Tinh Hải

Chương 62: - Bom hẹn giờ

Vân lo lắng nhìn Kiba, cô rất hiếm khi thấy sắc mặt anh biến đổi như thế này.

"Xin lỗi, tôi đột nhiên cảm thấy bụng hơi bất ổn..." – Kiba chảy mồ hôi hột.

Vân ngay lập tức đỏ mặt, lý do Kiba đưa ra quá mức bất nhã khiến cho cô không biết phải nói gì. Cô cũng không ngăn cản khi anh đứng dậy và đi như chạy về phía sau của khu trại. Nói gì thì nói đây có thể xem như chuyện sống còn chứ chẳng chơi.

Sau khi thoát khỏi ánh mắt của Vân, Kiba ngay lập tức bắt đầu trao đổi với Kiki.

"Chuyện gì vừa xảy ra ?"

"Em cũng không rõ lắm." – Kiki ngập ngừng. "Theo như em kiểm tra thì là một đoạn mã được cài đặt sẵn trong hệ thống của em, khi điều kiện đúng sẽ tự động kích hoạt."

Cài đặt sẵn ? Đủ điều kiện tự động kích hoạt ? Mắt Kiba đảo liên tục, nếu vậy thì Liên Minh đã cài sẵn bom trong cơ thể mình từ khi nào không biết. Anh cười gằn, quả nhiên là phong cách của mấy lão già chết tiệt kia. Luôn muốn khống chế nắm giữ mọi thứ trong tay mình. Không biết liệu chỉ có mình anh được hưởng đãi ngộ này, hay là tất cả các đội trưởng khác của đội biệt động cũng như vậy ? Về phần các đội viên thì Kiba tự tin là không, bởi vì bom N1 không rẻ đến mức bạ ai cũng gắn vào như vậy.

"Đại ca, lại có thêm một đoạn thông tin gắn kèm nữa !"

Trong khi Kiba đang tập trung suy nghĩ, Kiki lại lên tiếng làm cho anh giật mình tỉnh lại. Lại còn cái gì nữa đây...

"Đoạn thông tin này cũng được cài đặt sẵn giống cái kia, nhưng bí mật hơn nhiều. Chỉ có điều kiện kích hoạt của nó và đoạn kia là giống nhau." – Kiki giải thích. "Em chạy luôn nhé đại ca ?"

"Làm đi !" – Kiba quyết đoán, có thêm thông tin không bao giờ là chuyện dở cả.

"Xin chào nhóc Kiba, hiện tại hẳn chú mày đang sợ xanh chim chứ nhỉ ?"

Một giọng nói giễu cợt quen thuộc vang lên trong đầu Kiba khiến anh vô thức đưa tay lên che mặt.

Lão già Levin chết tiệt !!!

Rất tiếc đây chỉ là một đoạn thông tin đã được ghi lại từ trước trong bộ nhớ của Kiki, thế nên Kiba không có cách nào đối thoại để mà chửi thẳng mặt lão được. Vì vậy anh chỉ đành nghiến răng ráng nghe tiếp.

"Trước hết, ta hoàn toàn không dính dáng gì đến chuyện bom mìn này nhé. Mặc dù hiện tại ta cũng đang rất bực mình khi phát hiện cái bánh dứa ta để dành đã bị một thằng nhóc láu cá lén ăn mất. Tuy nhiên ta xin nhắc lại một lần nữa, ta không phải là người làm trò khốn nạn này. Nhưng mà cho phép bình luận một chút, kể ra cũng đáng đời thằng nhóc mày..."

Kiba hết biết nói gì. Anh thừa biết là lão Levin sẽ không làm việc này. Không tính đến người cha hầm hố mà anh chỉ nhớ mang máng được khuôn mặt ra, lão Levin là người quan tâm nhất đến anh trong cả cái Liên Minh này. Có thể nói lão coi anh như con ruột của mình. Và mặc dù cũng khá điên nhưng lão hẳn chưa điên đến mức gài bom lên người con trai mình. Nhưng mà, cái bánh dứa chết tiệt kia anh ăn khi nào vậy nhỉ ? Hình như là sau khi anh gia nhập đội biệt động không lâu. Vậy là anh đã vác quả bom này theo người gần mười năm rồi mà không hề hay biết ???

Mấy lão già nham hiểm của bộ chỉ huy, ta không tha thứ cho chuyện này đâu. Kiba tức giận nắm chặt tay. Là người thích tự do, anh ghét nhất trên đời là việc bị người khác điều khiển thao túng sau lưng. Nghĩ đến việc từ trước đến giờ mình rốt cuộc vẫn chỉ là một con cờ trên tay cho bọn chúng sử dụng anh lại cảm giác muốn điên lên.

Không quan tâm đến cảm giác của anh, giọng nói của lão Levin vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt trong đầu.

"Bộ chỉ huy đã xếp chuyện này vào tối mật, lẽ ra ngay cả ta cũng không được phép biết đến. Tiếc là bọn chúng không nghĩ xem ai là người đã hoàn chỉnh hệ thống máy tính trung ương cho chúng chứ ? Chỉ có việc ta không thèm quan tâm, chứ không có việc ta không thể biết." – Giọng nói đắc ý của lão Levin khiến anh bỗng nhiên như nhìn thấy trước mắt hình ảnh một người đàn ông đang đắc ý vuốt bộ râu ngắn củn cởn của mình ra vẻ uyên bác.

"Nhưng mà biết thì biết, ta lại không thể can thiệp vào mà không để chúng phát hiện được. Sau khi Cuồng Hổ Baran phản bội Liên Minh, bộ tư lệnh đã quyết định áp dụng phương pháp này để quản chế các đội trưởng đội biệt động, tất nhiên là dưới rất nhiều sự tranh cãi và phản đối. Trong trường hợp các đội trưởng rời khỏi khu vực quản lý mà không được sự cho phép từ trước, bom N1 sẽ tự động kích hoạt sau 90 ngày. Nếu trong vòng 90 ngày nữa sau đó mà không trở lại để vô hiệu hóa, bom N1 sẽ nổ và Liên Minh sẽ có đội trưởng mới."

"Trong trường hợp chú mày không biết N1 là gì, để ta nhắc lại một chút nhé. Nó là bom neutron do thiên tài khoa học vĩ đại nhất từ trước đến giờ của nhân loại – Levin Ingeno, tức là ta đây, phát minh ra. Dựa theo nguyên lý không độc hại với môi trường, không sử dụng công nghệ hóa màu hay phóng xạ mà vẫn gây ra được hiệu quả sát thương khủng bố có thể làm vừa lòng bất kỳ tên cực đoan quá khích nào..."

Kiba lúc này chỉ muốn đập đầu vào tường trước tiết mục tự sướиɠ này của lão Levin. Bom N1 anh còn lạ gì, người trong đội biệt động biết đến nó đã tặng cho nó một danh hiệu rất là tao nhã – bom nhân văn. Nhân văn ở chỗ nó quả thật hoàn toàn không gây hại gì đến hoàn cảnh xung quanh ngoại trừ phạm vi ảnh hưởng. Tất cả mọi nguyên tử trong phạm vi đó sẽ hoàn toàn tiêu biến khỏi thế giới này, không để lại một dấu vết gì. Một số người gọi nó là lỗ đen nhân tạo. Tuy nhiên nó lại cực kỳ an toàn vì không bao giờ có thể bị kích nổ do tình cờ mà được khống chế vô cùng chuẩn xác.

"...đặc biệt để loại trừ khả năng tháo gỡ, quả bom trong cơ thể này có thể tự cảm ứng năng lượng và mạch máu chủ thể. Một khi bị tách rời khỏi cơ thể, nó sẽ ngay lập tức kích nổ trong 3 giây. Vị trí cài đặt là ngay bên cạnh tim..."

Mặt Kiba càng ngày càng tối sầm lại. Khá lắm bộ chỉ huy với chả bộ tư lệnh, hoàn toàn không chừa kẽ hở nào cả.

"...nói chung là chú mày chỉ còn con đường chết mà thôi ! Ai bảo dám ăn bánh... à không ý ta là dám trốn khỏi khu vực quản lý của Liên Minh." – Giọng lão Levin càng ngày càng đắc ý.

Khi nghe như vậy, Kiba ngược lại cảm thấy yên tâm. Lão già này một khi đã nói thế tức là lão có cách đối phó. Nếu không thì lão cũng không vui vẻ được như vậy.

"Thôi, dọa thế đủ rồi. Giờ đến phần quan trọng..." – Quả nhiên không ngoài dự đoán của Kiba, lão Levin bắt đầu chuyển sang thái độ nghiêm túc.

"Trò này của đám lãnh đạo quân đội Liên Minh quả thật rất là độc. Ngay cả ta cũng khó mà ngăn cản, thế nên ta chỉ cố gắng dùng hết sức của mình thôi. Hiện tại nằm trong người của nhóc mày không phải là bom N1, mà là bom N2 do ta lén chỉnh sửa lại một chút. Và vị trí cài đặt không phải bên cạnh tim mà là ở cánh tay trái !"

Kiba hơi nhíu mày trước hai thông tin mới này. Bom N2 là cái gì, còn việc thay đổi vị trí cài đặt bom lẽ ra nên làm cho anh vui mừng nhưng trái lại anh càm thấy có gì đó bất ổn trong việc này.

"Chú mày đoán đúng rồi đấy. Ta hiện tại không có cách nào xử lý tốt hơn được vấn đề này. Bom N2 là một phiên bản khác của N1, nó sẽ không có sức hủy diệt tuyệt đối như N1 mà chỉ là một quả bom có sức công phá mạnh hơn bình thường một chút. Với kích cỡ mà bọn chúng nhồi vào cơ thể chú mày thì chắc chỉ đủ nổ banh một tòa cao ốc là cùng..."

Hự, Kiba xém chút nữa đái ra quần. Đủ nổ banh một tòa cao ốc thôi à, thế thì có mười thằng Kiba cũng chết chứ đừng nói một thằng. Giáp nội kình anh có mạnh đi nữa cũng không thể nào bằng hầm chống bom được.

"...chuyển vị trí cài đặt vào tay là để trong trường hợp xấu nhất thì chú mày có thể chọn giải pháp cuối cùng là hy sinh cánh tay để bảo vệ tính mạng. Tất nhiên đó là trường hợp xấu nhất mà thôi, ta sẽ cố gắng trong thời gian sắp tới tìm phương pháp tốt hơn để giải quyết tai họa ngầm này. Nhưng mà nếu như chú mày đang nghe được đoạn thông tin này, thế thì hỡi ôi nó có nghĩa là ta vẫn chưa xử lý được. Vậy thì tiếp theo cần lưu ý, ngay sau khi chặt tay trong vòng 3 giây phải ném nó ra thật xa, tốt nhất là chuẩn bị sẵn một cái hầm chống bom rồi nhảy vào trong đó hoặc ngồi sẵn trong đó ném tay ra ngoài rồi đóng cửa lại cũng được. Vị trí chặt lý tưởng là chặt luôn từ vai, sau này có làm lại cánh tay sinh hóa khác cũng tiện hơn..."

Kiba cảm thấy trời đất như cuồng quay. Lão già chết tiệt, anh gào lớn trong đầu. Tưởng hay ho lắm rốt cuộc lại ngồi hướng dẫn tỉ mỉ cho anh cách chặt tay là thế nào. Mặc dù vẫn tốt hơn là chết, hơn nữa công nghệ chế tạo bộ phận cơ thể sinh hóa của Liên Minh cũng rất tốt nhưng anh vẫn thích cánh tay tự nhiên của mình hơn. Vả lại anh hiện đang ở trên cái hành tinh lạc hậu khỉ ho cò gáy này, chặt tay xong là thôi rồi luôn chứ sinh với chả hóa gì. May ra thì gắn được khúc gỗ vào...

"...nói chung là vậy nhé. Rất xin lỗi nhưng mà ta chỉ làm được đến đó thôi."

Giọng nói buồn buồn của lão Levin làm cho Kiba bình tĩnh lại. Mặc dù lão ra vẻ tự nhiên thoải mái nhưng anh có thể cảm nhận được sự đau khổ và bất lực của lão. Anh bỗng nhiên nhớ lại từ sau thời gian đó lão lâu lâu vẫn nhìn anh một cách ôn hòa, trong mắt có một tia đau xót.

Hẳn lão còn phải tức giận hơn cả anh. Cả đời cống hiến cho Liên Minh, thế mà giờ này phải nhìn đứa con đỡ đầu của mình bị Liên Minh đối xử như vậy, lại bằng chính những thứ do lão phát minh ra. Kiba bỗng nhiên cảm thấy không còn quá nghiêm trọng nữa. Nói gì thì nói vẫn tốt hơn là mất mạng, chỉ là một cánh tay để trả giá cũng không gọi là quá đắt. Tuy nhiên anh vẫn sẽ không từ bỏ hy vọng tìm cách khác giải quyết vấn đề này, dù gì cũng còn những ba tháng nữa. Mặc dù hy vọng rất mong manh, nhất là khi anh đang ở trên hành tinh lạc hậu này. Nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng Kiba tuyệt đối không chấp nhận bỏ cuộc.

Đừng lo, lão Levin. Kiba thì thầm. Anh hiểu được sự khổ tâm của lão, anh cũng không hề oán trách chút nào. Đến đâu hay đến đó, tạm thời cứ vậy đi. Nghĩ thông suốt xong Kiba ngẩng đầu lên hít một hơi dài, trong lòng từ từ bình an trở lại.

"...à mà ta nhớ hình như trong đống truyện kiếm hiệp của tác giả chú mày yêu thích cũng có một nhân vật như vậy thì phải. Cụt một tay nhưng vẫn võ công cao cường ôm gái hối hả có gì đâu, nghĩ lại cũng ngầu đấy !" – Kiki phát nốt đoạn cuối của lão Levin.

RẦM.

Một lúc sau Kiba vẻ mặt tự nhiên trở lại chỗ ngồi nhưng Vân đã không còn ở đó. Hình như cô nàng đi điều tra chuyện có một cái cây rất to đằng sau khu trại bỗng nhiên bị đánh gãy ngay tận gốc. Có thể là do mãnh thú, Quân đưa ra kết luận cuối cùng. Một con mãnh thú rất nguy hiểm.