Uy Lực Chiến Thần

Chương 37: Anh nói gì cơ?

Sắc mặt Liễu Thiên Thiên trắng bệnh, bị dọa sợ đến mức

nói không lên lời.

Cô ta sợ đắc tội với nhân vật lớn như Lâm Hữu Triết, lại lo lắng Lâm Hữu Triết sẽ nói ra chuyện cô ta nɠɵạı ŧìиɧ.

Như vậy ông nội cô ta chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho cô ta, bới vì quy định nhà họ Liễu nổi tiếng là nghiêm khắc.

“Anh bạn, cô ấy không đánh tôi, chỉ là chạm nhẹ chút thôi”.

Người đàn ông vội vàng tiến lên giải vây cho vợ.

Lâm Hữu Triết nhìn chằm chằm anh ta: “Cậu tên là gì?”

Người đàn ông cười ngượng ngùng: “Tôi tên là Tôn Hộc”.

“Tôn Lang là anh trai của cậu đúng không?”

Tôn Hộc ngạc nhiên nói:

“Tôi có một người anh trai tên Tôn Lang, nhưng tám năm trước vì chiến đấu nơi sa trường nên đã chết, sao anh biết…”

Anh ta chưa nói xong, Lâm Hữu Triết đã đáp lời: “Bây giờ tôi nói cho cậu biết, Tôn Lang chưa chết, hơn nữa còn làm việc dưới trướng của tôi, cậu có muốn dốc sức làm việc cho tôi cùng anh trai mình không?”

“Anh nói gì cơ?”

Tôn Hộc cứ như nghe thấy chuyện nực cười, sững sờ không biết nên làm sao.

Lâm Hữu Triết không nói tiếp nữa, anh biết Tôn Hộc cân “tiêu hóa” xong những thứ này, hơn nữa chưa chắc anh ta đã tin tưởng anh, nhưng cơ hội đã trao cho anh ta, có thế nắm bắt được hay không vẫn phải dựa vào bản thân Tôn Hộc.

Liễu Thiên Nghệ và Liễu Thiên Thiên ở bên cạnh cũng sửng sốt khi nghe thấy những câu nói của Lâm Hữu Triết.

Lúc hai người họ định lên tiếng, đột nhiên có một nhóm người xông vào cửa phòng tiệc.

Các khách mời trong phòng vừa nhìn thấy vậy, lập tức biến sắc.

“Đây không phải là người nhà họ Lâm ư? Sao lại xuống đây thế này?”

“Không biết, lẽ nào là đến chúc mừng sinh nhật cô hai nhà họ Liễu? Nhưng nhiều người đến quá, người lớn trong nhà họ Lâm đều đến hết cả rồi!”

Đám khách mời bàn tán xôn xao, không biết đã xảy ra chuyện

Người nhà họ Liễu cũng không rõ tình hình, nhưng ông cụ nhà họ Liễu là Liễu Trọng Sơn vẫn lập tức tới nghênh đón.

“Các vị nhà họ Lâm, xin hỏi

có việc gi vậy?

Thực lực nhà họ Liễu không • • •

bằng nhà họ Lâm, nhưng bản thân nhà họ Liễu đã cắm rễ trong ngành vận tải nhiều năm, cũng không cần phải khom lưng khụy gối trước nhà họ Lâm.

“Hừ, lão già họ Liễu kia, mau bảo cháu gái ông giao tên họ Lâm ra đây, nếu không đừng

trách nhà họ Lâm chúng tôi xử lý cả nhà họ Liễu các người”.

Trong đội ngũ nhà họ Lâm, một thanh niên trẻ cáo mượn oai hùm lớn tiếng nói.

Đám người nhà họ Liễu bừng bừng lửa giận, đang định lên tiếng khiển trách đã bị Liễu Trọng Sơn ngăn lại.

“Cậu có ý gì?”

Liễu Trọng Sơn nheo mắt lại: “Nhà họ Lâm các cậu không ở trên tầng tiếp đãi khách quý của mình mà chạy xuống dưới bữa tiệc nhà họ Liễu chúng tôi tìm một người họ Lâm, thú vị

nhỉ, nói ra không sợ mất mặt nhà họ Lâm sao?”

“Hơn nữa, không phải các cậu thật sự cho rằng nhà họ Liễu chúng tôi dễ bắt nạt, còn nhà họ Lâm các người muốn làm gì thì làm đấy chứ?”

“Nếu phải trở mặt thật, người khác sợ nhà họ Lâm các cậu, còn nhà họ Liễu tôi không sợ đâu!”

“Hay lắm!

Nghe thấy những lời nói đanh thép này, đám khách mời lập tức vỗ tay tán thưởng.

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên từ bên ngoài: “Những câu nói của ông Liễu thật hùng hồn, nhưng nếu tôi đích thân ra mặt thì ông Liễu có đồng ý giúp một tay không?”

Giọng nói này khiến cả hội trường chìm vào tĩnh lặng.

Ngay cả vẻ mặt của Liễu Trọng Sơn cũng trở nên u ám, nhìn chằm chằm vào cửa phòng tiệc.

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc quân phục, vẻ mặt uy nghiêm, bước vào phòng với vẻ oai phong lẫm liệt, bên cạnh là cận vệ và Lâm

Khánh Quốc.

“Ông ấy… ông ấy là thiếu tá Tào!”

Có vị khách nhận ra người vừa đến, lập tức kinh ngạc hét lên.

Mọi người vừa nghe đến cái tên này cũng thay đổi sắc mặt.

Không ngờ khách quý nhà họ Lâm mời tiệc lại là một vị sĩ quan, hơn nữa còn là thiếu tá thực quyền trấn thủ biên giới suốt thời gian qua!

Đây là người mà cho dù một vị tưởng quản ở khu bình địa

cũng chưa chắc đã dám chọc vào.