Những Chiến Binh Phần 1 Tập 2: Lửa Và Băng

Chương 24

Sao Cao lên tiếng, ông chỉ là một cái bóng lờ mờ trên đỉnh Tảng Đá Lớn. "Cuộc Tụ Họp này đã kết thúc, theo ý nguyện của bộ tộc Sao." Đám đông xì xầm đồng tình. Bầy không khí đông đặc mùi sợ hãi và thù địch.

"Đi, bộ tộc Sấm." Tim Lửa hầu như không thể nhìn thấy Sao Xanh khi bà phóng khỏi xuống Tảng Đá Lớn và bươn thẳng ra rìa trảng trống. Chú luồn lách qua những mèo khác và tất tả chạy theo bà. Chú thấy cái bóng lực lưỡng của Vuốt Cọp khi ông thủ lĩnh trợ tá chồm tới bước bên cạnh tộc trưởng của mình, và những cái bóng xám lờ mờ của những mèo bộ tộc Sấm khi họ tập hợp phía sau hai chiến binh vĩ đại. Không mèo nào hó hé trong khi họ nghiêm trang di chuyển lên con dốc hướng về nhà. Tim Lửa liếc nhìn qua vai. Các bộ tộc kia cũng lầm lũi rút lui. Đến khi chú lên đến đỉnh dốc thì điểm Bốn Cây đã vắng tanh vắng lạnh.

Bộ tộc im lặng chạy qua khu rừng, lần theo những dấu mùi quen thuộc. Tim Lửa phát hiện thấy Vàn Xám ở cuối hàng, cố ý đi chậm lại. Xem ra Vằn Xám sẽ phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nữa để nói chuyện với Suối Bạc, bởi vì bây giờ sự căng thẳng giữa các bộ tộc đã rõ ràng đến thế nào. Mùi của cậu ta đã bị phát hiện trong lãnh địa bộ tộc Sông! Vằn Xám đang đẩy chính mình và cả bộ tộc vào vòng nguy hiểm vì những cuộc hèn hò bí mật của cậu.

Tim Lửa định lựa lời thích hợp để nói, nhưng Vằn Xám đã rít lên trước. "Mình biết cậu định nói gì rồi. Nhưng mình sẽ không ngừng việc gặp cô ấy đâu!"

"Cậu là đồ óc chuột!" Tim Lửa chì chiết. "Họ sẽ sớm tìm ra đó là cậu. Sao Xanh sẽ đoán ra, hoặc mèo nào đó trong bộ tộc Sông sẽ nhận ra mùi của cậu. Có thể Vuốt Cọp đã đoán ra rồi!"

Vằn Xám thảy cho Tim Lửa một cái nhìn lo âu. "Cậu thật sự nghĩ vậy à?"

"Mình không biết," Tim Lửa thú nhận, cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy có dấu hiệu sợ sệt trong giọng nói của Vằn Xám. Vằn Xám đã hãnh xử như thể không quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu bộ tộc phát hiện ra cuộc tình của cậu. "Nhưng một khi ông ta bắt đầu suy nghĩ về việc ấy thì..."

"Rồi, rồi!" Vằn Xám cáu bẳn. Cậu yên lặng một lát. "Thế, nếu mình hứa là chúng mình chỉ gặp nhau ở điểm Bốn Cây thôi thì sao? Bằng cách đó thì mùi của chúng mình sẽ rất khó bị phát hiện, và mình sẽ không cần phải vào lãnh địa bộ tộc Sông. Rồi cậu sẽ để cho chúng mình yên chứ?"

Tim Lửa cảm thấy như tim mình chìm nghỉm. Vằn Xám sẽ không dễ dàng ngừng gặp Suối Bạc như vậy. Sau đó chú gật đầu. Như vậy sẽ tốt hơn là lén lút vào lãnh địa của bộ tộc kẻ thù để gặp cô ấy.

"Hài lòng chưa?" Đôi mắt của Vằn Xám sáng quắc lên trong bóng tối, nhưng giọng nói của cậu lại nghe não nề. Tim Lửa cảm thấy chút hối tiếc cho tình bạn đã mất của họ, nhưng lại thông cảm vô cùng với cậu chiến binh lông xám. Chú vươn cổ ra định húc mõm vào hông Vằn Xám, nhưng Vằn Xám đã chạy vụt lên trước, bỏ lại Tim Lửa một mình ở cuối đoàn mèo.

Mặc dù những con mèo đã mệt mỏi vì chuyến đi, nhưng Sao Xanh vẫn triệu tập một cuộc họp ngay khi họ về đến nhà. Vả lại, hầu hết bộ tộc vẫn còn thức. Cuộc Tụ Họp đã kết thúc sớm hơn bình thường, và một đám mây đột nhiên bao phủ bầu trời cũng đã khiến cả những mèo ở lại trại hoang mang.

Trong lúc Sao Xanh và Vuốt Cọp chuẩn bị an tọa trên Bục Đá, Tim Lửa vội vã tạt vào nhà trẻ. Chú muốn biết bé Mây thế nào rồi. Chú thò đầu qua lối vào. Bên trong tối đen và ấm áp.

"Chào, Tim Lửa," Mặt Vện thì thào, một cái bóng mập mờ nhúc nhích trong bóng tối. "Bé Mây khỏe nhiều rồi. Nanh Vàng đã cho nó uống cỏ hạ sốt. Chỉ là hơi ớn lạnh thôi." Chị mèo có vẻ nhẹ nhõm. "Chuyện gì đã xảy ra ở cuộc Tụ Họp vậy?"

"Bộ tộc Sao phái những đám mây đến che phủ mặt trăng. Sao Xanh đang triệu tập một cuộc họp đấy. Chị có đến được không?"

Tim Lửa nghe thấy Mặt Vện hít ngửi đám con của mình. "Được, tôi nghĩ là được," cuối cùng chị trả lời. "Trong khi lũ con tôi ngủ."

Tim Lửa rụt đầu lại, và cùng nhau, họ gia nhập những mèo khác tụ tập trong trảng trống. Tim Lửa cảm thấy có lông cạ vào mình, và chân Xỉ Than ngước lên nhìn chú với đôi mắt mở to tròn, đầy lo lắng.

Sao Xanh đã bất đầu. "Mối đe dọa lớn nhất dường như là từ bộ tộc Sông và bộ tộc Bóng Tối. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho khả năng là hai bộ tộc này sẽ liên minh chống lại chúng ta."

Một làn sóng tiếng meo sửng sốt nổi lên trong bộ tộc.

"Bà có thật sự nghĩ là họ đã cấu kết với nhau không?" Nanh Vàng hỏi. "Bộ tộc Sông có nguồn thức ăn tốt nhất, nhưng tôi không thể tưởng tượng là họ lại muốn chia sẻ với bộ tộc Bóng Tối." Tim Lửa nhớ lại lời của Suối Bạc về nạn đói của bộ tộc Sông sau sự xâm phạm của Hai Chân, nhưng chú kìm lưỡi lại, sợ rằng Sao Xanh sẽ muốn biết chú đã nghe chuyện đó ở đâu.

"Họ không phủ nhận điều đó," Vuốt Cọp chỉ ra.

Sao Xanh gật đầu. "Cho dù sự thật là gì chăng nữa, chúng ta cũng phải đề cao cảnh giác. Kể từ tối nay, mỗi đội tuần tra sẽ có bốn mèo, ít nhất ba trong số họ là chiến binh. Các cuộc tuần tra sẽ thường xuyên hơn, mỗi đêm hai lần, và một lần vào ban ngày, cùng với đội tuần tra bình minh và hoàng hôn. Chúng ta phải đặt một dấu chấm hết cho những cuộc đột kích của bộ tộc Sông và bộ tộc Bóng Tối lên lãnh địa của chúng ta, và do bởi họ đã không đếm xỉa tới những lời cảnh cáo của chúng ta, cho nên, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu."

Bộ tộc ngao lên nhất trí. Tim Lửa cũng hòa tiếng với họ, mặc dù trong tâm trí chú phập phồng lo sợ không biết sự thù địch công khai này có ý nghĩa gì đối với Vằn Xám. Chú nhìn quanh những con mèo khác. Chú có thể thấy tất cả những cặp mắt của họ đều sáng lên hừng hực – ngoại trừ Vằn Xám. Anh chiến binh lông xám ngồi im lìm trong bóng tối ở phía rìa trảng trống, đầu cúi gằm.

Khi tiếng ồn ào lắng xuống, Sao Xanh lại nói tiếp. "Đội tuần tra đầu tiên sẽ rời đi lúc bình minh." Bà nhảy xuống khỏi Bục Đá. Vuốt Cọp theo sau, và những mèo còn lại trong bộ tộc tản mác thành những nhóm nhỏ. Tim Lửa có thể nghe thấy họ xầm xì khi chú bước về phía hang chiến binh.

Tim Lửa lao vào ổ của mình, dùng chân trước cào rêu để nằm cho dễ chịu. Một tiếng cú kêu trên đỉnh khe núi. Chú biết mình sẽ không ngủ được. Tâm trí chú quay mòng mòng với những lời buộc tội tuân ra tới tấp tại cuộc Tụ Họp. Chú thấu hiểu sự giận dữ của bộ tộc Sông. Họ đã rà được mùi của mèo bộ tộc Sấm trên lãnh địa của họ, trong khi họ đang đói bởi các con mồi của họ đang cạn kiệt vì sự xâm chiếm của Hai Chân.

Nhưng còn bộ tộc Bóng Tối thì sao? Họ đã suy yếu kể từ khi bộ tộc Sấm giúp họ đuổi tên cựu tộc trường tàn bạo của họ cùng với bọn lâu la đi. Sao Gãy thậm chí còn thừa nhận là đã gϊếŧ Sao Nứt, cha ruột của hắn, để trở thành tộc trưởng. Nhưng họ đã được ở lại trong hòa bình để khôi phục lại bộ tộc từ sự cai trị đẫm máu của Sao Gãy. Và Tim Lửa không thể không nghĩ rằng, với ít miệng ăn hơn để nuôi, bộ tộc Bóng Tối không cần phải đột kích những vùng đất săn của bộ tộc Sấm, hay của bất cứ bộ tộc nào khác.

Trong khi chú đang đắm chìm trong những suy nghĩ ấy, Bão Trắng và Vằn Đen lách vào hang. Trước khi Bão Trắng đến ổ cua mình, ông dừng lại bên Tim Lửa. "Anh sẽ cùng với tôi, chân Cát và Lông Chuột đi tuần tra khi mặt trời đứng bóng," ông meo.

"Vâng, thưa Bão Trắng," Tim Lửa trả lời rồi tì cằm vào hai chân mình. Chú cần phải ngủ một chút – bộ tộc cần chú phải khỏe mạnh và sẵn sàng chiến đấu.

Đến sáng hôm sau thì những đám mây che phủ mặt trăng đã tan đi. Tim Lửa tận hưởng cái ấm áp dìu dịu của mặt trời trên lưng mình khi chú ngồi liếʍ lông trong trảng trống. Bé Mây nhảy ra khỏi lối ra vào nhà trẻ đối diện với chú, trông rất hớn hở và nhanh nhẹn.

Tim Lửa tạ ơn bộ tộc Sao vì bé Mây đã hồi phục rất nhanh. Chân Cát đã nói đúng về khả năng phục hồi của bọn trẻ. Tim Lửa nhìn quanh để xem Đuôi Dài và chân Bụi có ở đó để mục kích hay không, nhưng trảng trống vắng hoe.

Tim Lửa băng qua nhà trẻ. "Chào, bé Mây," chú meo. "Cảm thấy đỡ chưa?"

"Rồi ạ," bé Mây meo re ré. Nó quay vòng tròn, cố ngoác đôi hàm bé tí xíu để táp lấy cái đuôi của mình. Một cục rêu vón lại như quả bóng dính ở lông nó rớt ra và lăn tròn trên mặt đất. Bé Mây chồm tới vò lấy cục rêu và hất tung nó lên không. Cục rêu văng tới rơi phịch xuống mặt đất bên cạnh Tim Lửa.

Tim Lửa dính cục rêu ngược trở lại thằng nhỏ, bé Mây liền quăng mình lên và dùng răng bắt lấy.

"Giỏi lắm!" Tim Lửa thật ấn tượng. Bằng một chân, bé Mây búng cục rêu lên không, khiến nó bay vèo qua trảng trống.

Bé Mây chạy đua theo cục rêu và chụp lấy. Thằng bé lăn mình nằm ngửa ra, thảy cục rêu lên bằng hai chân trước, và đá nó đi bằng hai chân sau. Cục rêu đáp xuống cạnh nhà trẻ. Bé Mây lật mình đứng dậy và chạy theo. Đứa trẻ thắng kít lại ở cách cục rêu chừng một bước thỏ nhảy, hai chân sau nhổng lên trên không.

Tim Lửa theo dõi khi đứa trẻ chuẩn bị thực hiện cú vồ. Đột nhiên lông chú dựng lên. Một cái chân trước màu đen, dài đang tiến về phía cục rêu từ phía nhà trẻ.

"Bé Mây," Tim Lửa gọi. "Đợi đã!" Những hình ảnh đen tối về bọn mèo phiến loạn vẫn còn mới nguyên trong tâm trí chú.

Bé Mây ngồi dậy và nhìn dáo dác xung quanh, bối rối.

Vuốt Cọp xuất hiện từ phía sau thằng mèo con, ngậm cục rêu giữa hai hàm răng của ông ta. Ông mang cục rêu tới chỗ đứa bé và thả nó xuống bên những cái chân màu trắng đầu lông tơ của bé Mây. "Cẩn thận," ông ta ngao. "Mi không muốn mất món đồ chơi quý giá như thế này đâu." Trong khi nói, lão chiến binh lông sẫm màu nhìn chằm chằm Tim Lửa qua đầu của bé Mây.

Tim Lửa run sợ. Vuốt Cọp ngụ ý gì khi nói vậy? Dường như ông ta nói về trái bóng rêu – nhưng liệu ông có thật sự đang nói chính bé Mây là một món đồ chơi không? Hình ảnh chân Xỉ Than nháng lên trong tâm trí Tim Lửa, bị thương nằm ẹp bên đường Sấm Rền. Đó có phải là một món đồ chơi khác mà chú đã mất không? Một cảm giác hoảng sợ lạnh ngắt ngấm vào tim chú, khi một lần nữa chú tự hỏi liệu ông thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm có chịu trách nhiệm gì về tai nạn của lính nhỏ của chú không.