Hôm Nay Mèo Con Cũng Cứu Vớt Vai Ác

Chương 5.10

Bên ngoài và trong căn cứ như hai thế giới tách biệt, xung quanh vô cùng sạch sẽ, gương mặt của mọi người cũng không còn nét sợ hãi bàng hoàng như ở thế giới ngoài kia.

Đường Hi ngẩn người, trong ký ức của nguyên chủ, cho dù là đang ở trong căn cứ nhưng mọi người cũng không thoải mái như vậy, ai ai cũng thấp thỏm lo âu, trong mắt cũng không còn ánh sáng, chỉ có tương lai tối tăm mờ mịt.

Những người sống sót đã trải qua một đường sinh tử giờ đây đang mệt mỏi đứng xếp hàng ở bên ngoài.

Đợi đến khi bọn họ đặt chân vào căn cứ này, tuyệt đối sẽ không phụ lòng mong đợi của bọn họ.

Đây chính là căn cứ Rạng Đông, nơi được gọi là vườn địa đàng trong thời tận thế.

Do nghĩ về hồi ức của nguyên chủ nên Đường Hi chợt rơi vào hư không.

Cậu vô thức nhớ lại nguyên chủ bị đám người nọ bắt vào phòng nghiên cứu, sau đó chính là chuỗi ngày dằn vặt thống khổ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Trong mắt đám nghiên cứu viên đó, cậu nào phải con người, chỉ là một khối thịt nằm trên dao thớt mà thôi.

Do nguyên chủ có dị năng chữa lành nên mỗi khi cậu ta bị hành hạ đến sống dở chết dở, cho dù thân thể bị lăng trì hơn phân nửa nhưng cuối cùng cũng sẽ được dị năng chữa lành tất cả.

Điều này càng khiến bọn chúng điên cuồng muốn làm gì thì làm, chẳng chút kiêng dè.

Không phải nguyên chủ không có suy nghĩ sẽ hòa bình phối hợp với viện nghiên cứu, cậu ta là một thiếu niên lương thiện ngây thơ, cũng từng ao ước mình sẽ là chiếc chìa khóa để đóng chiếc hộp Pandora lại.

Nhưng đám người trong cái căn cứ nhỏ ấy đã đẩy cậu ta vào địa ngục vô gián.

Thân thể Đường Hi không ngừng run rẩy, nhưng Lục Mãng đã nhanh chóng phát hiện trạng thái dị thường này của cậu.

Nhìn người đàn ông trước mặt đang lo lắng quan tâm mình, bỗng Đường Hi có chút ủy khuất.

1551 lên tiếng nhắc nhở:【Thiết lập tính cách.】

Đường Hi:【Tôi đâu có nói gì đâu, dù sao kẻ xấu hãm hại nguyên chủ cũng đã trả giá rồi mà.】

Đường Hi lắc đầu nhìn Lục Mãng: "Tôi không sao."

Ánh mắt Lục Mãng tối sầm, cũng không truy hỏi nữa, hắn chỉ an ủi xoa đầu Đường Hi.

Đội viên nhỏ của hắn bị người khác khi dễ sao?

Không chịu nói cho hắn biết cũng không sao, hắn sẽ tự lôi đám người đó ra.

Bọn họ đi đến công đoàn báo cáo nhiệm vụ, đám người bên trong thấy Lục Mãng trở về liền nháo nhào cả lên.

Đường Hi chú ý đến có vài người sắc mặt âm trầm, cũng không vui vẻ gì cho cam.

Trần Dao thấp giọng bên tai cậu: "Lão đại là dị năng giả cấp cao nhất trong căn cứ, có người thì tôn sùng anh ấy nhưng cũng không thiếu người ghen ghét."

Nơi nào cũng vậy, đều có lục đυ.c nội bộ.

Lục Mãng gõ gõ quầy lễ tân, nói cô đăng ký cho Đường Hi gia nhập đội của mình.

Cô gái lễ tân mém xỉu, cô cẩn thận xác nhận lại tận hai lần mới dám tin đội ngũ có sức mạnh khủng bố này muốn chiêu nạp một tên dị năng giả hệ phụ trợ vào.

Trước đó không biết có bao nhiêu dị năng giả hệ phụ trợ muốn gia nhập nhưng đều bị từ chối, thiếu niên này có điểm nào hơn người à?

Cô híp mắt quan sát Đường Hi đang ngoan ngoãn điền thông tin.

Ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp thì cũng không nhìn ra có gì đặc biệt.

Cô gái này có quan hệ tốt với Trần Dao, cô thử thăm dò.

Trần Dao cười ha ha: "Bây giờ cậu ấy chính là bảo bối của đội chúng tôi đó."

Cô gái gật đầu tỏ vẻ đã biết, cô nhìn ra được địa vị của Đường Hi trong đội này cao đến mức nào, ánh mắt lộ vẻ tôn kính.

Bảo bối Đường Hi có chút lúng túng, sau khi điền xong liền lễ phép đưa cho lễ tân.

Cô gái đưa cho Đường Hi một cái huy hiệu màu tím sẫm, đây chính là huy hiệu lính đánh thuê cấp cao.

Đội lính đánh thuê thông thường là màu xanh.

Giờ thì mấy người trong công đoàn cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Trong đại sảnh nhất thời vang lên tiếng nghị luận ồn ào.

Đường Hi không thích cảm cảm giác trở thành tâm điểm của sự chú ý như vậy, Lục Mãng liền quẳng mọi chuyện cho Y Phong và Ngụy Tuân Thành, dẫn đội viên nhỏ mới gia nhập bước ra ngoài.

Mỗi người trong căn cứ được cấp một tấm thẻ, bên trong là điểm cống hiến, nó đã trở thành tiền tệ để lưu thông trong căn cứ này.

Cái răng lợn rừng mà Đường Hi nộp lên đã vượt quá phí vào cửa tiêu chuẩn, vậy nên trên thẻ cống hiến mới toanh của cậu lập tức có một điểm.

Hoàng Nguyên Miểu đi bên cạnh cười lớn: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đến nhà ăn."

Căn cứ có rất nhiều nhà ăn khác nhau, thậm chí còn có nhà ăn dành riêng cho lính đánh thuê.

Ngay bên cạnh công đoàn.

Trần Dao cũng đã đuổi kịp bọn họ, cô không hề có gánh nặng mà giao hết việc lại cho Y Phong và Ngụy Tuân Thành.

Vừa lúc tới giờ ăn, bên trong tấp nập kẻ đến người đi.

Những người xếp hàng vừa nhìn thấy huy hiệu của bọn họ liền chủ động nhường chỗ.

Đường Hi và Lục Mãng hệt như hạc trong bầy gà, vô cùng thu hút ánh nhìn.

Gương mặt này của Lục Mãng chính là tấm giấy thông hành đỉnh nhất.

Thức ăn trong căn tin của lính đánh thuê còn ngon hơn so với nhà ăn thông thường.

Bên trên đều để giá hết, bắp cải luộc hai điểm, canh khoai tây năm điểm, còn mấy món có thịt thì nhất cũng phải tốn mười mấy điểm.

Tất cả những món này đều là phần khó nuốt của dị thú.

Lục Mãng dẫn cậu đến đây để tham quan thì thật sự là chỉ để nhìn cho biết mà thôi.

Không cho Đường Hi cơ hội ngồi xuống, hắn trực tiếp dẫn cậu rời đi.

"Xem xong thì đi, em không cần phải ăn những món này."

Thái độ Lục Mãng vô cùng bình thản, dĩ nhiên là hắn chẳng có ý định để Đường Hi chen chúc lấy đồ ăn cùng đám người này.

Khi nhìn thấy đồ ăn, thanh IQ của Hoàng Nguyên Miểu tự động chạy đến level max, cậu ta bưng một bát canh nhanh chóng chạy tới.

"Lão đại, anh có thể dành sự ưu ái đó cho tụi em được không?"

Hai mắt cậu ta sáng lấp lánh, cái đuôi cún vô hình phía sau ra sức vung vẩy.

Đáng tiếc người trước mặt cậu ta chính là Lục Mãng, người đàn ông này không hề bị lay động, đôi môi mỏng lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút."

Hoàng Nguyên Miểu vô cùng quen thuộc với tình huống này: "Tuân lệnh anh."

1551 càng nhìn càng thấy Lục Mãng có gì đó sai sai, đã vậy ký chủ lại vô cùng ngốc nghếch, ai có đồ ăn ngon thì liền chạy theo người đó, vừa nghe được Lục Mãng muốn tự thân xuống bếp nấu cơm cho mình thì lập tức vui vẻ bám theo.

1551 lén lén lút lút cáo trạng:【Mấy đội viên khác của cậu đều có phòng riêng, vậy sao nhân viên dọn phân của cậu lại không cho cậu ở riêng vậy?】

Đường Hi xoắn xuýt cau mày:【Nhưng tôi không có phòng riêng.】

1551 không muốn thấy ký chủ ở chung phòng với Lục Mãng, nó sợ bị hắn phát hiện như ở thế giới trước nên nó không ngừng giật dây Đường Hi.

Đường Hi bị hệ thống xoay vòng vòng, cậu hỏi Lục Mãng: "Tôi không có phòng riêng hả?"

Lục Mang vẫn đi về phía trước, vừa dẫn Đường Hi vào cửa vừa nói: "Em có thể sống chung với tôi, không phải em muốn chữa chứng rối loạn lưỡng cực của tôi à?"

Đường Hi chớp chớp mắt, không chút nghi ngờ gật đầu: "Được thôi."

"Bây giờ tài nguyên của căn cứ còn eo hẹp, chúng ta không thể đòi hỏi quá nhiều được." Lục Mảng mỉm cười tung chiêu cuối cùng, "Nếu em sống với tôi thì sẽ được ăn thức ăn tôi nấu."

Vừa nghe được câu này, Đường Hi quẳng hết sự do dự ra khỏi đầu, cậu vui vẻ trả lời: "Được nha!"

Cứ như thế, Đường Hi đã bị lừa về nhà.

Đường Hi:【Cậu nhìn đi 1551, nhân viên dọn phân tốt thật!】

1551:【Ờ.】

Nó đã mệt mỏi quá rồi, không chừng đêm nay con mèo ngốc này bị ăn đến không còn một mảnh xương.

Lục Mãng dẫn Đường Hi về nhà, còn lấy lý do ống nước trong phòng khách đã hư nên muốn Đường Hi ngủ cùng với mình.

Đường Hi cảm thấy có gì đó không ổn, còn chưa kịp nghi ngờ thì trong miệng đã bị nhét một miếng thịt.

Đường Hi nuốt nước bọt, không cảm thấy kỳ lạ nữa.

Cậu ngửi thấy mùi hương bay ra từ nhà bếp, hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Vui vẻ ngồi ở trên ghế sô pha đung đưa chân.

...

Cậu lại mơ một lần nữa, nhưng lần này cậu không phải là miếng xương sườn thơm ngon mà là một cái bánh pudding nhỏ mềm mại.

Bị liếʍ tới liếʍ lui, liếʍ qua liếʍ lại.

Đường Hi khó chịu muốn kêu lên, nhưng thốt ra chỉ là những tiếng rêи ɾỉ vụn vặt.

Sau đó môi cũng bị chặn.

Ai đó đã kéo tay cậu qua đầu, triệt để vây nhốt cậu lại, cậu không còn nơi nào để trốn, lập tức biến thành một cái bánh pudding nhỏ ngọt ngào.

Dường như cậu nghe được tiếng thì thầm quanh quẩn bên tai mình.

"Em là thuốc của tôi."

Sáng sớm Đường Hi lại soi gương, ngoại trừ đuôi mắt phiếm đỏ thì cơ thể vẫn không có vết tích gì.

Cậu đánh răng:【1551, hôm qua tôi lại gặp ác mộng.】

1551:【Không biết, hôm qua tôi bị chặn cả đêm.】

Nó cố gắng muốn thông qua cách này để ám chỉ cho cậu, bởi vì một khi nó chuẩn bị mở miệng nói ra sự thật thì liền bị cấm nói.

Ngoại trừ thẩm phán thì có ai có khả năng cao cấp như vậy?

1551 có hơi sợ hãi.

Đáng tiếc Đường Hi nào hiểu được ý tốt của nó, cậu ngơ ngác hỏi:【 Sao cậu lại bị chặn, dữ liệu của cậu xảy ra vấn đề sao? Mất kiểm soát à?】

Cậu đã nghe qua loại bệnh này, những hệ thống không hay bảo trì định kỳ thì cũng sẽ gặp phải tình trạng này.

1551 tức giận đến nỗi đau gan —— nếu nó xảy ra chuyện như vậy.

Đường Hi lập tức quan tâm đến hệ thống, sợ rằng 1551 sẽ có mệnh hệ gì.

Lục Mãng dựa vào cửa toilet híp mắt cười, trong con ngươi tối sầm: "Đánh răng mà cũng có thể mất tập trung nữa sao?"

Miệng Đường Hi đầy bọt kem: "Không có gì."

Cậu phun bọt xuống: "Sáng nay ăn gì thế?"

Lục Mãng cử động ngón tay, xem ra đội viên nhỏ của hắn có rất nhiều chuyện bí mật muốn giấu hắn đây mà.

Hắn cúi đầu cười cười: "Tôi làm trứng hấp cho em."

Đường Hi hoan hô một tiếng, vui vẻ nhảy nhót chạy vào phòng khách.

Khi nhìn thấy cục bông màu trắng nằm trên bàn, Đường Hi suýt chút nữa là đã mất khống chế.

Cậu nhìn Lục Mãng đang đi đến, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại mua cái này?"

Trên mặt Lục Mãng cũng lộ ra chút ngạc nhiên, vô cùng chân thật.

Hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hờ hững trả lời: "Không biết, sáng sớm đi chợ mua thức ăn thì thấy nó nên mua thôi."

Hắn cũng không biết vì sao lúc đó trực giác lại mách bảo với hắn phải mua quả cầu lông mềm mại này.

Thậm chí chủ quán còn không ngờ sẽ có người mua cái này, người nọ kỳ quái nhìn hắn hệt như nhìn một vị Bồ tát sống vậy.

Trực giác nói cho Lục Mãng biết dường như hắn đã bỏ quên một việc gì đó vô cùng quan trọng.

Nhưng từ khi hắn có ký ức đến giờ, hắn chẳng thiếu gì cả.

Đường Hi thở phào nhẹ nhõm.

Cậu giả vờ không quan tâm đến quả cầu lông, dè dặt ăn cháo thịt nạc và trứng vịt bắc thảo.

Chỉ có điều lâu lâu lại liếc mắt nhìn nó một cái.

Lục Mãng: "Vậy để nó ở chỗ em đi."

Hai mắt Đường Hi sáng lên!

Cậu bày ra bộ dáng miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, sau này đừng mua mấy thứ linh tinh nữa."

Đáy mắt Lục Mãng loang loang ý cười, dễ đoán quá đi.

Cũng quá dễ dụ, chỉ có mấy quả cầu lông vậy mà cũng có thể vui vẻ cả ngày.

Ăn xong bữa sáng, Lục Mãng dẫn cậu đến căn cứ.

Đến trưa, hắn trực tiếp dẫn dẫn cậu đi tham gia tiệc rượu.

Vốn tưởng rằng chỉ đi dạo chơi tham quan nên Đường Hi cũng không chuẩn bị nhiều, cứ như vậy mà đi dẫn đến tiệc rượu trong căn cứ, miễn cưỡng đối diện với đám người cấp cao.

Những bữa tiệc rượu cao cấp, cho dù là trong tận thế cũng vô cùng xa hoa.

Bọn họ chẳng giống như đang sống trong thời tận thế, ai ai cũng sang trọng hào nhoáng.

Thiếu niên Đường Hi mềm mại trắng trẻo, đi vào nơi này như cừu non lạc.

Cậu mở to mắt nhìn cô gái diện váy trắng, trên tay cầm ly rượu chạy nhanh về phía Lục Mãng.

Tốc độ nhanh đến mức Đường Hi cảm nhận được gió quét qua mặt cậu.

Lúc sắp va vào Lục Mãng, cô ta lập tức phanh gấp lại, ly rượu trên tay đổ thẳng ra ngoài.

Rượu trong ly còn chưa kịp văng vào áo thì Lục Mãng đã phất tay, rượu vang đỏ sóng sánh lập tức bị đông lại.

Đường Hi trợn tròn mắt, băng, hệ băng...?