“[Không có ai hết, chỉ mình em thôi] là ý gì?” Lục Yến đã biết đối tượng cụ thể, nên càng thêm hóng hớt.
Lộc Nghiên uống ngụm nước trái cây, vẻ mặt sầu bi, “Người như bọn họ, nói chuyện chỉ nói một nửa. Nếu nói rõ ràng, đối với bọn họ, tức là kết thúc.”
Lộc Nghiên cầm điện thoại, tiếp tục trả lời hình ảnh sεメy Trương Ý Thâm gửi tới.
Thú vui lỗi thời quê mùa, cô phụ họa theo, sau khi gõ “Anh thật phiền phức”, cô dừng một chút, bất giác nhớ mình và Hùng Húc đã ba tuần không liên lạc.
Sự mờ ám ân cần của anh hoàn toàn tan biến ở giây phút cô lắc đầu.
Khi đó, anh cười khổ một tiếng, nhìn cô thật sâu, không tiếp tục đề tài, im lặng cho đến lúc chia tay.
Sau đó, tin nhắn nhóm, tin nhắn bạn bè lần lượt phủ lên tên anh, ngày nào cô cũng lướt xuống nhìn khung chat của anh một lần rồi khẽ bấm nút chuyển khoản để xác nhận xem anh hủy kết bạn với cô chưa.
Vẫn chưa.
Cuộc sống chỉ đang trở lại những ngày mất liên lạc hồi trước.
“Cái gì! Anh ta nói ở hành lang mới biết suy nghĩ của cậu?” Đôi mắt đậu nành của Lục Yến trợn trừng, che luôn miệng vết thương hồng hồng trên mí, con ngươi đảo hai vòng, dường như hiểu, lại dường như không hiểu, ngượng ngùng hỏi: “Thế là ý gì?”
Đá viên trong nước trái cây đang tan ra, trung tâm thương mại vẫn ồn ào như ba tuần trước.
Ngày đó, trạng thái của Hùng Húc có chút khác biệt, Lộc Nghiên có thể cảm nhận được anh có mưu đồ, mang mục đích lấy lòng.
Cô không hiểu, trên người cô có thứ gì đáng để anh ân cần đến mức ấy. Cơ thể chăng? Cô nghĩ đến tần suất nhắn WeChat và những lời trêu chọc mấy ngày nay, cô rất tò mò, cũng rất hưởng thụ thái độ này của anh, nên cùng anh phối hợp ăn xong bữa cơm.
Kết thúc bữa cơm, bàn tay chó chết mưu mô đã tự nhiên ôm eo cô, cô vừa thở dài “giỏi thật”, vừa tựa vào người anh đi đến rạp chiếu phim ở tầng 5.
Anh mua vé xem bộ phim không hot lắm, vì dãy bán vé phim hot người xếp dài dằng dặc, anh không chen vào nổi. Lộc Nghiên đành giả ngu hùa theo anh.
Hùng Húc mua vé xong không ôm eo cô nữa, mà chuyển sang nắm tay, kéo cô ngồi xuống cái ghế tròn trong góc. Anh nghịch những ngón tay mảnh khảnh của cô, mỉm cười nói: “Không phải làm gì nhỉ.” Mười ngón búp măng trắng trẻo, vừa nhìn đã biết chẳng phải đυ.ng tay vào thứ gì.
“Thỉnh thoảng có rửa bát.” Miệng cô cứng ngắc, mặc dù tần suất siêu thấp, nhưng dù sao cũng tính là làm lụng.
Anh dùng ngón tay dài trắng nõn giống hệt cô, quấn lấy tay cô, nhấn giọng hỏi cô, “Có cái bát nào đang đợi em ở nhà không?”
“Có.” Cô nghiêm túc trả lời, “Mẹ tôi nói tối nay tôi bỏ bữa, nên lát về rửa bát bù.”
“Thương thế.” Anh cầm tay cô bỏ vào miệng, “Để tôi an ủi nó nào.”
Mãi đến khi họ đi vào rạp, anh cũng không đề cập đến ý đó nữa.
Lộc Nghiên là kiểu người mâu thuẫn. Ngày trước ở bên Trương Ý Trí, rõ ràng có thể cười xòa cho qua, cô lại nhất nhất tính toán chi li từng cái một. Bây giờ quả báo đã đến, cô chẳng thể vạch rõ bất kỳ chuyện gì trong mối quan hệ với Hùng Húc cả.
Những chuyện bạn đã hành hạ người khác, năm tháng sẽ ghi nhớ hết, và trả lại gấp bội cho bạn.
Bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, ý anh là gì đây?
Muốn ngủ với tôi? Vậy tại sao không tranh thủ?
Không ngủ với tôi? Vậy còn ngồi đây lãng phí thời gian làm gì, mau đi tìm em khác đi.
Cô chết chìm trong mớ bòng bong. Trong lòng cô, anh chính là một quả bóng gôn, ngày ngày đi tìm lỗ hổng, hoàn toàn không nghĩ tới việc ra ngoài ngắm mây ngắm gió.
Bộ phim chán ngắt, hình ảnh u ám, lời thoại tối nghĩa, chẳng đâu vào đâu.
Trong rạp có lèo tèo người, trùng hợp thế nào lại ngồi hết ở hàng cuối, lặng lẽ nhìn xuống cả khán phòng.
Lộc Nghiên thất thần, Hùng Húc cũng vậy.
Khi đến quầy lễ tân mua vé, anh mới phát hiện có rất nhiều người chọn mua vé qua app, anh nhớ vé xem phim đang giảm giá, ai ngờ nhân viên lại nói nửa tiếng sau mới mở bán vé giảm giá, khuyên anh nên mua qua app điện thoại.
Anh nói, thôi cứ mua trực tiếp đi.
Anh nhân viên sững sờ, tự hỏi sao lại có người muốn bỏ thêm mấy chục đồng mua vé ở quầy nhỉ, app điện thoại tiện thế cơ mà.
Hùng Húc thấy cậu ta nhìn mình như thằng ngốc, cũng không giải thích gì, quay đầu xác nhận Lộc Nghiên đang gắp thú bông, rồi vội vàng tải app mua vé xem phim về máy.
Mấy năm rồi anh chưa đi xem phim, chứ đừng nói là đi cùng phụ nữ. Thỉnh thoảng anh cũng đọc lướt tin tức của mấy bộ phim bom tấn sử thi, cứ nghĩ thế là ổn rồi. Nào ngờ hôm nay đến địa điểm thực tế, anh lại thằng mới ra tù, vừa ngu vừa mù công nghệ.
Tất nhiên anh không muốn bị cô nàng phát hiện mình không biết cái chi.
Sau khi tải app bằng mạng 4G, anh nhìn vé bộ phim hot mình muốn mua vừa chốt sổ 2 phút trước, thở dài, thôi kệ đi, trọng điểm không phải xem phim, mua cái nào cũng được.
Anh mua vé xong vẫn thấy cô đứng chơi, liền phì cười. Ngốc ghê, bao tuổi rồi còn chơi gắp thú bông, bao tuổi rồi còn không mua nổi vé xem phim.
Vào trong rạp, đèn tối om, không làm gì không phải phong cách của anh, mà làm gì cũng sẽ chọc cô tức.
Anh cầm tay cô nhào nặn, đôi mắt trống rỗng trong bóng tối, nghĩ đến chuyện mua vé vớ vẩn, nhận ra mình đã lạc lõng với cuộc sống thường nhật bao năm qua.
Mãi cho đến khi Lộc Nghiên ghé sát vào anh nói, “Đau.”, Hùng Húc mới hoàn hồn lại, khóe miệng câu hồn lại cong lên vì giọng nói thỏ thẻ của cô.
Lộc Nghiên chỉ bị anh nắm tay, nhưng lại cảm thấy bị sờ soạng toàn thân, hô hấp bắt đầu rối loạn.
Hùng Húc đánh hơi được tín hiệu, cúi người tới gần, hơi thở ấm áp phun thẳng vào tai cô, cố ý hỏi: “Đau ở đâu?”
Hạt táo trong cổ họng anh tì lên vành tai cô, cô nghiêng đầu, cau mày, chóp mũi chạm vào chóp mũi anh, nói câu vô nghĩa, “Tay anh niết đau.”
“Như này thì sao?” Anh hơi thả lỏng lực, nhưng ngón tay vẫn đang xoa nắn.
Ở nơi ánh sáng giao nhau, con ngươi đen láy khóa chặt mọi thay đổi nhỏ của cô, khiến cô gượng chín cả mặt.
“Vẫn đau.” Cô hít sâu một hơi, rõ là tay bị chạm, nhưng sao bụng dưới lại có luồng nhiệt thế này.
Cô nhận ra ở cạnh lưu manh lâu, mình cũng sẽ bị đồng hóa.
Cô biết anh đang nhìn cô, nhưng cô chỉ mặt đối mặt, má chạm má, chứ không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Một nửa trong cô nghĩ, đừng, sẽ lại hối hận đấy. Nửa khác lại thuyết phục, đến cũng đến rồi, còn vờ vịt cái gì?
Sớm biết là đầm lầy, hà tất phải lắng lo, bây giờ đã đặt chân lên rồi, hãy cứ thế đi.
“Như này thì sao?” Đầu ngón tay anh không còn trong phạm vi bàn tay nữa, trượt tới bắp tay, dùng lực nhẹ khiến da gà da vịt của cô nổi hết lên, hô hấp của cô như ngưng trệ, trong nháy mắt bị môi anh chiếm đoạt, ánh sáng lung linh trước mặt biến mất.
May mà có bóng tối hỗ trợ.
Đầu lưỡi Lộc Nghiên lại bị hắn hướng dẫn chính xác nhảy lên. Bởi vì gấp gáp, bởi vì tình cảm mãnh liệt, bởi vì du͙© vọиɠ ồ ạt, môi răng bọn họ phát ra tiếng động không nhỏ.
Không biết có kinh động đến mấy người ngồi đằng kia không, dù sao cũng không ai quan tâm.
Lộc Nghiên vô thức đặt một tay lên ngực anh, cùng anh đắm chìm trong nhiệt độ nồng nàn sâu thẳm. Trong tiếng bom nổ đột ngột của bộ phim, cô bứt ra để thở lấy oxi.
Vài giây sau, cô bị anh ôm tiếp tục, mà bàn tay chống ở ngực anh là chút tỉnh táo duy nhất còn sót lại của cô.
“Đi…” Hùng Húc cứng đến phát đau, chỉ muốn mau mau rời khỏi chỗ này, tìm một nơi thoải mái thư giãn một chút.
Lộc Nghiên tiếp tục lấp kín môi anh, không để phần còn lại của câu nói được hoàn thành.
Trong lúc quấn quýt, lý trí của cô đã giành chiến thắng, lắc đầu trả lời anh.
Hùng Húc đưa tay vuốt ve eo cô, khi lưỡi cô di chuyển đến yết hầu của anh, liền thì thầm hỏi: “Em không muốn à?”
Cô thành thật, “Muốn.”
“Thực ra…”
“Cứ thế này cũng tốt.” Cứ thế này, tình nùng ý mật, hôn nhau say sưa, cảm nhận được sự cám dỗ của cơ thể nhau rồi từ từ dừng lại, không nên quá tham lam.
“Lộc Nghiên.” Anh ôm lấy mặt cô bằng cả hai tay, ánh sáng trắng đυ.c của bộ phim len khắp căn phòng, cô nghiêng mặt tranh tối tranh sáng, nửa tỉnh nửa mê. Tay anh phải nắn cổ cô hai lần, cô mới miễn cưỡng xoay lại đây.
Anh nói: “Ở hành lang tôi mới biết được ý của em.”
“Nhưng anh đã nói dối.” Cô cắn môi, hốc mắt lại long lanh giọt lệ.
Phải mất mấy giây nhìn nhau, cô mới thích ứng được với ánh mắt như cắp mất trái tim kia.
Vào lúc này, du͙© vọиɠ chẳng ai kém ai.
Ở chuyện gối chăn, ham muốn của hai người ngang nhau nên cô không hề thấy xấu hổ.
“Nhưng sau đó…” Anh có vẻ hơi khó mở lời về sự tuân thủ vô thức của mình sau đó. Trong suy nghĩ của anh, không ngủ với cô gái khác không phải lời nên nói ra miệng, mà anh cũng không giải thích được lý do không ngủ, anh sắp xếp câu từ vài giây rồi thở dài: “Sau đó tôi không hề vi phạm quy tắc của em.”
Vật cứng dần mềm xuống trong lúc trần tình, tựa như nước mắt của Lộc Nghiên đã tác động đến cảm xúc của anh.
Lộc Nghiên cười gượng lắc đầu, hít một hơi thật sâu, tước vũ khí đầu hàng trước ánh mắt chân thành hiếm có của anh.
“Nhưng tôi đã vi phạm quy tắc của anh mất rồi.”
Âm nhạc thê lương vang lên, nữ chính nói câu đầu tiên khiến họ có thể hòa vào cảm xúc của bộ phim hôm nay___ “Em yêu chàng, nhưng chàng không yêu em, nên em sẽ rời đi.”