Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi

Chương 32: Chương 32

Hiện tại thành kiến của Cô Nguyễn đối với Nguyễn Mạn không phải bình thường.

Nguyên nhân là vì, trước đó cô mượn tiền mẹ Nguyễn để quay vòng, mẹ Nguyễn lại nói tiền đều đưa cho Nguyễn Mạn đầu tư rồi.

Bây giờ ai cũng biết Nguyễn Mạn và Lâm Hướng Đông là một đôi, hạng mục mà Nguyễn Mạn đầu tư, không nói kiếm được đầy bồn đầy bát, ít nhất cũng kiếm được gấp đôi.

Cô Nguyễn liền động tâm, chủ động gọi điện thoại cho Nguyễn Mạn nói cô cũng muốn đầu tư cái hạng mục kia.

Nào biết con sói mắt trắng Nguyễn Mạn này vậy mà từ chối cô ngay!

Theo như cô Nguyễn thấy, Nguyễn Mạn đúng là không biết tốt xấu.

Nếu không phải cô ta và Nguyễn Tố bị tráo đổi thì làm sao cô ta có được cuộc sống tốt như vậy.

Nhà họ Nguyễn đem bao nhiêu thứ ngon ngọt nuôi dưỡng cô ta hơn hai mươi năm, nếu không nhờ nhà họ Nguyễn cho cô ta điều kiện tốt như vậy, cô ta có thể quen biết được Lâm Hướng Đông sao?

Nếu đã có ý kiến với Nguyễn Mạn, cô Nguyễn cũng không hề có gánh nặng tâm lý mà nói ra nói vào trước mặt ba Nguyễn.

"Anh, em biết anh thích Mạn Mạn, nuôi dưỡng cũng đã hơn hai mươi mấy năm rồi nào có thể không có chút tình cảm nào.

Chính là ở trong lòng em, nó so với Tố Tố càng nặng hơn một chút.

Chỉ là chuyện nào ra chuyện đó, Nguyễn Mạn chung quy cũng chỉ là con gái nuôi, không phải là con gái ruột của nhà họ Nguyễn.

Tối qua người lớn trong dòng tộc còn nói cần phải sửa đổi lại gia phả, đây là chuyện lớn hàng đầu.

Ý của chú Đường là, Tố Tố là con gái ruột của nhà chúng ta, trên gia phả nhất định phải thêm nó vào.

Nhưng Mạn Mạn chỉ là con gái nuôi, nên bỏ tên nó ra khỏi gia phả đi."

Cô Nguyễn tựa hồ sợ ba Nguyễn phản đối, lại vội nói: "Chú Đường rất kiêng kỵ cái này.

Không biết từ đâu nghe được, nói người ngoài có tên trong gia phả sẽ ảnh hưởng đến vận thế đời sau.

Anh, anh cảm thấy thế nào?"

Gia phả việc này, trước đây không có ai để ý.

Bây giờ xã hội hiện đại, thêm bớt một cái tên, cũng không phải là chuyện đại sự gì.

Ba Nguyễn đối với Nguyễn Mạn khẳng định là có tình cảm.

Dù cho trong nhà nuôi một con chó mười mấy năm cũng đã không nỡ, càng đừng nói là nuôi một đứa bé.

Hai mươi mấy năm qua đều nghĩ cô là con gái ruột của mình, đầu tư tình cha vào đó không ít, lúc này có thu cũng không thể thu về hết toàn bộ.

Ông có chút do dự.

Cô Nguyễn rất hiểu ông, tận tình khuyên bảo ông: "Anh, ở đây cũng không có người ngoài, chỉ có hai anh em chúng ta, em chỉ nói mấy câu xuất phát từ tận đáy lòng.

Anh cảm thấy hữu dụng thì nghe, không có tác dụng thì xem như gió thoảng bên tai, thổi qua liền tan đừng giữ lại trong lòng.

Con ruột cùng với không phải con ruột, khác biệt rất lớn.

Không nói xa xôi, liền nói thím Bạch không thể sinh nở cùng thôn chúng ta.

Hai vợ chồng sống với nhau tốt biết bao, lại nhận về một đứa con gái nuôi.

Tận tâm nuôi dưỡng, kết quả đứa con gái kia lớn rồi, vẫn là thân cận với ba mẹ ruột của nó.

Lần này em trở về đều nghe nói, cô gái đó có tiền đồ, đầu tiên là làm nhà ở cho ba mẹ ruột."

"Anh lại xem Mạn Mạn, em cũng không phải nói nó không tốt.

Nó trước đó vô cùng lo lắng đón em trai nó đến làm tài xế cho Lâm Hướng Đông, làm sao cũng không suy xét một chút đến anh họ, em họ của nó? Cái chức tài xế này, nói ra thì không dễ nghe lắm.

Nhưng ai mà không biết, trong tay Lâm Hướng Đông lúc này không có người, làm tài xế cho anh ta, sau này anh ta thật sự bay lên rồi, người tài xế này còn không được lợi sao.

Em trai ruột của nó nghe nói còn chưa học xong cao trung.

Anh họ em họ trong nhà thì đều đã tốt nghiệp đại học.

Bây giờ làm tài xế, sau này thăng lên trợ lý đặc biệt cũng không phải không thể, từ từ làm lên sự nghiệp mà." Cô Nguyễn càng nói càng kích động: "Nhưng anh xem xem, con bé cùng Lâm Hướng Đông ở bên nhau lâu vậy rồi, nhà họ Nguyễn chúng ta có được chút lợi ích nào không? Không có!"

Cô Nguyễn còn chỉ ra cốt lõi.

Nhưng mà sở dĩ Lâm Hướng Đông không giúp đỡ nhà họ Nguyễn, thứ nhất là vì anh ta vẫn đang tranh giành quyền lực, nào có màng đến người bên cạnh.

Hai là lúc trước anh ta đích xác không quá thích trên dưới một nhà họ Nguyễn.

Lời của cô Nguyễn, ba Nguyễn vẫn là nghe lọt vào tai.

Ông lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, cũng không đến mức không nhìn ra được Lâm Hướng Đông không thích người nhà mình.

Cô Nguyễn lại nói: "Anh, anh vẫn nên suy xét kỹ dưới góc độ này.

Chú Đường nói rồi, ruột thịt mới là thật, con gái nuôi chỉ là con gái nuôi, đến cùng vẫn là có khoảng cách, không phải là máu mủ ruột rà.

Có đôi khi, làm nhiều vậy, nói không chừng đều là giỏ tre múc nước công dã tràng!"

Con gái nuôi chỉ có thể là con gái nuôi, không phải ruột thịt.

Cuối cùng ba Nguyễn trong điện thoại, ngữ khí bình tĩnh mà nói: "Vậy thì để chú Đường xóa tên Mạn Mạn trong gia phả đi, chuyện này không cần phải nói cho người khác nghe."

Xóa tên trong gia phả, đây chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng tất cả những chuyện lớn đều là từ vô số chuyện nhỏ tích tụ mà thành.

Ít nhất bây giờ ở trong lòng ba Nguyễn, đã có sự hoài nghi đối với tỷ xuất hồi báo của Nguyễn Mạn đối với nhà họ Nguyễn.

Đây chính là sự khác biệt giữa ruột thịt và không phải ruột thịt.

Với ruột thịt, dù cho không có bất kỳ hồi báo gì, trong lòng cũng sẽ không có khúc mắc.

Mà không phải ruột thịt, chỉ sợ hồi báo ít một chút cũng sẽ chôn vào trong lòng người ta một cái gai.

Tất cả mọi chuyện nhìn thì có vẻ không khác biệt gì với trước kia, nhưng vào cái ngày quan hệ huyết thống phơi bày ra, bên trong đã phát sinh ra thay đổi.

Mặc dù là lặng yên không tiếng động, nhưng vẫn là có thay đổi.

* * *

Chu Vũ Lam về sau mới phát hiện bản thiết kế của mình đã mất đi một trang.

Đó không phải là thiết kế quan trọng nhất của cô, nhưng là một nhà thiết kế không ai muốn làm mất đi bản thiết kế của mình.

Cô nhớ lại chuyện trong tàu điện ngầm, cô đoán có lẽ là lúc cô đυ.ng vào cô gái kia làm bản thảo rơi xuống đất, cô không chú ý đến trang thiết kế kia.

Hôm nay cô vốn không muốn ngồi tàu điện ngầm, chỉ là cô vội vàng muốn tranh thủ cơ hội gặp khách hàng trước khi họ lên máy bay, nên bảo tài xế cho cô xuống gần trạm tàu điện ngầm.

Sau khi xong việc rồi, Chu Vũ Lam vẫn còn đủ thời gian liền để tài xế đưa cô trở lại trạm tàu điện ngầm kia.

Dưới mặt đất đã không thấy bản thiết kế của cô nữa.

Dưới sự nhắc nhở của trợ lý, cô đến bên quầy phục vụ, sau khi nói rõ nguyên cớ nhân viên công tác đưa một túi văn kiện cho cô, nói: "Đây là một cô gái đưa tới."

Chu Vũ Lam cầm lấy túi văn kiện, đầu tiên là sửng sốt, sau lại nở nụ cười.

Cô gái này thật là cẩn thận, vậy mà nghĩ đến dùng túi văn kiện để bỏ bản thiết kế của cô vào.

Mở túi văn kiện ra, bên trong quả nhiên là bản thiết kế mà cô ngẫu hứng vẽ ra.

Cô bắt đầu ngắm nghía cẩn thận túi văn kiện này, dường như là của một trung tâm kiểm tra sức khỏe nào đó.

Góc dưới bên phải còn dán tem, viết một chữ Nguyễn.

Có lẽ cô gái cẩn thận này họ Nguyễn?

Chu Vũ Lam suy tư nhẩm tên của trung tâm kiểm tra sức khỏe, sau đó hỏi trợ lý ở bên cạnh: "Hình như năm nay tôi vẫn chưa đi kiểm tra sức khỏe?"

Trợ lý đáp: "Vẫn chưa, có cần hẹn trước không?"

Chu Vũ Lam lắc đầu, quơ quơ túi văn kiện trong tay: "Đến nơi này đi, đưa lễ cảm ơn cho Nguyễn tiểu thư."

Có lẽ đối với Nguyễn Tiểu thư mà nói, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, nhưng cô không thể nhìn mà không thấy.

Cô quá thích người tinh tế tỉ mỉ rồi.

Hôm nay Nguyễn Tố tan làm khá sớm, trên đường đến trạm tàu điện ngầm vừa hay đi qua một cửa hàng chuyên bán điện thoại.

Ngoài cửa hàng bày loa âm thanh, đang khoa trương giới thiệu những hoạt động đang diễn ra trong cửa hàng.

Cô hơi suy tư, vẫn là dưới sự chào mời nhiệt tình của nhân viên mà tiến vào cửa hàng.

Đột nhiên cô nghĩ đến, mặc dù bây giờ Quý Minh Sùng vẫn không thể tự mình ngồi dậy, nhưng theo đà phát triển này không bao lâu nữa ngón tay của anh có thể hoạt động linh hoạt rồi.

Nếu luôn nằm trên giường như vậy thì cũng quá nhàm chán rồi, nếu như có một cái điện thoại thì sinh hoạt của anh sẽ phong phú hơn nhiều.

Có thể tìm hiểu xu hướng tin tức, còn có thể xem thị trường chứng khoáng mà anh thấy hứng thú.

Bây giờ điện thoại chức năng quá nhiều, Nguyễn Tố đều hoa cả mắt rồi.

Con người cô rất vững vàng, thời đại học cùng các bạn đi mua sắm, đều là cùng đi mua bông tẩy trang.

Phút cuối lúc ba người trở ra, trong tay luôn mua chút đồ không nằm trong kế hoạch.

Mà cô chỉ mua một bịch bông tẩy trang, bất kể người hướng dẫn mua hàng đề cử thế nào, đem sản phẩm thổi đến chỉ trên trời mới có, cô cũng không dao động.

Bây giờ nhân viên cửa hàng điện thoại bất luận đề cửa ra sao, Nguyễn Tố vẫn lựa chọn điện thoại tiết kiệm chi phí.

Giá cả không tính đắt, chưa đến ba nghìn tệ, chức năng đầy đủ.

Trong cửa hàng đang làm hoạt động, còn tặng một trăm tệ tiền điện thoại và một chai dầu phộng.

Cảm nhận của cô về cái điện thoại này rất tốt, nó có màu đen.

Nguyễn Tố quẹt thẻ, cẩn thận bỏ điện thoại vào trong túi, cuối năm rồi, ăn trộm cũng muốn nâng cao KPI.

Khi cô ngồi tàu điện ngầm cũng đặc biệt cẩn thận.

Cô sợ điện thoại bị tên trộm có tay nghề cao siêu trộm đi, lại đến tiệm bánh bên cạnh mua bánh ngọt bỏ vào trong bọc che lại điện thoại.

Lúc này mới lặng lẽ yên tâm.

Cô thường xem những cuốn sách liên quan đến người thực vật, biết được sinh hoạt của Quý Minh Sùng tẻ nhạt, lúc này cô còn chưa đi đến cổng nhà, đột nhiên cô nảy ra ý tưởng muốn cho anh một sự kinh ngạc.

Bước chân cô cũng không khỏi trở nên nhanh nhẹn hơn.

Khoảng thời gian này, mỗi ngày cô tan làm đều sẽ đem chút đồ vật trở về.

Có khi là một bó hoa, có khi là một cây kẹo hồ lô, có khi là tranh trang trí, hoặc một vài thứ bát quái ở trung tâm kiểm tra sức khỏe.

Mục đích cuối cùng là hy vọng làm cho sinh hoạt hằng ngày của Quý Minh Sùng thêm chút sắc thái.

Quý Minh Sùng cũng biết thời gian Nguyễn Tố tan làm.

Có thể là vì quá tẻ nhạt, anh sẽ ghi nhớ hôm trước năm giờ mười phút Nguyễn Tố về nhà, hôm qua sớm hơn một chút, là năm giờ tám phút..

Hôm nay năm giờ mười lăm phút rồi mà vẫn chưa nghe âm thanh mở cửa.

Nguyễn Tố không có ở nhà, nhẫn nam và những cây sen đá an tĩnh như gà, chỉ sợ một chút âm thanh cũng keo kiệt phát ra.

Khi Quý Minh Sùng nghĩ đến chuyện khác thì nghe được tiếng mở cửa.

Chính bản thân anh cũng không biết, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn ra hướng cửa.

Thói quen là thứ rất đáng sợ.

Đối với Nguyễn Tố là vậy, đối với Quý Minh Sùng cũng là như vậy.

Đều nói hai mươi mốt ngày có thể hình thành một thói quen, đây là sự thật.

Nguyễn Tố quen rồi mỗi ngày đều chuẩn bị cho Quý Minh Sùng một chút kinh ngạc vui vẻ.

Quý Minh Sùng cũng quen sau năm giờ đợi cô trở về.

Nguyễn Tố đặt túi xách xuống, cũng cởϊ áσ khoác lông ra, thần thần bí bí mà nói: "Anh đoán, hôm nay em mua cho anh cái gì?"

Âm thanh của Quý Minh Sùng vẫn còn hơi khàn khàn: "Không khí."

Nguyễn Tố trước tiên lấy từ trong túi xách ra một cái bánh mì hình con sâu.

(*)

Quý Minh Sùng: "Không phải cho anh."

Anh cũng không ngốc, anh không thích ăn loại ngọt ngấy như vậy, hiện tại cũng ăn không được, cái bánh mì này là cho Đậu Tương.

"Nhẫn nại một chút." Nguyễn Tố lại lấy từ trong túi ra một cái hộp như "cục gạch": "Tang tang tang tàng, đây là điện thoại em mua cho anh, có phải là rất kinh ngạc không?"

Bây giờ chính mẹ Quý cũng không nghĩ đến nên mua cho Quý Minh Sùng một cái điện thoại.

Mọi người đêù vô thức cảm thấy, anh không quá cần đến.

Đến Quý Minh Sùng cũng nghĩ như vậy.

* * *

Nhẫn nữ thỏa đáng mà phát ra tiếng: "Em thấy chó con vui vẻ đến nỗi nếp nhăn đều lộ ra rồi!"

Dưới sự kháng nghị của nhẫn nam, nhẫn nữ không gọi Quý Minh Sùng là đàn ông chó nữa, mà sửa lại là chó con.

(Mình dịch vậy cho dễ nghe >.

.