Dương nghe vậy, cố gắng sắp xếp từng từ vào với nhau mà vẫn không hiểu. Chín điểm, năm trăm chữ, lại còn hay hơn với logic hơn, cái này liên quan gì đến bọn cậu?
Khoan đã, có phải ý Phong là sợ cậu lên thuyết trình sẽ không tốt bằng lớp trưởng đúng không?
Có phải bạn trai đang hoài nghi trình độ của cậu không?
Dương quay sang nở một nụ cười ngọt ngào trấn an Phong: "Cậu đừng lo, mấy cái thuyết trình này tôi chưa đạt điểm kém bao giờ."
Phong gật đầu: "Ờ tôi chỉ nói bâng quơ vậy thôi, chứ còn thật ra được mấy điểm cũng được mà."
Giọng của Phong thảo mai đến mức lông tơ trên người Dương nổi hết lên, cậu bèn nhấn mạnh lại:
"Mấy là mấy thế nào, chắc chắn tôi sẽ cầm về điểm tối đa."
Một lúc sau, Dương chứng minh cho Phong biết đúng là hắn lo bò trắng răng, Dương không những thuyết trình rất đỉnh, thậm chí còn chẳng nhìn vào tờ giấy bọn họ viết chút nào mà diễn giải và lập luận còn kỹ lưỡng hơn hẳn.
Hiển nhiên cậu đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phát huy tốt hơn thường ngày gấp mấy lần.
Cô Tiếng Anh mỉm cười hài lòng, Phong cũng hài lòng.
"Tốt lắm, đề tài này khá mới lạ, phương án giải quyết gọn gàng, tôi đánh giá bài thuyết trình này của các em rất cao."
Đến lúc cho điểm, cả nhóm được một điểm 10 đỏ chót trong vô số ánh mắt ghen tị của đám bạn cùng lớp.
Dương đắc ý đi xuống, đúng là môn cậu tự tin nhất có khác.
"Anh Dương quá đỉnh, cho em phỏng vấn anh ăn gì mà nói hay vậy ta?" Hoàng Anh cuộn tròn cuốn vở làm micro, nhoài người ra chặn đường.
"Cút đê." Dương không nể nang gì đẩy Hoàng Anh ra, sau đó ngồi xuống chỗ của mình, đắc ý nhìn Phong.
"Thế nào, giờ đã tin lời tôi chưa?"
Phong gật đầu, "Tin, cậu đọc mà tôi thấy hổ thẹn trong lòng, quyết tâm ngày mai phải nghe bài thêm ba mươi phút nữa mới được."
Nghe ở đây Phong nói là nghe bài đọc Tiếng Anh. Có qua có lại, Phong giúp cậu học các môn khác, cậu lại chỉ hắn những cách để mình học Tiếng Anh hiệu quả.
Tiếng Anh của Dương là cả một quá trình bền bỉ học tập mười mấy năm liền, đến nỗi thành thói quen hàng ngày học từ vựng và nghe Tiếng Anh.
Lúc Dương nói muốn đọc tốt phải nghe nhiều Phong mới giật mình hiểu ra.
Thật ra Phong chỉ có duy nhất vấn đề về phát âm, về sau Dương nghĩ ra một cách. Cứ mỗi lần học bài, chỉ trừ khi Phong giảng đề, còn đâu hai người sẽ giao tiếp bằng tiếng Anh.
Từ từ, lạc đề hơi xa rồi.
Lúc hết giờ đám bạn nhanh chóng châu đầu tới vây Dương vào giữa, làm cậu có cảm giác như mình là khỉ trong sở thú bị người vây quanh, cậu tròn mắt không hiểu vì sao.
"Mấy bay làm gì vậy?"
Hoàng Anh cười cười. "Mày đi ra đây với tao tí."
"Đi đâu?" Dương hơi nghi ngờ, thấy bọn này có vẻ thần bí, cậu thoáng nâng mắt đề phòng. "Nhìn bọn mày giống như chuẩn bị mang tao đi bán ấy. Có rắm mau đánh, có trá mau khai, nếu không tao sẽ ngồi lì ở đây không đi đâu cả."
"Đi đi, nhanh lên nào, có việc quan trọng lắm mà chỉ mày mới giải quyết nổi." Hoàng Anh năn nỉ, cậu ta nháy mắt với đám thằng Tuấn mà chúng nó chỉ cười hì hì chẳng nói gì.
Dương càng nghi ngờ, cậu kiên quyết không đứng lên, lắc đầu từ chối.
"Không đi."
"Thôi con lạy bố, bố đi cho con nhờ, con làm sao mà dám bán bố chứ!!!" Hoàng Anh sắp không kiên trì nổi nữa, tư thế nịnh nọt nào cũng bày ra mà Dương không hề động lòng.
"Ơ kệ chúng mày." Dương chơi nhây nằm rạp xuống bàn. "Không nói thì tao sẽ không đi."
Hoàng Anh bất lực, không phải cậu ta muốn giữ bí mật, mà Dương biết rồi thì làm sao còn là bất ngờ nữa. Cũng may Phong ngồi bên cạnh đã kịp thời giải vây cho bọn họ.
"Đi thôi, sắp mười một giờ rồi."
"Hở." Dương liếc mắt, sau đó xếp sách vở vào ngăn bàn rồi ngoan ngoãn đứng lên, như thể cái người vừa nằm ra bàn ăn vạ không phải là cậu vậy. Cậu bám theo Phong đi được một đoạn mới quay đầu lại. "Chúng mày không đi à?"
Hoàng Anh cảm thấy mông lung như một trò đùa. Còn Minh con và Tuấn nhìn nhau, mắt sáng như sao.
Hóa ra chúng nó thật sự có một bất ngờ dành cho Dương, cả bọn kéo cậu sang quán trà sữa đối diện trường, Hải Minh với mấy đứa con gái đã chờ ở đó sẵn, trên bàn có một chiếc bánh sinh nhật nho nhỏ.
"Chúc mừng sinh nhật bạn Dương!"
"Happy birthday to Dương!"
"Chúc bạn Dương tuổi mới ăn no chóng nhớn, tiền bạc đầy nhà, gà nuôi đầy chuồng và quan trọng là thoát ế."
Dương cảm động không nói được câu nào, cậu quay lại nhìn, thấy Phong bình tĩnh đứng đó, có lẽ hắn cũng biết rồi.
Thật sự không ngờ đám bạn lại tâm lý đến vậy, Dương vui quá là vui.
"Cảm ơn mọi người." Bữa nay cậu ăn bánh trong niềm hạnh phúc, đến lúc lên lớp vẫn còn cười.
Năm nay sinh nhật vừa có bạn trai vừa có bạn bè, còn gì viên mãn hơn nữa.
Đến giờ ra chơi buổi chiều cậu nhận được điện thoại của mẹ, cậu biết cuộc gọi này là gì, nửa muốn nghe nửa không. Lúc này cả bọn đang đứng ở hành lang xem mấy thằng lớp A6 trêu gái. Phong đứng bên cạnh thấy tiếng chuông báo liên tục, liền nhắc.
"Điện thoại cậu kìa, nghe đi."
"Hừ." Dương nhìn hắn, "Mẹ chồng cậu gọi đấy."
Phong nghiêm mặt. "Thế lại càng phải nghe, nhỡ may mẹ chồng có việc gì tìm cậu thì sao?"
Được rồi, ai mặt dày hơn là người đó không xấu hổ, cậu nhận mình da mặt mỏng đành bấm nút nghe.
"Cục cưng à!" Gương mặt của bà Sinh hiện lên trong điện thoại, Dương liền đổi giọng. "Mẹ ơi con đây."
Bình thường thật ra hai mẹ con cũng nói chuyện liên tục, nhưng mà chủ yếu là buổi tối, gọi vào ban ngày thế này nhất định là có việc, mà việc gì thì không cần đoán.
"Chúc cục cưng sinh nhật vui vẻ, sớm có người yêu mang về cho mẹ xem."
"Mẹ..." Dương kéo dài giọng rồi làm nũng. "Con đang ở trên trường mà."
"Mẹ canh đúng giờ ra chơi để gọi còn gì, thôi nói vào việc chính, tối nay về ăn cơm với bố mẹ nhé."
Dương trợn mắt nhìn đám bạn đang quay lại nhìn mình với ánh mắt hoài nghi, cậu vội vàng tránh đi chỗ khác, sau đó nói nhỏ. "Mẹ ơi mai con về được không? Hôm nay con hứa đi ăn uống với bọn thằng Hoàng Anh rồi."
Đám Hoàng Anh ở gần nhà Dương thủa bé, cho nên bà Sinh cũng biết bọn họ, bà nhanh chóng đồng ý. "Đấy mẹ đã bảo mà, thằng Minh cứ đòi con về ngày hôm nay, thôi mai về cũng được, ngày mai mẹ làm đồ ngon cho mà ăn."
"Vâng ạ."
Bà Sinh cười vui vẻ, "Bố mẹ vừa chuyển khoản quà sinh nhật cho con đó. Con thích gì cứ mua nhé, đừng có nhịn, dạo này mẹ thấy con gầy quá."
Dương cười tít mắt:
"Con cảm ơn, mà hôm qua mẹ vừa nói câu này xong. Con lúc nào chẳng vậy, anh Minh còn gầy hơn."
Đúng lúc này chuông vào lớp reo lên, Dương vội vàng chào.
"Mẹ ơi con vào lớp rồi, mai con sẽ về, con tắt máy đây."
"Cục cưng học ngoan nhé."
"Vâng, con yêu mẹ."
Dương vội vàng tắt máy, cậu lại nói dối thêm một lần nữa, mẹ cậu còn dễ đối phó, anh Minh thì chưa chắc, mong rằng tí nữa anh ấy không gọi điện.
Ông bà ta xưa kia đã có câu: nói trước bước không qua. Đúng là anh Minh không gọi điện cho cậu thật, thế nhưng gần đến giờ về rồi điện thoại Phong lại rung lên, Dương nhìn thấy tên người gọi hiện lên chữ "bố" thì hơi giật mình.
Dương nhìn thấy tâm trạng của Phong nhanh chóng tụt xuống, hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại, cuối cùng vẫn xin thầy ra ngoài nghe.
Phong nghe cuộc gọi này khá nhanh, nhưng mà hắn vừa vào lớp đã lên nói chuyện với thầy giáo, sau đó xuống bàn thu dọn sách vở bỏ vào cặp, chỉ nói với Dương bốn chữ "chờ tôi liên lạc" sau đó đi mất.
Sự việc bất ngờ đến mức Dương không nói được câu nào, trơ mắt nhìn bóng lưng của Phong ngày càng xa.
Cậu không đi ra khỏi lớp, không chạy theo, cậu chỉ hơi lo lắng không biết nhà Phong có chuyện gì.
Cuối cùng sinh nhật ngày hôm nay, Dương về nhà chờ điện thoại của Phong, vừa chờ vừa làm bài tập, thế nhưng hiển nhiên hắn không hề liên lạc, ngay cả một tin nhắn cũng không.
Thành phố đã lên đèn, chỉ có nhà hàng xóm vẫn tối đen.
Ngày sinh nhật sang mười tám tuổi cứ thế trôi qua, lúc Dương bỏ bài tập ra nằm lên giường đã hai giờ sáng, trong lòng cậu không rõ tư vị, chẳng biết nên buồn hay vui.
Cầm điện thoại lên, không có một tin nhắn đến từ Phong, chỉ có lác đác lời chúc sinh nhật đến từ bạn học.
Cậu không đọc, buông điện thoại rồi trằn trọc đi vào giấc ngủ, trong mơ là những thứ lộn xộn gì đó, dằn vặt cậu không yên.