ta phải gánh, ta đào đâu ra tâm lực và thời gian chăm sóc nàng đây? ”
“Tạ Sơ Thần , nàng biết không, ta thực sự rất sợ, ta sợ mình dù trải qua hai kiếp nhưng vẫn không cứu được Tiêu gia, nếu ta thất bại, nàng lại như kiếp trước khăng khăng một mực theo ta, ta nhìn thấy nàng bị ta tự tay đẩy vào hố lửa, nàng nghĩ ta nỡ sao?”
Cảm giác giường lún xuống, sau đó một vòng tay ôm nàng vào lòng, lại nghe âm thanh kia nói:
“Tạ Sơ Thần, nếu ta biết sự việc xảy ra, ta sẽ không ép nàng uống chén thuốc đó. Khi ta rời khỏi, nam tử đó... có đối tốt với nàng không? Hắn có có vì việc hài tử mà phụ bạc nàng không?” Chỉ sợ tên đàn ông vô lương tâm đó đổ mọi tội lỗi lên đầu Tạ Sơ Thần, lấy cớ nàng ấy làm mẹ lại không thể bảo vệ được con mà nhẫn tâm ruồng bỏ.
“Nếu hắn trách nàng, nàng phải đổ hết mọi tội lỗi lên người ta đó, biết chưa? Nàng nói với hắn là ta ép nàng, ta... ”
Hốc mắt hắn đỏ lên. “Sơ Thần, nàng thật ngốc. Sao ngày đó lại nhận là thê tử của ta? Nửa quãng đời còn lại của nàng biết phải làm sao? ”
Có nam nhân nào chấp nhận lấy một người đã từng là vợ trước của tử tù, còn cực kỳ nổi tiếng nữa chứ.
Tiêu Vãn cảm thấy trái tim như bị ghìm chặt, rất đau đớn, ánh mắt tràn đầy khói mù, hắn cúi đầu, hôn lên trán của nàng ấy:
“Sơ Thần, sau này phải cẩn thận, ta không ở bên đỡ nàng, nàng càng phải tự biết chăm sóc cho mình, không được té nữa đâu, biết chưa? ”
Sơ Thần, té ngã.... thật sự rất đau
Tiêu Vãn nhìn ra ngoài. Bây giờ đã là giờ Tý*. Tiêu Vãn mới vừa sống lại, cả ngày hôm nay phải lao tâm khổ trí diễn trò, còn mệt hơn mấy người phu khuân vác. Khó khăn nhất là với Tạ Sơ Thần, hắn phải kiềm nén rất đau khổ. Thực ra Tiêu Vãn tuy mang danh phong lưu, nhưng hắn trước nay chỉ dừng ở việc cợt nhã bằng lời, hoàn toàn không có kinh nghiệm thực tiễn, hắn chỉ biết lý thuyết dựa trên vài năm nghiên cứu các loại kinh thư hắc ám và vài tập tranh Đông Cung Đồ. Nên bảo hắn làm như không làm nói quá lên là vắt kiệt sức lực hắn.
*: Từ 23 giờ đến 1 giờ sáng
Hắn ngáp dài một cái, mệt mỏi chỉnh lại tư thế của Tạ Sơ Thần nép sát vào lòng mình, sau đó nhắm mắt lại.
Do quá mệt mỏi hoặc có thể do quá tin tưởng Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn nhắm mắt lại thì ngủ ngay.
Khi tiếng thở đều đều trầm trầm của hắn vang lên, một bước chân rón rén bước đến bên giường, ngắm nhìn hai người đang ôm nhau say sưa ngủ.
Chiêu nhi nhìn chằm chằm vào bàn tay Tiêu Vãn ôm cứng Tạ Sơ Thần, ánh mắt tràn ngập đề phòng.
Tiêu Vãn làm sao vậy? Sao hắn lại ôm tiểu thư ngủ? Trời hôm nay rất lạnh. Nàng (Chiêu nhi) thấy hắn ( Tiêu Vãn) ôm cứng tiểu thư, dùng l*иg ngực to lớn che mưa che gió cho tiểu thư, bộ dạng hết lòng che chở, hình như rất sợ tiểu thư cảm lạnh sinh bệnh.
Tạ Sơ Thần trong mắt người khác là loại nữ nhân đê tiện, phá hôn lễ người khác, kẻ trên người dưới Tiêu gia ai nấy đều bất bình thay cho Quý Thư Mặc. Bây giờ Tạ Sơ Thần chỉ là khách, danh phận chưa rõ ràng, bọn hạ nhân làm ra vẻ ta là hiệp sĩ ghét ác như thù, lén cãi lời Tiêu Vãn không thèm phát chăn cho Tạ Sơ Thần và Chiêu nhi, ác ý muốn hai chủ tớ họ chết rét.
Chỉ là bọn họ trăm tính vạn tính cũng không thể tính ra sẽ có một “cái mền ” mang tên “Tiêu Vãn ”
Tiêu Vãn cả ngày bận rộn, hắn không hay biết việc Tạ Sơ Thần bị ức hϊếp. Đến lúc bế Tạ Sơ Thần vào phòng mới biết thì đã quá trễ, hắn sợ đêm hôm khuya khoắt còn ầm ĩ chỉ làm cho Tạ Sơ Thần bị chú ý. Hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản muốn nằm cùng Tạ Sơ Thần, san sẻ cho nàng ấy chùt hơi ấm. Cả đời này hắn nợ nàng ấy quá nhiều, nếu có thể giúp nàng ấy không sinh bệnh, một chút lạnh giá này có sá gì?
Sự thật sờ sờ trước mắt, nhưng có đánh chết Chiêu nhi cũng không tin tên Tiêu đại thiếu gia ác ôn đó quan tâm tiểu thư.
Hắn, muốn bày trò gì?
Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.
Chiêu nhi kỳ quái nhìn hai người đang ôm nhau trên giường lần nữa, sau đó quay đầu chạy ra cửa.