Hôm Nay Mèo Con Cũng Cứu Vớt Vai Ác

Chương 2.7

【Sao hắn lại đến nữa, cũng không đi vào mà đứng ở đây làm gì?】

Đường Hi muốn tránh mặt người đàn ông nên sáng hôm nay cậu mới một mình đi đến viện nghiên cứu.

Với lại anh ta không đi tìm Trần Liễu mà đến tìm mình làm gì.

1551:【Vị vai ác kia của cậu phân phó không cho y vào viện nghiên cứu.】

Giang Cảnh Thừa bị cậu tránh mặt cũng không khó chịu, y híp mắt cười: “Bạn nhỏ dễ thương, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Cho tới sáng nay y mới nhận được tin vốn đầu tư của mình đã bị rút, bây giờ muốn đi vào viện nghiên cứu cũng không được, trong lòng mang một bụng lửa giận nhưng lại không dám trắng trợn đi tìm Đoàn Tư Phỉ gây phiền phức, y chỉ có thể bắt nạt học trò nhỏ này của hắn một chút.

Đường Hi không muốn để ý đến y, nhưng cậu lại bị Giang Cảnh Thừa cố ý chặn ở cửa không cho vào.

Cậu tức giận ngẩng đầu, cũng không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt to tròn trừng y.

Đôi mắt mèo tròn xoe lấp lánh mang theo vẻ không vui cùng nghi hoặc.

Giang Cảnh Thừa vốn định tìm cậu gây khó dễ một chút, nhưng bị cậu nhìn như thế, đột nhiên y có hơi ngượng ngùng xấu hổ, cảm thấy như mình đang bắt nạt động vật nhỏ vậy, lại còn là vật nhỏ ngốc nghếch không biết vươn móng vuốt nữa chứ.

Giang Cảnh Thừa thu lại mấy phần tùy tiện: “Giáo sư Đoàn của cậu đâu rồi, không đi cùng cậu sao? Anh ta yên tâm để cậu một mình chạy loạn khắp nơi à?”

Thoạt nhìn rất dễ bị người ta bắt cóc đi mất.

Thấy nghiên cứu viên nhỏ vẫn không nói chuyện, trong lòng Giang Cảnh Thừa càng thêm ngứa ngáy.

Y chưa bao giờ theo đuổi một cậu bé vừa sạch sẽ lại yên tĩnh như vậy.

Một giọng nói sang sảng bỗng cắt ngang bầu không khí khó nói của bọn họ.

Hoàng Lại Hàn không biết chui ra từ chỗ nào, cười ha hả: “Sao hai người lại đứng ở cửa, không đi vào sao?”

Sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Trong nội dung cốt truyện, hắn là bạn tốt của vai ác đồng thời cũng là người bị sát hại đầu tiên, cổ bị cắt lìa.

Nhân vật qua đường đáng lẽ đã chết, không biết vì sao bây giờ hắn vẫn còn sống, lại còn sống rất tốt.

Đường Hi lén lút liếc nhìn cổ hắn.

Thoạt nhìn vẫn bình thường, không có nguy cơ rớt xuống.

Thân là bạn tốt của Đoàn Tư Phỉ nhưng hắn cũng không đơn thuần là một người làm nghệ thuật, hắn có chút quan hệ với viện trưởng nơi này, có thể tùy ý ra vào viện nghiên cứu.

Đây cũng là lý do mà hắn biến thành một trong những cái lốp xe dự phòng của Trần Liễu.

“Anh là ai?” Mặt Giang Cảnh Thừa tối sầm.

“Chào cậu Giang, tuy cậu không biết tôi nhưng tôi ngưỡng mộ đại danh của cậu đã lâu rồi, tôi tên là Hoàng Lại Hàn.” Hoàng Lại Hàn khẽ nở nụ cười, tuy đang nói chuyện với Giang Cảnh Thừa nhưng lại nháy mắt về phía Đường Hi.

Đường Hi hơi sửng sốt, cậu nhanh chóng hiểu ý, thừa dịp Giang Cảnh Thừa bị phân tâm cúi đầu chạy vào viện nghiên cứu.

Vất vả mới đi vào làm việc được nhưng Hoàng Lại Hàn cũng đã đuổi kịp cậu. Dường như hắn cắt đuôi Giang Cảnh Thừa vô cùng dễ dàng, Đường Hi hơi mím môi.

“Giáo sư Đoàn không đi cùng cậu à?” Hoàng Lại Hàn lại hỏi câu y hệt Giang Cảnh Thừa.

Cứ như mọi người đều cảm thấy Đoàn Tư Phỉ không ở bên cạnh cậu là một việc rất kỳ lạ.

Bộ nhìn hai chúng tôi có vẻ thân thiết lắm sao?

Đường Hi rụt rè nhìn hắn một cái, không trả lời.

Nhưng Hoàng Lại Hàn là một người rất lắm lời, cho dù Đường Hi không để ý đến, hắn vẫn có thể huyên thuyên nói chuyện một mình.

Hắn nói nhiều đến nỗi Đường Hi không thể không nhỏ giọng đáp vài câu.

Đây chính là người ồn ào nhất mà cậu từng gặp từ khi đến thế giới này.

Hắn như vậy buộc cậu phải dừng nghiên cứu, bây giờ cậu đã đến giai đoạn quan trọng nhất, không thể mất tập trung được.

Tính cách của người này thật sự phát triển trên cả điểm sấm sét(1) mà.

(1)Điểm sấm sét: một thuật ngữ mạng, dùng để chỉ giới hạn chịu đựng.

Đường Hi không nhịn được đặt bản báo cáo xuống, tức giận ngẩng đầu lên: “Có thể, có thể đừng làm phiền tôi nữa không?”

Mặc dù vô cùng tức giận nhưng giọng nói lại rất nhỏ và mềm mại, so với mèo con thì cũng không lớn hơn được bao nhiêu, một chút lực sát thương cũng không có.

Biểu tình của Hoàng Lại Hàn đột nhiên thay đổi, gương mặt trở nên vô cảm.

Khi hắn không cười, Đường Hi mới phát hiện thật ra hắn chẳng ôn hòa cho lắm, mày rậm mắt to, khi không cười thì giống như hắn đang tức giận.

Bầu không khí đột nhiên căng thẳng.

Trực giác của động vật nhỏ khiến Đường Hi cảm thấy sợ hãi, nếu bây giờ cậu đang ở nguyên hình thì chắc chắn lông mao sẽ xù hết lên.

“Con vật nhỏ như cậu nếu ở quá gần Đoàn Tư Phỉ sẽ bị hắn ăn đến không sót lại một mẩu xương nào.” Hắn đột nhiên thấp giọng nói.

Thấy Đường Hi còn sững sờ không có phản ứng, hắn cố ý đến gần bên tai cậu, khàn giọng nói: “Hắn không phải là người tốt gì đâu.”

Hơi nóng phả trên lỗ tai Đường Hi làm cho cậu đỏ bừng.

Một đôi mắt mèo to tròn đen tuyền kinh ngạc nhìn Hoàng Lại Hàn, không hiểu vì sao lúc nãy hắn còn bình thường mà bây giờ lại như biến thành một người khác.

Hoàng Lại Hàn cười cười nhìn vành tai ửng hồng của Đường Hi, cười xong liền khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ.

“Tạm biệt nhóc, lần sau tôi sẽ đến tìm cậu chơi.”

Hắn bỏ lại câu này rồi rời đi.

Đường Hi ngơ ngác ôm bản báo cáo.

Người này không phải là bạn thân của vai ác sao, trong cốt truyện cho đến trước khi hắn bị vai ác gϊếŧ chết thì hắn vẫn coi vai ác là bạn thân của mình, sao bây giờ lại nói xấu bạn của mình chứ…

Cậu mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ.

. . .

Hoàng Lại Hàn vừa mới đi không bao lâu thì Đoàn Tư Phỉ đã đi đến.

Đường Hi nghi ngờ cái người vừa nãy là cố ý đến để bắt nạt khi dễ mình, nhưng cậu cũng không thể kể khổ với nhân viên dọn phân được, nếu lỡ hắn không cố ý thật thì cậu cũng sợ nhân viên dọn phân sẽ thủ tiêu Hoàng Lại Hàn mất.

Muốn cứu vớt một tên có đầu óc không bình thường khó khăn quá đi.

Mèo nhỏ thở dài.

Đoàn Tư Phỉ mang đồ ăn sáng cho cậu, là bánh bao và sữa đậu nành, hắn vẫn bình tĩnh cứ như không có chuyện gì xảy ra.

Sở dĩ hôm nay hắn đến trễ là do hắn vừa ghé ngang một viện nghiên cứu khác để làm giám định sợi lông mèo còn sót lại trên giường ngày hôm qua.

Kết quả giám định cho thấy, cùng lắm chỉ là một con mèo con lông vàng hai tháng tuổi.

Đường Hi còn không biết mình đã bị hắn nghi ngờ, cậu tập trung tinh thần cẩn thận tiến hành nghiên cứu

Hôm qua Trần Liễu đã biết cậu đang nghiên cứu cái gì, hơn nữa có vẻ cậu ta cũng không tin thí nghiệm này có thể thành công.

Còn cố ý tạt nước lạnh vào cậu.

Đột nhiên Đường Hi cảm thấy hơi nghi ngờ với nội dung cốt truyện.

Có thật là Trần Liễu vô tình thấy kết quả nghiên cứu của nguyên chủ rồi dùng danh nghĩa của cậu ta để công bố ra ngoài không?

Hôm đó cậu chỉ thấy nội dung cốt truyện đều bị sơ lược, thật ra chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút thì sẽ phát hiện được trăm ngàn chỗ hở, có quá nhiều sự “vô tình” ở đây.

Nếu như nội dung cốt truyện thiên vị đứa con vận mệnh thì rất có thể Trần Liễu đã theo dõi nghiên cứu của nguyên chủ từ rất sớm.

Trong lúc cậu ta quan sát nguyên chủ thì mới phát hiện nguyên chủ bị bệnh tự kỷ, cho dù bị lấy cắp thành quả thí nghiệm thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, vì vậy cậu ta mới tình nguyện đi hỗ trợ dọn dẹp lúc nguyên chủ đang nằm viện.

Đứa con vận mệnh này đáng sợ hơn so với cậu nghĩ nhiều.

Đường Hi điền xuống vài con số, cậu âm thầm nói với nguyên chủ An Lương đã không còn ở đây, cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ cho cậu một kết cục xứng đáng.

Đoàn Tư Phỉ dù sao cũng là một giáo sư có danh tiếng, hắn bận rộn rất nhiều việc, không thể mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh Đường Hi được, hắn chỉ ở cùng cậu một lát là đã rời đi.

Đường Hi hơi thả lỏng vai, cậu vừa định tìm hệ thống trò chuyện thì đã nghe thấy một loạt âm thanh huyên náo bên ngoài.

【Có chuyện gì vậy?】

Mèo nhỏ hiếu kỳ.

1551:【… Có người chết.】

Sao lại thế!?

Đường Hi hoảng hốt, tay cậu run run suýt chút nữa đã đổ thêm liều lượng.

Thí nghiệm lần này cũng không thể tiếp tục được nữa, cậu rất muốn đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Cậu kia, cậu đi ra đây một chút.”

Đường Hi vừa buồn ngủ đã gặp chiếu manh, có một viên cảnh sát đang đi đến, vừa lúc bắt gặp cậu đang nhàn rỗi nên lập tức vẫy tay ra hiệu cho cậu lại đây.

Từ nhỏ cha mẹ nguyên chủ luôn lo sợ cậu ta ở bên ngoài gặp chuyện, bọn họ hết lần này tới lần khác căn dặn cậu nếu có chuyện thì phải đến tìm cảnh sát.

Đối với nguyên chủ mắc bệnh tự kỷ, tin tưởng cảnh sát là một trong số rất ít chuyện mà cậu ta ghi nhớ trong lòng.

Mặc dù cậu rất sợ hãi nhưng vẫn đi cùng viên cảnh sát này.

Người này cũng chỉ là một cảnh sát hỗ trợ, anh ta vừa đi ra ngoài lấy đồ, lúc trở vào lại quên mất đường, kêu Đường Hi lại cũng chỉ vì muốn nhờ cậu dẫn đường giúp anh ta.

Nếu không phải vì Đường Hi đang mặc đồng phục nghiên cứu màu trắng, chỉ nhìn gương mặt trẻ con của cậu thì ai cũng sẽ lầm tưởng đây là con của một vị giáo sư già nào đó đến viện nghiên cứu chơi.

Lúc Đường Hi đưa anh ta đến nhà vệ sinh ở lầu hai cậu mới biết được thì ra người này tử vong ở nhà vệ sinh lầu hai của viện nghiên cứu.

Dọc đường đi, cậu thấy có rất nhiều người đều đang sợ hãi, ồn ào thảo luận.

Chỉ mới qua mấy ngày ngắn ngủi mà viện nghiên cứu đã chết mất hai người, với lại nhìn sơ qua ngoài quan hệ đồng nghiệp thì hai người này cũng không có liên quan gì đến nhau.

Có thể bản thân đang bị tên hung thủ gϊếŧ người biếи ŧɦái ngày đêm theo dõi ở nơi làm việc, nói không sợ là giả.

Viện nghiên cứu quốc gia này rất được coi trọng, lập tức có rất nhiều cảnh sát được điều đến, xe cảnh sát vây kín bên ngoài.

“Cảm ơn cậu, cậu xuống đại sảnh ngồi chờ đi, có thể lát nữa sẽ phải lấy lời khai.” Viên cảnh sát đến nơi, có lòng tốt nhắc nhở cậu.

Đường Hi nhẹ nhàng gật đầu.

Bất cứ ai còn ở trong viện nghiên cứu này thì đều đáng nghi.

【1551, tôi có thể xem hiện trường được không?】

1551 thuần thục trừ điểm tích phân cho cậu để cậu xem hình ảnh từ hiện trường.

Cho dù đã có kinh nghiệm từ lần trước nhưng cậu vẫn chưa kịp chuẩn bị mà thấy được hình ảnh trong đầu, Đường Hi hoảng sợ.

Thủ pháp lần này còn ghê rợn hơn so với lần trước, lần này tuy đầu của nghiên cứu viên vẫn còn nhưng tay chân đã bị cắt ra, nằm rải rác lung tung bên cạnh thi thể.

Nhà vệ sinh cơ hồ bị nhuộm đỏ màu máu.

Đường Hi sợ đến mức tai mèo đều muốn lộ ra, cậu nhanh chóng kêu hệ thống thu hồi hình ảnh rồi ôm đầu chạy xuống dưới.

Một cảm giác âm u lạnh lẽo bỗng dưng vờn quanh người cậu.

Mãi đến khi đυ.ng phải cơ thể quen thuộc thì cảm giác này mới bị xua tan.

Đường Hi nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Đoàn Tư Phỉ cười nhạt cúi đầu véo má cậu: “Chạy đi đâu hửm?” Hắn vừa nhìn đã thấy bộ dáng đáng thương bị bắt nạt của cậu.

Đường Hi hé miệng nhưng không nói lời nào, cậu vươn tay xoa xoa cái mũi nhỏ ửng hồng của mình.

“Nói chuyện, nếu không nói thì sẽ cắn em.” Đoàn Tư Phỉ mỉm cười uy hϊếp.

Chiêu này hắn học được từ khi nào, Đường Hi khϊếp sợ mở to mắt, bất đắc dĩ trả lời: “Lên lầu hai.”

“Ngoan lắm.” Đoàn Tư Phỉ cúi đầu hôn lên môi cậu.

Đường Hi hết hồn lui về sau một bước, sau đó cậu đã bị hắn nắm lấy gáy ôm trở về

Ánh mắt trêu đùa ác liệt của hắn ẩn sau cặp kính: “Đây là phần thưởng.”

Sau đó gương mặt hắn tối sầm: “Chạy lên lầu hai làm gì? Bạn nhỏ như em là đối tượng có thể bị mọi người dễ dàng gϊếŧ chết, có biết hay không?”

Thái độ chuyển biến quá nhanh làm Đường Hi còn chưa kịp xoắn xuýt về nụ hôn khi nãy thì đã bị kéo qua đề tài khác.

“Không phải là tôi muốn đi, tại cảnh sát nhờ tôi dẫn đường.” Cậu chậm rì rì nhỏ giọng giải thích, giống như đang đối mặt với một phụ huynh nghiêm khắc vậy.

Đoàn Tư Phỉ dĩ nhiên không hài lòng với lời giải thích này của cậu, “Cảnh sát kêu em thì em liền đi à, đứa nhỏ nghe lời như em chính là đối tượng dễ bị tên biếи ŧɦái nhìn chằm chằm có biết không, đúng thật là không ai dễ gạt bằng em.”

Dường như hắn cũng đã biết sự việc ở lầu hai.

Đường Hi cúi đầu che giấu biểu tình không phục của mình.

Tôi mới không dễ bị bắt cóc.

Tác giả có lời muốn nói:

Mèo nhỏ (bình tĩnh): Tôi mới không bị bắt cóc!

Đoạn Tư Phỉ (yên lặng bắt cóc mèo nhỏ): Ừm, em nói không sai.