Quyển 1 - Chương 5: Mãn phong tự che yên hà (2)
Trong lòng Thanh Dao lạnh như băng, Phong Ngâm thảo là hy vọng duy nhất của Ngao Thần, cho dù buông tha tính mạng của mình, nàng cũng tuyệt đối không thể để cho Minh Thiệu cướp lấy. Nàng đưa mắt hướng Minh Thiệu, ý vị thâm trường.Thừa Nguyên điện hạ cũng cảm thấy thật bất ngờ: “A, tướng quân quả thật biết nàng?”
Minh Thiệu từ chỗ ngồi đi ra, từng bước một bước về phía Thanh Dao. Trên người hắn tản mát ra hơi thở cương nghị tràn ngập xung quanh Thanh Dao, làm nàng nhất thời mất đi tất cả suy nghĩ. Nàng rất cố gắng để cho mình thoạt nhìn vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh thường ngày. Mặc dù nàng che giấu rất khá, Song Thành cùng Tuyết Kiều vẫn nhận ra biến hóa của nàng.
Minh Thiệu bình tĩnh đứng trước mặt Thanh Dao, cẩn thận nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, cất cao giọng nói từng chữ từng câu: “Nàng có thể chạm vào Trấn Thiên Kiếm của ta.”
Một câu vừa nói ra, mọi người càng xôn xao.
“Này. . . . . . Điều này sao có thể!”
“Trong Lục giới, trừ Chiến thần Tuyên Ly đã qua đời cùng Minh Thiệu Tướng quân, còn có ai có thể cầm được Trấn Thiên Kiếm!”
“Trấn Thiên Kiếm là chí bảo** trên Thiên giới, đâu phải người bình thường có thể chạm tới!”
**báu vật quý giá
Tất cả các thần tiên cũng nghị luận ầm ĩ, thậm chí cả Ngọc thanh Chân Vương từ trước đến giờ chưa từng sợ hãi cũng vuốt râu mặt không thể tin, ánh mắt lão thâm trầm nhìn Minh Thiệu và Thanh Dao, chân mày cũng bất giác nhăn lại.
“Tướng quân, nói miệng không bằng chứng, không ngại để cho nàng rút ra Trấn Thiên Kiếm cho mọi người nhìn một chút.” Nguyên nữ Tiên thù đề nghị.
Những tiên nhân khác, nhất là nữ tiên rối rít phụ họa: “Không sai, nếu tướng quân chắc chắn như thế, sao không để cho nàng rút Trấn Thiên Kiếm ra cho thượng thần chư vị đang ngồi được nhìn.”
Ánh mắt Minh Thiệu giống như hàn băng quét tới bốn phía, như mưa tên sắc bén bắn ra bốn phía. Nhất thời, đại điện ồn ào trở nên yên lặng như tờ, yên tĩnh như đêm.
Trước mặt mọi người, Minh Thiệu đưa tay trước mặt Thanh Dao. Một quang cầu màu bạc từ trong lòng bàn tay hắn phát sáng đến chói mắt, Trấn Thiên Kiếm toả ra ngân quang từ từ rõ ràng rồi bắt đầu phai đi.
Thanh Dao cười lạnh, ngay hôm nay, Minh Thiệu còn dùng thanh kiếm này cùng Thiên Tiêu Lăng của nàng giao thủ. Mà nàng cũng rõ ràng nhớ lại, trong giấc mộng thần bí, hắn từng không thể tin được hỏi nàng: “Tiên tử cư nhiên có thể chạm vào Trấn Thiên Kiếm này?”
Nàng đưa ánh mắt từ Trấn Thiên Kiếm thu hồi, lại lần nữa nhìn Minh Thiệu. Nàng biết, Trấn Thiên Kiếm nguyên danh là Phục Ma Kiếm, là của Chiến thần tiền nhậm Tuyên Ly ở Thiên giới. Mà trước đây là Ngũ Thải Thạch sau khi Nữ Oa vá trời còn sót lại trở thành Phục Ma Kiếm sau đó nó cùng Chiến thần Tuyên Ly trở thành một, không thua gì truyền thuyết vá trời.
Một vạn năm ngàn năm trước Chiến thần Tuyên Ly nhận hình phạt ngũ lôi oanh đỉnh, Trấn Thiên Kiếm bị hắn cắm ở thiên Ma Uyên để chấn nhϊếp yêu tà. Trong Lục giới vô luận là tiên hay là ma, kẻ muốn sở hữu nó không thể đếm được, nhưng Trấn Thiên Kiếm có Phệ Hồn, mấy vạn năm từ trước tới nay không có bất kỳ người nào có thể chạm nó. Cho đến hơn ba nghìn năm trước, thần tướng ở Thiên giới – Minh Thiệu Tướng quân đem nó từ Ma Uyên rút ra, hắn đương nhiên thành chủ nhân Trấn Thiên Kiếm, cũng là người thứ hai từ trước đến nay được nó công nhận.
Ngay trong mộng đó, Thanh Dao có thể cầm lên thanh kiếm kia. Nàng không rõ ràng tình huống trong mộng có thể tái diễn trên thực tế hay không. Hôm nay Trấn Thiên Kiếm đang ở trước mặt nàng, không phải là mộng. Nàng nhìn Minh Thiệu, trong mắt hiện lên một tia hoảng hốt.
Minh Thiệu hướng nàng gật đầu một cái, hắn tựa hồ rất có lòng tin: “Đem nó cầm đi.”
Nhàn nhạt một câu nói từ trong miệng Minh Thiệu nói ra lại có sức dụ hoặc không thể chối từ, có một cỗ lực lượng rục rịch thôi thúc Thanh Dao, nàng không cách nào ngăn cản mình làm theo lời của Minh Thiệu.
( lúc đầu ta định để là “sức hấp dẫn không thể chối từ” nhưng lại nhớ đến quảng cáo mỳ omachi nên thôi=)) )
“Không được. . . . . .” Song Thành ngăn cản nàng, “Trấn Thiên Kiếm Phệ Hồn, Thanh nhi ngươi cần phải hiểu rõ!”
Thanh Dao dừng lại động tác, ánh mắt Minh Thiệu nhìn nàng: “Tiên tử quên ư, ở Vu Sơn tiên tử đã chạm qua nó.”
Nhưng đây chẳng qua là một giấc mộng. Những lời này Thanh Dao ép ở trong cổ họng, cơ hồ như nét vẽ sống động .
“Chẳng lẽ Minh Thiệu Tướng quân thật biết nàng?”
“Minh Thiệu Tướng quân có lòng tin như vậy, chẳng lẽ lời ngài ấy nói đều là thật?”
Mấy tiên nhân lại bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Nhưng trong khoảnh khắc Thanh Dao cầm chuôi Trấn Thiên Kiếm, tất cả thanh âm ngưng lại, đại điện chìm vào tĩnh lặng.
“Tiên thượng, quả nhiên. . . . . . Nàng quả nhiên có thể. . . . . .” Lưu Quang lôi kéo ống tay áo Sương Linh, mặt không thể tin.
Giờ phút này không chỉ là Sương Linh, Thường Nga, Nguyên nữ còn có tất cả thần tiên khác, mọi người đều trợn to hai mắt nhìn Minh Thiệu cùng Thanh Dao, nghẹn họng nhìn trân trối. Song Thành và Tuyết Kiều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tất cả đều sửng sốt, trong mắt các nàng là ngọn lửa khát vọng muốn biết chân tướng bùng cháy lên, ánh lửa đó trong nháy mắt có thể đem đại băng sơn hoà tan.
Chỉ có Minh Thiệu và Thanh Dao là bình tĩnh, tựa hồ ngay từ đầu bọn họ cũng biết kết quả sẽ là như thế.
“Điện hạ, lần này người tin tưởng?” Thanh âm Minh Thiệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, từ người hắn lộ ra ngạo mạn lẫm liệt.
Thừa Nguyên điện hạ còn chưa từ trong khϊếp sợ lấy lại tinh thần, ngây ngốc nói: “Thật không nghĩ tới. . . . . trong Lục giới trừ Chiến thần Tuyên Ly cùng Minh Thiệu Tướng quân, vẫn còn có người thứ ba có thể rút ra Trấn Thiên Kiếm!”
“Điện hạ, Minh Thiệu Tướng quân từ trước đến giờ chính trực, ngài ấy chịu giúp vị tiên tử này nói chuyện có lẽ chuyện này thật sự là hiểu lầm. Hôm nay là thọ yến Chân Vương, hay là không nên làm to chuyện.” Một người hầu bên cạnh Thừa Nguyên điện hạ nhỏ giọng nhắc nhở.
Thừa Nguyên điện hạ hiểu trong lời nói của hắn hàm chứa một tầng ý tứ. Thuộc hạ là muốn nhắc nhở hắn, không thể vì chút chuyện như vậy mà đắc tội Chiến thần Thiên giới.
Thừa Nguyên điện hạ gật đầu một cái, cất cao giọng nói: “Nếu là hiểu lầm, chuyện này liền dừng ở đây đi —— Sương Linh, Cẩn Dật rất nhanh sẽ đến, ta bảo nó dẫn con đi Linh sơn cầu xin tiên thảo trị thương. Mặt khác, chuyện hôm nay cũng không cần nói với Dương Tuyền Đế quân, nguyên do trong đó lấy thông minh của con, Sương Linh có thể nghĩ đến chứ.”
“Vâng” Sương Linh khéo léo khom người cúi đầu.
“Ha ha, xem ra ta tới chậm, bỏ lỡ một trò hay đây.” Thanh âm của nữ tử từ cửa điện truyền đến, như khổng tước kêu, như ngâm vịnh phong ca, nổi bật trên nền yên tĩnh của Tuý Ý cung.
Thanh Dao quay đầu lại, chỉ thấy Thanh y nữ tử tuyệt sắc đạp yên hà mà đến, tóc đen mượt, lông mày như khói, trên mặt ba phần mỉm cười, rồi lại không giống như đang cười. Hình dáng của nàng giống như ẩn thật sâu trong mây mù, xinh đẹp thần bí, nhìn không chân thực. Theo nàng đến gần đại điện, mùi thơm hoa cỏ cũng mơ hồ bay tới.
“Dao Cơ?” Sắc mặt Thừa Nguyên điện hạ khi nhìn thấy Dao Cơ giống như bị bịt kín một tầng mưa bụi, hắn si ngốc nhìn chằm chằm Dao Cơ, thật lâu cũng chưa từng hồi thần.
Tất cả tiên nhân cũng đều lấy làm kinh hãi, đối với mọi người mà nói Dao Cơ xuất hiện tuyệt đối là ngoài ý muốn. Kể từ ba ngàn năm trước nàng ở bữa tiệc của Dương Tuyền Đế quân cùng Thanh Nữ phẩy tay áo bỏ đi sau đó không xuất hiện qua. Cho dù là bảy trăm năm trước Minh Thiệu Tướng quân cùng Cẩn Dật Thiên tôn liên thủ tiêu diệt Ma giới làm phản, Thiên đế tự mình thiết yến muốn mời, nàng cũng không tham gia, tựa như hư không tiêu thất ngàn năm.
Dao Cơ đi tới bên cạnh Thừa Nguyên điện hạ, duy trì nụ cười không thay đổi: “Điện hạ, Thanh Dao trước khi đi Bồng Lai, từng là tiên tử ở Vu Sơn ta. Hiện tại ta muốn mang nàng trở về Vu Sơn, điện hạ không ngại chứ?”
“Tự nhiên không biết Thanh Dao tiên tử vừa là người quen cũ của Minh Thiệu Tướng quân, hôm nay Dao Cơ công chúa lại tự mình nhận nàng, ta làm sao có thể làm khó nàng.” Thừa Nguyên mặc dù cười, trong mắt lại có loại thần sắc làm người ta nắm không được.
Thiên giới không người nào không biết, Thừa Nguyên điện hạ thầm mến Dao Cơ vạn năm, ở thịnh yến bàn đào Dao Trì bị cự tuyệt, sau mới cưới Vũ Thần làm vợ. Lần này tạm biệt Dao Cơ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mà những tiên nhân khác tự nhiên cũng không dám nói thêm cái gì. Dao Cơ là nữ nhi của thượng cổ thiên thần Viêm Đế, trong thiên địa là công chúa tôn quý nhất. Thiên đế hiện nay còn nể mặt nàng ba phần, huống chi là những người khác.
“Vậy thì đa tạ điện hạ rồi.” Dao Cơ xoay người, hướng về phía Ngọc thanh Chân Vương nhẹ nhàng cúi đầu, “Chân Vương, Dao Cơ tới vội vàng chưa chuẩn bị lễ vật, ngày sau nhất định tới cửa tạ tội. Cáo từ.”
“Dao Cơ công chúa không cần đa lễ.”
Dao Cơ khom người cười một tiếng, quay đầu hướng Thanh Dao nói: “Thanh nhi, trở về đi thôi.”
Thanh Dao vẫn như cũ đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, bị Dao Cơ gọi, nàng vội vàng đem Trấn Thiên Kiếm trên tay đưa cho Minh Thiệu: “Đa tạ Tướng quân giải vây, Thanh Dao ngày khác nhất địnhkết cỏ ngậm vành**.”
**đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình
Do tích Nguỵ Khoả không chôn sống ái thϊếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây nhờ có hồn của người ái thϊếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Nguỵ Khoả thoát được.
“Kết cỏ ngậm vành cũng không cần, ta chỉ muốn. . . . . .”
“Thanh nhi, còn không mau đi?” Thanh âm Dao Cơ ôn nhu truyền lại ra có chút áp bức.
Thanh Dao gật đầu một cái, đối với Minh Thiệu nói: “Nếu như là chuyện Phong Ngâm thảo, tướng quân không cần nhiều lời, ta không thể nào giao cho ngài. Xin lỗi!”
Không đợi Minh Thiệu nói gì nữa, Thanh Dao thản nhiên xoay người, dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người theo Dao Cơ rời đi. Chờ thân ảnh bốn người Thanh Dao biến mất không thấy nữa, trên đại điện lại lần nữa ầm ĩ, mỗi người một ý, có suy đoán quan hệ giữa Minh Thiệu cùng Thanh Dao, có chuyện nói Thanh Dao xinh đẹp, có buồn bực Dao Cơ vì sao chợt xuất hiện ở nơi này . . . . . .
Dưới chân núi Côn Lôn, phi điểu không dấu vết, tầng mây mù mịt ngàn dặm. Dao Cơ cùng Thanh Dao đứng sóng vai, áo xanh quần trắng theo gió tung bay.
Sương sớm trên cây cũng bị gió thổi đi, mờ mịt ẩm ướt quanh quẩn ở xung quanh các nàng, dâng lên sương mù như có như không. Mấy con bạch Hồ Điệp vỗ vội cánh ở bên cạnh Thanh Dao lưu luyến bay múa, tựa hồ nghĩ dừng trên vai nàng nhưng sợ cao ngạo của nàng. Những hình ảnh đổ nát trong đầu Thanh Dao chợt lóe lên, nàng loáng thoáng nhớ tới cái gì, cũng không phải rất rõ ràng.
Song Thành cùng Tuyết Kiều xa xa đứng ở phía sau, trong lòng các nàng biết mình phạm vào sai lầm lớn, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Nhìn cánh hoa rơi đầy đất, Dao Cơ xoay người, đôi mắt trong suốt giống như là đột nhiên ném hòn đá vào hồ nước, ào một tiếng từng bọt nước lớn cùng với khí lạnh lẽo mà đến thẳng tắp ép vào nội tâm Thanh Dao. Thanh Dao không rõ ràng Dao Cơ rốt cuộc là sắm vai nhân vật gì, là trưởng bối nhưng lại càng giống như bạn thân, có lúc nàng nhìn ánh mắt Dao Cơ sẽ sinh ra một loại cảm giác bị áp bách, đây là cảm giác mẫu thân Bích Cẩn Tiên thù đều chưa từng cho nàng .
Từ khi cùng Thanh Dao rời Côn Lôn, Dao Cơ chính là bộ dạng này, nàng xinh đẹp tựa như triều vân mộ mưa ở Vu Sơn, yên hà tĩnh mịch, ba ngàn năm nay vẫn chưa từng già đi. Không giống Bích Cẩn Tiên thù, dung nhan vẫn xinh đẹp nhưng theo năm tháng qua đi có nhiều tang thương vô hạn.
Dao Cơ mỉm cười tràn đầy ý vị thâm trường: “Hiện tại có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra sao?”
“Ý người là chuyện ta có thể rút ra Trấn Thiên Kiếm sao?” Thanh Dao thành thật trả lời, “Ta chỉ trong mộng chạm qua nó, về phần Minh Thiệu tướng quân tại sao lại biết, ta cũng không rõ.”
“Trong mộng? Ta vội vàng tới, Bích Cẩn chỉ nói bởi vì ngươi có một giấc mộng kỳ quái cho nên mới tỉnh dậy sớm hơn ba trăm năm. Mộng này cùng trong lời ngươi là một?”
“Đúng vậy.”
Chuyện đã đến tình trạng này, Thanh Dao không có cách nào khác, chỉ đành phải đem tình huống trong mộng nói đầu đuôi ngọn ngành cho Dao Cơ nghe.
“Vu Sơn. . . . . . Tại sao hết lần này tới lần khác là Vu Sơn?” Dao Cơ nhăn mi, “Mới vừa rồi ở trên đại điện, Minh Thiệu Tướng quân kết luận ngươi có thể rút ra Trấn Thiên Kiếm, hắn nhất định cũng đã có mộng tương tự. Hoặc là nói, căn bản không phải là mộng. . . . . .” Sắc mặt nàng chợt biến đổi, nhìn chằm chằm Thanh Dao, mắt sáng như đuốc, sáng tỏ bất định.
Lại một trận gió thổi qua, mấy con Hồ Điệp đơn bạc giống như mảnh giấy vụn, liên tiếp hướng trong bụi cỏ. Thanh Dao vẫn nhìn bọn chúng, cánh bọn nó run lên, lông mi của nàng cũng run lên.
“Thanh nhi.” Dao Cơ gọi nàng một tiếng.
Một tiếng “Thanh nhi” này rất nhạt, nếu không phải đứng gần đó, Thanh Dao nhất định là không nghe được. Nàng nhăn mày: “Ừ?”
“Ngươi biết truyền thuyết Trấn Thiên Kiếm sao?”
Thanh Dao gật đầu: “Biết, Trấn Thiên Kiếm là bội kiếm của Chiến thần tiền nhậm Tuyên Ly, nó từng theo Tuyên Ly lập được chiến công hiển hách.”
“Đúng vậy”. Một lúc lâu, Dao Cơ mới nói tiếp, “Đó là một chuyện quang huy cỡ nào, nhưng có ai biết chuyện chua xót sau nó đây.”
“Dao Cơ, người cũng biết .” Thanh Dao không nhịn được nói ra lời cất giấu ở đáy lòng, “Người biết hết thảy, đúng không?”
Dao Cơ thản nhiên thừa nhận: “Đúng, thật sự ta biết một chút chuyện không nên biết. Chính bởi vì như thế ta mới không hy vọng ngươi cùng Minh Thiệu có bất kỳ quan hệ gì. Chớ quên lời mẫu thân ngươi, cách xa người Thiên giới một chút.”
Ba ngàn năm nay Bích Cẩn Tiên thù để lại cho Thanh Dao ấn tượng sâu nhất chính là câu nói giống như lời của Dao Cơ: cách xa người Thiên giới một chút. Từng chữ như khắc vào xương tuỷ Thanh Dao, nàng tự nhiên sẽ không quên.
Thanh Dao nghe được lời này so với cảnh cáo rõ ràng sáng tỏ của Bích Cẩn Tiên thù thì lời của Dao Cơ nhiều hơn một tầng ý tứ, mà một tầng ý tứ ấy hiển nhiên là cùng Minh Thiệu có liên quan.