Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên, nhưng lại không ngăn được tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé.”Ừ — -. . . Ngôn Tử Ngự — . . .Anh đừng A — -. . . ” Quan Hướng Lam tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị đè ở trên tường, vòi hoa sen nước nóng thấm ướt dáng người mềm mại xinh đẹp, cũng làm cho da thịt lộ vẻ hồng hào hơn.
Chân trái của cô bị nâng lên đặt ở trên bồn tắm, ngón tay dài càn rỡ ra vào vườn hoa bí mật, ngón cái cũng đưa lên vuốt ve nhụy hoa đỏ tươi, mà hai bên ngực mềm thì bị lưỡi nóng liếʍ láp qua lại, vui sướиɠ tê dại không ngừng xông lên thân thể.
“Không thích sao? Hả?” Ngôn Tử Ngự nhẹ nhàng liếʍ lấy nụ hoa màu hồng, đầu lưỡi khuấy đảo nụ hoa, ngón tay ở trong nhụy hoa hơi cong, khuấy đảo trúng vách tường hoa nhạy cảm.
Quan Hướng Lam rên lên tiếng, bụng hưng phấn dùng sức, vách tường hoa cũng co rút nhanh dần, hút chặt ngón tay thon dài.
“Chặt như vậy. . . Như vậy thích không?” Cảm giác cô rất chặt. Anh cười đến đắc ý, răng đang cắn nhẹ nụ hoa.
“Đừng…” Quan Hướng Lam thở khẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tìиɧ ɖu͙© nhuộm đỏ cầu xin nhìn anh.”Em, em… Còn phải trở về…” Nếu không sẽ bị nghi ngờ!
Từ sau ngày ở phòng tập, cô và Ngôn Tử Ngự bắt đầu lén lút qua lại, không phải là không công khai, chẳng qua là ai cũng biết chuyện cô ghét Ngôn Tử Ngự, trong lúc bất chợt thân thiết ở chung một chỗ, nhất định sẽ bị người trong trấn cười chế nhạo.
Cô không muốn! Vì vậy, cô yêu cầu Ngôn Tử Ngự đừng gần gũi với cô quá, ở ngoài mặt hai người vẫn duy trì dấu hiệu không hợp, chẳng qua là bí mật nói chuyện, qua lại.
Hôm nay cô bị mẹ dặn dò tới gọi Ngôn Tử Ngự qua nhà cô ăn cơm, kết quả đến nhà thì đúng lúc anh đang tắm, vốn là cô muốn truyền lời xong liền đi, ai biết anh lại đột ngột kéo cô vào phòng tắm, muốn cô tắm với anh.
Nói giỡn, nếu cô ở lại quá lâu sẽ bị nghi ngờ!
Nhưng căn bản là cô không làm lại hơi sức của anh, cô bị anh hôn đến choáng váng, chỉ chốc lát sau liền đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, mặc cho anh đòi lấy tùy tiện.
“Hút ngón tay anh chặt như vậy –. . . Thật sự muốn trở về sao? Hả?” Ngôn Tử Ngự thăm dò vào một ngón tay nữa, kéo căng vách tường hoa ra, ngón cái cũng dùng sức xoa lấy nhụy hoa màu hồng.
Một tay dùng sức vuốt ve ngực trái, há mồm ngậm nụ hoa nhọn, lưỡi nóng dùng sức mυ'ŧ, ngón tay cũng không chịu yếu thế mà chơi đùa nước trong nhụy hoa.
“Ưm a… Đừng… ” Miệng nhụy hoa bị tách ra, ngón tay thon dài xỏ xuyên dịch trơn trong nhụy hoa, mang đến cho Quan Hướng Lam vui sướиɠ mất hồn không nói nên lời.
Mặc dù vì lửa nóng du͙© vọиɠ mà choáng váng, nhưng cô vẫn suy nghĩ đến quan hệ của hai người. Cô định như thế này với anh sao? Không công khai quan hệ, coi là ở bên nhau sao?
Mặc dù là cô mở miệng yêu cầu trước, nhưng gần một tháng, anh cũng không có bất kỳ thái độ nào, lại thật sự lén lén lút lút như vậy với cô.
Mà người trong trấn còn đang tuyên truyền anh và Lina Hạ, mặc dù anh không ngừng bảo đảm anh và Lina Hạ thật sự không có bất cứ quan hệ gì, nhưng mà cô vẫn rất không yên lòng. Không công khai quan hệ, mà anh cũng không có bất cứ hành động muốn công khai nào, cô không đoán được suy nghĩ của anh, một mình lo được lo mất.
Anh…Thật sự thích cô sao? Ghét! Cái loại tự mình lo lắng, khiến cho cô không quen chút nào.
“Em không chuyên tâm.” Nhận ra cô phân tâm, Ngôn Tử Ngự bất mãn nhếch mày, vào lúc này còn có thể phân tâm đó chính là do anh còn chưa đủ cố gắng.
Anh nhanh chóng rút ngón tay dài ra, nâng hai chân thon dài lên, eo dùng sức một cái, vật nam tính nóng bỏng đỏ tươi, đẩy vào nhụy hoa mềm mại, điên cuồng mạnh mẽ tiến vào sâu bên trong.
Nóng bỏng tiến vào làm cho thân thể quyến rũ run nhẹ, vui sướиɠ tê dại từ miệng hoa vọt lên, cũng làm cho đầu Quan Hướng Lam trống rỗng.
Bàn tay để sẵn ở mép cánh hoa, năm ngón tay nắm chặt mông thịt trắng noãn, eo bỗng trùng xuống, mạnh mẽ ra vào nhụy hoa chặt chẽ đầy nước.
Ra vào vừa sâu vừa mạnh mẽ khiến cho cái miệng nhỏ nhắn bật ra tiếng rên tìиɧ ɖu͙©, lưỡi nóng che ở cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi quấn quýt cái luỡi thơm mát. Hai tay bám víu trên vai khỏe mạnh, lưỡi mềm cuốn lưỡi của anh, hai người hôn mãnh liệt, nước miếng chảy ướt hàm dưới, mà mông uốn éo dữ dội, lúc vật nam tính ra vào cọ sát lẫn nhau, gia tăng vui sướиɠ, hai chân thon dài kẹp chặt eo hẹp, không để cho anh rời đi.
Nước nóng từ bên trên chảy xuống, hai thân thể nóng rực kề sát nhau, sương mù lượn lờ, hai người thở dốc lay động ở trong phòng tắm vắng vẻ, tăng thêm không khí tìиɧ ɖu͙©.
Nước nóng trơn trợt làm cho da thịt càng trơn mềm hơn, da thịt trắng noãn hiện ra màu đỏ, trên người cô có mùi hương tự nhiên thoang thoảng giống như thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Ngôn Tử Ngự .
Bàn tay để ở mông tròn dùng sức vuốt ve mông trắng noãn, vật nam tính nóng bỏng ra sức xuyên qua nhụy hoa, thậm chí dùng các loại góc độ khuấy đảo trong nhụy hoa, đυ.ng chạm các nơi non mềm.
“A… Nhẹ một chút… ” Quan Hướng Lam rêи ɾỉ, ra vào điên cuồng không ngừng ma sát hai mảnh cánh hoa đỏ bừng, cũng làm cho cô cảm giác như bị lửa thiêu đốt.
Hơi đau , hơi tê dại… Hai loại cảm giác khác nhau làm cho cô bay bổng, vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà vách tường hoa bắt đầu co rút nhanh hơn. Cảm giác được thịt hoa đang rung động liên tục, dịch yêu ngọt ngào không ngừng bị vật nam tính ra vào đẩy ra, này tràn ngập hương ngọt làm cho anh ý loạn tình mê. Ngôn Tử Ngự chuyển động eo hẹo, dùng tốc độ nhanh hơn, sức lực cũng càng mãnh liệt hơn, một lần lại một lần chống đẩy thân thể quyến rũ lên.
Cho đến phút cuối cùng, vách tường hoa co rút kịch liệt, anh mới cam lòng vùi vật nam tính vào sâu trong nhụy hoa mà bộc phát…
Tiếng thở dốc và tiếng rên quyến rũ vẫn không ngừng, gần như là truyền tới ngoài cửa.
Lina Hạ đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, nghe bên trong truyền ra tiếng rêи ɾỉ, lông mày xinh đẹp nhếch nhẹ, con ngươi thoáng qua một chút xấu xa.
Cô ta đã nhìn ra hai người qua lại từ lâu rồi, nhưng cũng không nói toạc ra, dĩ nhiên, cô ta cũng nhanh nhẹn nhìn lo lắng trên mặt Quan Hướng Lam, cô ta cười xấu xa.
Trong quan hệ nam nữ, chỉ cần có một chút không tin tưởng, đó chính là cơ hội tan rã rất tốt.
Quan hệ lén lén lút lút duy trì hơn nửa tháng, mặc dù Quan Hướng Lam muốn mở miệng hỏi Ngôn Tử Ngự có muốn công khai hay không , nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở về.
Như vậy rất mất mặt!
Vừa bắt đầu người nói muốn giấu kín chính là cô, sau đó cô lại muốn công khai… Như vậy không phải có vẻ là cô rất để ý anh sao?
Vậy anh thì sao? Chẳng lẽ anh không để ý cô sao?
Nếu anh để ý cô, với tính tình của anh sao lại đồng ý tiếp tục làm người tình không công khai với cô như vậy? Với kiêu ngạo của Ngôn Tử Ngự thì không thể nào.
Vậy…Anh không công khai, là thể hiện anh không thèm để ý cô sao?
A! Thật phiền!
Quan Hướng Lam cau mày, nhìn chằm chằm cửa lớn nhà họ Ngôn, gần đây đầu óc của cô luôn nghĩ những chuyện này, nghĩ đến phiền chết cô.
Ngay lúc cô buồn phiền, họ Ngôn lại đi chơi đùa khắp nơi, dường như chỉ có cô để ý, mà căn bản là anh thờ ơ.
Tên kia thật sự thích cô sao? Quan Hướng Lam càng nghĩ càng phiền, đẩy cửa lớn nhà họ Ngôn ra, lặng lẽ đi vào.
“Ngôn —-” bước vào phòng khách, theo thói quen cô phải gọi người, nhưng vừa nhìn thấy cô gái ngồi ở trên ghế sa lon, lập tức im lặng.