Chương 1
Mở đầuBóng tối, bóng tối vô tận. Đột nhiên…
Một hành tinh màu xanh, thật đẹp...
Ta đã làm gì, mà làn da ta tái nhợt như thế, cơ thể của ta vô cùng nặng nề, ta nghĩ ta cần phải đi một chút.
A, thứ chói mắt đó là gì? Là ánh mặt trời ư? Ta nhịn không được muốn giơ tay lên che trước mắt, thế nhưng cái động tác đơn giản này ta lại không làm được.
Hình dạng của ta thật dọa người, ta phải đứng lên để đi thôi.
Dạ dày ta trống rỗng, ta nghĩ ta cần phải ăn.
Đây là cái gì, ta hít sâu một hơi, mùi của nó khiến ta sợ run, ta run rẩy, trong cổ họng mơ hồ phát ra tiếng gào thét... Nhịp tim đập khiến bản năng thân thể thôi thúc ta cắn một ngụm, bên tai ta hình như có cái gì đó đang tranh cãi ầm ĩ, ta nghe không rõ, giống như một miếng bọt biển chứa đầy nước trong tai ta. Ngon quá... Lắc lắc đầu, ta không để ý đến nó nữa.
Đây là đâu? Ta nhìn xung quanh.
Mặt đất lạnh như băng, thi thể tàn phá...
Hả? Tay của ta... Đo đỏ, đây là máu ư? Thơm quá! Ta nhắm mắt lại lè lưỡi chậm rãi liếʍ một cái.
"Thịch!" Ta bỗng dưng thanh tỉnh lại! Ta cảm thấy trái tim ta đập một cái thật mạnh.
Ta, là ai? Đầu thật nặng, có một chút hình ảnh thoáng qua, một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng đeo mắt kính thật đẹp... Một người phụ nữ tóc đen dáng người yểu điệu với vẻ mặt đau thương... Đau... Đau quá..."Chát chát! Không! Ta không nên ngủ gật, ta..." Nhớ tới kết thúc kia. Thật bi thương, trong mắt hình như có giọt nước chảy ra, nhưng vì sao ta lại không cảm thấy. Ta nhớ mẹ...
*******************************
Ta tên Mạc Nhất Lam, cha ta là một giáo sư, mẹ của ta là học sinh của cha ta.
Tên thường gọi của ta là Phạn Phạn, bởi vì lúc còn nhỏ cứ hễ ta ăn cơm là sẽ có hạt cơm dính ở trên mặt. Đó là thời gian vui vẻ nhất nửa cuộc đời của ta.
Mẹ của ta, ta không muốn dùng từ ngữ để hình dung bà ấy một cách máy móc, mẹ ta rất yêu ta. Bà là một người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp, có một mái tóc dài như thác nước.
Cha của ta, trước khi ta mười tuổi ông cũng rất yêu ta, nhưng từ sau khi ta mười tuổi, tất cả liền thay đổi.
Về sau, lúc thì ta thanh tỉnh lúc thì đần độn, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều cô chú bận rộn bên cạnh ta, ta không biết bọn họ đang vội cái gì, ngẫu nhiên thanh tỉnh ta sẽ mở to mắt nhìn xuyên qua thủy tinh để quan sát bọn họ.
À! Đã quên giới thiệu, đây là bạn tốt của ta, cũng là nơi ở của ta, nó là một “căn phòng” bằng thủy tinh trong suốt, mỗi ngày sẽ có 70% thời gian ta ở trong đó. Những người bên ngoài căn phòng thủy tinh đều nhìn ta bằng đôi mắt phát sáng, nhưng bọn họ phải cách ta rất xa, giống như sợ rằng ta sẽ biến thành thứ gì đó mà bọn họ sợ hãi.
Cứ đến giờ phút này, cơ thể của ta sẽ rất đau. Bọn họ thông qua máy móc tiêm vào người ta thứ chất lỏng gì đó không biết tên, trong đó có cả cha ta. Ta hận ông ta, là ông ta đưa ta đến đây, tại sao lại vứt bỏ ta vào bên trong “cái l*иg" thủy tinh này, ta muốn mẹ, mẹ ở đâu? Chỉ cần bọn họ không mở loa phát thanh ra thì tiếng nói của ta không thể nào truyền đi được. Nhưng ta biết bọn họ sẽ nhìn thấy khẩu hình miệng của ta.
Làn da ta ngày càng tái nhợt, bởi vì đã rất lâu rồi ta chưa được phơi nắng. Hốc mắt ta lồi lên như sắp nổ tung khiến ta không chịu đựng được, dường như có một con ác quỷ đang muốn bò ra khỏi mắt ta! Khi ta nhìn những người trước mặt thì thường xuyên ảo tưởng rằng ta sẽ dùng hàm răng của ta cắn nát làn da của bọn họ! Móng tay của ta sẽ đâm thủng thân thể bọn họ! Ta nhìn thân thể của bọn họ, nhất là cổ, ta cảm nhận được mạch đập dưới làn da đó!
"Sùng sục, sùng sục." Ta nghe được tiếng máu đang kêu gọi!
Ta đập bể căn phòng thủy tinh.
Ta cảm thấy ta bị bệnh rồi, bởi vì dần dần chân tay của ta đã bắt đầu cứng ngắc, làn da ta bắt đầu xuất hiện những vết lốm đốm, tóc của ta lộn xộn, mắt của ta bắt đầu mơ hồ. Nhưng trong cơ thể của ta lại dối dào sức mạnh.
"Đừng!" Cả người ta run rẩy, hai chân ta cố giữ cho nửa người trên thẳng đứng.
Nhắm mắt lại thật chặt, ta chậm rãi cuộn mình thành hình như lúc còn ở trong bụng mẹ...
Ta... Đang làm cái gì vậy? !
Một gương mặt mơ hồ.
Một bàn tay to đang dắt một bàn tay nhỏ, đi từ đầu bên này đi đến đầu bên kia.
"Phạn Phạn, bảo bối à!"
"Con gái, đến đây này!"
"Ừ, ngoan lắm!"
Từng cảnh tượng lướt nhanh qua, mờ nhạt đến không thể thấy rõ, điểm giống nhau duy nhất chính là khuôn mặt này, vẫn luôn cười như thế.
"Phạn Phạn, ba ba yêu của con này..."
"Phạn Phạn, ba ba yêu của con này"
"Ba ba là ba ba yêu của con này."
"Là ba ba yêu của con! ! !"
Bên tai lần lượt vọng lại những lời này, đầu của ta sắp nổ tung!
Gương mặt đó từng chút từng chút một biến thành rõ ràng! Cái trán cao, sống mũi thẳng, môi hơi mỏng...
Cuối cùng chính là nụ cười ấm áp quen thuộc kia. Ký ức của ta đối với cha cực kỳ mơ hồ, mà cũng có thế nói đúng ra là ta không muốn nhớ lại.
Vì sao, vì cái gì cũng không chịu giải thích rồi bỏ rơi ta ở trong “cái l*иg” thủy tinh đáng ghét này?
Vì sao... Bị ta ăn rồi còn có thể cười nói với ta, ông là ba ba yêu của ta...
Ý thức lại chìm vào trong bóng tối, trong ánh trăng mờ nhạt, mẹ đang ở đây, ba ba hiện đang ở... Khoảng thời gian khi đó... Thật là đẹp... Khóe miệng ta hơi cong lên.
***
Đầu đau như muốn vỡ tung...
Vốn mí mắt mỏng manh yếu ớt, lúc này lại có thể cử động, cô gái chậm rãi mở to mắt, lập tức đứng dậy.
Đây là đâu?
Ánh sáng mờ mờ xung quanh không thấy rõ lắm, dụng cụ bày biện lộn xộn giống như bị cái gì đó phá hư, sự ẩm ướt trong không khí có mùi máu tươi nồng nặc.
Cô gái từ từ ngẩng đầu lên, sâu trong con ngươi có ánh sáng chợt lóe lên rồi vụt tắt.
Tóc đen mềm mại mà dài, đôi mắt trong suốt mà trống rỗng, làn da hơi có vẻ tái nhợt lộ ra ánh sáng trong suốt. Cô gái giống như đứa trẻ sơ sinh hoàn toàn lạ lẫm với mọi thứ xung quanh mình.
"Đây là đâu?" Cô gái tự hỏi.
"Ta là ai?"
"Ta..." Hơi hơi nhíu mày.
Giống như có một tên đang ở nơi đầu môi, nhưng lại phải dùng toàn bộ sức lực để nói ra.
"Phạn Phạn..." Đây là tên của ta sao?
Cô gái lảo đảo muốn rời khỏi mặt đất, đứng lên.
"Nặng quá!" Thân thể giống như đã rất lâu rồi chưa hoạt động dẫn đến việc tê cứng nghiêm trọng.
Muốn rời khỏi đây ngay bây giờ... Muốn rời khỏi...
"Trốn? Tại sao lại đột nhiên nghĩ như thế? Nơi này hình như có thứ gì khiến ta rất khó chịu..."
"Cót két, cót két."
Từng tiếng cót két của xương vang lên thật rợn người, từ từ thích ứng với nó, ta kêu gọi thân thể hoạt động.
Ta làm sao thế? Tình trạng ở nơi này thật sự rất tệ, hẳn là ta nên đứng thẳng, như vậy sẽ nhìn dễ hơn một chút.
Động tác đi lại chậm như đang quay phim, những thi thể trên đất này là ai? Ta có quen họ sao? Ngửi mùi máu tươi trong không khí ta có cảm giác thèm ăn.
Ta muốn biết hình dạng bây giờ của ta là thứ gì.
Ăn thịt người? Cả người cứng ngắc vô cùng, trong miệng có hàm răng bén nhọn nhẹ nhàng ma sát.
Người sói?
Nhưng ta không có đầu sói cùng lông rậm bao phủ toàn thân.
"Hrờ..." Cổ họng phát ra tiếng như vậy, thi thể trên đất có hấp dẫn trí mạng với ta, ta theo bản năng có chút nhộn nhạo, muốn dùng hàm răng cắt nát làn ra kia...
Cương thi?
À, ta sẽ ra ngoài dạo dạo, cương thi thì không thể nào đi được dưới ánh mặt trời, đến nơi nhiều ánh mặt trời rồi ta sẽ biết thôi!